Nên đến, tóm lạ...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Công tử, Tu Pháp điện đã chuẩn bị xong, nhiều nhất ba ngày nữa là có thể đi vào bên trong tu luyện. Tuy nhiên do thời gian chuẩn bị quá gấp nên chắc chắn hiệu quả còn chưa đủ tốt, Lâm lão tiên sinh nói, qua mấy tháng nữa nhất định ông ấy sẽ xây lại một cái không thua kém Tu Pháp điện của Thất Tinh tông.
Tô Nhan đẩy cửa, trên mặt mang theo vẻ vui mừng báo với Bạch Nhạc.
Chỉ vẻn vẹn một tháng, Tô Nhan đã thật sự cảm nhận được ý nghĩa của việc làm chủ Thanh Châu, chỉ cần dặn đại một câu thì sẽ có vô số người dốc sức hoàn thành.
Điều này không chỉ giới hạn ở người bình thường mà đồng thời còn có thể áp dụng với người tu hành.
Dù sao trên danh nghĩa Thanh Châu cũng chịu sự quản lý của vương triều Đại Càn, cái loại thân phận quốc gia này, đối với người tu hành ở tầng lớp thấp nhất mà nói có sự hấp dẫn cực kỳ lớn.
Mặc dù nghe thì không bằng bái nhập những tông môn như Hàn Sơn hay Thất Tinh tông, nhưng thứ nhất, những tông môn này bản thân họ với không tới. Thứ hai, cho dù là một số Huyền Cấp tông môn thì thật ra đãi ngộ cũng rất thấp. Khoan bàn những thứ khác, lúc trước khi Bạch Nhạc ở Linh Tê kiếm tông đã là đệ tử chân truyền, nhưng có bao nhiêu tài nguyên có thể thật sự tới tay chứ?
Huống hồ trừ cái đó ra, chỉ cần được cấp đủ linh thạch thì cho dù là đệ tử các tông môn khác, ở một mức độ nhất định cũng có thể sử dụng được.
Vị Lâm lão tiên sinh trong miệng Tô Nhan, thực tế chính là trưởng lão của một phái Huyền Cấp tông môn, chẳng qua không phải là một môn phái ở Thanh Châu mà thôi.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, mỉm cười nói:
- Vất vả cho ngươi rồi.
Tô Nhan nhếch môi, bất mãn nói:
- Nếu công tử còn khách khí với người ta như vậy, sẽ khiến người ta tức giận đó.
Bạch Nhạc nhìn Tô Nhan, có hơi bất đắc dĩ cười cười, hắn đưa tay ra vuốt ve đầu Tô Nhan:
- Được rồi, đã biết, chờ khi xây xong Tu Pháp điện, ngươi bế quan cùng ta, trước khi bước vào Tinh Cung cảnh phải nghĩ cách đối mặt với Huyết Ảnh Ma Tông như thế nào, ta cũng có thêm chút tự tin.
Tô Nhan nghe hắn nhắc đến chuyện này thì khẽ gật đầu:
- Vâng.
Thật ra nàng ta cũng muốn mau chóng đột phá để gánh vác một phần áp lực giúp Bạch Nhạc, nhưng mà muốn bước vào Tinh Cung không hề dễ dàng như vậy.
Sở dĩ tu vi của nàng ta có thể đạt tới Linh Phủ đỉnh phong nhanh như thế cũng là nhờ có một viên Linh Khư Quả, căn cơ nàng không ổn, vốn không có cách nào đột phá.
Bây giờ Tô Nhan cần nhất là có thể tĩnh tu để củng cố cảnh giới, chẳng qua vừa lúc Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, rất nhiều chuyện cần nàng ta hỗ trợ xử lý, nên mới trì hoãn như vậy.
- Đại nhân, Tô cô nương, xảy ra chuyện rồi.
Đúng lúc Bạch Nhạc đang nói chuyện với Tô Nhan thì lại có một Thanh Vân Kỵ toàn thân đẫm máu xông vào. Hắn quỳ xuống, căng thẳng bẩm:
- Đại nhân, Lâm lão tiên sinh bị người của Huyết Ảnh Ma Tông vây bắt, e rằng các huynh đệ không chống đỡ được bao lâu nữa, thuộc hạ liều chết phá vòng vây, khẩn cầu đại nhân nhanh nghĩ cách cứu người.
‘Huyết Ảnh Ma Tông’, Bạch Nhạc nghe thấy mấy chữ này, lông mày nhếch lên.
Nên đến, quả thật vẫn phải đến.
Lông mày Bạch Nhạc nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- Người ở đâu?
- Ngay ở cửa phía đông.
- Truyền lệnh, lập tức dẫn người nhanh chóng cứu viện.
Bạch Nhạc hạ giọng dặn dò một câu rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
- Công tử.
Tô Nhan chạy theo sát Bạch Nhạc, nàng ta níu tay hắn, có hơi lo lắng nói:
- Công tử, hay là chờ Thanh Vân Kỵ cùng đi đi, đối phương đến là vì bức người xuất hiện, sẽ không làm Lâm lão tiên sinh bị thương đâu.
Đạo lý này Bạch Nhạc cũng hiểu, nhưng hắn vẫn lắc đầu:
- Đối phương vốn là nhắm về phía ta, không tránh được, nếu ta nhất định phải đợi đến không có một sơ hở nào mới dám xuất phát thì chỉ khiến chúng giết Lâm lão tiên sinh rồi tìm cơ hội khác bức ta nghe lời.
Trong lòng Bạch Nhạc rất rõ, bây giờ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn biến thành một trò cười.
Nếu không thể nhờ vào đó lập uy, phiền phức về sau sẽ càng ngày càng nhiều, tình hình sẽ càng bị động hơn.
Hơn nữa chỉ cần không phải vị Huyết Ảnh ma quân kia đích thân ra tay, chắc chắn hắn sẽ có cơ hội toàn thân trở ra.
- Vậy ta đi chung với người.
- Không cần.
Bạch Nhạc lắc đầu, hạ giọng nói:
- Ngươi đi theo Thanh Vân Kỵ, bảo đảm không có kẻ giở trò ngăn cản Thanh Vân Kỵ đến trợ giúp.
Tô Nhan nghe vậy, trong lòng nàng ta run lên, lập tức hiểu ý Bạch Nhạc, lúc này mới không cố chấp đòi theo nữa:
- Công tử yên tâm, nhất định ta sẽ dẫn Thanh Vân Kỵ đi.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, hắn tiến lên một bước, tăng tốc độ lên mức cao nhất, nhanh chóng đi về phía ngoài thành.
Trong rừng cây ngoài cửa phía đông, ông cụ được mười mấy Thanh Vân Kỵ bảo vệ ở giữa, chung quanh là mười mấy thi thể nằm rải rác.
Mộ Dung Thiên Kiếm nhìn ông cụ qua đám người từ phía xa, lạnh giọng nói:
- Lâm lão tiên sinh, chúng ta đối với ông cũng chẳng có ác ý, ông cần gì phải khăng khăng muốn bán mạng vì tên tiểu tử Bạch Nhạc kia chứ? Chỉ cần ông đồng ý phối hợp, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho ông.
Ánh mắt Lâm lão tiên sinh lộ ra vẻ chán ghét, khinh thường quát lên.
- Ma và đạo không cùng tồn tại, lão phu cho dù có chết cũng sẽ không cúi đầu trước lũ ma quỷ các ngươi.
Mộ Dung Thiên Kiếm hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận, lớn tiếng quát:
- Ngu xuẩn rồ dại!!!
Mặc dù ngoài miệng mắng nhiếc không tiếc lờii, nhưng thực tế Mộ Dung Thiên Kiếm vẫn không dám hạ lệnh tấn công.
Đương nhiên, e là trên thực tế, những đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông này vốn cũng không nghe lời hắn ta.
Sau lưng Mộ Dung Thiên Kiếm, một thanh niên đứng trong rừng cây phía xa, nhìn tình hình bên này rồi lập tức quay lại nói với một vị trung niên:
- Bạch Nhạc nhất định sẽ tới vì một người không liên quan sao?
Người trung niên ngồi trên xe lăn, ánh mắt hơi u tối, khuôn mặt bị tóc tán loạn che khuất nên không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy vẻn vẹn một cánh tay.
- Trong một tháng này, tất cả những gì Bạch Nhạc làm đều là vì làm chủ Thanh Châu. Vị Lâm lão tiên sinh này là một cao thủ pháp trận, hắn giúp Bạch Nhạc xây Tu Pháp điện, nếu ngay cả nhân vật như vậy mà hắn cũng không bảo vệ được, thì còn ai dám đầu quân dưới trướng hắn nữa?
Giọng nói người trung niên hơi trầm, lộ ra sự hận thù khắc cốt ghi tâm:
- Chỉ cần hắn muốn làm chủ Thanh Châu thì chắc chắn sẽ tới. Bây giờ ngươi chỉ cần suy nghĩ làm thế nào để giết chết hắn. Ngươi đừng có tự mình dọa mình thì hơn.
- Chỉ là một tiểu tử Linh Phủ cảnh, cũng có thể uy hiếp được ta? Ngươi nghĩ hắn là Yến Bắc Thần đấy à?
Thanh niên cười lạnh một tiếng, khinh thường trả lời.
Thanh niên này vốn là đệ tử của Huyết Ảnh ma quân, vì địa vị cao nên không nể nang gì, chỉ là trước đó hắn bế quan, hứa rằng nếu không bước vào Tinh Cung cảnh sẽ không xuất quan. Cách đây không lâu hắn vừa bước vào Tinh Cung cảnh, phá quan mà ra, bây giờ vừa lúc tới đối phó Bạch Nhạc.
- Vậy thì tốt.
Người trung niên khẽ hừ một tiếng, hạ giọng:
- Nhớ kỹ, đừng để hắn chết quá sung sướng, ta muốn để hắn nhận hết tra tấn, mới có thể giải hết mối hận trong lòng ta. Chỉ cần làm xong chuyện này, nguyện vọng ta đã đồng ý với ngươi, ta sẽ ngay lập tức thực hiện.
Ánh mắt thanh niên lộ ra một tia sáng, hài lòng gật đầu:
- Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
Tô Nhan đẩy cửa, trên mặt mang theo vẻ vui mừng báo với Bạch Nhạc.
Chỉ vẻn vẹn một tháng, Tô Nhan đã thật sự cảm nhận được ý nghĩa của việc làm chủ Thanh Châu, chỉ cần dặn đại một câu thì sẽ có vô số người dốc sức hoàn thành.
Điều này không chỉ giới hạn ở người bình thường mà đồng thời còn có thể áp dụng với người tu hành.
Dù sao trên danh nghĩa Thanh Châu cũng chịu sự quản lý của vương triều Đại Càn, cái loại thân phận quốc gia này, đối với người tu hành ở tầng lớp thấp nhất mà nói có sự hấp dẫn cực kỳ lớn.
Mặc dù nghe thì không bằng bái nhập những tông môn như Hàn Sơn hay Thất Tinh tông, nhưng thứ nhất, những tông môn này bản thân họ với không tới. Thứ hai, cho dù là một số Huyền Cấp tông môn thì thật ra đãi ngộ cũng rất thấp. Khoan bàn những thứ khác, lúc trước khi Bạch Nhạc ở Linh Tê kiếm tông đã là đệ tử chân truyền, nhưng có bao nhiêu tài nguyên có thể thật sự tới tay chứ?
Huống hồ trừ cái đó ra, chỉ cần được cấp đủ linh thạch thì cho dù là đệ tử các tông môn khác, ở một mức độ nhất định cũng có thể sử dụng được.
Vị Lâm lão tiên sinh trong miệng Tô Nhan, thực tế chính là trưởng lão của một phái Huyền Cấp tông môn, chẳng qua không phải là một môn phái ở Thanh Châu mà thôi.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, mỉm cười nói:
- Vất vả cho ngươi rồi.
Tô Nhan nhếch môi, bất mãn nói:
- Nếu công tử còn khách khí với người ta như vậy, sẽ khiến người ta tức giận đó.
Bạch Nhạc nhìn Tô Nhan, có hơi bất đắc dĩ cười cười, hắn đưa tay ra vuốt ve đầu Tô Nhan:
- Được rồi, đã biết, chờ khi xây xong Tu Pháp điện, ngươi bế quan cùng ta, trước khi bước vào Tinh Cung cảnh phải nghĩ cách đối mặt với Huyết Ảnh Ma Tông như thế nào, ta cũng có thêm chút tự tin.
Tô Nhan nghe hắn nhắc đến chuyện này thì khẽ gật đầu:
- Vâng.
Thật ra nàng ta cũng muốn mau chóng đột phá để gánh vác một phần áp lực giúp Bạch Nhạc, nhưng mà muốn bước vào Tinh Cung không hề dễ dàng như vậy.
Sở dĩ tu vi của nàng ta có thể đạt tới Linh Phủ đỉnh phong nhanh như thế cũng là nhờ có một viên Linh Khư Quả, căn cơ nàng không ổn, vốn không có cách nào đột phá.
Bây giờ Tô Nhan cần nhất là có thể tĩnh tu để củng cố cảnh giới, chẳng qua vừa lúc Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, rất nhiều chuyện cần nàng ta hỗ trợ xử lý, nên mới trì hoãn như vậy.
- Đại nhân, Tô cô nương, xảy ra chuyện rồi.
Đúng lúc Bạch Nhạc đang nói chuyện với Tô Nhan thì lại có một Thanh Vân Kỵ toàn thân đẫm máu xông vào. Hắn quỳ xuống, căng thẳng bẩm:
- Đại nhân, Lâm lão tiên sinh bị người của Huyết Ảnh Ma Tông vây bắt, e rằng các huynh đệ không chống đỡ được bao lâu nữa, thuộc hạ liều chết phá vòng vây, khẩn cầu đại nhân nhanh nghĩ cách cứu người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Huyết Ảnh Ma Tông’, Bạch Nhạc nghe thấy mấy chữ này, lông mày nhếch lên.
Nên đến, quả thật vẫn phải đến.
Lông mày Bạch Nhạc nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- Người ở đâu?
- Ngay ở cửa phía đông.
- Truyền lệnh, lập tức dẫn người nhanh chóng cứu viện.
Bạch Nhạc hạ giọng dặn dò một câu rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
- Công tử.
Tô Nhan chạy theo sát Bạch Nhạc, nàng ta níu tay hắn, có hơi lo lắng nói:
- Công tử, hay là chờ Thanh Vân Kỵ cùng đi đi, đối phương đến là vì bức người xuất hiện, sẽ không làm Lâm lão tiên sinh bị thương đâu.
Đạo lý này Bạch Nhạc cũng hiểu, nhưng hắn vẫn lắc đầu:
- Đối phương vốn là nhắm về phía ta, không tránh được, nếu ta nhất định phải đợi đến không có một sơ hở nào mới dám xuất phát thì chỉ khiến chúng giết Lâm lão tiên sinh rồi tìm cơ hội khác bức ta nghe lời.
Trong lòng Bạch Nhạc rất rõ, bây giờ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn biến thành một trò cười.
Nếu không thể nhờ vào đó lập uy, phiền phức về sau sẽ càng ngày càng nhiều, tình hình sẽ càng bị động hơn.
Hơn nữa chỉ cần không phải vị Huyết Ảnh ma quân kia đích thân ra tay, chắc chắn hắn sẽ có cơ hội toàn thân trở ra.
- Vậy ta đi chung với người.
- Không cần.
Bạch Nhạc lắc đầu, hạ giọng nói:
- Ngươi đi theo Thanh Vân Kỵ, bảo đảm không có kẻ giở trò ngăn cản Thanh Vân Kỵ đến trợ giúp.
Tô Nhan nghe vậy, trong lòng nàng ta run lên, lập tức hiểu ý Bạch Nhạc, lúc này mới không cố chấp đòi theo nữa:
- Công tử yên tâm, nhất định ta sẽ dẫn Thanh Vân Kỵ đi.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, hắn tiến lên một bước, tăng tốc độ lên mức cao nhất, nhanh chóng đi về phía ngoài thành.
Trong rừng cây ngoài cửa phía đông, ông cụ được mười mấy Thanh Vân Kỵ bảo vệ ở giữa, chung quanh là mười mấy thi thể nằm rải rác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Thiên Kiếm nhìn ông cụ qua đám người từ phía xa, lạnh giọng nói:
- Lâm lão tiên sinh, chúng ta đối với ông cũng chẳng có ác ý, ông cần gì phải khăng khăng muốn bán mạng vì tên tiểu tử Bạch Nhạc kia chứ? Chỉ cần ông đồng ý phối hợp, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho ông.
Ánh mắt Lâm lão tiên sinh lộ ra vẻ chán ghét, khinh thường quát lên.
- Ma và đạo không cùng tồn tại, lão phu cho dù có chết cũng sẽ không cúi đầu trước lũ ma quỷ các ngươi.
Mộ Dung Thiên Kiếm hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận, lớn tiếng quát:
- Ngu xuẩn rồ dại!!!
Mặc dù ngoài miệng mắng nhiếc không tiếc lờii, nhưng thực tế Mộ Dung Thiên Kiếm vẫn không dám hạ lệnh tấn công.
Đương nhiên, e là trên thực tế, những đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông này vốn cũng không nghe lời hắn ta.
Sau lưng Mộ Dung Thiên Kiếm, một thanh niên đứng trong rừng cây phía xa, nhìn tình hình bên này rồi lập tức quay lại nói với một vị trung niên:
- Bạch Nhạc nhất định sẽ tới vì một người không liên quan sao?
Người trung niên ngồi trên xe lăn, ánh mắt hơi u tối, khuôn mặt bị tóc tán loạn che khuất nên không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy vẻn vẹn một cánh tay.
- Trong một tháng này, tất cả những gì Bạch Nhạc làm đều là vì làm chủ Thanh Châu. Vị Lâm lão tiên sinh này là một cao thủ pháp trận, hắn giúp Bạch Nhạc xây Tu Pháp điện, nếu ngay cả nhân vật như vậy mà hắn cũng không bảo vệ được, thì còn ai dám đầu quân dưới trướng hắn nữa?
Giọng nói người trung niên hơi trầm, lộ ra sự hận thù khắc cốt ghi tâm:
- Chỉ cần hắn muốn làm chủ Thanh Châu thì chắc chắn sẽ tới. Bây giờ ngươi chỉ cần suy nghĩ làm thế nào để giết chết hắn. Ngươi đừng có tự mình dọa mình thì hơn.
- Chỉ là một tiểu tử Linh Phủ cảnh, cũng có thể uy hiếp được ta? Ngươi nghĩ hắn là Yến Bắc Thần đấy à?
Thanh niên cười lạnh một tiếng, khinh thường trả lời.
Thanh niên này vốn là đệ tử của Huyết Ảnh ma quân, vì địa vị cao nên không nể nang gì, chỉ là trước đó hắn bế quan, hứa rằng nếu không bước vào Tinh Cung cảnh sẽ không xuất quan. Cách đây không lâu hắn vừa bước vào Tinh Cung cảnh, phá quan mà ra, bây giờ vừa lúc tới đối phó Bạch Nhạc.
- Vậy thì tốt.
Người trung niên khẽ hừ một tiếng, hạ giọng:
- Nhớ kỹ, đừng để hắn chết quá sung sướng, ta muốn để hắn nhận hết tra tấn, mới có thể giải hết mối hận trong lòng ta. Chỉ cần làm xong chuyện này, nguyện vọng ta đã đồng ý với ngươi, ta sẽ ngay lập tức thực hiện.
Ánh mắt thanh niên lộ ra một tia sáng, hài lòng gật đầu:
- Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro