Sẽ không vừa...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Linh khí sôi trào!
Linh khí nồng nặc khiến Bạch Nhạc có cảm giác từng lỗ chân lông trên người đều vì đó mở ra, phảng phất như mỗi một tế bào cơ thể đều được ngâm tẩm trong đó.
Vốn là, Bạch Nhạc vẫn cho rằng Thông Thiên Ma Thể nhất định muốn lấy Thông Thiên Ma Công tới chủ đạo mới có thể rèn luyện, bởi vì bản thân nó liền là một bộ phận trong Thông Thiên Ma Công, nhưng dưới tình huống hôm nay, linh khí dồi dào lại khiến cho Bạch Nhạc cảm nhận được rõ ràng, những linh khí này cũng có thể có được tác dụng tôi luyện thân thể.
Vô luận là phương pháp tôi luyện thân thể nào, về mặt bản chất cũng là rèn luyện đối với thân thể.
Đối với ma tu đơn thuần hay đệ tử Huyền Môn mà nói, đây là ý niệm không cách nào tưởng tượng, khăng khăng đối với Bạch Nhạc, đây tựa hồ không phải giới hạn rõ nét gì cả.
Ý niệm vừa động, lượng lớn linh khí tuôn trào vào trong cơ thể, tiến hành lần nữa cắt tỉa Thông Thiên Ma Thể, từ phạt mao đến tẩy tủy, thậm chí ngay cả những bộ phận Bạch Nhạc đã cho là hoàn mỹ, tựa hồ cũng có dư địa đề thăng.
Loạiđề thăng này càng giống như bổ sung thêm, tựa một chiếc bình, bên trong đã đổ đầy cát đá, phảng phất như không nhét gì thêm được nữa, nhưng những linh khí này lại như nước, chậm rãi rót vào, khiến cho tất cả càng thêm viên mãn.
Quan trọng hơn là, điều này khiến trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên sản sinh một loại ý niệm cực kỳ điên cuồng.
Rốt cục, đạo ma khác nhau ở chỗ nào?
Nếu đối với tôi thể mà nói, giữa đạo ma đều không có gì đối lập phân biệt, như vậy cũng tương tự, đối với tu hành mà nói, đạo ma liền thật thủy hỏa bất dung ư?
Đạo ma không đội trời chung, chính tà không đội trời chung!
Tựa hồ thẳng cho tới nay, đây chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng trận chiến Đạo Lăng Sơn, sau cùng Thông Thiên Ma Quân lại lựa chọn tiểu tử Bạch Nhạc làm đối tượng lưu lại truyền thừa Thông Thiên Ma Công, đồng thời cũng vì Bạch Nhạc mở ra một con đường đạo ma song tu.
Không ai biết con đường này rốt cục có thể đi xa tới đâu, thậm chí không ai biết, con đường này, rốt cục có đúng hay không.
Bạch Nhạc chỉ một mực tiến về phía trước, vô luận bị ép hay chủ động, hắn đều đã bước lên con đường này.
Nhưng trước lúc đó, Bạch Nhạc chưa từng nghĩ qua những vấn đề thâm ảo mà phức tạp kia.
Đến khắc này, trong đầu Bạch Nhạc mới đột nhiên hiện lên một ý niệm.
Nhân vật như Thông Thiên Ma Quân, không lý nào lại không chút nguyên do sinh ra ý niệm kia, cái gọi là đạo ma song tu, tất nhiên là ý tưởng đã hình thành từ lâu trong đầu Thông Thiên Ma Quân, hơn nữa, hắn tất phải có được lòng tin cường liệt đối với ý tưởng này.
Bạch Nhạc rất khó tưởng tượng, đương sơ đến cùng là bởi vì điều gì mới khiến cho Thông Thiên Ma Quân nảy sinh ý niệm đó.
Nhưng hắn lại hiểu được, dù là bản thân Thông Thiên Ma Quân cũng không thể làm được điểm này.
Bây giờ tử tế hồi ức lại, cái gọi là Thông Thiên Đại Đạo trong miệng Thông Thiên Ma Quân hẳn phải gian nan cường đại hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Đương nhiên, tất cả chẳng qua chỉ là ý niệm chợt lóe trong đầu, lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, muốn hiểu rõ hết thảy căn bản là điều không khả năng.
Điều duy nhất hắn có thể làm chính là nỗ lực đi tiếp trên con đường này, để cho thực lực càng mạnh, thậm chí đạt được cảnh giới Thông Thiên Ma Quân trước đây, chỉ như thế mới có thể thực sự hiểu rõ hết thảy.
Chẳng qua, ý nghĩ này cũng khiến trong lòng Bạch Nhạc sinh ra cảm giác tự tin càng mãnh liệt.
... ... ... . ..
- Cung nghênh Tử Dương Chân Nhân!
Ngay ngày thứ tư khi Bạch Nhạc và Hà Tương Tư vào bế quan trong Tu Pháp Điện, Tử Dương Chân Nhân đã giá lâm Thất Tinh Tông!
Trừ Tinh Hà lão tổ ra, tông chủ và trưởng lão các điện Thất Tinh Tông, thậm chí tất cả đệ tử chân truyền đang không bế quan trong tông môn đều đi ra nghênh đón!
Phần cung kính và tôn sùng này không phải dành cho Tử Dương Chân Nhân, mà là dành cho Đạo Lăng Thiên Tông sau lưng hắn.
Đi cùng Tử Dương Chân Nhân còn có một ít đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, trong đó không thiếu người quen của Bạch Nhạc, tỷ như cái tên trước đây từng làm khó dễ, sau cùng lại tán đồng Bạch Nhạc, Văn Trạch.
Bởi vì Tinh Hà lão tổ tồn tại, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tự nhiên không dám kiêu ngạo như lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, nhưng nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ cao cao tại thượng, không thay đổi chút nào.
Thân là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, bọn hắn quả thật có tư cách để kiêu ngạo, dù cho trên thực tế, lần này theo Tử Dương Chân Nhân đến đây, thậm chí không có lấy một vị đệ tử chân truyền.
Dù là Văn Trạch, giờ mới gần gần chỉ là chuẩn chân truyền mà thôi!
Ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, trừ số ít thiên tài như Vân Mộng Chân ra, Linh Phủ Cảnh vốn đều không có tư cách trở thành chân truyền.
- Ta tên Văn Trạch, ngươi có thể gọi ta Văn sư huynh.
Liếc nhìn Mạc Vân Tô một cái, Văn Trạch nhàn nhạt mở miệng nói.
Tử Dương Chân Nhân muốn đi gặp Tinh Hà lão tổ, chuyện còn lại tự nhiên liền cũng giống như lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, hết thảy đều do Văn Trạch thay mặt Tử Dương Chân Nhân phụ trách.
Đương nhiên, để uẩn Thất Tinh Tông mạnh hơn Linh Tê Kiếm Tông nhiều lắm, chỉ phái ra một ít đệ tử chân truyền trong môn tới phụ trách tiếp đãi, Mạc Vân Tô chính là nhân tuyển được lựa chọn.
- Gặp qua Văn sư huynh.
Hơi chút khom lưng, Mạc Vân Tô nhẹ giọng mở miệng nói.
- Nghe nói, Thanh Châu có người tên Lý Phù Nam thiên phú không sai, ngươi gặp qua chưa?
Được Mạc Vân Tô dẫn đến nơi ở bố trí sẵn, Văn Trạch thuận miệng hỏi.
Lần này cùng theo Tử Dương Chân Nhân đến Thanh Châu, hắn thoáng chút tìm hiểu qua về một ít tình hình tại Thanh Châu, nhưng thực sự có thể nghe ngóng lại, lại cũng chỉ có mỗi cái tên Lý Phù Nam.
Lấy Văn Trạch kiêu ngạo, đối với hắn mà nói, tất cả người đồng bối trong Thanh Châu, tựa hồ chỉ có mỗi mình Lý Phù Nam đủ tư cách làm đối thủ.
Sau lần trở về từ Linh Tê Kiếm Tông, một năm qua, Văn Trạch một mực khổ tu, tu vi đề thăng cực lớn, đã một hơi bước vào Linh Phủ hậu kỳ, mặc dù còn cách đột phá Tinh Cung Cảnh sai lệch không nhỏ, nhưng lấy để uẩn của Đạo Lăng Thiên Tông, Văn Trạch tự tin tuyệt sẽ không thua đám gọi là thiên tài Linh Phủ đỉnh phong kia.
Nhưng mà vừa nhắc tới Lý Phù Nam, Mạc Vân Tô lại không khỏi có chút lúng túng, rốt cuộc, Lý Phù Nam không phải đệ tử Thất Tinh Tông.
Châm chước một phen, sau cùng Mạc Vân Tô mới mở miệng nói:
- Lý sư huynh đúng là thiên tài nổi danh nhất tại Thanh Châu, nhưng mà, hàn sơn rốt cuộc chỉ là tông môn cấp Huyền.
Lời còn chưa dứt, ý tứ muốn biểu đạt lại hết sức rõ ràng.
Một đệ tử tông môn cấp Huyền thì có thể lợi hại được đến đâu? Mấy chuyện đồn đại kia, sợ rằng chưa hẳn đã có thể tin.
- Vậy thì chưa chắc.
Lắc đầu, Văn Trạch thuận miệng nói:
- Tông môn cấp Huyền tuy để uẩn kém chút, nhưng không có nghĩa là không có thiên tài.
Nói đến đây, tựa hồ nhớ ra điều gì, Văn Trạch không khỏi thổn thức nói.
Câu này lại suýt nữa khiến Mạc Vân Tô nghẹn chết!
Đúng là quá không ra bài theo lẽ thường, bên này vừa mang tư thái cao cao tại thượng đối với đệ tử Thất Tinh Tông, nhưng vừa miệng lại nói cái gì mà, tông môn cấp Huyền chưa hẳn đã không có thiên tài, ngươi có cần biến mặt nhanh vậy không?
- Làm gì có nhiều ngoại lệ thế được.
Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đi theo bên người Văn Trạch nói:
- Văn sư huynh, ngươi cũng quá coi trọng bọn hắn.
Bật cười một tiếng, Văn Trạch gật đầu nói:
- Cũng đúng, làm gì có chuyện mỗi tông môn cấp Huyền đều có yêu nghiệt như Bạch huynh.
- Bạch huynh?
Văn Trạch chỉ thuận miệng vừa nói, Mạc Vân Tô lại không khỏi ngẩn người.
Chẳng lẽ đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này thật từng gặp qua thiên tài xuất thân từ tông môn cấp Huyền?
Có lòng hỏi nhiều một câu, nhưng dưới loại tình huống này, Văn Trạch không chủ động nói, Mạc Vân Tô tự nhiên không tiện hỏi nhiều.
- Lại thêm mấy ngày chính là thời điểm Thất Tinh Tháp mở ra, nếu Văn sư huynh không chê, có thể cùng lúc xông Thất Tinh Tháp một phen. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có cơ hội phân cao thấp với Lý sư huynh.
Gật đầu, Văn Trạch phụ họa nói:
- Ta nghe nói qua về Thất Tinh Tháp, tựa hồ khá là thú vị, có người nói khi xưa Thánh Nữ từng xông qua.
Tin tức liên quan đến Thất Tinh Tháp, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông khác có lẽ không quá rõ ràng, vốn cũng không quá để ý, nhưng câu nói này của Văn Trạch, nhất thời lại dẫn lên chúng nhân hứng thú.
- Văn sư huynh, ngươi nói Thánh Nữ đã từng xông qua Thất Tinh Tháp? Thật hay giả đấy.
- Ta cũng chỉ là nghe sư tôn nhắc qua khi tán gẫu thôi, không dám hỏi nhiều. Chẳng qua, hẳn không giả.
Gật đầu, Văn Trạch giải thích thêm:
- Đương nhiên, có người nói lúc xông tháp Thánh Nữ chỉ mới chín tuổi.
- Vậy Thánh Nữ có xông tháp thành công không?
- Nói nhảm!
Không đợi Văn Trạch hồi đáp, liền có đệ tử khác chen lời:
- Thánh Nữ, đó là nhân vật thế nào, tất nhiên xông qua, làm sao có thể thất bại được.
- Cũng đúng! Nói vậy, ta cũng rất hứng thú, Văn sư huynh, chúng ta cũng lúc xông qua Thất Tinh Tháp một lần, thế nào?
Nghe được đối thoại của đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, Mạc Vân Tô thật sự không còn gì để nói.
Đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này quá trong mắt không người, cứ như thể trong bọn hắn ai cũng có thể nhẹ nhàng xông qua Thất Tinh Tháp.
Năm đó Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông có phải thật xông qua Thất Tinh Tháp hay không, hắn không rõ ràng.
Nhưng mà, đám người trước mặt này, từng tên từng tên một, thậm chí bao gồm cả Văn Trạch trong đó, Mạc Vân Tô căn bản không tin tưởng bất cứ ai có thể xông qua Thất Tinh Tháp.
Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lại đã làm sao
Khoan nói cái khác, dù là bản thân Mạc Vân Tô cũng tự tin không thua bọn hắn.
Dù là Văn Trạch, Mạc Vân Tô cũng không phục, ta ngươi đều là Linh Phủ hậu kỳ, thậm chí lấy cảnh giới mà luận, Văn Trạch còn không bằng hắn, mặc dù danh tiếng lớn đến mấy, cuối cùng cũng phải đánh qua mới biết được thắng thua.
Đương nhiên, những tâm tư này, Mạc Vân Tô sẽ không biểu hiện ra.
Chỉ là, bỗng đột nhiên, trong đầu Mạc Vân Tô chớp qua một đạo ý niệm, tâm đầu khẽ động, bất chợt mở miệng nói:
- Văn sư huynh, ngươi có lẽ không rõ ràng, thời gian qua, thiên tài nổi danh nhất tại Thanh Châu chúng ta không phải Lý sư huynh, mà là một người khác, người này tên là Bạch Nhạc.
- Ngươi nói cái gì?
Chớp mắt, bước chân Văn Trạch đột nhiên ngừng lại, bất thần quay sang nhìn Mạc Vân Tô, hỏi.
Mạc Vân Tô hơi ngớ, không hiểu là chuyện gì, vô thức đáp nói:
- Ta đang nói, thời gian qua, nổi danh nhất ở Thanh Châu là một người tên Bạch Nhạc! Tuy chỉ có Linh Phủ sơ kỳ, lại rất ngạo khí, nếu không biết, sợ rằng còn tưởng hắn mới là đệ tử thiên tông. . .
Bạch Nhạc!
Lần nữa nghe được cái tên này, không chỉ mỗi Văn Trạch, số ít đám đệ tử bên người trước kia từng đi qua Linh Tê Kiếm Tông đều không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Sẽ không vừa khéo thế chứ?
- Làm sao?
Mạc Vân Tô rốt cục phát hiện thần tình bọn Văn Trạch có hơi không đúng, lập tức ngập ngừng hỏi.
- Cái tên Bạch Nhạc mà ngươi nói này, giờ hắn đang ở đâu?
…
Linh khí nồng nặc khiến Bạch Nhạc có cảm giác từng lỗ chân lông trên người đều vì đó mở ra, phảng phất như mỗi một tế bào cơ thể đều được ngâm tẩm trong đó.
Vốn là, Bạch Nhạc vẫn cho rằng Thông Thiên Ma Thể nhất định muốn lấy Thông Thiên Ma Công tới chủ đạo mới có thể rèn luyện, bởi vì bản thân nó liền là một bộ phận trong Thông Thiên Ma Công, nhưng dưới tình huống hôm nay, linh khí dồi dào lại khiến cho Bạch Nhạc cảm nhận được rõ ràng, những linh khí này cũng có thể có được tác dụng tôi luyện thân thể.
Vô luận là phương pháp tôi luyện thân thể nào, về mặt bản chất cũng là rèn luyện đối với thân thể.
Đối với ma tu đơn thuần hay đệ tử Huyền Môn mà nói, đây là ý niệm không cách nào tưởng tượng, khăng khăng đối với Bạch Nhạc, đây tựa hồ không phải giới hạn rõ nét gì cả.
Ý niệm vừa động, lượng lớn linh khí tuôn trào vào trong cơ thể, tiến hành lần nữa cắt tỉa Thông Thiên Ma Thể, từ phạt mao đến tẩy tủy, thậm chí ngay cả những bộ phận Bạch Nhạc đã cho là hoàn mỹ, tựa hồ cũng có dư địa đề thăng.
Loạiđề thăng này càng giống như bổ sung thêm, tựa một chiếc bình, bên trong đã đổ đầy cát đá, phảng phất như không nhét gì thêm được nữa, nhưng những linh khí này lại như nước, chậm rãi rót vào, khiến cho tất cả càng thêm viên mãn.
Quan trọng hơn là, điều này khiến trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên sản sinh một loại ý niệm cực kỳ điên cuồng.
Rốt cục, đạo ma khác nhau ở chỗ nào?
Nếu đối với tôi thể mà nói, giữa đạo ma đều không có gì đối lập phân biệt, như vậy cũng tương tự, đối với tu hành mà nói, đạo ma liền thật thủy hỏa bất dung ư?
Đạo ma không đội trời chung, chính tà không đội trời chung!
Tựa hồ thẳng cho tới nay, đây chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng trận chiến Đạo Lăng Sơn, sau cùng Thông Thiên Ma Quân lại lựa chọn tiểu tử Bạch Nhạc làm đối tượng lưu lại truyền thừa Thông Thiên Ma Công, đồng thời cũng vì Bạch Nhạc mở ra một con đường đạo ma song tu.
Không ai biết con đường này rốt cục có thể đi xa tới đâu, thậm chí không ai biết, con đường này, rốt cục có đúng hay không.
Bạch Nhạc chỉ một mực tiến về phía trước, vô luận bị ép hay chủ động, hắn đều đã bước lên con đường này.
Nhưng trước lúc đó, Bạch Nhạc chưa từng nghĩ qua những vấn đề thâm ảo mà phức tạp kia.
Đến khắc này, trong đầu Bạch Nhạc mới đột nhiên hiện lên một ý niệm.
Nhân vật như Thông Thiên Ma Quân, không lý nào lại không chút nguyên do sinh ra ý niệm kia, cái gọi là đạo ma song tu, tất nhiên là ý tưởng đã hình thành từ lâu trong đầu Thông Thiên Ma Quân, hơn nữa, hắn tất phải có được lòng tin cường liệt đối với ý tưởng này.
Bạch Nhạc rất khó tưởng tượng, đương sơ đến cùng là bởi vì điều gì mới khiến cho Thông Thiên Ma Quân nảy sinh ý niệm đó.
Nhưng hắn lại hiểu được, dù là bản thân Thông Thiên Ma Quân cũng không thể làm được điểm này.
Bây giờ tử tế hồi ức lại, cái gọi là Thông Thiên Đại Đạo trong miệng Thông Thiên Ma Quân hẳn phải gian nan cường đại hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Đương nhiên, tất cả chẳng qua chỉ là ý niệm chợt lóe trong đầu, lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, muốn hiểu rõ hết thảy căn bản là điều không khả năng.
Điều duy nhất hắn có thể làm chính là nỗ lực đi tiếp trên con đường này, để cho thực lực càng mạnh, thậm chí đạt được cảnh giới Thông Thiên Ma Quân trước đây, chỉ như thế mới có thể thực sự hiểu rõ hết thảy.
Chẳng qua, ý nghĩ này cũng khiến trong lòng Bạch Nhạc sinh ra cảm giác tự tin càng mãnh liệt.
... ... ... . ..
- Cung nghênh Tử Dương Chân Nhân!
Ngay ngày thứ tư khi Bạch Nhạc và Hà Tương Tư vào bế quan trong Tu Pháp Điện, Tử Dương Chân Nhân đã giá lâm Thất Tinh Tông!
Trừ Tinh Hà lão tổ ra, tông chủ và trưởng lão các điện Thất Tinh Tông, thậm chí tất cả đệ tử chân truyền đang không bế quan trong tông môn đều đi ra nghênh đón!
Phần cung kính và tôn sùng này không phải dành cho Tử Dương Chân Nhân, mà là dành cho Đạo Lăng Thiên Tông sau lưng hắn.
Đi cùng Tử Dương Chân Nhân còn có một ít đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, trong đó không thiếu người quen của Bạch Nhạc, tỷ như cái tên trước đây từng làm khó dễ, sau cùng lại tán đồng Bạch Nhạc, Văn Trạch.
Bởi vì Tinh Hà lão tổ tồn tại, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tự nhiên không dám kiêu ngạo như lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, nhưng nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ cao cao tại thượng, không thay đổi chút nào.
Thân là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, bọn hắn quả thật có tư cách để kiêu ngạo, dù cho trên thực tế, lần này theo Tử Dương Chân Nhân đến đây, thậm chí không có lấy một vị đệ tử chân truyền.
Dù là Văn Trạch, giờ mới gần gần chỉ là chuẩn chân truyền mà thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, trừ số ít thiên tài như Vân Mộng Chân ra, Linh Phủ Cảnh vốn đều không có tư cách trở thành chân truyền.
- Ta tên Văn Trạch, ngươi có thể gọi ta Văn sư huynh.
Liếc nhìn Mạc Vân Tô một cái, Văn Trạch nhàn nhạt mở miệng nói.
Tử Dương Chân Nhân muốn đi gặp Tinh Hà lão tổ, chuyện còn lại tự nhiên liền cũng giống như lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, hết thảy đều do Văn Trạch thay mặt Tử Dương Chân Nhân phụ trách.
Đương nhiên, để uẩn Thất Tinh Tông mạnh hơn Linh Tê Kiếm Tông nhiều lắm, chỉ phái ra một ít đệ tử chân truyền trong môn tới phụ trách tiếp đãi, Mạc Vân Tô chính là nhân tuyển được lựa chọn.
- Gặp qua Văn sư huynh.
Hơi chút khom lưng, Mạc Vân Tô nhẹ giọng mở miệng nói.
- Nghe nói, Thanh Châu có người tên Lý Phù Nam thiên phú không sai, ngươi gặp qua chưa?
Được Mạc Vân Tô dẫn đến nơi ở bố trí sẵn, Văn Trạch thuận miệng hỏi.
Lần này cùng theo Tử Dương Chân Nhân đến Thanh Châu, hắn thoáng chút tìm hiểu qua về một ít tình hình tại Thanh Châu, nhưng thực sự có thể nghe ngóng lại, lại cũng chỉ có mỗi cái tên Lý Phù Nam.
Lấy Văn Trạch kiêu ngạo, đối với hắn mà nói, tất cả người đồng bối trong Thanh Châu, tựa hồ chỉ có mỗi mình Lý Phù Nam đủ tư cách làm đối thủ.
Sau lần trở về từ Linh Tê Kiếm Tông, một năm qua, Văn Trạch một mực khổ tu, tu vi đề thăng cực lớn, đã một hơi bước vào Linh Phủ hậu kỳ, mặc dù còn cách đột phá Tinh Cung Cảnh sai lệch không nhỏ, nhưng lấy để uẩn của Đạo Lăng Thiên Tông, Văn Trạch tự tin tuyệt sẽ không thua đám gọi là thiên tài Linh Phủ đỉnh phong kia.
Nhưng mà vừa nhắc tới Lý Phù Nam, Mạc Vân Tô lại không khỏi có chút lúng túng, rốt cuộc, Lý Phù Nam không phải đệ tử Thất Tinh Tông.
Châm chước một phen, sau cùng Mạc Vân Tô mới mở miệng nói:
- Lý sư huynh đúng là thiên tài nổi danh nhất tại Thanh Châu, nhưng mà, hàn sơn rốt cuộc chỉ là tông môn cấp Huyền.
Lời còn chưa dứt, ý tứ muốn biểu đạt lại hết sức rõ ràng.
Một đệ tử tông môn cấp Huyền thì có thể lợi hại được đến đâu? Mấy chuyện đồn đại kia, sợ rằng chưa hẳn đã có thể tin.
- Vậy thì chưa chắc.
Lắc đầu, Văn Trạch thuận miệng nói:
- Tông môn cấp Huyền tuy để uẩn kém chút, nhưng không có nghĩa là không có thiên tài.
Nói đến đây, tựa hồ nhớ ra điều gì, Văn Trạch không khỏi thổn thức nói.
Câu này lại suýt nữa khiến Mạc Vân Tô nghẹn chết!
Đúng là quá không ra bài theo lẽ thường, bên này vừa mang tư thái cao cao tại thượng đối với đệ tử Thất Tinh Tông, nhưng vừa miệng lại nói cái gì mà, tông môn cấp Huyền chưa hẳn đã không có thiên tài, ngươi có cần biến mặt nhanh vậy không?
- Làm gì có nhiều ngoại lệ thế được.
Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đi theo bên người Văn Trạch nói:
- Văn sư huynh, ngươi cũng quá coi trọng bọn hắn.
Bật cười một tiếng, Văn Trạch gật đầu nói:
- Cũng đúng, làm gì có chuyện mỗi tông môn cấp Huyền đều có yêu nghiệt như Bạch huynh.
- Bạch huynh?
Văn Trạch chỉ thuận miệng vừa nói, Mạc Vân Tô lại không khỏi ngẩn người.
Chẳng lẽ đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này thật từng gặp qua thiên tài xuất thân từ tông môn cấp Huyền?
Có lòng hỏi nhiều một câu, nhưng dưới loại tình huống này, Văn Trạch không chủ động nói, Mạc Vân Tô tự nhiên không tiện hỏi nhiều.
- Lại thêm mấy ngày chính là thời điểm Thất Tinh Tháp mở ra, nếu Văn sư huynh không chê, có thể cùng lúc xông Thất Tinh Tháp một phen. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có cơ hội phân cao thấp với Lý sư huynh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gật đầu, Văn Trạch phụ họa nói:
- Ta nghe nói qua về Thất Tinh Tháp, tựa hồ khá là thú vị, có người nói khi xưa Thánh Nữ từng xông qua.
Tin tức liên quan đến Thất Tinh Tháp, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông khác có lẽ không quá rõ ràng, vốn cũng không quá để ý, nhưng câu nói này của Văn Trạch, nhất thời lại dẫn lên chúng nhân hứng thú.
- Văn sư huynh, ngươi nói Thánh Nữ đã từng xông qua Thất Tinh Tháp? Thật hay giả đấy.
- Ta cũng chỉ là nghe sư tôn nhắc qua khi tán gẫu thôi, không dám hỏi nhiều. Chẳng qua, hẳn không giả.
Gật đầu, Văn Trạch giải thích thêm:
- Đương nhiên, có người nói lúc xông tháp Thánh Nữ chỉ mới chín tuổi.
- Vậy Thánh Nữ có xông tháp thành công không?
- Nói nhảm!
Không đợi Văn Trạch hồi đáp, liền có đệ tử khác chen lời:
- Thánh Nữ, đó là nhân vật thế nào, tất nhiên xông qua, làm sao có thể thất bại được.
- Cũng đúng! Nói vậy, ta cũng rất hứng thú, Văn sư huynh, chúng ta cũng lúc xông qua Thất Tinh Tháp một lần, thế nào?
Nghe được đối thoại của đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, Mạc Vân Tô thật sự không còn gì để nói.
Đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này quá trong mắt không người, cứ như thể trong bọn hắn ai cũng có thể nhẹ nhàng xông qua Thất Tinh Tháp.
Năm đó Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông có phải thật xông qua Thất Tinh Tháp hay không, hắn không rõ ràng.
Nhưng mà, đám người trước mặt này, từng tên từng tên một, thậm chí bao gồm cả Văn Trạch trong đó, Mạc Vân Tô căn bản không tin tưởng bất cứ ai có thể xông qua Thất Tinh Tháp.
Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lại đã làm sao
Khoan nói cái khác, dù là bản thân Mạc Vân Tô cũng tự tin không thua bọn hắn.
Dù là Văn Trạch, Mạc Vân Tô cũng không phục, ta ngươi đều là Linh Phủ hậu kỳ, thậm chí lấy cảnh giới mà luận, Văn Trạch còn không bằng hắn, mặc dù danh tiếng lớn đến mấy, cuối cùng cũng phải đánh qua mới biết được thắng thua.
Đương nhiên, những tâm tư này, Mạc Vân Tô sẽ không biểu hiện ra.
Chỉ là, bỗng đột nhiên, trong đầu Mạc Vân Tô chớp qua một đạo ý niệm, tâm đầu khẽ động, bất chợt mở miệng nói:
- Văn sư huynh, ngươi có lẽ không rõ ràng, thời gian qua, thiên tài nổi danh nhất tại Thanh Châu chúng ta không phải Lý sư huynh, mà là một người khác, người này tên là Bạch Nhạc.
- Ngươi nói cái gì?
Chớp mắt, bước chân Văn Trạch đột nhiên ngừng lại, bất thần quay sang nhìn Mạc Vân Tô, hỏi.
Mạc Vân Tô hơi ngớ, không hiểu là chuyện gì, vô thức đáp nói:
- Ta đang nói, thời gian qua, nổi danh nhất ở Thanh Châu là một người tên Bạch Nhạc! Tuy chỉ có Linh Phủ sơ kỳ, lại rất ngạo khí, nếu không biết, sợ rằng còn tưởng hắn mới là đệ tử thiên tông. . .
Bạch Nhạc!
Lần nữa nghe được cái tên này, không chỉ mỗi Văn Trạch, số ít đám đệ tử bên người trước kia từng đi qua Linh Tê Kiếm Tông đều không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Sẽ không vừa khéo thế chứ?
- Làm sao?
Mạc Vân Tô rốt cục phát hiện thần tình bọn Văn Trạch có hơi không đúng, lập tức ngập ngừng hỏi.
- Cái tên Bạch Nhạc mà ngươi nói này, giờ hắn đang ở đâu?
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro