Tâm tư của Tô N...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Hành động của Bạch Nhạc lộ ra cực kỳ ngả ngớn, nhưng Tô Nhan từ trong mắt Bạch Nhạc lại không nhìn thấy dục vọng, mà là sát cơ thấu xương.
Tô Nhan không chút nghi ngờ, chỉ cần một câu trả lời không đúng, đối phương sẽ không chút do dự vặn gãy cổ nàng ta.
Nhiều năm như vậy trôi qua, cái Tô Nhan tự tin nhất chính là dung mạo của mình, đặc biệt lại phối thêm mị thuật, dường như bất kỳ nam nhân nào ở trước mặt nàng ta đều trở thành bề tối dưới váy!
Cho dù là có một số người không quá bị mị thuật ảnh hưởng, cũng thực sự rất khó hạ quyết tâm tàn nhẫn với nàng ta.
Cũng chính là vì vậy, cho dù là bị đối phương áp chế, Tô Nhan cũng một mực có lòng tin có thể chu toàn, thậm chí là từ trong miệng đối phương tìm hiểu hư thật.
Nhưng, Tô Nhan có thế nào cũng không ngờ được, đối phương không ngờ thật sự có thể làm được máu lạnh như vậy, triệt để không đếm xỉa tới mị lực của nàng ta.
- Giết ta, trấn nhỏ này trở thành hoang tàn, tông môn rất nhanh sẽ ý thức được tin tức đã bại lộ. Toàn bộ kế hoạch đều sẽ theo đó mà thay đổi, không có bất kỳ lợi ích gì đối với ngươi cả.
Sắc mặt tái nhợt, Tô Nhan cũng triệt để thu hồi biểu cảm vô tội đó, bình tĩnh trả lời.
- Thì ra vẫn có thể nói chuyện tử tế.
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc vỗ tay, tản đi ma khí trong cơ thể Tô Nhan, thản nhiên mở miệng nói,
- Miễn cưỡng xem như là lý do, có điều... Vẫn chưa đủ!
Bạch Nhạc vốn chỉ là muốn hù dọa Tô Nhan mà thôi, đạt được mục đích rồi, tất nhiên sẽ cho đối phương một chút hy vọng, nếu không, thực sự bức Tô Nhan đến tuyệt vọng, không tiếc tất cả mọi giá liều mạng với hắn, vậy chính là mất nhiều hơn được.
- Tin tức ngươi muốn biết, ta thực sự là hiểu biết có hạn... Nhưng ta có thể giúp ngươi hỏi thăm tất cả tin tức ngươi muốn biết.
Thở phào một hơi, Tô Nhan cũng bình tĩnh lại.
Mị thuật không có hiệu quả, như vậy muốn sống sót, biện pháp duy nhất chính là chứng minh giá trị của mình.
Đối với Ma tu mà nói, bản thân điều này chính là chân lý không thể bàn cãi.
- Người khác đã chết, ngươi dựa vào cái gì mà dám đảm bảo, tin tức sẽ không lộ ra?
Bất vi sở động, Bạch Nhạc lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Chỉ là một số tiểu nhân vật mà thôi, chết thì chết, Phá Nam Phi căn bản sẽ không hỏi đến loại việc nhỏ này.
Lắc đầu, Tô Nhan giải thích,
- Ta mới là người phụ trách huyết tế nơi này! Phá Nam Phi chỉ cần huyết tế thành công, về phần vì vậy mà chết bao nhiêu người... Căn bản không quan trọng.
Cách nói này, Bạch Nhạc cũng có thể chấp nhận! Đối với những Ma tu này mà nói, mạng người thật sự rất không đáng tiền, đặc biệt là ở trong mắt loại cường giả như Phá Nam Phi.
- Cho dù sẽ bởi vậy mà dẫn tới huyết tế thất bại?
- Giống như ngươi nói, huyết tế có thành công hay không, không có bất kỳ liên quan gì tới ngươi. Ngươi việc gì cứ nhất định phải cắt ngang huyết tế?
Bình tĩnh nhìn Bạch Nhạc, Tô Nhan tiếp tục nói,
- Huống chi... Không có gì quan trọng hơn tính mạng.
- Ta muốn tất cả tin tức liên quan tới Bạch Nhạc.
Trầm mặc một lát, lúc này Bạch Nhạc mới trầm giọng nói,
- Huyết tế không liên quan tới ta, nhưng... Ai dám uy hiếp đến Bạch Nhạc, ta sẽ giết kẻ ấy!
Nghe thấy vậy, Tô Nhan cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi,
- Bạch Nhạc rốt cuộc có quan hệ gì với ngươi?
- Cái không nên hỏi thì đừng hỏi.
Liếc Tô Nhan một cái, Bạch Nhạc thản nhiên nói,
- Ngươi chỉ cần biết, nếu Bạch Nhạc chết... Ta muốn toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông chôn cùng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- ...
Trong lòng đột nhiên thắt lại, Tô Nhan cũng biết, vấn đề này đã thuộc về cấm kỵ, tất nhiên không dám hỏi nhiều.
- Ta mệt rồi, an bài chỗ nghỉ ngơi cho ta.
Xua tay, Bạch Nhạc thản nhiên phân phó.
...
- Bảy người...Sao chỉ chỉ có ba người các ngươi trở lại?
Nhìn ba người thảm hại không thể tả trước mặt, sắc mặt Phá Nam Phi có chút lạnh lùng, trầm giọng hỏi.
- Sư tôn thứ tội, đệ tử vô năng! Chỉ là, đối phương thật sự quá mạnh... Trừ khi tiểu sư đệ tự mình xuất thủ, nếu không, chỉ sợ đệ tử bản tông, không ai dám nói là thắng.
Quỳ gối, ngoan ngoãn nhận tội, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà biện giải.
Nhắc tới ái đồ của mình, sắc mặt Phá Nam Phi mới dịu đi mấy phần,
- Tuy thiên phú của Hiên nhi tốt, nhưng vẫn thiếu mấy phần tôi luyện, chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
- Là yêu cầu của sư tôn đối với tiểu sư đệ quá cao.
Thấy thần sắc của Phá Nam Phi có biến hóa, đệ tử đó đệ tử đó nịnh hót.
- Thôi, không cần quá để ý tới người này, bất kể có bao nhiêu thủ đoạn, chỉ cần chưa bước vào Tinh Cung, chung quy vẫn chỉ là một con kiến.
Xua tay, Phá Nam Phi trầm giọng nói,
- Các ngươi đi xuống đi, tiếp tục truy tra tung tích của Bạch Nhạc. Chỉ cần tìm thấy Bạch Nhạc, có lẽ có thể tra ra lai lịch của đối phương.
- Vâng.
Thấy Phá Nam Phi không có ý truy cứu, ba đệ tử mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui xuống.
- Giấu đầu lòi đuôi, có tính là gì, sư phụ, ngươi việc gì phải nâng uy phong của hắn, dưới Tinh Cung, ta tự tin sẽ không thua bất kỳ ai.
Đợi người khác rời khỏi rồi, một thiếu niên mới từ phía sau đi ra.
Thiếu niên nhìn thì tuổi vẫn chưa đến hai mươi, trên mặt vẫn mang theo mấy phần tính trẻ con, trong mắt lộ ra một tia nhuệ khí, giống như thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, chỉ cần gặp phải sẽ đâm người ta bị thương.
- Hiên nhi!
Nhìn bộ dạng bất mãn của thiếu niên, Phá Nam Phi không khỏi khẽ cười nói,
- Người ngoài nói như thế nào, ngươi việc gì phải để ý! Ngươi nhớ kỹ, so với tranh dài ngắn nhất thời với người khác, chẳng thà quyết tâm đến đột phá Tinh Cung! Nếu ngươi có thể trước hai mươi tuổi bước vào Tinh Cung... Ta có thể xin Ma Quân tự mình truyền cho ngươi thần thông của Tu La Đạo, khi đó mới là lúc ngươi danh dương thiên hạ.
- Sư phụ yên tâm, ta nhất định có thể bước vào Tinh Cung trước hai mươi tuổi, hơn nữa còn sẽ thành tựu Tinh Cung hoàn mỹ nhất.
Ngẩng đầu nhìn Phá Nam Phi, thiếu niên tự tin mở miệng nói.
- Ngươi có lòng tin là tốt rồi.
Gật đầu, Phá Nam Phi trầm giọng nói,
- Lần này mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn, chính là cơ hội tốt nhất để ngươi đột phá... Ta sẽ toàn lực thôi động lần huyết tế này, nắm lấy cơ hội lần này, ngàn vạn đừng khiến ta thất vọng.
- Vâng.
Trong mắt lộ ra một tia tinh mang, thiếu niên trầm giọng đáp.
...
- Tiểu ca ca, cần người ta hầu hạ ngươi tắm rửa không?
An bài chỗ ở cho Bạch Nhạc xong, lại tự mình chuẩn bị thùng tắm, Tô Nhan cắn môi, cả người tỏa ra một cỗ mị ý, lại dụ hoặc nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù là định lực của Bạch Nhạc đủ mạnh, lúc này, cũng không khỏi có chút tim đập mạnh.
Bỏ qua cái khác không nói, Tô Nhan cũng tuyệt đối là mỹ nữ cấp họa thủy, lại thêm một phần mị ý sinh ra đã có đó, quả thực khiến huyết mạch người ta phun trào, cho dù biết rõ đối phương là đang cố ý câu dẫn mình, cũng khó có thể cự tuyệt.
Đột nhiên nhắm mắt lại, Bạch Nhạc thản nhiên nói,
- Tô cô nương, ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến sức khống chế của ta. Nếu không, kết quả đó, ngươi chưa chắc đã có thể thừa nhận được.
- Ha ha!
Tiến đến bên cạnh Bạch Nhạc, Tô Nhan nói khẽ,
- Nếu tiểu ca ca ngươi chịu nói cho ta biết lai lịch và thân phận của ngươi, tiểu Nhan cho dù tự lên giường, cũng cam tâm tình nguyện.
Mở mắt ra, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia lãnh ý,
- Người biết thân phận của ta đã chết rồi... Cho nên, ngươi thật sự muốn biết sao?
Nhận thấy hàn ý trên người Bạch Nhạc, Tô Nhan lập tức thối lui vài bước, che miệng khẽ cười nói,
- Người ta chỉ đùa thôi, ai bảo ngươi không bận tâm tới người ta chút nào! Tiểu ca ca, ngươi nghỉ ngơi đi nhé, tiểu Nhan không quấy rầy nữa.
Đẩy cửa ra đi ra, cỗ mị sắc và nụ cười trên mặt Tô Nhan lập tức biến mất, thay vào đó là một tia kiêng kị rất sâu.
Thân thể nàng ta có sức dụ hoặc bao lớn đối với nam nhân, nàng ta biết rõ hơn bất kỳ ai!
Thiên sinh mị cốt, từ ngày nàng ta bắt đầu tu luyện mị thuật, có nghĩa là, cả đời này nàng ta thế tất mị thái lan tràn! Là vưu vật mà mỗi nam nhân đều đều muốn có, cho dù là ở trong Huyết Ảnh Ma Tông, cũng có vô số người muốn độc chiếm nàng ta.
Nếu không phải có hôn ước với vị tiểu sư đệ đó, chỉ sợ những năm gần đây nàng ta căn bản không thể giữ được thân thể trong sạch.
Nhưng cho dù là tiểu sư đệ, mỗi lần khi nhìn về phía nàng ta, cũng khó nén được dục vọng trong đáy mắt, nếu không phải để bảo trì tâm tư tinh thuần nhất để trùng kích Tinh Cung hoàn mỹ, chắc sớm đã không nhịn được rồi.
Nhưng mà, nàng ta lại có thể cảm nhận được rõ ràng, người áo xanh thần bí đó quả thật là không có lòng sắc dục đối với nàng ta, tâm chí và định lực như vậy, quả thực là khó có thể tưởng tượng.
Quan trọng nhất là, không có dục vọng, có nghĩa là ở trước mặt đối phương, nàng ta căn bản không có bất kỳ ưu thế gì.
Lúc này, Tô Nhan rất muốn truyền tin tức về tông môn, thậm chí là dẫn Phá Nam Phi đến, tự mình xuất thủ tập sát đối phương!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta cuối cùng vẫn không dám.
Người dưới tay đều bị hắn giết chết, nàng ta căn bản không có người để dùng, về phần bản thân nàng ta... Đừng nhìn đối phương dường như không để ý tới nàng ta ở đâu, nhưng nàng ta biết rõ hơn bất kỳ ai, chỉ cần nàng ta dám bước ra khỏi tòa trạch viện này một bước, cái đợi nàng ta tất nhiên là một kích lôi đình đáng sợ nhất.
Huống chi, cho dù truyền tin tức về, người đến cũng chưa chắc là Phá Nam Phi.
Đổi lại là người khác, cho dù là tiểu sư đệ đó đích thân tới, có lẽ chưa chắc dám nói là thắng dễ dàng.
Nếu có thể giết được đối phương thì tất nhiên là cả nhà đều vui, nhưng nếu không thể, người chết nhất định sẽ là nàng ta, nàng ta không dám cược, cũng không muốn cược.
Tạm thời mà nói, đối phương vẫn muốn lợi dụng nàng ta để tra tin tức về Bạch Nhạc, hỏi thăm hướng đi của Huyết Ảnh Ma Tông, chắc cũng không có gì nguy hiểm, chẳng thà nhân cơ hội này tiếp tục nói bóng nói gió thăm dò thân phận của đối phương.
Huống chi, kỳ thật tất cả mọi người không rõ, nhiều năm như vậy trôi qua, Tô Nhan kỳ thật một mực đều muốn tìm cơ hội thoát khỏi Huyết Ảnh Ma Tông.
Bất kể nhìn ngoài mặt, nàng ta phong quang cỡ nào, thậm chí một khi thành hôn với tiểu sư đệ, dường như còn có tương lai khiến người ta hâm mộ, nhưng thực tế, nàng ta lại biết rõ tình cảnh của mình hơn bất kỳ ai.
Xét đến cùng, nàng ta ở trong mắt đối phương cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, một khi để đối phương giành được tới tay, thậm chí là sau khi chơi chán, cái đợi nàng ta tất nhiên là hắc ám đáng sợ nhất.
Điểm này, Tô Nhan nhìn rõ hơn bất kỳ ai, chỉ là trước giờ nàng ta căn bản không tìm thấy cơ hội mà thôi.
Nếu phía sau người áo xanh thần bí này thật sự có cự kình ma đạo, có lẽ, ngược lại chính là cơ hội của nàng ta.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tô Nhan lộ ra một tia kiên quyết!
Vị tiểu sư đệ đó cách đột phá Tinh Cung đã không xa, thời gian còn lại cho nàng ta càng lúc càng ít. . . Cho dù là mạo hiểm, nàng ta cũng phải nghĩ biện pháp liều một lần!
Bất kể thành bại!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro