Quá ngưu bức
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Họ Văn, ngươi định đánh ai?
Nháy mắt khi vừa xung thiên mà lên, tiếng kêu gợi đòn kia cũng theo đó vang lên, thoáng chốc liền hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Dù là Lý Phù Nam đều không khỏi đột nhiên hơi ngớ, nhất thời không rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Bạch Nhạc?
- Là Bạch Nhạc, hắn muốn làm gì?
Hiện tại có thể nói Bạch Nhạc đã không phải vô danh tiểu tốt, đưa mắt khắp toàn Thất Tinh Tông, thậm chí là toàn bộ Thanh Châu, sợ rằng ít nhiều cũng được tính là danh nhân, bên này vừa nhảy lên, lập tức liền bị người nhận ra.
Cũng đúng, hiện nay Bạch Nhạc tính là thanh danh vang dội, nhưng vậy cũng đâu đến mức phách lối tới tận trên đầu đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông?
Huống hồ còn là ra mặt giúp Lý Phù Nam!
Lý Phù Nam, đó là người thế nào, được xưng Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, trước nay luôn là hắn ra mặt giúp người khác, làm gì tới lượt người khác nhúng tay lung tung.
- Quả nhiên là gia hỏa này!
Ánh mắt liếc đến trên thân Bạch Nhạc, Văn Trạch nhịn không được lườm một cái.
Trước đó lúc nghe Mạc Vân Tô nói chuyện, hắn sớm đã đoán được người kia tất là Bạch Nhạc, giờ thì hay rồi, nhiều ngày như vậy không lộ diện, vừa lộ diện liền chống đối mình, đây là muốn thế nào?
Chỉ chớp mắt, Bạch Nhạc đã nhảy đến chính giữa Lý Phù Nam và Văn Trạch.
- Ta muốn đánh ai thì liên quan gì tới ngươi?
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái, Văn Trạch mở miệng, không đáng nói.
- Ngươi tưởng ta không nghe được ngươi nói chuyện chắc? Tới tới tới, cho ngươi cơ hội, xem xem là ai đánh ai.
Cổ tay khẽ đảo, Bạch Nhạc cũng đặt tay lên chuôi kiếm, nghiến răng nghiến lợi trừng nhìn Văn Trạch nói.
- Ngươi nghĩ ta không dám?
Hai luồng kiếm ý va chạm giữa không trung, giờ này khắc này, phảng phất như Lý Phù Nam lại trở thành người qua đường không mấy liên quan.
Khiến đám đông kinh hãi hơn là, lúc này, dù phải đối mặt thiên kiêu Đạo Lăng Thiên Tông như Văn Trạch, khí thế lộ ra trên thân Bạch Nhạc vẫn không hề rơi xuống hạ phong.
Người ngoài có lẽ còn cảm nhận không quá rõ ràng, nhưng thân ở hiện trường, Lý Phù Nam lại rõ ràng cảm nhận được một tia áp lực nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, cái tên Bạch Nhạc trước đây chưa từng được hắn để vào trong mắt kia, lúc này tựa hồ cũng có tư cách giao thủ với hắn.
Chỉ là nhất thời, hắn còn chưa thể làm rõ tình hình, thế nên không tùy tiện xen lời, nhưng hàn ý quanh thân lại vẫn chưa tán đi.
Bỗng chốc, khí thế ba người đây đó giằng co, ẩn ẩn hình thành thế chân vạc.
Cảnh đó, chúng nhân nhìn vào trong mắt, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Mắt thấy đi lên khuyên can, lại tựa hồ có dấu hiệu bạo phát đánh nhau, Hà Tương Tư không khỏi càng thêm đau đầu, nếu sớm biết Bạch Nhạc ngăn cản kiểu này, nàng tuyệt đối sẽ không để Bạch Nhạc nhảy đi ra.
Miệng nói có cách giải quyết, chẳng lẽ cuốn vào trong đó, cùng lúc đánh một trận chính là cách giải quyết?
Ý niệm đảo qua trong đầu, Hà Tương Tư nhìn hết nổi, lúc này cũng nhảy ra nói:
- Đệ tử Thất Tinh Tông Hà Tương Tư, gặp qua Lý sư huynh, Văn sư huynh.
- Hà tiên tử!
Hà Tương Tư đứng ra, nhất thời lần nữa dẫn lên náo loạn.
Vừa nãy chỉ là chuyện riêng giữa Lý Phù Nam và Văn Trạch, giờ thì hay rồi, càng lúc càng nhiều người đứng ra, cục diện càng lúc càng thêm phần phức tạp.
- Văn sư huynh, Thất Tinh Tháp sắp mở ra, giờ lại vì chút chuyện nhỏ mà phát sinh tranh chấp, đối với ai đều không có lợi, ngược lại sẽ tiện nghi đám tặc tử Huyết Ảnh Ma Tông, còn mong Văn sư huynh nghĩ lại.
Đứng ở bên cạnh Bạch Nhạc, Hà Tương Tư nhẹ giọng mở miệng nói.
- Đây là ai?
Lông mày nhướng lên, Văn Trạch bất mãn liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng hỏi.
- Hà Tương Tư, ngươi làm gì đấy!
Mắt thấy Hà Tương Tư đứng ra, sắc mặt Mạc Vân Tô càng thêm phần khó coi, lại đành phải lần nữa cắn răng đứng ra, nói:
- Văn sư huynh, đây là đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông chúng ta, Hà Tương Tư, việc này không liên quan gì tới nàng.
Tròng mắt đều không nháy, Văn Trạch lần nữa trùng lặp câu hỏi:
- Ta nói, đây là ai?
Câu này, nhất thời khiến chúng nhân hơi ngớ.
Lúc đứng ra Hà Tương Tư đã chính miệng giải thích qua, giờ Mạc Vân Tô còn giải thích thêm một lần, sao Văn Trạch cứ phải tiếp tục hỏi, đây là muốn làm gì?
Lườm hắn một cái, người ngoài cũng không biết, chỉ có Bạch Nhạc rõ ràng, lời này là Văn Trạch dùng để hỏi hắn.
- Tư tỷ là bằng hữu, có ân với ta!
Nghe được Bạch Nhạc đáp lời, Văn Trạch lập tức quay sang Bạch Nhạc nói:
- Ngươi quản rộng quá rồi đấy, chuyện của ai cũng đều nhúng tay vào được.
- Ngươi quản cũng không hẹp, cứ như gà chọi vậy, ai cũng đều có thù có oán với ngươi chắc?
Tức tối hừ một tiếng, Bạch Nhạc chế giễu.
- Câm miệng!
Mí mắt hơi nhảy, Mạc Vân Tô bất thần quay sang Bạch Nhạc trách mắng:
- Bạch Nhạc, ngươi tưởng mình là ai, chỗ này làm gì đến lượt ngươi nói chuyện, còn không mau cút đi.
Người ngoài hắn không dám trêu chọc, tự nhiên chỉ có Bạch Nhạc nhìn qua dễ bắt nạt nhất, rốt cuộc trước đây Mạc Vân Tô từng động qua tay chân với Bạch Nhạc, mặc dù ngại ở quy tắc, lần trước hắn chịu thua, nhưng thế không có nghĩa là hắn sợ Bạch Nhạc.
Lúc này Mạc Vân Tô càng hạ quyết tâm, chỉ cần Bạch Nhạc dám cãi lại liền lập tức toàn lực ra tay, giáo huấn Bạch Nhạc một trận nên thân! Như thế chẳng những có thể gián tiếp hóa giải cục diện bế tắc trước mắt, còn có thể cầm Bạch Nhạc lập uy, thành tựu uy danh cho bản thân.
Nhưng mà, Mạc Vân Tô vạn vạn không ngờ, ngay khi hắn vừa dứt lời, một mạt kiếm quang đột nhiên chớp qua, trường kiếm xuất vỏ trực tiếp quất đến trên mặt.
Ba!
Kiếm này rút cực nhanh, đột nhiên không kịp phòng, thậm chí Mạc Vân Tô căn bản còn chưa kịp hồi thần, trên mặt liền đã bị quất ra vết máu, mấy chiếc răng bị chấn cho vỡ nát.
Càng khiến người khó mà tin tưởng chính là, người quất tới không phải Bạch Nhạc, mà là Văn Trạch.
Trên thực tế, lấy thực lực Bạch Nhạc, dù thật động thủ cũng rất khó thành công.
Đổi thành Vân Trạch, vậy lại khác, chỉ là. . . Mạc Vân Tô rõ ràng thiên hướng Văn Trạch mà!
- Văn sư huynh, ngươi đây là có ý gì?
Chịu một quất, Mạc Vân Tô tức đến hộc máu, sắc mặt trướng hồng, buồn bực chất vấn.
- Ta đang nói chuyện với bằng hữu, ngươi tính là cái thá gì, cũng dám xen ngang?
Mắt lạnh nhìn Mạc Vân Tô, Vân Trạch lạnh giọng nói.
Vù vù!
Câu này mới thật sự là thạch phá thiên kinh!
Đừng nói Mạc Vân Tô, tại trường, ai nấy đều há hốc mồm.
Bằng hữu!
Hai chữ này phân lượng nặng lắm, xuất thân Đạo Lăng Thiên Tông, lại là đệ tử Tử Dương Chân Nhân, thân phận Văn Trạch cực cao, ngay cả Lý Phù Nam đều không được hắn để vào trong mắt, khăng khăng lại nói Bạch Nhạc là bằng hữu, há lại có lý này?
- Không thể nào, sao ngươi quen biết người Đạo Lăng Thiên Tông?
Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô không dám tin hỏi.
Vuốt vuốt cánh mũi, Bạch Nhạc lười nhác đáp:
- Ta là ai? Ta chính là cái tên gia hỏa mà hắn nói hận không trước đánh một trận ngay từ đầu kia!
- . . .
Lời này vừa ra, trận này tự nhiên khó mà đánh tiếp được.
Quệt quệt môi, Bạch Nhạc quay sang trực diện Văn Trạch, nghiêng đầu nói:
- Nể mặt ta cũng khó chịu với mặt trắng nhỏ này, liền không tính toán với ngươi, ta mời ngươi uống rượu, đi không?
- Nói trước, không phải rượu ngon ta không uống.
Ánh mắt quét qua Lý Phù Nam một lượt, khí thế trên thân Văn Trạch chợt tán đi, lúc này mới đáp nói.
- Nhất định phải là rượu ngon, đi, ta dẫn ngươi đi làm thịt nhà giàu.
Cười dài gật đầu, Bạch Nhạc vỗ ngực cam đoan.
- Bạch Nhạc, ngươi không thể chỉ mời Văn sư huynh, rượu không quản đủ, chúng ta không chịu đâu.
Văn Trạch đáp ứng, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tôn trước kia từng đi qua Linh Tê Kiếm Tông ở cạnh đó cũng ồn ào nói muốn đi theo.
- Yên tâm, chúng ta đi ăn nhà giàu, rượu thịt quản đủ!
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc kia, trong lòng Bạch Nhạc bất giác vui vẻ, cười lớn đáp.
- Tư tỷ, ngươi đi không?
Quay đầu liếc nhìn Hà Tương Tư, Bạch Nhạc không quên gọi nàng.
Thấy Bạch Nhạc kề vai đi cùng đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, chúng nhân tại trường không khỏi há hốc mồm, thật lâu mà không ai lên tiếng.
Nếu nói, vừa nãy còn có người hoài nghi Văn Trạch chẳng qua là tìm cớ để xuống đài, như vậy lúc này, ai nấy đều không nói được nên lời, chẳng lẽ lại đi chế giễu đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đang diễn kịch.
Chỉ bằng mỗi mình Mạc Vân Tô thì còn chưa đủ để bọn hắn làm thế.
Lát sau chúng nhân mới dần hồi thần, hiện trường lập tức triệt để sôi trào!
- Tên Bạch Nhạc này rốt cục là ai?
- Không phải nghe nói chỉ là xuất thân tiểu gia tộc Thanh Châu Thành ư? Sao lại đáp lên quan hệ với Đạo Lăng Thiên Tông?
- Cái gì mà đáp lên quan hệ, người ta là bằng hữu hàng thật giá thật, không thấy vừa rồi Bạch Nhạc mắng đối phương gà chọi, người ta đều không trở mặt? Mẹ nó, đúng là ngưu bức!
- . . .
Lần này Bạch Nhạc mới thực sự tính là nổi danh, đại nổi danh.
Mấy ngày qua, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia đều mắt cao hơn đỉnh, ai nấy đều nhìn được rõ ràng, đừng nói chúng đệ tử, dù là trưởng lão Thất Tinh Tông bình thường, bọn hắn đều không quá để vào trong mắt.
Khăng khăng, chỉ chớp mắt cái tên Bạch Nhạc tựa hồ xuất thân thấp hèn, ngay cả Mạc Vân Tô đều khinh thường lại thành bằng hữu của đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, dù là Lý Phù Nam đều bị gạt sang một bên.
Đừng thấy Bạch Nhạc nhảy ra, tựa hồ cả tay đều không động, nhưng ngưu bức lại muốn che cũng không che đi được!
Đặc biệt là cầm đi so sánh thái độ mà đối phương dành cho Mạc Vân Tô, tương phản kịch liệt đó càng khiến người khắc sâu ấn tượng không thôi.
Như thế kể ra, lần này Mạc Vân Tô quả thực là vai phụ tốt nhất, là viên đá kê chân hoàn mỹ nhất.
Đứng ngây ra đó, cảm nhận ánh mắt nóng rực mà đám đông dồn lên thân mình, hai mắt Mạc Vân Tô tối sầm lại, phun ra một búng máu, đứng đều đứng không vững, cảm giác này, phảng phất như còn không bằng ngất đi cho xong.
Từng ấy năm tới nay, đây mới là lần đầu tiên hắn cảm thấy khuất nhục như thế!
- Bạch Nhạc! ! !
Nhìn vào Mạc Vân Tô, thần tình Hà Tương Tư có chút phức tạp, nhiều năm vậy rồi, mặc dù nàng luôn một mực đối địch với Mạc Vân Tô, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy Mạc Vân Tô nhếch nhác đến vậy.
Vết máu bị kiếm quất đi ra trên khuôn mặt càng thêm phần chói mắt.
Phong thái, khí độ và khí chất có phần suất khí kia, giờ này khắc này phảng phất như đều tan biến sạch sẽ.
Giờ đây, Hà Tương Tư đột nhiên cảm thấy, tựa hồ đã không còn hận hắn như trước.
Trầm mặc khoảnh khắc, Hà Tương Tư cuối cùng xoay người lại, dứt khoát đuổi theo đám Bạch Nhạc, rời khỏi chỗ này.
- Quá khứ, cuối cùng rồi cũng qua. . .
…
Nháy mắt khi vừa xung thiên mà lên, tiếng kêu gợi đòn kia cũng theo đó vang lên, thoáng chốc liền hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Dù là Lý Phù Nam đều không khỏi đột nhiên hơi ngớ, nhất thời không rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Bạch Nhạc?
- Là Bạch Nhạc, hắn muốn làm gì?
Hiện tại có thể nói Bạch Nhạc đã không phải vô danh tiểu tốt, đưa mắt khắp toàn Thất Tinh Tông, thậm chí là toàn bộ Thanh Châu, sợ rằng ít nhiều cũng được tính là danh nhân, bên này vừa nhảy lên, lập tức liền bị người nhận ra.
Cũng đúng, hiện nay Bạch Nhạc tính là thanh danh vang dội, nhưng vậy cũng đâu đến mức phách lối tới tận trên đầu đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông?
Huống hồ còn là ra mặt giúp Lý Phù Nam!
Lý Phù Nam, đó là người thế nào, được xưng Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, trước nay luôn là hắn ra mặt giúp người khác, làm gì tới lượt người khác nhúng tay lung tung.
- Quả nhiên là gia hỏa này!
Ánh mắt liếc đến trên thân Bạch Nhạc, Văn Trạch nhịn không được lườm một cái.
Trước đó lúc nghe Mạc Vân Tô nói chuyện, hắn sớm đã đoán được người kia tất là Bạch Nhạc, giờ thì hay rồi, nhiều ngày như vậy không lộ diện, vừa lộ diện liền chống đối mình, đây là muốn thế nào?
Chỉ chớp mắt, Bạch Nhạc đã nhảy đến chính giữa Lý Phù Nam và Văn Trạch.
- Ta muốn đánh ai thì liên quan gì tới ngươi?
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái, Văn Trạch mở miệng, không đáng nói.
- Ngươi tưởng ta không nghe được ngươi nói chuyện chắc? Tới tới tới, cho ngươi cơ hội, xem xem là ai đánh ai.
Cổ tay khẽ đảo, Bạch Nhạc cũng đặt tay lên chuôi kiếm, nghiến răng nghiến lợi trừng nhìn Văn Trạch nói.
- Ngươi nghĩ ta không dám?
Hai luồng kiếm ý va chạm giữa không trung, giờ này khắc này, phảng phất như Lý Phù Nam lại trở thành người qua đường không mấy liên quan.
Khiến đám đông kinh hãi hơn là, lúc này, dù phải đối mặt thiên kiêu Đạo Lăng Thiên Tông như Văn Trạch, khí thế lộ ra trên thân Bạch Nhạc vẫn không hề rơi xuống hạ phong.
Người ngoài có lẽ còn cảm nhận không quá rõ ràng, nhưng thân ở hiện trường, Lý Phù Nam lại rõ ràng cảm nhận được một tia áp lực nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, cái tên Bạch Nhạc trước đây chưa từng được hắn để vào trong mắt kia, lúc này tựa hồ cũng có tư cách giao thủ với hắn.
Chỉ là nhất thời, hắn còn chưa thể làm rõ tình hình, thế nên không tùy tiện xen lời, nhưng hàn ý quanh thân lại vẫn chưa tán đi.
Bỗng chốc, khí thế ba người đây đó giằng co, ẩn ẩn hình thành thế chân vạc.
Cảnh đó, chúng nhân nhìn vào trong mắt, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Mắt thấy đi lên khuyên can, lại tựa hồ có dấu hiệu bạo phát đánh nhau, Hà Tương Tư không khỏi càng thêm đau đầu, nếu sớm biết Bạch Nhạc ngăn cản kiểu này, nàng tuyệt đối sẽ không để Bạch Nhạc nhảy đi ra.
Miệng nói có cách giải quyết, chẳng lẽ cuốn vào trong đó, cùng lúc đánh một trận chính là cách giải quyết?
Ý niệm đảo qua trong đầu, Hà Tương Tư nhìn hết nổi, lúc này cũng nhảy ra nói:
- Đệ tử Thất Tinh Tông Hà Tương Tư, gặp qua Lý sư huynh, Văn sư huynh.
- Hà tiên tử!
Hà Tương Tư đứng ra, nhất thời lần nữa dẫn lên náo loạn.
Vừa nãy chỉ là chuyện riêng giữa Lý Phù Nam và Văn Trạch, giờ thì hay rồi, càng lúc càng nhiều người đứng ra, cục diện càng lúc càng thêm phần phức tạp.
- Văn sư huynh, Thất Tinh Tháp sắp mở ra, giờ lại vì chút chuyện nhỏ mà phát sinh tranh chấp, đối với ai đều không có lợi, ngược lại sẽ tiện nghi đám tặc tử Huyết Ảnh Ma Tông, còn mong Văn sư huynh nghĩ lại.
Đứng ở bên cạnh Bạch Nhạc, Hà Tương Tư nhẹ giọng mở miệng nói.
- Đây là ai?
Lông mày nhướng lên, Văn Trạch bất mãn liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng hỏi.
- Hà Tương Tư, ngươi làm gì đấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt thấy Hà Tương Tư đứng ra, sắc mặt Mạc Vân Tô càng thêm phần khó coi, lại đành phải lần nữa cắn răng đứng ra, nói:
- Văn sư huynh, đây là đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông chúng ta, Hà Tương Tư, việc này không liên quan gì tới nàng.
Tròng mắt đều không nháy, Văn Trạch lần nữa trùng lặp câu hỏi:
- Ta nói, đây là ai?
Câu này, nhất thời khiến chúng nhân hơi ngớ.
Lúc đứng ra Hà Tương Tư đã chính miệng giải thích qua, giờ Mạc Vân Tô còn giải thích thêm một lần, sao Văn Trạch cứ phải tiếp tục hỏi, đây là muốn làm gì?
Lườm hắn một cái, người ngoài cũng không biết, chỉ có Bạch Nhạc rõ ràng, lời này là Văn Trạch dùng để hỏi hắn.
- Tư tỷ là bằng hữu, có ân với ta!
Nghe được Bạch Nhạc đáp lời, Văn Trạch lập tức quay sang Bạch Nhạc nói:
- Ngươi quản rộng quá rồi đấy, chuyện của ai cũng đều nhúng tay vào được.
- Ngươi quản cũng không hẹp, cứ như gà chọi vậy, ai cũng đều có thù có oán với ngươi chắc?
Tức tối hừ một tiếng, Bạch Nhạc chế giễu.
- Câm miệng!
Mí mắt hơi nhảy, Mạc Vân Tô bất thần quay sang Bạch Nhạc trách mắng:
- Bạch Nhạc, ngươi tưởng mình là ai, chỗ này làm gì đến lượt ngươi nói chuyện, còn không mau cút đi.
Người ngoài hắn không dám trêu chọc, tự nhiên chỉ có Bạch Nhạc nhìn qua dễ bắt nạt nhất, rốt cuộc trước đây Mạc Vân Tô từng động qua tay chân với Bạch Nhạc, mặc dù ngại ở quy tắc, lần trước hắn chịu thua, nhưng thế không có nghĩa là hắn sợ Bạch Nhạc.
Lúc này Mạc Vân Tô càng hạ quyết tâm, chỉ cần Bạch Nhạc dám cãi lại liền lập tức toàn lực ra tay, giáo huấn Bạch Nhạc một trận nên thân! Như thế chẳng những có thể gián tiếp hóa giải cục diện bế tắc trước mắt, còn có thể cầm Bạch Nhạc lập uy, thành tựu uy danh cho bản thân.
Nhưng mà, Mạc Vân Tô vạn vạn không ngờ, ngay khi hắn vừa dứt lời, một mạt kiếm quang đột nhiên chớp qua, trường kiếm xuất vỏ trực tiếp quất đến trên mặt.
Ba!
Kiếm này rút cực nhanh, đột nhiên không kịp phòng, thậm chí Mạc Vân Tô căn bản còn chưa kịp hồi thần, trên mặt liền đã bị quất ra vết máu, mấy chiếc răng bị chấn cho vỡ nát.
Càng khiến người khó mà tin tưởng chính là, người quất tới không phải Bạch Nhạc, mà là Văn Trạch.
Trên thực tế, lấy thực lực Bạch Nhạc, dù thật động thủ cũng rất khó thành công.
Đổi thành Vân Trạch, vậy lại khác, chỉ là. . . Mạc Vân Tô rõ ràng thiên hướng Văn Trạch mà!
- Văn sư huynh, ngươi đây là có ý gì?
Chịu một quất, Mạc Vân Tô tức đến hộc máu, sắc mặt trướng hồng, buồn bực chất vấn.
- Ta đang nói chuyện với bằng hữu, ngươi tính là cái thá gì, cũng dám xen ngang?
Mắt lạnh nhìn Mạc Vân Tô, Vân Trạch lạnh giọng nói.
Vù vù!
Câu này mới thật sự là thạch phá thiên kinh!
Đừng nói Mạc Vân Tô, tại trường, ai nấy đều há hốc mồm.
Bằng hữu!
Hai chữ này phân lượng nặng lắm, xuất thân Đạo Lăng Thiên Tông, lại là đệ tử Tử Dương Chân Nhân, thân phận Văn Trạch cực cao, ngay cả Lý Phù Nam đều không được hắn để vào trong mắt, khăng khăng lại nói Bạch Nhạc là bằng hữu, há lại có lý này?
- Không thể nào, sao ngươi quen biết người Đạo Lăng Thiên Tông?
Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô không dám tin hỏi.
Vuốt vuốt cánh mũi, Bạch Nhạc lười nhác đáp:
- Ta là ai? Ta chính là cái tên gia hỏa mà hắn nói hận không trước đánh một trận ngay từ đầu kia!
- . . .
Lời này vừa ra, trận này tự nhiên khó mà đánh tiếp được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quệt quệt môi, Bạch Nhạc quay sang trực diện Văn Trạch, nghiêng đầu nói:
- Nể mặt ta cũng khó chịu với mặt trắng nhỏ này, liền không tính toán với ngươi, ta mời ngươi uống rượu, đi không?
- Nói trước, không phải rượu ngon ta không uống.
Ánh mắt quét qua Lý Phù Nam một lượt, khí thế trên thân Văn Trạch chợt tán đi, lúc này mới đáp nói.
- Nhất định phải là rượu ngon, đi, ta dẫn ngươi đi làm thịt nhà giàu.
Cười dài gật đầu, Bạch Nhạc vỗ ngực cam đoan.
- Bạch Nhạc, ngươi không thể chỉ mời Văn sư huynh, rượu không quản đủ, chúng ta không chịu đâu.
Văn Trạch đáp ứng, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tôn trước kia từng đi qua Linh Tê Kiếm Tông ở cạnh đó cũng ồn ào nói muốn đi theo.
- Yên tâm, chúng ta đi ăn nhà giàu, rượu thịt quản đủ!
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc kia, trong lòng Bạch Nhạc bất giác vui vẻ, cười lớn đáp.
- Tư tỷ, ngươi đi không?
Quay đầu liếc nhìn Hà Tương Tư, Bạch Nhạc không quên gọi nàng.
Thấy Bạch Nhạc kề vai đi cùng đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, chúng nhân tại trường không khỏi há hốc mồm, thật lâu mà không ai lên tiếng.
Nếu nói, vừa nãy còn có người hoài nghi Văn Trạch chẳng qua là tìm cớ để xuống đài, như vậy lúc này, ai nấy đều không nói được nên lời, chẳng lẽ lại đi chế giễu đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đang diễn kịch.
Chỉ bằng mỗi mình Mạc Vân Tô thì còn chưa đủ để bọn hắn làm thế.
Lát sau chúng nhân mới dần hồi thần, hiện trường lập tức triệt để sôi trào!
- Tên Bạch Nhạc này rốt cục là ai?
- Không phải nghe nói chỉ là xuất thân tiểu gia tộc Thanh Châu Thành ư? Sao lại đáp lên quan hệ với Đạo Lăng Thiên Tông?
- Cái gì mà đáp lên quan hệ, người ta là bằng hữu hàng thật giá thật, không thấy vừa rồi Bạch Nhạc mắng đối phương gà chọi, người ta đều không trở mặt? Mẹ nó, đúng là ngưu bức!
- . . .
Lần này Bạch Nhạc mới thực sự tính là nổi danh, đại nổi danh.
Mấy ngày qua, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia đều mắt cao hơn đỉnh, ai nấy đều nhìn được rõ ràng, đừng nói chúng đệ tử, dù là trưởng lão Thất Tinh Tông bình thường, bọn hắn đều không quá để vào trong mắt.
Khăng khăng, chỉ chớp mắt cái tên Bạch Nhạc tựa hồ xuất thân thấp hèn, ngay cả Mạc Vân Tô đều khinh thường lại thành bằng hữu của đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, dù là Lý Phù Nam đều bị gạt sang một bên.
Đừng thấy Bạch Nhạc nhảy ra, tựa hồ cả tay đều không động, nhưng ngưu bức lại muốn che cũng không che đi được!
Đặc biệt là cầm đi so sánh thái độ mà đối phương dành cho Mạc Vân Tô, tương phản kịch liệt đó càng khiến người khắc sâu ấn tượng không thôi.
Như thế kể ra, lần này Mạc Vân Tô quả thực là vai phụ tốt nhất, là viên đá kê chân hoàn mỹ nhất.
Đứng ngây ra đó, cảm nhận ánh mắt nóng rực mà đám đông dồn lên thân mình, hai mắt Mạc Vân Tô tối sầm lại, phun ra một búng máu, đứng đều đứng không vững, cảm giác này, phảng phất như còn không bằng ngất đi cho xong.
Từng ấy năm tới nay, đây mới là lần đầu tiên hắn cảm thấy khuất nhục như thế!
- Bạch Nhạc! ! !
Nhìn vào Mạc Vân Tô, thần tình Hà Tương Tư có chút phức tạp, nhiều năm vậy rồi, mặc dù nàng luôn một mực đối địch với Mạc Vân Tô, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy Mạc Vân Tô nhếch nhác đến vậy.
Vết máu bị kiếm quất đi ra trên khuôn mặt càng thêm phần chói mắt.
Phong thái, khí độ và khí chất có phần suất khí kia, giờ này khắc này phảng phất như đều tan biến sạch sẽ.
Giờ đây, Hà Tương Tư đột nhiên cảm thấy, tựa hồ đã không còn hận hắn như trước.
Trầm mặc khoảnh khắc, Hà Tương Tư cuối cùng xoay người lại, dứt khoát đuổi theo đám Bạch Nhạc, rời khỏi chỗ này.
- Quá khứ, cuối cùng rồi cũng qua. . .
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro