Ta thừa nhận rồ...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Trong nháy mắt, đao quang như mực lặng lẽ tỏa ra, giống như màn đêm đột nhiên hàng lâm!
Cơ hồ là ngay lập tức, tinh thần của Vân Mộng Chân vô cùng căng thẳng, từ lúc ban đầu, Hắc Diệu Ma Quân xuất thủ, người trong ma đạo dạ tập Linh Tê Kiếm Tông, nàng ta chính là chờ lúc này, vì thế thậm chí thà nhìn đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông chết trước mặt mình, cũng không chịu xuất thủ.
Lúc này, cho dù là đối mặt với sự đánh lén của Dạ Nhận, Vân Mộng Chân cũng có nắm chắc có thể đỡ được.
Nhưng mà, cơ hồ là đồng thời, Vân Mộng Chân lại hoảng sợ phát hiện, một đao này không ngờ không phải đánh tới nàng ta, mà là nhắm thẳng vào Bạch Nhạc.
Dạ Nhận!
Khi đao quang giống như mực đó xuất hiện, Bạch Nhạc đã biết Dạ Nhận đến rồi, nhưng mà, hắn có thế nào cũng không ngờ, một đao này lại đánh tới mình.
Lúc này, Bạch Nhạc vừa mới tập sát Âm Dương Quỷ Đồng, thậm chí ngay cả kiếm trong tay cũng đang găm trên người đối phương cũng chưa thu hồi.
Cho dù là dưới tình huống có kiếm trong tay, chuẩn bị đầy đủ, đối mặt với một đao này của Dạ Nhận, Bạch Nhạc cũng cơ hồ là không thể đỡ được, càng đừng nói tới dưới tình huống không hề phòng bị, Bạch Nhạc thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên mũi đao.
Đó là một loại tuyệt vọng đã ở gần tử vong!
Đúng vậy, tuyệt vọng! Cho dù hiện giờ Bạch Nhạc đã thành tựu Tử Phủ, đối mặt với một đao này, hắn vẫn không hề có năng lực phản kháng.
Thậm chí bởi vì không có kiếm trong tay, ngay cả giãy dụa có tính tượng trưng cũng làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử vong hàng lâm, chờ sinh mệnh kết thúc.
Vù!
Cơ hồ là đồng thời, một tia kiếm quang đột nhiên nổ tung, xuất hiện trong nháy mắt mũi đao sắp cắt đứt cổ Bạch Nhạc, gạt mũi đao lạnh như băng đó ra.
Nhưng mà, mũi đao bị gạt ra, lại giống như sớm đã đoán trước được một kiếm này, thuận thế hạ xuống dưới mũi kiếm, một kích là trúng!
Mây mù bao phủ trước mũi đao tản đi, ở vị trí vai phải không ngờ để lại một vết thương nhìn ghê cả người, sâu tới thấy được xương!
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ áo trắng!
- Hèn hạ!
Máu tươi chảy ròng ròng, nhưng lúc này, Vân Mộng Chân lại thậm chí không dám vươn tay ra để cầm máu, chỉ có thể để mặc cho máu tươi rơi xuống đất.
Bởi vì không ai biết được đao tiếp theo sẽ đánh tới vào lúc nào, bất kỳ một chút phân tâm nào cũng có khả năng sẽ dẫn đến cái chết.
Chậm rãi, trong bóng đêm hiện ra thân hình, khóe miệng Dạ Nhận nở nụ cười quỷ mị,
- Mộng Chân tiên tử, ngươi cuối cùng vẫn động phàm tâm rồi! Đường đường là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, lại động tâm với một tiểu tử ngốc như vậy, nguyện ý bị thương vì hắn... Đây đúng là kết quả khiến ta vui mừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lời này vừa được nói ra, quả thực chính là long trời lở đất!
Bao gồm cả Văn Trạch ở bên trong, tất cả đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông đều đột nhiên biến sắc.
Thánh Nữ không ngờ lại động tâm với đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông này, một khi tin tức này được truyền ra, tất nhiên sẽ dẫn tới sóng to gió lớn! Ai cũng không thể tin được, đây lại là sự thật, nhưng vết thương nhìn ghê cả người trên người Thánh Nữ lại chân thật như vậy.
Lập tức, cho dù là trong lòng Vân Mộng Chân cũng không khỏi giật thót.
Một đao vừa rồi của Dạ Nhận, thật sự quá nhanh, nhanh đến nàng ta thậm chí căn bản không kịp suy nghĩ, theo bản năng trực tiếp làm ra phản ứng.
Hiện giờ nhớ lại, chỉ sợ Dạ Nhận căn bản chính là đang cố ý dẫn dụ nàng ta mắc câu.
Nếu không, với thực lực của Dạ Nhận, thực sự muốn giết Bạch Nhạc, làm sao có thể cho nàng ta cơ hội cứu giúp.
Dạ Nhận căn bản chính là cố ý làm chậm tốc độ, dẫn dụ nàng ta xuất thủ cứu người, rồi thuận thế biến chiêu công kích nàng ta.
Đây vốn chỉ là một tiểu kỹ xảo không đáng nhắc tới, nhưng nàng ta lại vẫn mắc câu.
Không phải nàng ta quá ngu, mà là sự nắm bắt và phán đoán của Dạ Nhận đối với tâm tư của nàng ta quá chính xác.
Hơn nữa, đối với Dạ Nhận mà nói, cơ hồ căn bản không cần phải trả giá gì.
Phải biết rằng, theo Âm Dương Quỷ Đồng thất thủ, trên thực tế, Dạ Nhận đã mất đi cơ hội Vân Mộng Chân phân tâm mà đánh lén, dưới loại tình huống này, hắn chỉ có thể cược Vân Mộng Chân sẽ không nhìn Bạch Nhạc chết!
Nếu đoán trúng, chính là kết quả hiện tại, khiến hắn có thể mượn cơ hội đả thương được Vân Mộng Chân, cũng đạt được mục đích mong muốn.
Cho dù là là đoán sai, chỉ là một Bạch Nhạc mà thôi, giết thì giết, có phải chuyện gì to tát đâu?
Quan trọng hơn là, nếu đoán đúng, như vậy chỉ cần bắt lấy sơ hở Bạch Nhạc này, hắn có thể bức Vân Mộng Chân tiếp tục phạm sai lầm, cuối cùng dễ dàng giết chết Vân Mộng Chân.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh trong phút chốc, Vân Mộng Chân đã đoán được tâm tư của Dạ Nhận.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh,
- Đúng vậy, ta chính là động tâm với hắn đấy, thế thì sao?
Một câu này vừa được nói ra, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, cơ hồ đều nhìn về phía Vân Mộng Chân với vẻ không thể tin nổi.
Thừa nhận? Sao có thể như vậy được!
Cho dù là Bạch Nhạc, đầu óc cũng không khỏi ngây đơ, cơ hồ có chút hoài nghi vào tai mình, bất kể là như thế nào, Vân Mộng Chân cũng không có lý nào lại trực tiếp thừa nhận mới đúng.
Nhưng mà, chỉ là suy nghĩ vừa lóe lên, trong lòng tất cả mọi người lại sinh ra một tia nghi hoặc.
Đúng vậy, sao có thể như vậy được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là Vân Mộng Chân đích xác có tư tình với người ta, với thân phận của nàng ta cũng tuyệt đối không thể thừa nhận mới đúng! Phải biết rằng, lời nói của Dạ Nhận, cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chỉ cần Vân Mộng Chân không thừa nhận, chuyện nàng ta cứu Bạch Nhạc một mạng, không thể tính là chứng cớ.
Nhưng một khi nàng ta chính miệng thừa nhận, tính chất của sự việc sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Thiên hạ này, thiên tài muốn theo đuổi Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông là nhiều không đếm xuể, nhưng kỳ thật trong lòng ai cũng biết rõ, từ khoảnh khắc trở thành Thánh Nữ, nhất định phải cả đời phụng đạo, không thể có chút tư tình! Như vậy, cách giải thích duy nhất chính là... Vân Mộng Chân cũng đang nói dối.
Mày đột nhiên nhướn lên, cổ tay Dạ Nhận khẽ động, trong một cái nhấc tay, lại một đao nhắm thẳng tới chỗ yếu hại của Bạch Nhạc.
Bất kể Vân Mộng Chân có nói gì, cũng không đủ để tin, hắn chỉ tin sự thật!
Nếu nói một kích vừa rồi, còn chỉ là bất ngờ, như vậy lần này, đủ để chứng thực thái độ chân thật của Vân Mộng Chân, chỉ cần Vân Mộng Chân lại ra tay cứu người, cho dù không có tư tình, cũng đủ để chứng minh tầm quan trọng của Bạch Nhạc đối với Vân Mộng Chân, mà hắn cũng chỉ cần kết quả này mà thôi.
Cơ hồ là trong nháy mắt Dạ Nhận vừa động thủ, Vân Mộng Chân cũng lại xuất kiếm, chỉ là lần này, không phải cứu Bạch Nhạc, mà là nhân cơ hội Dạ Nhận xuất thủ giết Bạch Nhạc để phản kích!
Một kiếm này, không cản được Dạ Nhận giết Bạch Nhạc, nhưng một khi Dạ Nhận giết chết Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân cũng có thể nắm lấy cơ hội đả thương đến Dạ Nhận, cường hành vãn hồi thế yếu bị thương vừa rồi.
- Phập!
Mũi đao cơ hồ là sượt qua cổ Bạch Nhạc, da trên cổ bị đao phong cắt qua, rạch ra một vết máu, cũng nhuộm đỏ áo!
Nhưng mà, dù vậy, Vân Mộng Chân lại ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, càng đừng nói là đột nhiên biến chiêu đi cứu Bạch Nhạc.
Giao phong trong nháy mắt, động tác mau lẹ, nhanh đến mức khiến người ta thậm chí không nhìn rõ, nhưng kết quả lại khác biệt một trời một vực với suy đoán của Dạ Nhận.
Trong nhất thời, sắc mặt Dạ Nhận lại trầm xuống.
Hắn không phải không muốn dứt khoát giết chết Bạch Nhạc, nhưng nếu làm vậy, hắn cũng sẽ phải trả một cái giá không nhẹ.
Một khi Bạch Nhạc không còn trở thành nhược điểm của Vân Mộng Chân, cho dù là hắn, muốn tập sát Vân Mộng Chân, cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, nào dám tùy tiện bị thương.
Quan trọng nhất là hắn không biết Hắc Diệu Ma Quân có thể kéo dài được bao lâu!
Đừng nhìn Hắc Diệu Ma Quân dường như lời thề son sắt ước chiến Tử Dương Chân Nhân, nhưng trên thực tế, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, Hắc Diệu Ma Quân hơn phân nửa vẫn không đánh lại Tử Dương Chân Nhân, một khi bại lui, chờ Tử Dương Chân Nhân quay lại, vở kịch dạ tập này sẽ kết thúc.
Không thể vào trước đó tập sát Vân Mộng Chân, như vậy người chết rất có thể là bản thân hắn.
Ngược lại với Dạ Nhận, lúc này Vân Mộng Chân lại cười rất sáng lạn,
- Ta đã thừa nhận rồi, sao ngươi lại không tin?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro