Ta hâm mộ ngươ...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Ngươi gặp qua vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia?
Tiếu Vượng đột nhiên mở miệng hỏi.
Đổi thành người khác, tự nhiên không khả năng có cơ hội gặp được, nhưng nếu là trước đây Tinh Hà lão tổ từng tự tay mở ra Thất Tinh Tháp, như vậy Dương Bằng liền có thể từng gặp qua, tính toán thời gian! Vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia tới xông tháp chừng khoảng mười năm trước, mà giờ Dương Bằng đã gần ba mươi tuổi, đương thời hẳn chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mới đúng.
Nhắc tới Đạo Lăng Thánh Nữ, Dương Bằng không nhịn được cười khổ.
- Tính là gặp qua.
- Sao lại tính là gặp qua?
Đàm Y Viên cũng không nhịn được tâm tư bát quái, hiếu kỳ hỏi.
- Bởi vì ta đến cả lại gần nàng đều không làm được, từ xa xa liền bị vung tay áo trực tiếp quất bay.
Nhắc tới chuyện này, dù đã cách nhiều năm, Dương Bằng vẫn không khỏi có chút lúng túng, cũng may mấy năm gần đây, da mặt hắn sớm dày đến đao thương bất nhập.
- Ngươi bị một tiểu cô nương chín tuổi vung tay áo quất bay?
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm Dương Bằng hỏi.
- Có gì lạ đâu? Đây chính là Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân! Dù khi đó chỉ mới chín tuổi, nhưng cũng đã bước vào Linh Phủ Cảnh, đương thời ta còn chưa bước vào Linh Phủ.
Dương Bằng không đáng nói:
- Ngươi tưởng ai cũng có cơ hội được Đạo Lăng Thánh Nữ quất bay?
Vừa này nói ra, nghe vào tai cứ có cảm giác dương dương đắc ý, phảng phất như bị Đạo Lăng Thánh Nữ quất bay là một chuyện gì đó rất đáng để khoe khoang.
- . . .
Nhìn bản mặt vô sỉ của Dương Bằng, vô luận Tiếu Vượng hay Đàm Y Viên đều nghẹn họng, hết lời để nói. Nhưng mà, thật tử tế ngẫm lại, lời này đúng thật không cách nào phản bác! Thẳng cho đến nay, tiểu cô nương xưa kia sớm đã trở thành Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng, ngay cả gặp mặt sợ rằng đều khó được, càng đừng nói bị quất bay.
- Không, ý ta là. . . Rốt cục ngươi đã làm chuyện gì trời giận người oán, mới khiến một cô nương chín tuổi không nhịn được đánh ngươi?
Hiển nhiên mô thức tư duy của Bạch Nhạc không cùng một chiều không gian với đám người ở đây, nghiêng đầu liếc nhìn Dương Bằng một cái, lành lạnh trào phúng nói.
- . . .
Tức thì, nụ cười dương dương đắc ý trên mặt Dương Bằng chợt cứng lại.
Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, đương sơ tưởng đối phương chỉ là tiểu cô nương, muốn ôm lấy chơi đùa, ai ngờ lại bị đánh.
- Phốc!
Dù là Đàm Y Viên, nghe nói thế cũng nhịn không được cười ra tiếng, Tiếu Vượng càng không cần phải nói, cười đến không ngừng đấm ngực giậm chân, hận không thể bò luôn xuống đất.
- Các ngươi đây là đang đố kị ta có cơ hội tiếp xúc với Đạo Lăng Thánh Nữ.
Giận trừng ba người, Dương Bằng nghiến răng nghiến lợi mắng.
- Cơ hội tiếp xúc với một tiểu cô nương chín tuổi? Còn bị vung tay áo quất bay, ha ha ha, Dương huynh, cơ hội này ta không hâm mộ đâu.
Cười đến đau cả bụng, Tiếu Vượng ôm bụng nói.
- Ta hâm mộ ngươi?
Thần sắc khinh thường nhìn Dương Bằng, Bạch Nhạc không đáng nói:
- Hâm mộ quái tử thủ như ngươi, cái tên đến cả tiểu cô nương chín tuổi đều không tha? Ta không phải loại người biến thái như ngươi đâu. Ngươi chờ đấy, quay đầu có cơ hội, ta ôm lấy Đạo Lăng Thánh Nữ cho ngươi xem.
- Phốc!
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Tiếu Vượng càng là trực tiếp cười phún.
- Dương huynh, xin lỗi! Ta tưởng ngươi đã trang bức lắm rồi, không ngờ, là ta trách oan ngươi, so với bản lĩnh chém gió của Bạch huynh đệ, ngươi còn cách xa vạn dặm!
Nhìn ba người cười thành một đoàn, Bạch Nhạc khinh thường xoay người sang chỗ khác, chỉ là khoảnh khắc quay đi này, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia dị dạng, lại không có bất kỳ người nào thấy được.
Đối với bọn hắn mà nói, Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng, tựa hồ càng giống như một phù hiệu thần thánh nào đó!
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, đấy rõ ràng là người sống sờ sờ, là nữ nhân trong lòng hắn.
... ...
Nếu đã quyết định muốn đi xông Thất Tinh Tháp, rất nhanh chúng nhân liền bắt tay vào chuẩn bị.
Thân phận Bạch Nhạc tương đối đặc thù, Linh Tê Kiếm Tông rốt cuộc không phải tông môn Thanh Châu, Dương Bằng tự thân phản hồi Thất Tinh Tông, đi báo danh giúp hắn. Tiếu Vượng và Đàm Y Viên cũng phải chạy về Hàn Sơn, thông qua Hàn Sơn để tới Thất Tinh Tông báo danh tham dự.
Thân là đệ tử Hàn Sơn, phiền phức theo đó cũng tới, không phải bản thân bọn hắn nói muốn tham gia liền có thể tham gia.
Ba người vừa rời đi, Bạch phủ lần nữa an tĩnh lại.
Trừ Bạch Thanh Nhã thỉnh thoảng đến thăm ra, ngày ngày bồi cùng Bạch Nhạc chỉ có mỗi mình Tô Nhan.
- Công tử, ngươi thật muốn đi xông Thất Tinh Tháp?
Do dự mãi, cuối cùng Tô Nhan vẫn nhịn không được hỏi.
- Ừ!
Gật đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh đáp:
- Ta thích cuộc sống chính đạo, cũng thích những người bạn thế này. . . Vậy nên, nếu ngươi cho rằng ta sẽ từ bỏ cuộc sống như thế để về với ma đạo, sợ rằng tính sai rồi.
- Nếu giờ ngươi muốn rời đi. . . Ta không ngăn cản ngươi.
Mấy ngày nay ở chung, giữa Bạch Nhạc và Tô Nhan tính là tương đối tín nhiệm, với tình hình lúc này, dù Tô Nhan muốn rời đi, Bạch Nhạc cũng sẽ không nảy sinh ý niệm giết người diệt khẩu.
Nhìn vào Bạch Nhạc, khắc này, Tô Nhan cũng hiểu, đấy không phải nói dối gạt người.
Thoáng chốc, trong đầu nàng quả thực động tâm rời đi, chỉ là vừa nghĩ lại, ý niệm này liền bị đè xuống.
- Công tử lo thừa, vô luận công tử là ma tu hay đệ tử huyền môn, Tô Nhan đều nguyện ý đi theo bên người, đến chết không hối hận.
Nhìn Tô Nhan một cái thật sâu, phảng phất như muốn đáng giá xem phen lời này của nàng có mấy phần đáng tin.
Trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng Bạch Nhạc vẫn không nói gì, an tĩnh cầm sách lên, tự nhiên nhẩm đọc như ngày thường.
... ...
- Thất Tinh Tháp ư?
Khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ở Thanh Châu nhiều năm vậy rồi, trên thực tế, Ngô Tuyết Tùng đã không chỉ trải qua một lần Thất Tinh Tháp bóc mở, nhưng lần này lại hoàn toàn khác với trước kia.
Dù còn chưa bóc mở, song Ngô Tuyết Tùng đã có thể dự đoán ra được, lần này trong đám người xông Thất Tinh Tháp tất sẽ tuôn hiện ra rất nhiều nhân vật thiên tài.
Quan trọng hơn là, Huyết Ảnh Ma Tông tuyệt sẽ không dễ dàng tiếp tục ẩn mình như hiện tại.
Huyết Ảnh Ma Quân và Tinh Hà lão tổ đạt thành ăn ý, cho phép Huyết Ảnh Ma Tông trùng kiến sơn môn, như vậy bằng với Huyết Ảnh Ma Tông cũng tính là tông môn Thanh Châu.
Có chút chuyện, sợ rằng không phải đơn giản dùng chính ma phân chia liền có thể giải quyết.
Cái gọi là quy củ, ở trước mặt quyền đầu, hết thảy đều trở nên vô lực.
Hơn nữa, chuyện đã qua đi lâu vậy rồi, Đạo Lăng Thiên Tông cao cao tại thượng kia thật sẽ dễ dàng buông tay, vứt bỏ khống chế đối với Thanh Châu?
Dù hiện tại Đạo Lăng Thiên Tông đã bị đánh nát thần thoại bất bại, thực lực giảm mạnh.
Nhưng Đạo Lăng Thiên Tông vẫn cứ là Đạo Lăng Thiên Tông, trừ vị Thông Thiên Ma Quân bây giờ đang không biết sinh tử kia ra, lại có ai dám chính diện khiêu hấn uy nghiêm của Đạo Lăng Thiên Tông?
Tưởng muốn đặt dấu chấm hết cho thần thoại Đạo Lăng thiên hạ, còn lâu mới đơn giản như vậy.
Ngô Tuyết Tùng có cảm giác, lần này Thất Tinh Tháp bóc mở, ảnh hưởng sợ rằng sẽ vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người bây giờ.
…
Tiếu Vượng đột nhiên mở miệng hỏi.
Đổi thành người khác, tự nhiên không khả năng có cơ hội gặp được, nhưng nếu là trước đây Tinh Hà lão tổ từng tự tay mở ra Thất Tinh Tháp, như vậy Dương Bằng liền có thể từng gặp qua, tính toán thời gian! Vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia tới xông tháp chừng khoảng mười năm trước, mà giờ Dương Bằng đã gần ba mươi tuổi, đương thời hẳn chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mới đúng.
Nhắc tới Đạo Lăng Thánh Nữ, Dương Bằng không nhịn được cười khổ.
- Tính là gặp qua.
- Sao lại tính là gặp qua?
Đàm Y Viên cũng không nhịn được tâm tư bát quái, hiếu kỳ hỏi.
- Bởi vì ta đến cả lại gần nàng đều không làm được, từ xa xa liền bị vung tay áo trực tiếp quất bay.
Nhắc tới chuyện này, dù đã cách nhiều năm, Dương Bằng vẫn không khỏi có chút lúng túng, cũng may mấy năm gần đây, da mặt hắn sớm dày đến đao thương bất nhập.
- Ngươi bị một tiểu cô nương chín tuổi vung tay áo quất bay?
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm Dương Bằng hỏi.
- Có gì lạ đâu? Đây chính là Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân! Dù khi đó chỉ mới chín tuổi, nhưng cũng đã bước vào Linh Phủ Cảnh, đương thời ta còn chưa bước vào Linh Phủ.
Dương Bằng không đáng nói:
- Ngươi tưởng ai cũng có cơ hội được Đạo Lăng Thánh Nữ quất bay?
Vừa này nói ra, nghe vào tai cứ có cảm giác dương dương đắc ý, phảng phất như bị Đạo Lăng Thánh Nữ quất bay là một chuyện gì đó rất đáng để khoe khoang.
- . . .
Nhìn bản mặt vô sỉ của Dương Bằng, vô luận Tiếu Vượng hay Đàm Y Viên đều nghẹn họng, hết lời để nói. Nhưng mà, thật tử tế ngẫm lại, lời này đúng thật không cách nào phản bác! Thẳng cho đến nay, tiểu cô nương xưa kia sớm đã trở thành Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng, ngay cả gặp mặt sợ rằng đều khó được, càng đừng nói bị quất bay.
- Không, ý ta là. . . Rốt cục ngươi đã làm chuyện gì trời giận người oán, mới khiến một cô nương chín tuổi không nhịn được đánh ngươi?
Hiển nhiên mô thức tư duy của Bạch Nhạc không cùng một chiều không gian với đám người ở đây, nghiêng đầu liếc nhìn Dương Bằng một cái, lành lạnh trào phúng nói.
- . . .
Tức thì, nụ cười dương dương đắc ý trên mặt Dương Bằng chợt cứng lại.
Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, đương sơ tưởng đối phương chỉ là tiểu cô nương, muốn ôm lấy chơi đùa, ai ngờ lại bị đánh.
- Phốc!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù là Đàm Y Viên, nghe nói thế cũng nhịn không được cười ra tiếng, Tiếu Vượng càng không cần phải nói, cười đến không ngừng đấm ngực giậm chân, hận không thể bò luôn xuống đất.
- Các ngươi đây là đang đố kị ta có cơ hội tiếp xúc với Đạo Lăng Thánh Nữ.
Giận trừng ba người, Dương Bằng nghiến răng nghiến lợi mắng.
- Cơ hội tiếp xúc với một tiểu cô nương chín tuổi? Còn bị vung tay áo quất bay, ha ha ha, Dương huynh, cơ hội này ta không hâm mộ đâu.
Cười đến đau cả bụng, Tiếu Vượng ôm bụng nói.
- Ta hâm mộ ngươi?
Thần sắc khinh thường nhìn Dương Bằng, Bạch Nhạc không đáng nói:
- Hâm mộ quái tử thủ như ngươi, cái tên đến cả tiểu cô nương chín tuổi đều không tha? Ta không phải loại người biến thái như ngươi đâu. Ngươi chờ đấy, quay đầu có cơ hội, ta ôm lấy Đạo Lăng Thánh Nữ cho ngươi xem.
- Phốc!
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Tiếu Vượng càng là trực tiếp cười phún.
- Dương huynh, xin lỗi! Ta tưởng ngươi đã trang bức lắm rồi, không ngờ, là ta trách oan ngươi, so với bản lĩnh chém gió của Bạch huynh đệ, ngươi còn cách xa vạn dặm!
Nhìn ba người cười thành một đoàn, Bạch Nhạc khinh thường xoay người sang chỗ khác, chỉ là khoảnh khắc quay đi này, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia dị dạng, lại không có bất kỳ người nào thấy được.
Đối với bọn hắn mà nói, Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng, tựa hồ càng giống như một phù hiệu thần thánh nào đó!
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, đấy rõ ràng là người sống sờ sờ, là nữ nhân trong lòng hắn.
... ...
Nếu đã quyết định muốn đi xông Thất Tinh Tháp, rất nhanh chúng nhân liền bắt tay vào chuẩn bị.
Thân phận Bạch Nhạc tương đối đặc thù, Linh Tê Kiếm Tông rốt cuộc không phải tông môn Thanh Châu, Dương Bằng tự thân phản hồi Thất Tinh Tông, đi báo danh giúp hắn. Tiếu Vượng và Đàm Y Viên cũng phải chạy về Hàn Sơn, thông qua Hàn Sơn để tới Thất Tinh Tông báo danh tham dự.
Thân là đệ tử Hàn Sơn, phiền phức theo đó cũng tới, không phải bản thân bọn hắn nói muốn tham gia liền có thể tham gia.
Ba người vừa rời đi, Bạch phủ lần nữa an tĩnh lại.
Trừ Bạch Thanh Nhã thỉnh thoảng đến thăm ra, ngày ngày bồi cùng Bạch Nhạc chỉ có mỗi mình Tô Nhan.
- Công tử, ngươi thật muốn đi xông Thất Tinh Tháp?
Do dự mãi, cuối cùng Tô Nhan vẫn nhịn không được hỏi.
- Ừ!
Gật đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta thích cuộc sống chính đạo, cũng thích những người bạn thế này. . . Vậy nên, nếu ngươi cho rằng ta sẽ từ bỏ cuộc sống như thế để về với ma đạo, sợ rằng tính sai rồi.
- Nếu giờ ngươi muốn rời đi. . . Ta không ngăn cản ngươi.
Mấy ngày nay ở chung, giữa Bạch Nhạc và Tô Nhan tính là tương đối tín nhiệm, với tình hình lúc này, dù Tô Nhan muốn rời đi, Bạch Nhạc cũng sẽ không nảy sinh ý niệm giết người diệt khẩu.
Nhìn vào Bạch Nhạc, khắc này, Tô Nhan cũng hiểu, đấy không phải nói dối gạt người.
Thoáng chốc, trong đầu nàng quả thực động tâm rời đi, chỉ là vừa nghĩ lại, ý niệm này liền bị đè xuống.
- Công tử lo thừa, vô luận công tử là ma tu hay đệ tử huyền môn, Tô Nhan đều nguyện ý đi theo bên người, đến chết không hối hận.
Nhìn Tô Nhan một cái thật sâu, phảng phất như muốn đáng giá xem phen lời này của nàng có mấy phần đáng tin.
Trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng Bạch Nhạc vẫn không nói gì, an tĩnh cầm sách lên, tự nhiên nhẩm đọc như ngày thường.
... ...
- Thất Tinh Tháp ư?
Khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ở Thanh Châu nhiều năm vậy rồi, trên thực tế, Ngô Tuyết Tùng đã không chỉ trải qua một lần Thất Tinh Tháp bóc mở, nhưng lần này lại hoàn toàn khác với trước kia.
Dù còn chưa bóc mở, song Ngô Tuyết Tùng đã có thể dự đoán ra được, lần này trong đám người xông Thất Tinh Tháp tất sẽ tuôn hiện ra rất nhiều nhân vật thiên tài.
Quan trọng hơn là, Huyết Ảnh Ma Tông tuyệt sẽ không dễ dàng tiếp tục ẩn mình như hiện tại.
Huyết Ảnh Ma Quân và Tinh Hà lão tổ đạt thành ăn ý, cho phép Huyết Ảnh Ma Tông trùng kiến sơn môn, như vậy bằng với Huyết Ảnh Ma Tông cũng tính là tông môn Thanh Châu.
Có chút chuyện, sợ rằng không phải đơn giản dùng chính ma phân chia liền có thể giải quyết.
Cái gọi là quy củ, ở trước mặt quyền đầu, hết thảy đều trở nên vô lực.
Hơn nữa, chuyện đã qua đi lâu vậy rồi, Đạo Lăng Thiên Tông cao cao tại thượng kia thật sẽ dễ dàng buông tay, vứt bỏ khống chế đối với Thanh Châu?
Dù hiện tại Đạo Lăng Thiên Tông đã bị đánh nát thần thoại bất bại, thực lực giảm mạnh.
Nhưng Đạo Lăng Thiên Tông vẫn cứ là Đạo Lăng Thiên Tông, trừ vị Thông Thiên Ma Quân bây giờ đang không biết sinh tử kia ra, lại có ai dám chính diện khiêu hấn uy nghiêm của Đạo Lăng Thiên Tông?
Tưởng muốn đặt dấu chấm hết cho thần thoại Đạo Lăng thiên hạ, còn lâu mới đơn giản như vậy.
Ngô Tuyết Tùng có cảm giác, lần này Thất Tinh Tháp bóc mở, ảnh hưởng sợ rằng sẽ vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người bây giờ.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro