Xông Đan Các (...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Quả nhiên không hổ là Thanh Vương, thủ bút này đúng là quá lớn!
Thu hồi linh thạch cực phẩm, Bạch Nhạc cũng không keo kiệt, trực tiếp phân một nửa cho Tô Nhan, dù trên thực tế đám binh dũng này toàn là do một mình hắn giết.
- Công tử, thế này nhiều quá.
Một hơi được phân nhiều linh thạch cực phẩm như vậy, Tô Nhan không khỏi bị dọa nhảy dựng.
- Cầm đi, lấy thủ bút Thanh Vương, sợ rằng chừng này người ta đều không để vào trong mắt, chúng ta không cần phải tính toán so đo làm gì! Những thứ trong Đan Các mới là bảo tàng thực sự.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.
Vừa nãy có chút kích động, nhưng đến khi thật được đến đống linh thạch cực phẩm kia rồi, Bạch Nhạc lại đã bình tĩnh trở lại.
Chính mình giết binh dũng nhìn như rất nhẹ nhàng, song trên thực tế há lại như vẻ bề ngoài. Bạch Nhạc ẩn ẩn cảm giác được, trong thân thể đám binh dũng kia có một loại cấm chế, nếu không phải dùng lực lượng Thông Thiên Ma Công trực tiếp phá hủy cấm chế, muốn tiêu diệt đám binh dũng kia, khả năng khó mà dễ dàng như thế.
Nếu đổi thành Tô Nhan động thủ, sợ rằng sẽ bị đám binh dũng kia đánh cho chạy trối chết.
Linh thạch cực phẩm cố nhiên rất tốt, nhưng rủi ro phải gánh cũng không nhỏ.
Nếu không có đủ thực lực, e là đây không phải cơ duyên, mà là bùa đòi mạng.
Nghĩ thông điểm này, Bạch Nhạc làm sao có thể không cẩn thận.
Phải biết, nơi đây gần gần mới chỉ là rìa ngoài Địa Cung mà thôi, binh dũng canh giữ ở chỗ này cũng chỉ hơn mười tên! Nhưng nếu tiến vào sâu thêm thì sao? Nếu có trên trăm, thậm chí càng nhiều binh dũng, liệu hắn còn có thể ung dung ứng phó?
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc xoay người phân phó Tô Nhan:
- Tiểu Nhan, Địa Cung này không đơn giản, chúng ta càng thâm nhập sâu, sợ là sẽ càng nguy hiểm, nếu gặp phải điều gì bất trắc, chúng ta tẩu tán, nghĩ cách lui về quảng trường vừa nãy, hiểu chưa?
- Hiểu!
Tô Nhan cũng không ngốc, thoáng nghĩ liền hiểu được, Địa Cung thực sự quá lớn, hơn nữa càng vào sâu càng nguy hiểm, nếu phân tán chạy loạn, không chừng sẽ càng nguy hiểm, sớm hẹn ước địa điểm gặp mặt tương đối an toàn, tránh miễn sau này tách ra chọc phải phiền toái không cần thiết.
Chính như lúc trên quảng trường từng thấy được, trọn cả cung điện dưới đất tựa hồ đều lấp lánh tinh quang, mặc dù không đến nỗi thật chiếu sáng Địa Cung như ban ngày, nhưng có những tinh quang này, chí ít vẫn thấy được mờ mờ cảnh tượng xung quanh.
Một đường cẩn thận đi tới, dọc đường, hai người Bạch Nhạc trước sau gặp phải không ít toán binh dũng, một ít có số lượng tương đối nhiều, dù là Bạch Nhạc đều không dám tùy tiện trêu chọc, từ xa xa liền lách mình tránh đi.
Trên đường, Bạch Nhạc dần dần phát hiện quy luật, càng đến gần vị trí cung điện, binh dũng lại càng nhiều, hơn nữa, chỉ cần ngươi không tới gần cung điện, bảo trì khoảng cách trên mười thước với binh dũng, binh dũng liền sẽ không thức tỉnh.
Sau ước chừng nửa canh giờ, Bạch Nhạc đã thấy được Đan Các, chỉ dùng dư quang quét nhìn đám binh dũng bên ngoài Đan Các, da đầu Bạch Nhạc không khỏi tê rần!
Phụ cận Đan Các có tối thiểu mấy trăm binh dũng, chia thành mấy phương vị vòng quanh, đồng thời ở lối vào Đan Các còn có một tên tướng lĩnh trang phục rõ ràng bất đồng với những binh dũng khác!
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng hiểu được, thực lực tên binh dũng bộ dạng tướng lĩnh kia sợ rằng không đơn giản chỉ là Linh Phủ Cảnh.
Nhiều binh dũng như vậy thủ hộ bên ngoài, muốn cường hành xông vào Đan Các là điều vô cùng khó, thậm chí Bạch Nhạc còn cảm giác được, bên trong Đan Các cũng có cấm chế, căn bản không cách nào dễ dàng đi vào.
Cười khổ một tiếng, lúc này Bạch Nhạc mới hiểu tại sao Ngô Tuyết Tùng lại yên tâm mặc cho hắn vào đây.
Chỉ bằng thực lực Linh Phủ Cảnh căn bản không khả năng tiến vào nơi chứa bảo tàng chân chính như Đan Các! Muốn sống sót đi ra, vậy chỉ còn cách làm theo Ngô Tuyết Tùng phân phó, đi tìm Thanh Vương Kiếm!
Đương nhiên, từ tình hình trước mắt thì thấy, dù Bạch Nhạc thật không chút tư tâm tưởng muốn đi lấy Thanh Vương Kiếm, sợ rằng cũng khó mà làm được.
Chỉ riêng Đan Các đã có nhiều binh dũng như vậy thủ vệ, khả năng bên ngoài Thanh Vương Điện, nơi đặt Thanh Vương Kiếm sẽ còn được thủ vệ khủng bố đến mức nào, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đủ khiến người kinh hãi rồi.
Giả như Bạch Nhạc thật chỉ là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, e là sớm đã bị gài chết ở chỗ này.
- Công tử, ta đi thử xem, liệu có thể dẫn đi đám binh dũng kia không!
Nhìn đám binh dũng trước Đan Các, Tô Nhan nhẹ giọng nói.
- Quá nguy hiểm!
Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc khuyên ngăn.
- Vậy nên mới xin nhờ công tử đứng ngoài lược trận, nếu ta không giải quyết được, khi đó công tử lại ra tay cũng không muộn.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tô Nhan nghiêm túc nói:
- Ta cùng theo tới đây là để giúp công tử, nếu cứ một mực núp ở phía sau, vậy ta còn vào đây làm gì?
Lời này lập tức thuyết phục được Bạch Nhạc, con đường tu hành vốn tràn ngập nguy hiểm, Tô Nhan tự nhiên nên có lựa chọn của riêng mình.
Thân hình hơi lắc, Tô Nhan tức tốc bay ra, nháy mắt, binh dũng canh giữ bên ngoài Đan Các lập tức bị kinh động, đột nhiên tỉnh lại, trực tiếp giết tới Tô Nhan.
Gần trăm binh dũng đồng thời ra tay, sát ý xung thiên, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi kinh hãi.
Gần như vô thức, Bạch Nhạc định ra tay giúp đỡ, chỉ là nghĩ đến Tô Nhan, lại cường hành nhịn đi xuống.
Tô Nhan vốn không phải nữ tử yếu đuối, mà là ma tu cực kỳ lợi hại, nhiều năm như vậy sinh tồn ở Huyết Ảnh Ma Tông, vô luận tâm cơ hay thực lực đều vượt qua xa Linh Phủ Cảnh bình thường.
Huống hồ, Tô Nhan lại không phải có ý động thủ với đám binh dũng này, mà chỉ là dẫn chúng rời đi thôi.
Tốc độ Tô Nhan cũng rất nhanh, hệt như bướm vờn hoa, linh xảo tránh né công kích từ đám binh dũng, thoáng chốc liền dẫn dụ đám binh dũng trước Đan Các đi xa.
Chỉ là, tên tướng lĩnh bộ dạng binh dũng kia lại một mực thờ ơ không để ý, vẫn cứ đứng sừng sững trước cửa Đan Các.
Tâm niệm khẽ động, Bạch Nhạc không chút do dự, lập tức phóng thẳng tới Đan Các.
Nhưng mà, ngay nháy mắt khi Bạch Nhạc vừa tiếp cận Đan Các, tên tướng lĩnh binh dũng kia đột nhiên tỉnh lại, vung tay chợt trảo, chiến kích trong tay phá không mà đi, hung hăng chém tới Bạch Nhạc.
Coong!
Giơ tay lên, Thu Hoằng Kiếm chặn ngang chiến kích, tuy thế, lực lượng khủng bố kia vẫn đánh cho Bạch Nhạc không thể không giật lùi ra sau!
Linh Phủ đỉnh phong!
Nháy mắt giao phong, Bạch Nhạc liền đoán được, tên tướng lĩnh bộ dạng binh dũng này có được thực lực Linh Phủ Cảnh đỉnh phong, xét riêng lực lượng, thậm chí dù là Thông Thiên Ma Thể mình đang tu hành tựa hồ cũng không bằng.
Dù dùng tới Thông Thiên Ma Công, e là cũng rất khó đánh nát đối phương trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, đối phương gần gần chỉ bằng vào lực lượng khủng khiếp để chiến đấu, căn bản không có chiêu thức hoa lệ gì cả, dù Bạch Nhạc tưởng muốn thi triển Thôn Thiên Quyết cũng không hữu dụng.
Đến cái lúc này, Bạch Nhạc tự nhiên không chút bảo lưu, tâm niệm khẽ chuyển, lực lượng Tử Phủ thuận thế điều động đi ra.
Đạo ma song tu!
Trong lăng tẩm Thanh Vương cách tuyệt với bên ngoài, Bạch Nhạc mới thực sự không chút kiêng dè, triển hiện ra toàn bộ thực lực.
Lực lượng hai loại Linh Phủ đồng thời bạo phát, nháy mắt liền khiến thế cục xoay chuyển, dù chỉ luận riêng lực lượng, Bạch Nhạc cũng đủ để áp chế đối phương.
…
Thu hồi linh thạch cực phẩm, Bạch Nhạc cũng không keo kiệt, trực tiếp phân một nửa cho Tô Nhan, dù trên thực tế đám binh dũng này toàn là do một mình hắn giết.
- Công tử, thế này nhiều quá.
Một hơi được phân nhiều linh thạch cực phẩm như vậy, Tô Nhan không khỏi bị dọa nhảy dựng.
- Cầm đi, lấy thủ bút Thanh Vương, sợ rằng chừng này người ta đều không để vào trong mắt, chúng ta không cần phải tính toán so đo làm gì! Những thứ trong Đan Các mới là bảo tàng thực sự.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.
Vừa nãy có chút kích động, nhưng đến khi thật được đến đống linh thạch cực phẩm kia rồi, Bạch Nhạc lại đã bình tĩnh trở lại.
Chính mình giết binh dũng nhìn như rất nhẹ nhàng, song trên thực tế há lại như vẻ bề ngoài. Bạch Nhạc ẩn ẩn cảm giác được, trong thân thể đám binh dũng kia có một loại cấm chế, nếu không phải dùng lực lượng Thông Thiên Ma Công trực tiếp phá hủy cấm chế, muốn tiêu diệt đám binh dũng kia, khả năng khó mà dễ dàng như thế.
Nếu đổi thành Tô Nhan động thủ, sợ rằng sẽ bị đám binh dũng kia đánh cho chạy trối chết.
Linh thạch cực phẩm cố nhiên rất tốt, nhưng rủi ro phải gánh cũng không nhỏ.
Nếu không có đủ thực lực, e là đây không phải cơ duyên, mà là bùa đòi mạng.
Nghĩ thông điểm này, Bạch Nhạc làm sao có thể không cẩn thận.
Phải biết, nơi đây gần gần mới chỉ là rìa ngoài Địa Cung mà thôi, binh dũng canh giữ ở chỗ này cũng chỉ hơn mười tên! Nhưng nếu tiến vào sâu thêm thì sao? Nếu có trên trăm, thậm chí càng nhiều binh dũng, liệu hắn còn có thể ung dung ứng phó?
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc xoay người phân phó Tô Nhan:
- Tiểu Nhan, Địa Cung này không đơn giản, chúng ta càng thâm nhập sâu, sợ là sẽ càng nguy hiểm, nếu gặp phải điều gì bất trắc, chúng ta tẩu tán, nghĩ cách lui về quảng trường vừa nãy, hiểu chưa?
- Hiểu!
Tô Nhan cũng không ngốc, thoáng nghĩ liền hiểu được, Địa Cung thực sự quá lớn, hơn nữa càng vào sâu càng nguy hiểm, nếu phân tán chạy loạn, không chừng sẽ càng nguy hiểm, sớm hẹn ước địa điểm gặp mặt tương đối an toàn, tránh miễn sau này tách ra chọc phải phiền toái không cần thiết.
Chính như lúc trên quảng trường từng thấy được, trọn cả cung điện dưới đất tựa hồ đều lấp lánh tinh quang, mặc dù không đến nỗi thật chiếu sáng Địa Cung như ban ngày, nhưng có những tinh quang này, chí ít vẫn thấy được mờ mờ cảnh tượng xung quanh.
Một đường cẩn thận đi tới, dọc đường, hai người Bạch Nhạc trước sau gặp phải không ít toán binh dũng, một ít có số lượng tương đối nhiều, dù là Bạch Nhạc đều không dám tùy tiện trêu chọc, từ xa xa liền lách mình tránh đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường, Bạch Nhạc dần dần phát hiện quy luật, càng đến gần vị trí cung điện, binh dũng lại càng nhiều, hơn nữa, chỉ cần ngươi không tới gần cung điện, bảo trì khoảng cách trên mười thước với binh dũng, binh dũng liền sẽ không thức tỉnh.
Sau ước chừng nửa canh giờ, Bạch Nhạc đã thấy được Đan Các, chỉ dùng dư quang quét nhìn đám binh dũng bên ngoài Đan Các, da đầu Bạch Nhạc không khỏi tê rần!
Phụ cận Đan Các có tối thiểu mấy trăm binh dũng, chia thành mấy phương vị vòng quanh, đồng thời ở lối vào Đan Các còn có một tên tướng lĩnh trang phục rõ ràng bất đồng với những binh dũng khác!
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng hiểu được, thực lực tên binh dũng bộ dạng tướng lĩnh kia sợ rằng không đơn giản chỉ là Linh Phủ Cảnh.
Nhiều binh dũng như vậy thủ hộ bên ngoài, muốn cường hành xông vào Đan Các là điều vô cùng khó, thậm chí Bạch Nhạc còn cảm giác được, bên trong Đan Các cũng có cấm chế, căn bản không cách nào dễ dàng đi vào.
Cười khổ một tiếng, lúc này Bạch Nhạc mới hiểu tại sao Ngô Tuyết Tùng lại yên tâm mặc cho hắn vào đây.
Chỉ bằng thực lực Linh Phủ Cảnh căn bản không khả năng tiến vào nơi chứa bảo tàng chân chính như Đan Các! Muốn sống sót đi ra, vậy chỉ còn cách làm theo Ngô Tuyết Tùng phân phó, đi tìm Thanh Vương Kiếm!
Đương nhiên, từ tình hình trước mắt thì thấy, dù Bạch Nhạc thật không chút tư tâm tưởng muốn đi lấy Thanh Vương Kiếm, sợ rằng cũng khó mà làm được.
Chỉ riêng Đan Các đã có nhiều binh dũng như vậy thủ vệ, khả năng bên ngoài Thanh Vương Điện, nơi đặt Thanh Vương Kiếm sẽ còn được thủ vệ khủng bố đến mức nào, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đủ khiến người kinh hãi rồi.
Giả như Bạch Nhạc thật chỉ là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, e là sớm đã bị gài chết ở chỗ này.
- Công tử, ta đi thử xem, liệu có thể dẫn đi đám binh dũng kia không!
Nhìn đám binh dũng trước Đan Các, Tô Nhan nhẹ giọng nói.
- Quá nguy hiểm!
Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc khuyên ngăn.
- Vậy nên mới xin nhờ công tử đứng ngoài lược trận, nếu ta không giải quyết được, khi đó công tử lại ra tay cũng không muộn.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tô Nhan nghiêm túc nói:
- Ta cùng theo tới đây là để giúp công tử, nếu cứ một mực núp ở phía sau, vậy ta còn vào đây làm gì?
Lời này lập tức thuyết phục được Bạch Nhạc, con đường tu hành vốn tràn ngập nguy hiểm, Tô Nhan tự nhiên nên có lựa chọn của riêng mình.
Thân hình hơi lắc, Tô Nhan tức tốc bay ra, nháy mắt, binh dũng canh giữ bên ngoài Đan Các lập tức bị kinh động, đột nhiên tỉnh lại, trực tiếp giết tới Tô Nhan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần trăm binh dũng đồng thời ra tay, sát ý xung thiên, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi kinh hãi.
Gần như vô thức, Bạch Nhạc định ra tay giúp đỡ, chỉ là nghĩ đến Tô Nhan, lại cường hành nhịn đi xuống.
Tô Nhan vốn không phải nữ tử yếu đuối, mà là ma tu cực kỳ lợi hại, nhiều năm như vậy sinh tồn ở Huyết Ảnh Ma Tông, vô luận tâm cơ hay thực lực đều vượt qua xa Linh Phủ Cảnh bình thường.
Huống hồ, Tô Nhan lại không phải có ý động thủ với đám binh dũng này, mà chỉ là dẫn chúng rời đi thôi.
Tốc độ Tô Nhan cũng rất nhanh, hệt như bướm vờn hoa, linh xảo tránh né công kích từ đám binh dũng, thoáng chốc liền dẫn dụ đám binh dũng trước Đan Các đi xa.
Chỉ là, tên tướng lĩnh bộ dạng binh dũng kia lại một mực thờ ơ không để ý, vẫn cứ đứng sừng sững trước cửa Đan Các.
Tâm niệm khẽ động, Bạch Nhạc không chút do dự, lập tức phóng thẳng tới Đan Các.
Nhưng mà, ngay nháy mắt khi Bạch Nhạc vừa tiếp cận Đan Các, tên tướng lĩnh binh dũng kia đột nhiên tỉnh lại, vung tay chợt trảo, chiến kích trong tay phá không mà đi, hung hăng chém tới Bạch Nhạc.
Coong!
Giơ tay lên, Thu Hoằng Kiếm chặn ngang chiến kích, tuy thế, lực lượng khủng bố kia vẫn đánh cho Bạch Nhạc không thể không giật lùi ra sau!
Linh Phủ đỉnh phong!
Nháy mắt giao phong, Bạch Nhạc liền đoán được, tên tướng lĩnh bộ dạng binh dũng này có được thực lực Linh Phủ Cảnh đỉnh phong, xét riêng lực lượng, thậm chí dù là Thông Thiên Ma Thể mình đang tu hành tựa hồ cũng không bằng.
Dù dùng tới Thông Thiên Ma Công, e là cũng rất khó đánh nát đối phương trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, đối phương gần gần chỉ bằng vào lực lượng khủng khiếp để chiến đấu, căn bản không có chiêu thức hoa lệ gì cả, dù Bạch Nhạc tưởng muốn thi triển Thôn Thiên Quyết cũng không hữu dụng.
Đến cái lúc này, Bạch Nhạc tự nhiên không chút bảo lưu, tâm niệm khẽ chuyển, lực lượng Tử Phủ thuận thế điều động đi ra.
Đạo ma song tu!
Trong lăng tẩm Thanh Vương cách tuyệt với bên ngoài, Bạch Nhạc mới thực sự không chút kiêng dè, triển hiện ra toàn bộ thực lực.
Lực lượng hai loại Linh Phủ đồng thời bạo phát, nháy mắt liền khiến thế cục xoay chuyển, dù chỉ luận riêng lực lượng, Bạch Nhạc cũng đủ để áp chế đối phương.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro