Nhân tính ác độ...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Tốt! Ta đi xem phụ cận có nguy hiểm gì hay không.
Phong Thần đáp ứng, sau đó đi theo Đinh Tuấn kiểm tra xung quanh.
Phong Thần kiểm tra rất cẩn thận, không sai biệt lắm cách một nén nhang thời gian, phạm vi vài trăm mét chung quanh đều bị điều tra, không có bất kỳ người nào, thậm chí ngay cả Yêu thú cũng không có.
- Đinh sư huynh, chờ một chút!
Nhìn thấy Đinh Tuấn chuẩn bị phát tín phù cầu viện, Phong Thần đột nhiên mở miệng ngăn cản.
- Sao thế?
Đinh Tuấn nao nao, không hiểu hỏi.
- Quá nguy hiểm!
Phong Thần lắc đầu, chỉ vào sơn cốc cách đó không xa nói.
- Trước đó ngươi cũng nhìn thấy, Bạch sư đệ bị người ma đạo truy sát tới đây, bây giờ chúng ta không biết trong sơn cốc đến cùng có bao nhiêu ma đầu! Hiện tại phát tín phù, chỉ sợ cao thủ tông môn còn chưa đuổi tới, những ma đầu kia liền tới trước, lấy thực lực của chúng ta là không ngăn được những ma đầu kia.
- Vậy làm sao bây giờ?
Không thể không thừa nhận, Phong Thần nói rất có đạo lý, Đinh Tuấn có chút chần chờ hỏi.
- Ta thấy chúng ta nên cẩn thận một chút, không bằng Đinh sư huynh ngươi tự mình đi một chuyến, đi tìm những sư huynh đệ khác đến giúp đỡ, mặc dù chậm một chút, nhưng tuyệt đối là phương pháp an toàn nhất.
Đinh Tuấn hơi suy tư, sau đó liền đáp ứng.
- Tốt, ta đi báo tin tức! Phong sư đệ, ngươi phải cẩn thận một chút!
- Đinh sư huynh yên tâm!
Phong Thần trả lời, nhìn Đinh Tuấn đi xa, lúc này mới chậm rãi vòng trở lại.
... ... ... ...
- Phong sư đệ, phát tín phù chưa?
Nhìn thấy Phong Thần trở về, Dương Nghiên có chút mệt mỏi mở miệng hỏi.
- Bạch sư đệ thế nào?
Đi tới gần Dương Nghiên, Phong Thần không trả lời mà hỏi lại.
- Ma khí trong cơ thể Bạch sư đệ rất quỷ dị, muốn triệt để xua tan rất khó, bất quá cuối cùng đã ổn định lại, chờ những sư huynh đệ khác đến, đưa hắn về tông môn tu dưỡng một đoạn thời gian, có thể tự khỏi hẳn.
Nói đến thương thế của Bạch Nhạc, Dương Nghiên cũng không nhịn được lộ ra mấy phần vui mừng, mặc dù rã rời, nhưng ở dưới hắn và Liễu Như Tân liên thủ, cuối cùng cũng kém Bạch Nhạc từ quỷ môn quan trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vậy phải chúc mừng Bạch sư đệ rồi.
Trên mặt Phong Thần lộ ra tiếu dung, đi đến bên người Dương Nghiên.
- Dương sư huynh, ngươi cũng mệt mỏi, ta đến thay ngươi.
Ngoài miệng nói hỗ trợ, nhưng trong nháy mắt tới gần Dương Nghiên, Phong Thần lại đánh một chưởng về phía hậu tâm của Dương Nghiên.
Đối với Phong Thần hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị, hơn nữa vì chữa thương cho Bạch Nhạc, có lẽ linh lực trong cơ thể Dương Nghiên đã hao hết, dưới loại tình huống này, căn bản không có năng lực phản kháng.
- Phốc!
Phun ra một ngụm máu, cả người Dương Nghiên té nhào vào trên người Bạch Nhạc, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
- Dương sư huynh!
Biến cố như vậy, không chỉ khiến Dương Nghiên ngây người, Liễu Như Tân cũng sợ choáng váng.
Vô luận như thế nào, cũng không ai nghĩ đến Phong Thần sẽ đột nhiên hạ sát thủ với Dương Nghiên.
- Phong sư đệ, ngươi điên rồi sao?
Biến cố nảy sinh, Liễu Như Tân không kịp suy tư, theo bản năng thu hồi linh lực rót vào trong cơ thể Bạch Nhạc, mặc dù tình huống của Liễu Như Tân mạnh hơn Dương Nghiên một chút, nhưng trên thực tế, linh lực cũng đã hao tổn bảy tám phần.
- Ta điên rồi? Ta xem là các ngươi điên rồi đi!
Phong Thần cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ cừu hận.
- Bạch Nhạc này bất quá là một tạp dịch nho nhỏ, đi vận khí cứt chó gặp được Vân tiên tử, lúc này mới miễn cưỡng tu ra linh lực, trở thành đệ tử ngoại môn.
- Các ngươi và hắn nhận biết bao nhiêu mấy ngày? Còn chúng ta quen biết bao nhiêu năm? Nhìn xem những ngày qua các ngươi đã làm những gì? Vì một phế vật như vậy, khắp nơi khó xử ta!
Trong mắt Phong Thần lộ ra vẻ điên cuồng, lạnh giọng nói.
- Ta và Bạch Nhạc hắn oán hận chất chứa đã sâu, nếu để cho hắn còn sống trở lại tông môn, ngày sau ta tự xử như thế nào?
- ...
Mặc dù biết Phong Thần và Bạch Nhạc có mâu thuẫn, nhưng ở Liễu Như Tân và Dương Nghiên xem ra, chẳng qua chỉ là một chút vấn đề nhỏ, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Phong Thần lại có hận ý lớn như thế.
- Phong sư đệ, ngươi quá cố chấp! Lúc trước gặp phải Âm Dương Quỷ Đồng, Bạch sư đệ còn có thể xả thân cứu tính mạng của chúng ta, quả quyết không phải người bụng dạ hẹp hòi! Chỉ cần ngươi có thể lạc đường biết quay lại, ta có thể coi như cái gì cũng không có phát sinh qua.
Dương Nghiên giãy dụa ngồi dậy khuyên giải.
- Phi! Giết hại đồng môn chính là tử tội, ngươi coi ta ngu xuẩn? Nếu như đã động thủ, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi còn sống trở về.
Trong mắt lộ ra vẻ hung lệ, Phong Thần âm u mở miệng nói.
- Phong sư đệ, ngươi không nên mắc thêm lỗi lầm nữa.
Liễu Như Tân cũng mở miệng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dương sư huynh tuyệt đối không phải người ăn nói lung tung, chỉ cần ngươi dừng tay, chúng ta có thể thề, tuyệt đối không nói ra sự tình hôm nay.
- Mắc thêm lỗi lầm nữa?
Nhìn Liễu Như Tân, sắc mặt Phong Thần đầy vẻ khinh bỉ.
- Liễu Như Tân! Đã nhiều năm như vậy, tâm ý của ta đối với ngươi, ngươi thật không biết sao?
- Xưa nay ngươi đối với ta không chút để ý, nhưng tiểu tử này, ngươi mới nhận biết hắn mấy ngày, liền mắt đi mày lại, ta nhổ vào! Hắn dựa vào cái gì?
Nói đến đây, vẻ oán giận trong mắt Phong Thần càng nặng.
- Chẳng phải ngươi nhìn thiên phú hắn tốt sao? Phi, coi như mắt ta bị mù, lại còn thích kỹ nữ ngươi nhiều năm như vậy!
- ...
Nhìn Phong Thần, giờ khắc này Liễu Như Tân đột nhiên cảm thấy đối phương cực kỳ lạ lẫm, tựa hồ hoàn toàn khác biệt Phong sư đệ ở trong trí nhớ của mình, tựa như là đổi một người.
Đột nhiên tiến lên một bước, bức đến trước người Liễu Như Tân, Phong Thần cười lạnh nói.
- Liễu sư tỷ, muốn trách thì trách ngươi có mắt không tròng!
- Nghe nói những ma đạo yêu nhân kia tàn bạo vô sỉ, thích gian sát nữ nhân xinh đẹp, Liễu sư tỷ ngươi xinh đẹp như vậy, đụng phải ma đạo yêu nhân, nghĩ đến chắc chắn sẽ không được thả a?
Trong lúc nói chuyện, Phong Thần đã nắm cổ áo của Liễu Như Tân.
Giờ khắc này, vô luận là Liễu Như Tân hay Dương Nghiên đều không khỏi biến sắc.
- Vô sỉ!
Trong nháy mắt, Liễu Như Tân tức đến sắc mặt đỏ bừng, cơ hồ sắp tức ngất đi, quen biết nhiều năm, làm sao cũng không nghĩ tới, Phong Thần lại có tâm tư ác độc vô sỉ như thế, hành vi như thế, quả thực càng ác độc hơn người trong ma đạo.
Bết bát nhất là, cho dù biết rõ hết thảy, nhưng đến tình trạng bây giờ, nàng đã không có sức hoàn thủ.
Hết thảy việc ác toàn bộ đẩy lên trên người ma đạo, thậm chí nói không chừng sau khi trở về, Phong Thần còn có thể bởi vì chống lại ma đạo yêu nhân mà đạt được tông môn ban thưởng, hết thảy đều đã rơi vào trong tính toán của Phong Thần, bây giờ xem như nàng muốn chết, chỉ sợ cũng không kịp.
Nhân tính, sao có thể ác độc đến tình trạng như thế!
- Nếu như ta là ngươi, sẽ lấy cái móng vuốt kia ra.
Ngay thời điểm Liễu Như Tân đã tuyệt vọng, một thanh âm mang theo vài phần hư nhược đột nhiên vang lên, thanh âm rất nhẹ, nhưng lại lộ ra hơi lạnh thấu xương.
- Bạch Nhạc?
Trong nháy mắt, ánh mắt ba người đồng thời rơi xuống trên người Bạch Nhạc, ai cũng không nghĩ tới, Bạch Nhạc lại ở thời điểm này thức tỉnh.
Đôi mắt lạnh lùng đến cực hạn, phảng phất như nhìn không phải là người, mà là một bộ thi thể lạnh băng, lạnh làm người sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro