Phá huyễn phản...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Thật và giả, rất nhiều lúc, vốn là cách biệt của một niệm.
Chỉ là ở trong ảo cảnh, loại cách biệt này sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Niệm đầu khẽ động, vết thương trên tay Bạch Nhạc dùng một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại.
Thông Thiên Ma Thể!
Lúc trước không ý thức được trong ảo cảnh của mình, cái có thể dựa vào dường như chỉ là bản năng của mình, nhưng một khi ý thức được, một ý niệm, tất nhiên có thể khôi phục lực lượng của Thông Thiên Ma Thể.
Bùm!
Hơi giơ tay lên, thậm chí cũng không dùng sức, Bạch Nhạc dễ dàng cắm bàn tay vào trong vách núi, giống như là đâm vào trong đậu hủ vậy.
Một cường giả Linh Phủ, thậm chí là cường giả Thông Thiên Ma Thể tiểu thành, làm sao lại bị một đoạn vách đá như vậy vây khốn, chỉ cần cứ như vậy tiến về phía trước, trong giây lát, dựa vào lực lượng của bản thân thân thể, Bạch Nhạc có thể dễ dàng trèo lên đại điện.
Chỉ là đến nước này, Bạch Nhạc sao còn có thể thỏa mãn với đơn giản chỉ là trèo lên được.
Đây là ảo cảnh, cho nên ở lại trên vách đá, không có nghĩa là nguy hiểm, trèo lên cũng chưa chắc là an toàn.
Tâm niệm xoay chuyển, dưới chân Bạch Nhạc dùng sức giậm một cái, cả người đột nhiên rời khỏi vách núi, bay ngược ra.
Đồng thời, linh lực trong cơ thể lại thôi động, khi bay ra, đồng thời cũng bay lên.
Ngự không mà đi!
Lúc trước ở gần đại điện, loại cấm chế không chạm tới được đó, hiện tại giống như lại biến mất, thậm chí ngự không để đi mà Bạch Nhạc vốn không làm được, lúc này cũng dễ dàng làm được.
Thân hình nhấp nhoáng, trong một cái hơi thở, Bạch Nhạc trực tiếp bay đến trước đại điện.
- Người nào?
Cơ hồ là là đồng thời, một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên, thậm chí không đợi Bạch Nhạc đứng vững, đã có bảy tám đệ tử Thất Tinh Tông kết thành kiếm trận giết tới Bạch Nhạc.
Những đệ tử trước mặt này, mỗi một người đều có thực lực Linh Phủ cảnh, lại thêm kiếm trận áp chế, cùng với sự phối hợp thành thạo lẫn nhau, thậm chí có khả năng đạt tới mức thuấn sát Bạch Nhạc.
Thử nghĩ một chút, ngươi hao hết tâm tư, vất vả lắm mới trèo lên được vách đá, vốn cho rằng đi lên sẽ an toàn, nhưng không đợi đứng vững, lập tức lọt vào công kích khủng bố như vậy, đó là chuyện tuyệt vọng cỡ nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà lúc này, nhìn biến hóa trước mắt hóa, trên mặt Bạch Nhạc chẳng những không có chút hoang mang, ngược lại lộ ra một nụ cười. Sáng lạn
- Quả nhiên là vậy!
Trước khi bay lên vách đá, Bạch Nhạc đã đoán được kết quả này, hiện giờ nhìn thấy, tất nhiên không hề có chút kích động, ngược lại càng lúc càng hiểu rõ bản chất của ảo cảnh này.
Vươn tay tóm một cái, trường kiếm theo tay mà vào.
Linh Tê Nhất Kiếm!
Không hề có ý lưu thủ, xuất thủ chính là toàn lực, lao thẳng tới kiếm trận.
Nếu là dưới tình huống bình thường, với thực lực của Bạch Nhạc, đối mặt với kiếm trận từ nhiều đệ tử Linh Phủ cảnh liên thủ bố trí như vậy, tất nhiên khó có thể chống đỡ, nhưng hiện tại, một ý niệm, thực lực của Bạch Nhạc liền theo đó tăng vọt! Khi xuất thủ, vẫn là Linh Phủ sơ kỳ, nhưng khi một kiếm này chém vào trong kiếm trận, liền phá vỡ được Linh Phủ hậu kỳ.
Toàn bộ kiếm trận, một kiếm là phá!
- Từ tâm mà sinh, ảo cảnh như vậy, dường như càng gần sát với thực tại hơn, nhưng cũng có nghĩa là. . . Tất cả đều do ta mà sinh, giống như thế giới của ta! Ở đây,ta mới là thần!
Cười tiêu sái, Bạch Nhạc lững thững bước tới trước đại điện.
Chung quanh vô số đệ tử Thất Tinh Tông trào ra, hoặc quát mắng, hoặc động thủ, hình thành bách thái của chúng sinh, nhưng đối mặt với tất cả những điều này, Bạch Nhạc lại không để ý đến, giống như tất cả đều chỉ là ảo ảnh trong mơ.
Rõ ràng có vô số công kích đánh xuống trên người Bạch Nhạc, nhưng lại không thể đả thương đến Bạch Nhạc mảy may.
Đi thẳng tới trước đại điện, sửa sang lại một chút quần áo, Bạch Nhạc hơi khom người, cao giọng mở miệng, nói
- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến Thiên Thu đại sư!
Theo một câu này vừa được nói ra, tất cả chung quanh đều hóa thành hư vô, giống như một chiếc gương đột nhiên vỡ ra, trong nháy mắt đó, ảo cảnh tự nhiên đều tiêu tán, gió núi thổi qua, giống như tất cả lúc trước là chưa từng phát sinh.
Phá huyễn phản chân, vốn chỉ ở một ý niệm!
...
Chậm rãi đứng dậy, nhìn thiếu niên thần sắc bình tĩnh ngoài điện, trong mắt Mộng Thiên Thu không khỏi lộ ra một tia phức tạp, trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng mở miệng nói,
- Từ mười năm trước, sau khi Đạo Lăng Thánh Nữ phá huyễn trong một trăm hơi thở! Ngươi là người đầu tiên có thể dùng thực lực Linh Phủ cảnh nhìn phá ảo cảnh, tiểu gia hỏa, ngươi có nguyện bái vào môn hạ của chúng ta không?
Khi nghe thấy Đạo Lăng Thánh Nữ, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên giật thót, nhưng lời nói về sau, lại căn bản không thể khiến Bạch Nhạc có chút động dung.
- Cám ơn tiền bối đã ưu ái, chỉ là vãn bối thân là đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông, không thể gia nhập tông môn không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ hồ là không hề suy nghĩ, Bạch Nhạc lại cúi người, dứt khoát cự tuyệt.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh và tự nhiên của Bạch Nhạc, bất kể là Mộng Thiên Thu hay là Chu Mộng Dương, tâm tình đều không khỏi có chút phức tạp.
Trước khi đến, Chu Mộng Dương từng hỏi qua Bạch Nhạc, nếu có cơ hội bái vào môn hạ của Mộng Thiên Thu thì thế nào, lúc ấy Bạch Nhạc chính là không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt ngay.
Nếu nói lúc đó, bởi vì Chu Mộng Dương chỉ là thuận miệng nói ra, thiếu tính thực tế, như vậy hiện giờ Mộng Thiên Thu tự mình mở miệng, lại đúng là một bước lên trời.
Phải biết rằng, Mộng Thiên Thu ở trong Thất Tinh Tông, bản thân đã ở địa vị cực kỳ cao, một khi bái vào môn hạ của hắn, cũng chẳng khác nào là trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông.
Cái này quý giá hơn một đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông nhiều.
Nhưng mà, dù vậy, Bạch Nhạc vẫn có thể không thay đổi sơ tâm, sự thủ vững và phẩm tính như vậy, chắc chắn đáng cho bất kỳ ai cũng phải khâm phục.
Nhìn Bạch Nhạc một cái rất sâu, Mộng Thiên Thu cũng không khỏi thầm thở dài một tiếng.
Nhiều năm như vậy trôi qua, tuy môn hạ của hắn cũng nhận không ít đệ tử ký danh, nhưng thực sự có thể lọt vào mắt hắn lại không có lấy một người.
Phải biết rằng, lúc trước hắn bày ra ảo trận này, vốn không phải để làm khó bất kỳ ai, mà là để lựa chọn đệ tử.
Mười năm trước, Đạo Lăng Thánh Nữ phá huyễn trong trăm hơi thở, phần thiên phú đó, có thể nói là kinh diễm tuyệt luân.
Nhưng đối phương là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, cho dù chỉ là một tiểu cô nương chín tuổi, cũng đâu phải là hắn có tư cách nhận vào môn hạ.
Thời quá cảnh thiên, hôm nay vất vả lắm mới gặp được một thiếu niên có thể dùng thực lực Linh Phủ sơ kỳ, nhìn phá ảo cảnh, lại không ngờ, đối phương cũng vẫn cự tuyệt hắn.
Điều này khiến Mộng Thiên Thu không khỏi thở dài.
- Tiểu gia hỏa, ngươi có thể phá ảo cảnh trong mười lăm phút, bất kể là thiên phú, hay là tâm tính đều cực kỳ thích hợp để tu luyện đạo huyễn thuật! Bái vào môn hạ của chúng ta, không tới mười năm, có thể dùng huyễn nhập đạo, bước vào Tinh Cung, truyền thừa y bát của lão phu.
Vốn với thân phận của Mộng Thiên Thu, sau khi Bạch Nhạc cự tuyệt, không nên mở miệng nữa, nhưng Mộng Thiên Thu đợi nhiều năm như vậy, mới gặp được một truyền nhân thật sự, không nhịn được lại mở miệng khuyên giải.
Mười năm bước vào Tinh Cung, với thân phận của Mộng Thiên Thu nói ra những lời này, cơ hồ chính là một lời hứa!
Cho dù tiêu phí nhiều tài nguyên tới mấy, hắn tất nhiên cũng giúp Bạch Nhạc trong mười năm bước vào Tinh Cung cảnh, điều kiện như vậy, thật sự quá hậu đãi! Có một vị sư tôn nguyện ý dốc túi dạy dỗ như vậy, con đường tu hành của Bạch Nhạc, tất nhiên sẽ là một đường bằng phẳng, có thể nói là thật sự một bước lên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro