Thân hãm ảo cản...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Cường giả Tinh Cung cảnh, bất kể là đi đến đâu, đều sẽ được người ta tôn kính.
Sau khi báo thân phận một cách đơn giản, Chu Mộng Dương cũng lười đi sơn đạo chậm rãi, mà là trực tiếp dẫn theo Bạch Nhạc bay vào Thanh Minh, hướng thẳng tới một tòa đại điện bồng bềnh trong không trung đó.
Sau khi bước vào Linh Phủ cảnh, trên thực tế, đã có thể ngự không trong thời gian ngắn, nhưng muốn thực sự bay thẳng vào Thanh Minh, vẫn phải chờ tới khi đột phá Tinh Cung.
Bảy tòa điện bồng bềnh này của Thất Tinh Tông, nếu dựa theo trình tự mà thông báo, quá trình cực kỳ phức tạp, rất có thể đi hết một ngày cũng không nhất định có thể đạt được thông bỉnh, càng đừng nói tới là bước vào trong đó.
Nhưng một khi bước vào Tinh Cung cảnh, liền có thể tránh được tất cả những khâu phức tạp này, trực tiếp tự mình bay vào trong đó.
Đây vốn là ưu đãi của Thất Tinh Tông đối với cường giả Tinh Cung, cũng là tượng trưng cho địa vị.
Tuy Chu Mộng Dương không phải người của Thất Tinh Tông, nhưng lại có quan hệ cá nhân vô cùng tốt với Mộng Thiên Thu, tất nhiên cũng không có gì phải do dự, trực tiếp bay đến vùng trời của đại điện.
Đương nhiên, so sánh với Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc chính là cẩn thận có thừa, đây chính là trời cao mấy ngàn thước! Nếu Chu Mộng Dương nhẹ nhàng buông tay, hắn lập tức sẽ từ trong không trung ngã xuống tan xương nát thịt.
Sợ cái gì thì cái đó đến, cơ hồ là trong đầu Bạch Nhạc vừa xuất hiện suy nghĩ này, Chu Mộng Dương lại đột nhiên buông tay, trực tiếp ném Bạch Nhạc về phía đại điện.
Cả kinh này không tầm thường, trực tiếp dọa cho tóc gáy Bạch Nhạc dựng đứng, liều mạng thôi động linh lực trong cơ thể khống chế thân hình, bay về phía đại điện.
Với thực lực của Bạch Nhạc, trên thực tế ngự không phi hành trong cự ly ngắn không phải vấn đề lớn, một cú ném này của Chu Mộng Dương tuy có chút khiếp người, nhưng trên thực tế lại không có nguy hiểm quá lớn.
Nhưng mà, ngay khi hạ xuống, Bạch Nhạc lại đột nhiên phát hiện, mình không ngờ căn bản không thể khống chế được thân thể, bất kể có thôi động linh lực thế nào, căn bản đều không thể khiến thân thể bay về phía đại điện như như ước nguyện! Ngược lại trong quá trình này, lại rơi xuống cực nhanh, rõ ràng dường như đã đến bên cạnh đại điện, nhưng vẫn thiếu cự ly không đến mười mét, sượt qua bên rìa, tiếp tục rơi xuống dưới núi.
- Cứu mạng! Chu tiền bối, cứu mạng!
Bản thân Bạch Nhạc chính là sợ chết, mắt thấy không khống chế được thân thể, lập tức sợ tới toát mồ hôi lạnh, vừa cố gắng khống chế linh lực, vừa cao giọng kêu cứu!
Đáng tiếc, Chu Mộng Dương sớm đã bay đại điện, căn bản không để ý tới Bạch Nhạc.
Lập tức, trường kiếm ra khỏi vỏ, mượn lực lượng rút kiếm, Bạch Nhạc nỗ lực khiến thân thể tới gần đại điện thêm mấy phần, ngay khi hắn cơ hồ sắp triệt để ngã xuống, mũi kiếm đâm vào trong thổ địa dưới đại điện hạ, dựa vào mũi kiếm cắm vào trong đó, cường hành treo mình trong không trung.
Vừa kinh vừa sợ, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã mắng một lượt tám đời tổ tông của Chu Mộng Dương, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Lúc này vị trí của Bạch Nhạc, cách trèo lên đại điện, ước chừng còn cự ly mấy chục thước, nếu là ngày xưa, chỉ là cự ly của một cú nhảy, nhưng vấn đề là ở chỗ, ở nơi chết tiệt này, giống như có một loại lực lượng đặc thù nào đó bao phủ, căn bản không bay lên được.
Cự ly mấy chục mét ngắn ngủi này, đối với Bạch Nhạc mà nói, giống như lạch trời vậy, khó có thể vượt qua.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn dường như đã bị vây chết ở nơi này, càng xui xẻo là, gió núi gào thét, hơn nữa dường như gió càng lúc càng lớn, thân thể của Bạch Nhạc bị gió thổi cho không ngừng lay động trong không trung, tùy thời đều có khả năng bị thổi xuống.
Bạch Nhạc có thế nào cũng không ngờ được, chuyến đi tới Thất Tinh Tông lại biến thành nguy cơ sinh tử.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiểu gia hỏa này là ai thế?
Nhìn ra ngoài một cái, một người trung niên áo xanh thờ ơ pha trà, thuận miệng hỏi.
- Ngươi chưa từng gặp hắn à?
Hơi ngạc nhiên, Chu Mộng Dương có chút không thể tin nổi hỏi.
- Vì sao ta lại từng gặp hắn?
Nhìn Chu Mộng Dương một cái với vẻ kỳ quái, Mộng Thiên Thu kinh ngạc hỏi ngược lại.
- Hôm qua, ngươi có từng rời tông không?
Nhướn mày, Chu Mộng Dương trầm giọng hỏi.
- Không!
Lắc đầu, Mộng Thiên Thu lạnh lùng đáp.
- Vậy lạ nhỉ, hôm qua tiểu gia hỏa này gặp phải cao thủ của Huyết Ảnh Ma Tông, vốn là chết chắc, nhưng lại được một người áo xanh am hiểu huyễn thuật cứu sống, theo hắn nói, người đó mặc quần áo màu xanh, chỉ dùng tiếng sáo đã có thể dẫn người ta nhập ảo, thậm chí cao thủ Linh Phủ hậu kỳ của Huyết Ảnh Ma Tông, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, trực tiếp bị vây chết trong ảo cảnh, tự mình giết chết mình! Trong phủ Thanh Châu, trừ Thiên Thu huynh ra, còn có ai có thể có phần bản sự này?
Ngồi xuống trước mặt Mộng Thiên Thu, Chu Mộng Dương cau mày giải thích.
- Huyết Ảnh Ma Tông?
Mộng Thiên Thu Vốn vẫn có chút thờ ơ, đột nhiên biến sắc,
- Người của Huyết Ảnh Ma Tông lại xuất hiện à?
- Không sai!
Gật đầu, Chu Mộng Dương trầm giọng đáp,
- Hôm qua đệ tử Hàn Sơn ta bị người của Huyết Ảnh Ma Tông đuổi giết tới sơn môn, từ trong miệng hắn ta biết được manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông, lập tức xuống núi điều tra, đáng tiếc, cuối cùng vẫn chậm một bước! Tuy tìm được sơn cốc mà Huyết Ảnh Ma Tông lẩn trốn, nhưng đối phương cũng chạy trước một bước rồi.
Nói đến đây, Chu Mộng Dương chỉ vào Bạch Nhạc ở bên ngoài, tiếp tục nói.
- Tiểu gia hỏa này là đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông, chuyện Huyết Ảnh Ma Tông, cũng là hắn phát hiện trước... Ta vốn tưởng rằng là Thiên Thu huynh cứu hắn, chắc biết manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông, đáng tiếc lại đã đoán sai rồi.
Thuận theo ánh mắt của Chu Mộng Dương, Mộng Thiên Thu lại quan sát Bạch Nhạc thêm một chút.
Chỉ là, lúc này Bạch Nhạc đang lơ lửng trong trời cao dưới đại điện hạ, căn bản chính là đang tựa vào mặt đất trước điện, sắc mặt dữ tợn lay động qua lại trên mặt đất, trong tay dường như còn cầm gì đó, chết cũng không chịu buông tay.
- Không sao, đã rơi vào trong ảo cảnh, có thể từ trong miệng hắn hỏi ra sự thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nâng chung trà lên uống một ngụm, Mộng Thiên Thu tùy ý đáp.
- Thiên Thu huynh, ảo cảnh này của ngươi càng lúc càng đáng sợ, ngươi đoán tiểu gia hỏa này còn có thể kiên trì được bao lâu?
Rất hiển nhiên, Chu Mộng Dương cũng vô cùng tin tưởng năng lực của Mộng Thiên Thu, lộ ra thần thái cực kỳ thoải mái, thuận miệng hỏi.
Lắc đầu, Mộng Thiên Thu lạnh lùng đáp,
- Thực lực Linh Phủ cảnh, có thể chống đỡ quá một nén hương, cho dù ở bản tông cũng coi như là thiên tài! Muốn chống đỡ được thời gian cực hạn nửa canh giờ, cho dù là môn hạ đệ tử của ta cũng chưa chắc có thể làm được.
- Linh Phủ cảnh, không ai có thể nhìn phá được ảo cảnh này của ngươi à?
Chu Mộng Dương có chút tò mò hỏi.
Trầm mặc một chút, Mộng Thiên Thu chậm rãi đáp,
- Mười năm trước, Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông từng tới, dùng thực lực mới bước vào Linh Phủ cảnh... Phá trong một trăm hơi thở.
- ...
Nhắc tới Đạo Lăng Thiên Tông, Chu Mộng Dương không khỏi cười khổ,
- Đạo lăng thiên hạ, hạng người chúng ta há có thể tranh phong với đạo lăng? Vị Thánh Nữ đó, hiện giờ chắc mới chưa tới hai mươi tuổi nhỉ?
Thở dài một tiếng, Mộng Thiên Thu nhẹ giọng đáp,
- Một năm đó, lúc phá huyễn, Đạo Lăng Thánh Nữ mới chín tuổi!
Chín tuổi!
Linh Phủ cảnh chín tuổi, đối mặt với ảo trận Mộng Thiên Thu bố trí, phá trong trăm hơi thở, đây đúng là đáp án khiến khiến người ta hoảng sợ lại tuyệt vọng.
Đạo lăng thiên hạ, trên đời này trừ vị Thông Thiên Ma Quân tuyệt diễm thiên hạ đó ra, còn có ai có thể khiêu chiến đạo lăng lồng lộng?
- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến Thiên Thu đại sư!
Ngay khi Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương vẫn đang trầm ngâm trong cảm thán và hồi ức, ngoài điện một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, khiến hai người bừng tỉnh!
Ngoài điện, thiếu niên một thân áo trắng, không có một chút chật vật, bình tĩnh khom mình hành lễ!
Trong nháy mắt, giống như thời gian quay về thời khắc mười năm trước, nữ hài một thân áo trắng đó sau khi phá ảo cảnh thì cúi người hành lễ với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro