Thái Thượng Kiếm Tôn

Thông Thiên Ma...

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

Ầm!

Lại một trảo đánh ra, bọc trong màu máu, giống như cả người Đường Hách đều hóa thành một đạo huyết ảnh.

- Kiếm rất nhanh, nhưng ngươi... Quá yếu!

Một trảo đánh tan kiếm thế của Bạch Nhạc, Đường Hách trào phúng với vẻ khinh thường.

Bản thân Ngu kiếm chính là dùng nhanh mà nổi, cũng chính là dựa vào loại nhanh này mới có thể không ngừng áp chế đối thủ để thủ thắng. Nhưng cái quyết định tốc độ, không chỉ là kiếm đạo, còn có bản thân lực lượng.

Huyết Ảnh Trảo của Đường Hách kỳ thật chưa chắc đã nhanh hơn ngu kiếm, nhưng thực lực khác nhau, cũng tạo ra kết quả khác nhau.

Ngu kiếm lấy tốc độ làm kiêu ngạo, ngược lại bị Huyết Ảnh Trảo áp chế, chỉ trong mấy chiêu, kiếm thế của Bạch Nhạc đã bị đánh tan, ngu kiếm không thi triển nổi nữa.

Đây là nghiền ép thực lực tuyệt đối!

Kỹ xảo, kiếm đạo gì, ở trước mặt lực lượng như vậy, dường như đều chỉ là một chuyện cười.

- Tiểu Nhạc!

Nhìn Bạch Nhạc cơ hồ đã bị nghiền ép, không có chỗ trống để hoàn thủ, mắt Bạch Mộc lập tức đỏ lên.

- Đi đi.

Ói ra một búng máu, Bạch Nhạc cơ hồ là gầm ra một chữ này.

Không phải Bạch Nhạc không muốn nhiều lời, mà là dưới áp lực khủng bố như vậy của Đường Hách, cơ hồ đã không rảnh nói thêm một chữ.

Linh Tê Nghênh Khách!

So tốc độ, bất kể là như thế nào cũng không nhanh hơn được Huyết Ảnh Trảo của Đường Hách, điều duy nhất Bạch Nhạc có thể làm chính là mưu lợi.

- Thú vị, đây mới là kiếm đạo quen thuộc nhất của ngươi à? Đáng tiếc vẫn không đủ!

Căn bản không quan tâm tới Bạch Mộc, Đường Hách giống như mèo vờn chuột, không ngừng trêu đùa Bạch Nhạc.

Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, Huyết Ảnh Trảo đã mấy lần đột phá phòng ngự của Bạch Nhạc, để lại mấy vết thương trên người hắn, tuy không phải yếu hại, nhưng cũng khiến Bạch Nhạc càng lúc càng thảm hại không thể tả.

Đây căn bản chính là một hồi nghiền ép nghiêng về một bên!

Đáng buồn nhất là, lúc này Bạch Mộc đột nhiên phát hiện, hắn ngay cả tư cách nhúng tay vào cũng không có! Bạch Nhạc ít nhất còn có thể nỗ lực chống đỡ dưới công kích của đối phương, nhưng hắn, lại thậm chí ngay cả một chiêu cũng không thể đỡ được.

Ý thức được điểm này, Bạch Mộc mới phát hiện, hiện giờ điều duy nhất hắncó thể làm chính là trốn đi.

Trốn càng xa càng tốt, nhân lúc Bạch Nhạc còn có thể cầm chân đối phương mà đào tẩu!

Đột nhiên cắn răng một cái, trong tay nắm chặt lệnh bài đệ tử chân truyền lúc trước Bạch Nhạc đưa cho hắn, Bạch Mộc lập tức đề thăng tốc độ tới cực hạn, nhanh chóng tiếp tục chạy như điên về phương hướng Hàn Sơn.

Từ nơi này đến Hàn Sơn còn có lộ trình rất xa, cho dù là trốn về được, sợ rằng cũng không thể cứu Bạch Nhạc, nhưng ít nhất... Truyền tin tức về, còn có cơ hội báo thù cho Bạch Nhạc, không đến mức khiến Bạch Nhạc phải hy sinh vô ích.

Chỉ là Bạch Mộc không chú ý thấy, sau một thoáng, một đạo thân ảnh khác đã lặng lẽ lướt qua Bạch Nhạc và Đường Hách, tiếp tục đuổi theo.

- Các ngươi ai cũng không thoát được! Có thể chết trong tay ta, ngươi đủ để kiêu ngạo rồi.

Liếc về phía sư đệ đang đuổi theo Bạch Mộc, Đường Hách thản nhiên nói.

Khóe mắt quét qua một chút, Bạch Nhạc liền nhận ra, người đuổi theo Bạch Mộc chính là đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông lúc trước chạy trốn dưới kiếm của mình.

Nếu luận thực lực, tuy mạnh hơn Bạch Mộc một chút, nhưng cũng là có hạn, chỉ cần mình có thể cầm chân Đường Hách, đối phương chưa chắc đã có thể giết chết được Bạch Mộc.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm.

So sánh với khốn cục trước mắt, quan trọng hơn là tin tức được đưa về Hàn Sơn Tông, nếu không, cho dù mình có thể thoát thân, căn bản cũng không thể làm gì được Huyết Ảnh Ma Tông.

- Chiến đấu vẫn chưa kết thúc, hiện tại nói sinh tử, chỉ sợ còn hơi sớm.

Nắm chặt kiếm, Bạch Nhạc nhìn Đường Hách, lạnh lùng nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không còn phải bận tâm tới Bạch Mộc, Bạch Nhạc lập tức cảm thấy cả người đều thoải mái hơn mấy phần, tuy Đường Hách mạnh, nhưng muốn nói khiến hắn tuyệt vọng thì vẫn còn lâu mới tới mức đó.

- Ngây thơ!

Cười lạnh một tiếng, thân hình Đường Hách hơi lắc lư, phất tay lại đánh tới Bạch Nhạc.

Cũng vẫn là Huyết Ảnh Trảo, chỉ là lần này Đường Hách không còn kiên nhẫn nữa, bạo phát ra toàn bộ thực lực.

Nhắm thẳng vào cổ họng Bạch Nhạc.

- Vù!

Cơ hồ là là đồng thời, trong mắt Bạch Nhạc cũng lộ ra một tia tinh mang, kiếm trong tay tỏa ra kiếm mang, lại điểm ra.

Linh Tê Nhất Kiếm!

Bạch Nhạc đã không phải lần đầu tiên đối mặt với Huyết Ảnh Trảo, lúc trước khi đánh nhau với Lý Minh Thụy, cái dựa vào chính là Linh Tê Nhất Kiếm.

Lý Minh Thụy thi triển Nhiên Huyết Thuật, tuy thực lực không bằng Đường Hách, nhưng uy lực của Huyết Ảnh Trảo vẫn được thể hiện ra! Nói một cách khác, Bạch Nhạc đã có kinh nghiệm ứng phó với Huyết Ảnh Trảo.

Nếu nói lần trước, Bạch Nhạc là đang cược, mình không biết có thể ngăn cản được Huyết Ảnh Trảo hay không, như vậy, lúc này trong lòng Bạch Nhạc đã có tự tin, mặc cho Đường Hách xuất thủ nhanh tới mức nào, cũng vẫn có thể đỡ được.

Răng rắc!

Trong phút chốc, mũi kiếm đột nhiên va vào Huyết Ảnh Trảo, cơ hồ là đồng thời, trường kiếm theo tiếng mà vỡ.

Bản thân thanh kiếm này chính là Bạch Nhạc lâm thời tìm được, bình thường còn có thể dùng tạm, nhưng một khi đối mặt với cường địch như vậy, căn bản không thể thừa nhận trùng kích linh lực đáng sợ đó.

Cũng chính bởi vậy, tất cả đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, sau khi bước vào Linh Phủ cảnh, bức thiết nhất chính là cần một thanh bảo kiếm cấp linh khí.

Ầm!

Dưới trùng kích khủng bố, lực lượng của Huyết Ảnh Trảo cũng bị một kiếm này hóa giải hơn nửa, chỉ là Đường Hách không phải Lý Minh Thụy, tuy một kiếm này chính xác chém đến trên bàn tay, nhưng lại căn bản không thể chặt đứt được tay của Đường Hách.

Huyết Ảnh Trảo bị phá, Đường Hách cũng không hề hoảng loạn, trong nháy mắt đã chuyển tóm thành vỗ, thuận thế vỗ một chưởng về phía đỉnh đầu Bạch Nhạc.

- Đến đây là kết thúc đi, có thể bức ta xuất thủ toàn lực, ngươi đã có thể kiêu ngạo rồi, ta sẽ lưu cho ngươi được toàn thây.

Nói thật, một kiếm này của Bạch Nhạc đồng dạng cũng khiến Đường Hách cả kinh!

Trong nháy mắt đó, Đường Hách thậm chí có một loại cảm giác, nếu trong tay Bạch Nhạc không phải loại trường kiếm bình thường này, mà là linh khí, như vậy lần giao phong này, người chịu thiệt rất có thể sẽ là hắn.

Loại kinh diễm có thể phá cực hạn này, hắn chỉ từng nhìn thấy ở trên người vị sư đệ thành tựu Tử Phủ kia.

Đáng tiếc, sư đệ đó của mình, có đám cường giả như sư tôn bảo hộ, mà Bạch Nhạc lại không có.

Thiên tài. . . Chỉ có trưởng thành rồi mới có ý nghĩa, chết non. . . Chỉ là thi thể!

Kết thúc!

Lúc này, Đường Hách biết rất rõ, Bạch Nhạc đã đến cực hạn, một kiếm này chẳng những đã là cực hạn kiếm đạo của Bạch Nhạc, quan trọng nhất là, đã làm hao hết toàn bộ linh lực của Bạch Nhạc, có thể xem như là một kích liều mạng.

Đáng tiếc, Bạch Nhạc chung quy vẫn chỉ mới bước vào Linh Phủ mà thôi, cho dù thành tựu Tử Phủ, cảm ngộ kiếm đạo khủng bố như vậy, cũng không thể bù đắp được chênh lệch tuyệt đối trên thực lực.

Một chưởng này hạ xuống, đã đủ để dễ dàng vỗ nát đầu Bạch Nhạc, tự tay bóp chết vị thiên tài thiên phú và tiềm lực đều không dưới vị sư đệ đó của mình này.

Nhưng mà, ngay sau đó, khi bàn tay của Đường Hách cơ hồ sắp hạ xuống đầu Bạch Nhạc, biến cố đột nhiên phát sinh!

Trong nháy mắt, trên mặt Bạch Nhạc lộ ra một tia điên cuồng, trong mắt lấp lánh một loại quang mang băng hàn mà lạnh lẽo.

Giấu dưới một tia điên cuồng đó, là sự tự tin tỏa ra từ trong linh hồn, xương tủy.

- Cút.

Cơ hồ là trong nháy mắt miệng thốt ra một chữ này, trên người Bạch Nhạc đột nhiên tỏa ra một tia ma khí khủng bố!

Thông Thiên Ma Công!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạch Nhạc đã bị Đường Hách đẩy vào tuyệt cảnh, cuối cùng lần đầu tiên bộc phát ra toàn bộ thực lực của mình.

Linh Phủ?

Đối với người ngoài mà nói, thành tựu Tử Phủ đã vô cùng yêu nghiệt, nhưng trong cơ thể Bạch Nhạc lại có hai tòa Linh Phủ, khủng bố nhất là, hai tòa Linh Phủ này toàn bộ đều là Tử Phủ.

Từ lúc Bạch Nhạc bắt đầu tu hành tới nay, thiên phú thể hiện ra ở trong mắt thế nhân luôn đều là Linh Tê Kiếm Quyết, thiên phú kiếm đạo đáng sợ đó.

Bất kể là tập sát Âm Dương Quỷ Đồng, hay là thắng liên tiếp trong thi đấu tông môn, Bạch Nhạc thể hiện ra, kỳ thật toàn bộ đều chỉ là một mặt công pháp huyền môn.

Sự khủng bố của ngu kiếm, sự kinh diễm của Linh Tê Nhất Kiếm.

Những cái này đối với bất kỳ một thiên tài nào mà nói, dường như đều đã là thành tựu không tồi, nhưng, đối với Bạch Nhạc mà nói, lại chỉ là góc núi băng lộ ra mặt nước mà thôi.

Lực lượng đáng sợ nhất trên người Bạch Nhạc không phải Linh Tê Kiếm Quyết, mà là Thông Thiên Ma Công.

Truyền thừa ma đạo của Thông Thiên Ma Quân, vị Ma Quân tuyệt thế dùng sức của bản thân phá thần thoại đạo lăng bất bại kia.

Huyền môn, chỉ là là một tầng áo khoác phủ thêm trên người Bạch Nhạc mà thôi.

Từ trong xương tủy, kỳ thật Bạch Nhạc căn bản chính là Ma tu, một vị Ma tu có truyền thừa đỉnh cấp nhất.

Giơ tay lên, Bạch Nhạc trực tiếp bắt lấy cổ tay của Đường Hách, ma khí quay cuồng đột nhiên sôi trào, hóa thành một cỗ lực lượng cắn nuốt khủng bố, trực tiếp cắn nuốt ma khí trong cơ thể Đường Hách.

- Ma tu? Không thể nào, sao ngươi lại là Ma tu?

Nhìn thấy ma khí trên người Bạch Nhạc, trong mắt Đường Hách đầy vẻ hoảng sợ, cơ hồ không thể tin được vào hai mắt của mình.

Sao có thể như vậy được?

Bất kể là kiếm đạo đáng sợ đó, hay là linh lực Tử Phủ bùng nổ, đều đã chứng tỏ thân phận của Bạch Nhạc một cách rõ ràng, hắn là đệ tử huyền môn, hơn nữa còn là thiên tài xuất sắc nhất trong huyền môn.

Nhưng, vì sao, trong nháy mắt này, không ngờ lại bộc phát ra ma khí khủng bố, hóa thân thành Ma tu.

Điều này quả thực đã triệt để làm đảo lộn nhận thức của hắn.

Phun ra một búng máu, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia sát cơ điên cuồng, lặng lẽ mở miệng nói,

- Kết thúc? Ai con mẹ nó nói là kết thúc với ngươi! Ta nói, chưa tới khoảnh khắc cuối cùng, chính là sinh tử chưa phân.

- Ta không muốn thi triển ma công, nhưng, vì sao các ngươi lại cứ liên tục bức ta?

- Ma tu, hắc! Nếu không phải có ngươi nhắc nhở, ta suýt nữa cũng quên mất, ta còn là một Ma tu. . . Cho nên, ngươi hài lòng chưa?

Thông Thiên Ma Công toàn lực vận chuyển, hóa thành một cỗ Thôn phệ chi lực dồi dào, điên cuồng cắn nuốt lực lượng trong cơ thể Đường Hách.

- Thôn phệ chi lực... Thông Thiên Ma Công?

Vừa rồi vì kinh ngạc trước ma khí trên người Bạch Nhạc, Đường Hách còn chưa kịp phản ứng, hiện giờ cảm nhận được Thôn phệ chi lực khủng bố đó, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đáng sợ!

Thế gian này ma công vô số, nhưng bá đạo nhất đáng sợ nhất, không thể là gì khác trừ Thông Thiên Ma Công.

Đối với tất cả mọi người tới trong ma đạo mà nói, Thông Thiên Ma Quân chính là một thần thoại ma đạo tuyệt đối.

Tất cả mọi người nằm mơ cũng muốn có được truyền thừa của Thông Thiên Ma Công!

Mà trực tiếp cắn nuốt tất cả lực lượng, chính là một trong những đặc trưng riêng biệt nhất của Thông Thiên Ma Công, cũng là một trong những đặc trưng mà người trong thiên hạ biết rõ nhất.

Lúc trước bất kể là đệ tử của Ba Sơn Lục Ma chết trong tay Bạch Nhạc sớm nhất, hay là là Dạ Nhận, có thể nhận ra được Thông Thiên Ma Công, đều là vì loại đặc tính này.

Sau trận đánh ở Đạo Lăng Sơn, người tu hành toàn thiên hạ đều đang tìm manh mối và tin tức của Thông Thiên Ma Quân.

Nhưng Đường Hách có thế nào cũng không ngờ được, mình không ngờ lại dùng một loại phương thức như vậy để chứng kiến Thông Thiên Ma Công tái hiện!

Nhưng mà, trong nháy mắt này, trong lòng Đường Hách lại dâng lên một tia tham lam, nếu có thể có được truyền thừa của Thông Thiên Ma Công từ trên người Bạch Nhạc, chẳng phải là mình cũng có thể trở thành cự kình ma đạo một thế hệ, uy hiếp thiên hạ à?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0