Vậy đúng là...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Đừng uổng công làm gì.
Thấy bọn Lý Phù Nam vẫn đang không ngừng công kích huyết hà, nỗ lực ngăn cản huyết ảnh tế đàn thành hình, Dương Bằng có chút đành chịu mở miệng nói.
- Ý gì?
Sắc mặt Lý Phù Nam rất khó coi, song vẫn ngừng tay, quay sang Dương Bằng hỏi.
Tuy thực lực bản thân Dương Bằng không mạnh, hơn nữa nhìn qua có vẻ cũng không mấy đáng tin, hơi có mấy phần khí chất trẻ trâu, nhưng trên thực tế, với người thực sự hiểu rõ Dương Bằng như Lý Phù Nam lại biết, nhãn giới Dương Bằng cực cao, kiến giải đối với sự việc thường thường cũng càng chuẩn, càng độc đáo hơn xa những người khác!
- Lão đầu tử nhà ta từng nói qua, một khi huyết ảnh tế đàn đã thành hình, ngoại lực liền không cách nào can dự, trong thời gian nó hoàn thành huyết tế, hoặc là trước khi huyết tế thất bại, không ai có thể phá.
Nhún nhún vai, Dương Bằng lắc đầu nói:
- À, có lẽ cũng không phải tuyệt đối, nhưng ít ra. . . Dù là lão đầu tử nhà ta cũng không làm được.
- . . .
Lời này vừa ra, Lý Phù Nam tính là triệt để dập tắt ý niệm trong đầu.
Người khác không rõ ràng, chính hắn lại biết, lão đầu tử trong miệng Dương Bằng chính là vị lão tổ tông Thất Tinh Tông đã bước vào Tinh Hải Cảnh kia.
- Còn cách nào có thể ngăn cản huyết tế không?
Nhìn vào Dương Bằng, Lý Phù Nam có chút không cam hỏi.
- Hai cách.
Vươn ra hai đầu ngón tay, Dương Bằng lắc lắc đầu nói:
- Thứ nhất, chặt đứt liên hệ giữa huyết ảnh tế đàn và Thanh Châu Thành, một khi huyết ảnh tế đàn không cách nào thu hoạch đủ tiên huyết hiến tế, tự nhiên không thể hoàn thành huyết tế.
Nói đến đây, Dương Bằng chỉ lên vô số đạo huyết tuyến trên bầu trời chính đang bao phủ toàn bộ Thanh Châu Thành, có chút đành chịu nói:
- Nếu lão đầu tử nhà ta ở đây, có lẽ còn có thể thử xem, trừ hắn ra. . . Trọn cả Thanh Châu sợ rằng không có người thứ hai làm được.
- Thế cách thứ hai thì sao?
Dương Bằng còn chưa dứt lời, chủ ý này đã bị Lý Phù Nam trực tiếp phủ quyết, nếu vị lão tổ Thất Tinh Tông kia có thể tới, e là sớm đã tới rồi, làm sao có thể để cho cục diện diễn biến tới bước này.
Phất phất tay, Dương Bằng đành chịu nói:
- Thì là nhân khi huyết ảnh tế đàn còn chưa triệt để thành hình, bước vào trong huyết hà, chém rớt kẻ đang chủ trì huyết tế, cũng tức là tên Cổ Hiên kia!
- . . .
Lúc này ngay cả Lý Phù Nam đều hận không thể đạp cho gia hỏa trước mắt này mấy đạp, thế không phải nói nhảm thì là gì?!
Trước khoan nói hắn có dám bước vào huyết hà hay không, bây giờ huyết ảnh tế đàn đã thành hình, dù hắn nguyện ý liều mạng đi ngăn cản, căn bản cũng không còn cơ hội.
Không đúng!
Đột nhiên, trong đầu Lý Phù Nam chợt chớp qua một đạo linh quang, tức thì bắt lấy cánh tay Dương Bằng, hỏi:
- Ý ngươi là, chỉ cần có người chém giết Cổ Hiên liền có thể ngăn cản huyết tế?
- Tất nhiên, huyết tế tức là hiến tế, nếu không có người chủ trì, làm sao hiến tế thành công?
Gật đầu, Dương Bằng đáp:
- Đáng tiếc, các ngươi cũng thấy lực lượng huyết hà rồi đấy, đừng nói bây giờ đã không kịp, dù trước đó, các ngươi ai lại dám bước vào bên trong?
- Chúng ta đúng là không dám, nhưng mà. . . Trước đó chẳng phải đã có người đuổi theo Cổ Hiên bước vào trong huyết hà?
Gắt gao nhìn chằm chằm huyết ảnh tế đàn đang không ngừng thành hình trước mắt, Lý Phù Nam hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói.
Tức thì, trong lòng Dương Bằng cũng không khỏi đột nhiên hơi nhảy:
- Ngươi nói cao thủ kia?
Trước đó bước vào huyết hà chỉ có mỗi vị ma tu áo xanh thần bí kia thôi, tuy Dương Bằng rất xem trọng đối phương, nhưng về mặt lý trí lại cũng hiểu, ở trong huyết hà, muốn chém giết Cổ Hiên là điều khó khăn cỡ nào, dù đối phương có là ma tu cũng chẳng thay đổi được gì.
Huống hồ, hơn một canh giờ, nửa điểm phản ứng đều không có, nhìn thế nào cũng càng giống là đã chết trong huyết hà mới đúng.
Nhìn vào huyết hà, Lý Phù Nam trầm mặc không nói.
Dù không muốn thừa nhận, càng không nghĩ ký thác hi vọng lên thân một tên ma tu, nhưng hắn không muốn thừa nhận cũng không được, đây đã là hi vọng duy nhất lúc này.
Tất cả mọi người cho rằng ma tu áo xanh kia tất hẳn đã chết, chỉ có hắn cảm thấy sự tình khả năng còn có khả năng xoay chuyển.
Không cần phải lý do nào cả, chỉ bằng đối phương là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà, những lời này, hắn lại không cách nào nói với bất cứ người nào, dù ngươi đó có là Dương Bằng.
... ..
Nghiền ép!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây chính là một trường nghiền ép tuyệt đối, nếu không phải dựa vào Thông Thiên Ma Thể, sợ rằng hắn sớm đã bị Cổ Hiên đánh chết mấy chục lần.
Thủ đoạn như thần thông chỉ có thể dùng để liều mạng.
Nếu không thể một kích bại địch, lực uy hiếp liền sẽ giảm mạnh.
Đối với Cổ Hiên mà nói, lần giao thủ này tựa hồ triệt để kéo xuống khăn che mặt của Bạch Nhạc, phần thắng đã nắm chắc trong tay!
Truyền nhân Ma Quân cái gì, mất đi tầng thần bí kia, thật ra cũng chỉ thế mà thôi.
Đến bước này, Cổ Hiên rốt cục lộ ra bộ mặt thật:
- Giao ra Thông Thiên Ma Công, ta có thể tha cho ngươi một mạng!
Muốn bức hỏi Thông Thiên Ma Công, Cổ Hiên tự nhiên phải thu hồi mấy phần lực lượng, nhờ đó khiến Bạch Nhạc có được cơ hội thở dốc.
- Dù ta nguyện ý giao ra, ngươi thật có gan muốn không?
Cười lạnh một tiếng, trong mắt Bạch Nhạc tràn đầy mỉa mai và không đáng.
Tin tức hắn là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân đã sớm không tính bí mật, vô luận Phá Nam Phi hay cao tầng Hàn Sơn và Thất Tinh Tông chắc đều đã được đến tin tức, lúc này, nếu Cổ Hiên thật lấy được Thông Thiên Ma Công từ trên người mình!
Hắn dựa vào cái gì để giữ được?
- Giết ngươi, có ai sẽ biết?
Nét mặt lộ vẻ dữ tợn, Cổ Hiên kéo xuống tầng che sau cùng, trần trụi uy hiếp nói:
- Rơi vào trên tay ta, ngươi sẽ hiểu, chết cũng là một loại viễn vọng!
- Đừng nghĩ đến đào tẩu, huyết ảnh tế đàn đã thành hình, ngăn cách hết thảy khí tức, trước khi huyết tế hoàn thành, không ai có thể đi vào, cũng không ai có thể chạy ra!
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trên mặt Cổ Hiên lộ rõ vẻ tham lam, lành lạnh mở miệng nói.
Trên thực tế, ngay từ thời điểm Bạch Nhạc vừa mới bước vào huyết hà, Cổ Hiên đã có lòng tin đánh bại Bạch Nhạc, chỉ là chậm chạp không động thủ, tận lực tránh ra Bạch Nhạc để tập trung tu luyện, trừ không muốn lỡ qua cơ hội đột phá lần này, đại bộ phận nguyên nhân chính là sợ Bạch Nhạc thấy tình thế không đúng liền đào tẩu.
Đừng thấy bây giờ Bạch Nhạc có vẻ bị hắn áp chế toàn diện, nhưng thực ra, nếu Bạch Nhạc một lòng muốn trốn, một khi chạy ra huyết hà, hắn thật chưa hẳn có thể đuổi được.
Nhưng một khi huyết ảnh tế đàn thành hình, liền sẽ tự động phong kín không gian xung quanh, đến bước này, vô luận thành công hay thất bại, trước khi huyết tế kết thúc, ai cũng đều không thể bước vào hoặc rời đi khỏi phiến không gian này!
Trên thực tế, bản thân đột phá Tinh Cung Cảnh vốn đã có nguy hiểm cực lớn, nếu không phải trong hoàn cảnh an toàn thế này, Cổ Hiên thật không dám chọn thừa cơ đột phá ở đây.
Nhưng mà, Cổ Hiên lại vạn vạn không ngờ, nghe được những lời ấy, trên mặt Bạch Nhạc chẳng những không có nửa điểm hoang mang hay sợ hãi, ngược lại còn chớp qua một tia chờ mong và hưng phấn. Trong ánh mắt nhìn về phía hắn còn tràn đầy khoái ý nóng lòng muốn thử!
- Quả nhiên như thế. . . Vậy đúng là quá tốt!
…
Thấy bọn Lý Phù Nam vẫn đang không ngừng công kích huyết hà, nỗ lực ngăn cản huyết ảnh tế đàn thành hình, Dương Bằng có chút đành chịu mở miệng nói.
- Ý gì?
Sắc mặt Lý Phù Nam rất khó coi, song vẫn ngừng tay, quay sang Dương Bằng hỏi.
Tuy thực lực bản thân Dương Bằng không mạnh, hơn nữa nhìn qua có vẻ cũng không mấy đáng tin, hơi có mấy phần khí chất trẻ trâu, nhưng trên thực tế, với người thực sự hiểu rõ Dương Bằng như Lý Phù Nam lại biết, nhãn giới Dương Bằng cực cao, kiến giải đối với sự việc thường thường cũng càng chuẩn, càng độc đáo hơn xa những người khác!
- Lão đầu tử nhà ta từng nói qua, một khi huyết ảnh tế đàn đã thành hình, ngoại lực liền không cách nào can dự, trong thời gian nó hoàn thành huyết tế, hoặc là trước khi huyết tế thất bại, không ai có thể phá.
Nhún nhún vai, Dương Bằng lắc đầu nói:
- À, có lẽ cũng không phải tuyệt đối, nhưng ít ra. . . Dù là lão đầu tử nhà ta cũng không làm được.
- . . .
Lời này vừa ra, Lý Phù Nam tính là triệt để dập tắt ý niệm trong đầu.
Người khác không rõ ràng, chính hắn lại biết, lão đầu tử trong miệng Dương Bằng chính là vị lão tổ tông Thất Tinh Tông đã bước vào Tinh Hải Cảnh kia.
- Còn cách nào có thể ngăn cản huyết tế không?
Nhìn vào Dương Bằng, Lý Phù Nam có chút không cam hỏi.
- Hai cách.
Vươn ra hai đầu ngón tay, Dương Bằng lắc lắc đầu nói:
- Thứ nhất, chặt đứt liên hệ giữa huyết ảnh tế đàn và Thanh Châu Thành, một khi huyết ảnh tế đàn không cách nào thu hoạch đủ tiên huyết hiến tế, tự nhiên không thể hoàn thành huyết tế.
Nói đến đây, Dương Bằng chỉ lên vô số đạo huyết tuyến trên bầu trời chính đang bao phủ toàn bộ Thanh Châu Thành, có chút đành chịu nói:
- Nếu lão đầu tử nhà ta ở đây, có lẽ còn có thể thử xem, trừ hắn ra. . . Trọn cả Thanh Châu sợ rằng không có người thứ hai làm được.
- Thế cách thứ hai thì sao?
Dương Bằng còn chưa dứt lời, chủ ý này đã bị Lý Phù Nam trực tiếp phủ quyết, nếu vị lão tổ Thất Tinh Tông kia có thể tới, e là sớm đã tới rồi, làm sao có thể để cho cục diện diễn biến tới bước này.
Phất phất tay, Dương Bằng đành chịu nói:
- Thì là nhân khi huyết ảnh tế đàn còn chưa triệt để thành hình, bước vào trong huyết hà, chém rớt kẻ đang chủ trì huyết tế, cũng tức là tên Cổ Hiên kia!
- . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này ngay cả Lý Phù Nam đều hận không thể đạp cho gia hỏa trước mắt này mấy đạp, thế không phải nói nhảm thì là gì?!
Trước khoan nói hắn có dám bước vào huyết hà hay không, bây giờ huyết ảnh tế đàn đã thành hình, dù hắn nguyện ý liều mạng đi ngăn cản, căn bản cũng không còn cơ hội.
Không đúng!
Đột nhiên, trong đầu Lý Phù Nam chợt chớp qua một đạo linh quang, tức thì bắt lấy cánh tay Dương Bằng, hỏi:
- Ý ngươi là, chỉ cần có người chém giết Cổ Hiên liền có thể ngăn cản huyết tế?
- Tất nhiên, huyết tế tức là hiến tế, nếu không có người chủ trì, làm sao hiến tế thành công?
Gật đầu, Dương Bằng đáp:
- Đáng tiếc, các ngươi cũng thấy lực lượng huyết hà rồi đấy, đừng nói bây giờ đã không kịp, dù trước đó, các ngươi ai lại dám bước vào bên trong?
- Chúng ta đúng là không dám, nhưng mà. . . Trước đó chẳng phải đã có người đuổi theo Cổ Hiên bước vào trong huyết hà?
Gắt gao nhìn chằm chằm huyết ảnh tế đàn đang không ngừng thành hình trước mắt, Lý Phù Nam hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói.
Tức thì, trong lòng Dương Bằng cũng không khỏi đột nhiên hơi nhảy:
- Ngươi nói cao thủ kia?
Trước đó bước vào huyết hà chỉ có mỗi vị ma tu áo xanh thần bí kia thôi, tuy Dương Bằng rất xem trọng đối phương, nhưng về mặt lý trí lại cũng hiểu, ở trong huyết hà, muốn chém giết Cổ Hiên là điều khó khăn cỡ nào, dù đối phương có là ma tu cũng chẳng thay đổi được gì.
Huống hồ, hơn một canh giờ, nửa điểm phản ứng đều không có, nhìn thế nào cũng càng giống là đã chết trong huyết hà mới đúng.
Nhìn vào huyết hà, Lý Phù Nam trầm mặc không nói.
Dù không muốn thừa nhận, càng không nghĩ ký thác hi vọng lên thân một tên ma tu, nhưng hắn không muốn thừa nhận cũng không được, đây đã là hi vọng duy nhất lúc này.
Tất cả mọi người cho rằng ma tu áo xanh kia tất hẳn đã chết, chỉ có hắn cảm thấy sự tình khả năng còn có khả năng xoay chuyển.
Không cần phải lý do nào cả, chỉ bằng đối phương là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà, những lời này, hắn lại không cách nào nói với bất cứ người nào, dù ngươi đó có là Dương Bằng.
... ..
Nghiền ép!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây chính là một trường nghiền ép tuyệt đối, nếu không phải dựa vào Thông Thiên Ma Thể, sợ rằng hắn sớm đã bị Cổ Hiên đánh chết mấy chục lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thủ đoạn như thần thông chỉ có thể dùng để liều mạng.
Nếu không thể một kích bại địch, lực uy hiếp liền sẽ giảm mạnh.
Đối với Cổ Hiên mà nói, lần giao thủ này tựa hồ triệt để kéo xuống khăn che mặt của Bạch Nhạc, phần thắng đã nắm chắc trong tay!
Truyền nhân Ma Quân cái gì, mất đi tầng thần bí kia, thật ra cũng chỉ thế mà thôi.
Đến bước này, Cổ Hiên rốt cục lộ ra bộ mặt thật:
- Giao ra Thông Thiên Ma Công, ta có thể tha cho ngươi một mạng!
Muốn bức hỏi Thông Thiên Ma Công, Cổ Hiên tự nhiên phải thu hồi mấy phần lực lượng, nhờ đó khiến Bạch Nhạc có được cơ hội thở dốc.
- Dù ta nguyện ý giao ra, ngươi thật có gan muốn không?
Cười lạnh một tiếng, trong mắt Bạch Nhạc tràn đầy mỉa mai và không đáng.
Tin tức hắn là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân đã sớm không tính bí mật, vô luận Phá Nam Phi hay cao tầng Hàn Sơn và Thất Tinh Tông chắc đều đã được đến tin tức, lúc này, nếu Cổ Hiên thật lấy được Thông Thiên Ma Công từ trên người mình!
Hắn dựa vào cái gì để giữ được?
- Giết ngươi, có ai sẽ biết?
Nét mặt lộ vẻ dữ tợn, Cổ Hiên kéo xuống tầng che sau cùng, trần trụi uy hiếp nói:
- Rơi vào trên tay ta, ngươi sẽ hiểu, chết cũng là một loại viễn vọng!
- Đừng nghĩ đến đào tẩu, huyết ảnh tế đàn đã thành hình, ngăn cách hết thảy khí tức, trước khi huyết tế hoàn thành, không ai có thể đi vào, cũng không ai có thể chạy ra!
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trên mặt Cổ Hiên lộ rõ vẻ tham lam, lành lạnh mở miệng nói.
Trên thực tế, ngay từ thời điểm Bạch Nhạc vừa mới bước vào huyết hà, Cổ Hiên đã có lòng tin đánh bại Bạch Nhạc, chỉ là chậm chạp không động thủ, tận lực tránh ra Bạch Nhạc để tập trung tu luyện, trừ không muốn lỡ qua cơ hội đột phá lần này, đại bộ phận nguyên nhân chính là sợ Bạch Nhạc thấy tình thế không đúng liền đào tẩu.
Đừng thấy bây giờ Bạch Nhạc có vẻ bị hắn áp chế toàn diện, nhưng thực ra, nếu Bạch Nhạc một lòng muốn trốn, một khi chạy ra huyết hà, hắn thật chưa hẳn có thể đuổi được.
Nhưng một khi huyết ảnh tế đàn thành hình, liền sẽ tự động phong kín không gian xung quanh, đến bước này, vô luận thành công hay thất bại, trước khi huyết tế kết thúc, ai cũng đều không thể bước vào hoặc rời đi khỏi phiến không gian này!
Trên thực tế, bản thân đột phá Tinh Cung Cảnh vốn đã có nguy hiểm cực lớn, nếu không phải trong hoàn cảnh an toàn thế này, Cổ Hiên thật không dám chọn thừa cơ đột phá ở đây.
Nhưng mà, Cổ Hiên lại vạn vạn không ngờ, nghe được những lời ấy, trên mặt Bạch Nhạc chẳng những không có nửa điểm hoang mang hay sợ hãi, ngược lại còn chớp qua một tia chờ mong và hưng phấn. Trong ánh mắt nhìn về phía hắn còn tràn đầy khoái ý nóng lòng muốn thử!
- Quả nhiên như thế. . . Vậy đúng là quá tốt!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro