Xử phạt
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Dừng tay, tất cả đều dừng tay cho ta!
Mắt thấy cục diện cứng lại ở đây, không trung đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, nháy mắt, toàn bộ đệ tử Thất Tinh Tông nhất tề khuỵu gối quỳ xuống.
- Bái kiến tông chủ!
Khảo nghiệm Thất Tinh Tháp kết thúc, tông chủ Thất Tinh Tông liền cùng theo Tinh Hà lão tổ rời đi, vốn chút việc nhỏ sau đó không đến lượt hắn quan tâm, trước khi đi, tựa hồ ẩn ẩn nghe được Bạch Nhạc muốn tìm Mạc Vân Tô gây sự, song vẫn không quá để ý.
Tiểu bối náo với nhau mà thôi, chuyện hết sức bình thường, có gì to tát đâu?
Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, lại không tính tới vốn là xung đột giữa đệ tử với nhau, chấp pháp trưởng lão Thích Hướng Kính lại đột ngột nhúng tay vào!
Nhúng tay thì cũng thôi, càng đáng cười chính là, đường đường chấp pháp trưởng lão lại ngay cả mấy tên tiểu bối đều không đè ép được, để cho Bạch Nhạc cường hành chém giết Mạc Vân Tô! Chính mình mất mặt không tính, còn vọng đồ phế đi Bạch Nhạc, chuyện đến nước này liền triệt để náo lớn.
Bạch Nhạc không phải tiểu bối vô danh, thậm chí có thể nói, trường diện hôm nay, bản thân Bạch Nhạc là vai chính, tình hình như thế còn muốn lấy thân phận chấp pháp trưởng lão đi ép Bạch Nhạc, có thể có chút đầu óc được không?
Lúc nghe người báo nói Bạch Nhạc giết Mạc Vân Tô, tông chủ Thất Tinh Tông liền biết, sự tình náo lớn, lập tức lộn ngược trở về, lại không ngờ, cục diện đã tiến một bước ác hóa.
Giờ thì hay rồi, ngay cả người Đạo Lăng Thiên Tông cũng nhúng tay can dự, bản thân Thích Hướng Kính ngươi mất mặt thì cũng thôi, giờ không thu trường được, kéo cả Thất Tinh Tông cùng theo ngươi mất mặt, chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ tới đó, sắc mặt tông chủ Thất Tinh Tông càng thêm phần khó coi.
- Chấp pháp trưởng lão Thích Hướng Kính gặp qua tông chủ!
Thấy sắc mặt tông chủ, trong lòng Thích Hướng Kính không khỏi dâng lên cảm giác đắng chát, thu kiếm khom lưng hành lễ nói, chỉ là lúc mở miệng, Thích Hướng Kính vẫn tận lực cố ý nhắc đến bốn chữ chấp pháp trưởng lão, ngấm ngầm giải thích động cơ hắn ra tay.
- Bái kiến tông chủ Thất Tinh Tông!
Thích Hướng Kính thu kiếm, vô luận Văn Trạch hay đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, hay là Bạch Nhạc, tự nhiên cũng đều dồn dập thu tay, quay sang hành lễ với tông chủ Thất Tinh Tông.
Ai nấy đều không ngốc, náo thế nào với Thích Hướng Kính đều không sao cả, nhưng nếu đối mặt tông chủ Thất Tinh Tông mà vẫn tiếp tục làm càn, vậy liền rõ ràng là có ý khiêu hấn Thất Tinh Tông, khi ấy, dù đối phương muốn êm chuyện đều không được.
Song phương đều thu tay, trong lòng tông chủ Thất Tinh Tông ngấm ngầm thở phào một hơi, hắn thật sợ mấy tiểu tử kia không hiểu chuyện, cường hành tiếp tục vướng víu, chuyện này liền sẽ càng thêm vướng tay.
- Làm cái gì? Hai vị lão tổ vừa đi, các ngươi liền gây chuyện, muốn lật trời đấy à?
Sầm mặt lại, tông chủ Thất Tinh Tông lớn tiếng trách mắng.
- Khởi bẩm tông chủ, Bạch Nhạc trước là mượn thế ép người, bắt nạt đệ tử chân truyền bản tông là Mạc Vân Tô, sau lại không nhìn chấp pháp trưởng lão cảnh cáo ngăn đe, cường hành tập sát Mạc Vân Tô. . . Còn mong tông chủ trừng phạt nghiêm khắc, lấy làm răn đe!
Khom lưng vái một vái, Thích Hướng Kính trầm giọng nói.
Chuyện đến nước này, hắn nhất định phải bày ra thân phận chấp pháp trưởng lão, cầm quy củ đại nghĩa tông môn để chỉ trích, chỉ vậy mới có thể phủi sạch trách nhiệm bản thân! Hắn sợ Bạch Nhạc nói lung tung, vậy nên mới giành trước mở miệng, trực tiếp định tính chuyện này.
Liếc nhìn Thích Hướng Kính một cái, trong lòng tông chủ Thất Tinh Tông bất giác dâng lên cảm giác chán ghét.
Tới bước này rồi, còn không biết suy xét tiêu trừ ảnh hưởng cho tông môn, lại một lòng một dạ muốn chối bỏ trách nhiệm, riêng phần lòng dạ và ánh mắt này đã đủ thấy bất kham đại dụng.
Đương nhiên, cảm giác chán ghét đó không hiển hiện trên mặt, chỉ nhàn nhạt quay sang Bạch Nhạc nói:
- Bạch Nhạc, ngươi nói đi?
Thái độ rất quan trọng!
Cùng một việc, thái độ nói chuyện khác biệt, khả năng sẽ tạo thành hai kết quả hoàn toàn khác biệt.
Nghe được tông chủ Thất Tinh Tông mở miệng, trong lòng Bạch Nhạc thoáng buông lỏng, ý tứ lộ ra trong lời này là muốn cho hắn hiểu được, chuyện này dù phải chịu phạt, cũng là hai bên đều bị phạt, hậu quả sẽ không quá hậu quả.
Nghĩ thông điểm này, thái độ Bạch Nhạc lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ.
- Đệ tử trẻ tuổi nóng tính, nhất thời căm phẫn, không thể kịp thời thu tay, ngộ sát Mạc sư huynh, tự nhiên nên nhận phạt! Nhưng mà, việc này cũng là bởi Mạc Vân Tô ăn nói lung tung, bắt nạt Hà sư tỷ mà lên, Thích trưởng lão xử sự bất công, nơi nơi thiên vị, việc này mọi người tại trường đều có thể làm chứng!
So với Thích Hướng Kính, lời này của Bạch Nhạc dễ nghe hơn nhiều.
Vừa là trẻ tuổi nóng tính, lại vừa là nhất thời căm phẫn, ngộ sát, rõ ràng tìm một đống lý do, xong còn nói nguyện ý nhận phạt, đã phủi sạch trách nhiệm, lại không khiến tông chủ Thất Tinh Tông mất mặt.
Đến sau cùng, thoại phong khẽ chuyển, chụp cho Thích Hướng Kính cái mũ xử sự bất công, lời lẽ như hành vân lưu thủy, không nửa điểm dây dưa.
Dù là tông chủ Thất Tinh Tông đều không khỏi thầm than một tiếng!
Thiên phú tốt, ngộ tính cao, lại còn thông minh như thế, tiểu gia hỏa này đúng là thập toàn thập mỹ!
Đáng tiếc. . . Lại không phải đệ tử Thất Tinh Tông!
Lời này vừa ra, Thích Hướng Kính lập tức ý thức được không hay, nhưng không đợi hắn mở miệng, cục diện đã tiến một bước phát triển theo hướng bất lợi với hắn.
- Tông chủ, việc này đều do ta mà lên, Bạch sư đệ chỉ là ra mặt cho ta, hết thảy tội lỗi đệ tử nguyện một mình gánh chịu, không liên quan đến người khác.
Sắc mặt trắng bệch, Hà Tương Tư lập tức quỳ xuống, trầm giọng nói.
Hà Tương Tư không nhìn thông thấu được như Bạch Nhạc, chỉ đơn thuần muốn kéo hết tội lỗi lên người mình.
- Bọn ta nguyện làm chứng cho Bạch huynh!
Hơi hơi ôm quyền, Văn Trạch và chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cùng lúc đứng ra mở miệng nói.
Việc gì cũng sợ có người dẫn đầu, giờ có bọn Văn Trạch làm gương, người xem náo nhiệt xung quanh lập tức dồn dập đứng ra.
- Tông chủ, bọn ta cũng nguyện làm chứng cho Bạch sư huynh!
- Không sai, toàn bộ đầu đuôi sự thể thế nào, chúng ta đều thấy được rõ ràng, là Mạc Vân Tô khiêu khích trước, chết chưa hết tội, ta nguyện làm chứng cho Bạch sư huynh.
- Bạch sư huynh giết người tuy không đúng, nhưng sự việc xảy ra là có nguyên nhân, mong tông chủ minh giám!
- . . .
Nhất thời, hiện trường rơi vào hỗn loạn, không chỉ đệ tử Thất Tinh Tông, không ít người tông môn khác cũng cùng theo tham gia náo nhiệt.
Đây không chỉ riêng mỗi vấn đề ai đúng ai sai, mà là vấn đề lập trường.
Trận chiến lần này, Bạch Nhạc kinh diễm toàn trường, khiến ai nấy đều càng rõ ràng ý thức được thực lực và tiềm năng của Bạch Nhạc!
Chẳng qua mới Linh Phủ trung kỳ, lại đã nắm giữ một môn thần thông, đủ sức ngăn đỡ một kích từ cường giả Tinh Cung Cảnh, điều này quả thực lật đổ nhận thức của chúng nhân, người như thế nếu còn không xứng làm thiên kiêu, vậy ai mới xứng? Ngay cả đám thiên kiêu thiên tông kia, sợ cũng chỉ đến thế mà thôi?
Hơn nữa hắn lại giao hảo với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, nhìn thế nào tông chủ Thất Tinh Tông đều không khả năng làm sao được Bạch Nhạc.
Ngược lại, Mạc Vân Tô đã chết, so ra, nên chọn ủng hộ ai, chẳng phải vừa nhìn liền hiểu ngay?
Gần như chỉ trong tích tắc, cán cân thắng lợi đã triệt để nghiêng lệch, trực tiếp đẩy Mạc Vân Tô và Thích Hướng Kính xuống vực sâu không đáy!
- Thích trưởng lão, ngươi còn lời gì để nói không?
Nhàn nhạt liếc nhìn Thích Hướng Kính một cái, tông chủ Thất Tinh Tông hờ hững hỏi.
Lời này so với đối đáp cùng Bạch Nhạc khi trước, nhìn như chỉ kém mấy chữ, thái độ biến hóa lại cách biệt một trời một vực.
Trong lòng dâng lên đắng chát, Thích Hướng Kính lại cũng hiểu được, chuyện tới nước này, vô luận hắn nói gì đều vô dụng, đành phải khom lưng nhận tội nói:
- Nguyện nghe tông chủ xử trí.
Hai bên đều đã nhận tội, chuyện tiếp sau đó liền dễ xử lý nhiều.
- Từ ngày hôm nay, ngươi dỡ đi chức vụ chấp pháp trưởng lão, bế môn hối lỗi.
Một câu nhẹ nhàng, lại trực tiếp miễn đi thân phận chấp pháp trưởng lão của Thích Hướng Kính, hơn nữa vô luận tông chủ Thất Tinh Tông hay Thích Hướng Kính đều rõ ràng, đây gần như bằng với triệt để miễn đi quyền lực của hắn, vĩnh viễn không tái bổ nhiệm.
Thích Hướng Kính dễ xử lý, riêng Bạch Nhạc lại có chút phiền phức.
Xử trí quá nặng tự nhiên không được, nhưng nếu hời hợt bỏ qua cũng không được.
Vô luận nói thế nào, Bạch Nhạc cũng đã giết người, hơn nữa người bị giết còn là đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông, nếu xử trí nhẹ, vấn đề không chỉ là khó mà phục chúng, thậm chí còn sẽ mở ra một tiền lệ rất không hay!!
Quan trọng hơn là. . . Cục tức này, làm sao nuốt xuống cho được?
Thoáng trầm ngâm khoảnh khắc, tông chủ Thất Tinh Tông lạnh lùng nói:
- Khách khanh Bạch Nhạc, từ thời điểm này bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông, trong vòng mười năm không có lý do chính đáng không được về lại trong tông, thu không tất cả quyền lợi khách khanh, ngươi có phục không?
Trong Thất Tinh Tông, thân phận khách khanh cực kỳ đặc thù, tuy không phải đệ tử Thất Tinh Tông, lại được hưởng đãi ngộ không khác gì đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông!
Đấy không chỉ là vấn đề mỗi năm được phát bao nhiêu linh thạch, bao nhiêu đan dược, mà còn bao gồm cơ hội tiến vào Tu Pháp Điện tu hành, nhận nhiệm vụ tông môn, giành lấy cống hiến để đổi tài nguyên, thậm chí là cơ hội từ trong tông môn đổi lấy linh khí, công pháp.
Câu này của tông chủ Thất Tinh Tông bằng với xóa bỏ hết thảy lợi ích Bạch Nhạc có thể được đến từ Thất Tinh Tông trong vòng mười năm!
Bản thân điều này vốn đã tính là xử phạt rất nặng, rốt cuộc cái gọi là tu hành có thể ví như đi thuyền ngược dòng, trong mười năm không được đến tài nguyên tu hành, ắt sẽ bị người khác vung ra, cứ thế hoang phế mười năm.
Khăng khăng, đối với Bạch Nhạc mà nói, đây tựa hồ không tính là xử phạt gì quá nghiêm trọng.
Bản thân Bạch Nhạc vốn không phải người Thất Tinh Tông, tự nhiên cũng không trông đợi thu được bao nhiêu lợi ích từ Thất Tinh Tông! Trục xuất tông môn, mười năm không được phản hồi trong tông, ảnh hưởng đối với Bạch Nhạc hoàn toàn có thể lơ là bất kể, bản thân hắn cũng đâu có ý định ở lại Thất Tinh Tông.
Quan trọng hơn hết là, ở trong Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã được đến Thất Tinh truyền thừa, hơn nữa đánh bậy đánh bạ lấy được tiền cược của hai vị lão tổ Huyết Ảnh Ma Quân và Tử Dương Chân Nhân, chừng đó lợi ích tính ra đã đủ nhiều.
Lại thêm, chú ý nghe cho kỹ, là trong vòng mười năm không có lý do chính đáng không được phản hồi trong tông, lại không phải tuyệt đối không được phản hồi trong tông!
Cái gì gọi là không có lý do chính đáng, chừng mực trong đó, quả thực khiến người phải nghĩ lại.
Nếu Dương Bằng giả truyền ý chỉ Tinh Hà lão tổ, cho vời Bạch Nhạc phản hồi trong tông, vậy có tính là vô cớ phản hồi trong tông?
Nếu Bạch Nhạc tu đến Linh Phủ đỉnh phong, sắp khai mở Linh Phủ, yêu cầu phản hồi trong tông để đột phá, vậy có tính vô cớ phản hồi trong tông?
Xử phạt như thế, nếu thực sự chấp hành, tự nhiên nghiêm khắc, nhưng nếu mở một mắt nhắm một mắt, kết quả tự nhiên sẽ khác.
Đương nhiên, vi diệu trong đó, chỉ hiểu chứ không diễn đạt bằng lời.
Song bất kể thế nào, kết quả này đã làm ra được hiệu quả xử phạt, lại khiến Bạch Nhạc có thể nhẹ nhàng tiếp thu, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ!
Quan trọng hơn là, trong xử phạt này còn chôn một cái hố không nhỏ, sợ rằng hiện tại Bạch Nhạc còn chưa ý thức được.
- Bạch Nhạc, nguyện chịu nhận phạt!
Không có nửa điểm do dự, Bạch Nhạc lập tức khom lưng ứng nói.
…
Mắt thấy cục diện cứng lại ở đây, không trung đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, nháy mắt, toàn bộ đệ tử Thất Tinh Tông nhất tề khuỵu gối quỳ xuống.
- Bái kiến tông chủ!
Khảo nghiệm Thất Tinh Tháp kết thúc, tông chủ Thất Tinh Tông liền cùng theo Tinh Hà lão tổ rời đi, vốn chút việc nhỏ sau đó không đến lượt hắn quan tâm, trước khi đi, tựa hồ ẩn ẩn nghe được Bạch Nhạc muốn tìm Mạc Vân Tô gây sự, song vẫn không quá để ý.
Tiểu bối náo với nhau mà thôi, chuyện hết sức bình thường, có gì to tát đâu?
Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, lại không tính tới vốn là xung đột giữa đệ tử với nhau, chấp pháp trưởng lão Thích Hướng Kính lại đột ngột nhúng tay vào!
Nhúng tay thì cũng thôi, càng đáng cười chính là, đường đường chấp pháp trưởng lão lại ngay cả mấy tên tiểu bối đều không đè ép được, để cho Bạch Nhạc cường hành chém giết Mạc Vân Tô! Chính mình mất mặt không tính, còn vọng đồ phế đi Bạch Nhạc, chuyện đến nước này liền triệt để náo lớn.
Bạch Nhạc không phải tiểu bối vô danh, thậm chí có thể nói, trường diện hôm nay, bản thân Bạch Nhạc là vai chính, tình hình như thế còn muốn lấy thân phận chấp pháp trưởng lão đi ép Bạch Nhạc, có thể có chút đầu óc được không?
Lúc nghe người báo nói Bạch Nhạc giết Mạc Vân Tô, tông chủ Thất Tinh Tông liền biết, sự tình náo lớn, lập tức lộn ngược trở về, lại không ngờ, cục diện đã tiến một bước ác hóa.
Giờ thì hay rồi, ngay cả người Đạo Lăng Thiên Tông cũng nhúng tay can dự, bản thân Thích Hướng Kính ngươi mất mặt thì cũng thôi, giờ không thu trường được, kéo cả Thất Tinh Tông cùng theo ngươi mất mặt, chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ tới đó, sắc mặt tông chủ Thất Tinh Tông càng thêm phần khó coi.
- Chấp pháp trưởng lão Thích Hướng Kính gặp qua tông chủ!
Thấy sắc mặt tông chủ, trong lòng Thích Hướng Kính không khỏi dâng lên cảm giác đắng chát, thu kiếm khom lưng hành lễ nói, chỉ là lúc mở miệng, Thích Hướng Kính vẫn tận lực cố ý nhắc đến bốn chữ chấp pháp trưởng lão, ngấm ngầm giải thích động cơ hắn ra tay.
- Bái kiến tông chủ Thất Tinh Tông!
Thích Hướng Kính thu kiếm, vô luận Văn Trạch hay đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, hay là Bạch Nhạc, tự nhiên cũng đều dồn dập thu tay, quay sang hành lễ với tông chủ Thất Tinh Tông.
Ai nấy đều không ngốc, náo thế nào với Thích Hướng Kính đều không sao cả, nhưng nếu đối mặt tông chủ Thất Tinh Tông mà vẫn tiếp tục làm càn, vậy liền rõ ràng là có ý khiêu hấn Thất Tinh Tông, khi ấy, dù đối phương muốn êm chuyện đều không được.
Song phương đều thu tay, trong lòng tông chủ Thất Tinh Tông ngấm ngầm thở phào một hơi, hắn thật sợ mấy tiểu tử kia không hiểu chuyện, cường hành tiếp tục vướng víu, chuyện này liền sẽ càng thêm vướng tay.
- Làm cái gì? Hai vị lão tổ vừa đi, các ngươi liền gây chuyện, muốn lật trời đấy à?
Sầm mặt lại, tông chủ Thất Tinh Tông lớn tiếng trách mắng.
- Khởi bẩm tông chủ, Bạch Nhạc trước là mượn thế ép người, bắt nạt đệ tử chân truyền bản tông là Mạc Vân Tô, sau lại không nhìn chấp pháp trưởng lão cảnh cáo ngăn đe, cường hành tập sát Mạc Vân Tô. . . Còn mong tông chủ trừng phạt nghiêm khắc, lấy làm răn đe!
Khom lưng vái một vái, Thích Hướng Kính trầm giọng nói.
Chuyện đến nước này, hắn nhất định phải bày ra thân phận chấp pháp trưởng lão, cầm quy củ đại nghĩa tông môn để chỉ trích, chỉ vậy mới có thể phủi sạch trách nhiệm bản thân! Hắn sợ Bạch Nhạc nói lung tung, vậy nên mới giành trước mở miệng, trực tiếp định tính chuyện này.
Liếc nhìn Thích Hướng Kính một cái, trong lòng tông chủ Thất Tinh Tông bất giác dâng lên cảm giác chán ghét.
Tới bước này rồi, còn không biết suy xét tiêu trừ ảnh hưởng cho tông môn, lại một lòng một dạ muốn chối bỏ trách nhiệm, riêng phần lòng dạ và ánh mắt này đã đủ thấy bất kham đại dụng.
Đương nhiên, cảm giác chán ghét đó không hiển hiện trên mặt, chỉ nhàn nhạt quay sang Bạch Nhạc nói:
- Bạch Nhạc, ngươi nói đi?
Thái độ rất quan trọng!
Cùng một việc, thái độ nói chuyện khác biệt, khả năng sẽ tạo thành hai kết quả hoàn toàn khác biệt.
Nghe được tông chủ Thất Tinh Tông mở miệng, trong lòng Bạch Nhạc thoáng buông lỏng, ý tứ lộ ra trong lời này là muốn cho hắn hiểu được, chuyện này dù phải chịu phạt, cũng là hai bên đều bị phạt, hậu quả sẽ không quá hậu quả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ thông điểm này, thái độ Bạch Nhạc lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ.
- Đệ tử trẻ tuổi nóng tính, nhất thời căm phẫn, không thể kịp thời thu tay, ngộ sát Mạc sư huynh, tự nhiên nên nhận phạt! Nhưng mà, việc này cũng là bởi Mạc Vân Tô ăn nói lung tung, bắt nạt Hà sư tỷ mà lên, Thích trưởng lão xử sự bất công, nơi nơi thiên vị, việc này mọi người tại trường đều có thể làm chứng!
So với Thích Hướng Kính, lời này của Bạch Nhạc dễ nghe hơn nhiều.
Vừa là trẻ tuổi nóng tính, lại vừa là nhất thời căm phẫn, ngộ sát, rõ ràng tìm một đống lý do, xong còn nói nguyện ý nhận phạt, đã phủi sạch trách nhiệm, lại không khiến tông chủ Thất Tinh Tông mất mặt.
Đến sau cùng, thoại phong khẽ chuyển, chụp cho Thích Hướng Kính cái mũ xử sự bất công, lời lẽ như hành vân lưu thủy, không nửa điểm dây dưa.
Dù là tông chủ Thất Tinh Tông đều không khỏi thầm than một tiếng!
Thiên phú tốt, ngộ tính cao, lại còn thông minh như thế, tiểu gia hỏa này đúng là thập toàn thập mỹ!
Đáng tiếc. . . Lại không phải đệ tử Thất Tinh Tông!
Lời này vừa ra, Thích Hướng Kính lập tức ý thức được không hay, nhưng không đợi hắn mở miệng, cục diện đã tiến một bước phát triển theo hướng bất lợi với hắn.
- Tông chủ, việc này đều do ta mà lên, Bạch sư đệ chỉ là ra mặt cho ta, hết thảy tội lỗi đệ tử nguyện một mình gánh chịu, không liên quan đến người khác.
Sắc mặt trắng bệch, Hà Tương Tư lập tức quỳ xuống, trầm giọng nói.
Hà Tương Tư không nhìn thông thấu được như Bạch Nhạc, chỉ đơn thuần muốn kéo hết tội lỗi lên người mình.
- Bọn ta nguyện làm chứng cho Bạch huynh!
Hơi hơi ôm quyền, Văn Trạch và chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cùng lúc đứng ra mở miệng nói.
Việc gì cũng sợ có người dẫn đầu, giờ có bọn Văn Trạch làm gương, người xem náo nhiệt xung quanh lập tức dồn dập đứng ra.
- Tông chủ, bọn ta cũng nguyện làm chứng cho Bạch sư huynh!
- Không sai, toàn bộ đầu đuôi sự thể thế nào, chúng ta đều thấy được rõ ràng, là Mạc Vân Tô khiêu khích trước, chết chưa hết tội, ta nguyện làm chứng cho Bạch sư huynh.
- Bạch sư huynh giết người tuy không đúng, nhưng sự việc xảy ra là có nguyên nhân, mong tông chủ minh giám!
- . . .
Nhất thời, hiện trường rơi vào hỗn loạn, không chỉ đệ tử Thất Tinh Tông, không ít người tông môn khác cũng cùng theo tham gia náo nhiệt.
Đây không chỉ riêng mỗi vấn đề ai đúng ai sai, mà là vấn đề lập trường.
Trận chiến lần này, Bạch Nhạc kinh diễm toàn trường, khiến ai nấy đều càng rõ ràng ý thức được thực lực và tiềm năng của Bạch Nhạc!
Chẳng qua mới Linh Phủ trung kỳ, lại đã nắm giữ một môn thần thông, đủ sức ngăn đỡ một kích từ cường giả Tinh Cung Cảnh, điều này quả thực lật đổ nhận thức của chúng nhân, người như thế nếu còn không xứng làm thiên kiêu, vậy ai mới xứng? Ngay cả đám thiên kiêu thiên tông kia, sợ cũng chỉ đến thế mà thôi?
Hơn nữa hắn lại giao hảo với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, nhìn thế nào tông chủ Thất Tinh Tông đều không khả năng làm sao được Bạch Nhạc.
Ngược lại, Mạc Vân Tô đã chết, so ra, nên chọn ủng hộ ai, chẳng phải vừa nhìn liền hiểu ngay?
Gần như chỉ trong tích tắc, cán cân thắng lợi đã triệt để nghiêng lệch, trực tiếp đẩy Mạc Vân Tô và Thích Hướng Kính xuống vực sâu không đáy!
- Thích trưởng lão, ngươi còn lời gì để nói không?
Nhàn nhạt liếc nhìn Thích Hướng Kính một cái, tông chủ Thất Tinh Tông hờ hững hỏi.
Lời này so với đối đáp cùng Bạch Nhạc khi trước, nhìn như chỉ kém mấy chữ, thái độ biến hóa lại cách biệt một trời một vực.
Trong lòng dâng lên đắng chát, Thích Hướng Kính lại cũng hiểu được, chuyện tới nước này, vô luận hắn nói gì đều vô dụng, đành phải khom lưng nhận tội nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nguyện nghe tông chủ xử trí.
Hai bên đều đã nhận tội, chuyện tiếp sau đó liền dễ xử lý nhiều.
- Từ ngày hôm nay, ngươi dỡ đi chức vụ chấp pháp trưởng lão, bế môn hối lỗi.
Một câu nhẹ nhàng, lại trực tiếp miễn đi thân phận chấp pháp trưởng lão của Thích Hướng Kính, hơn nữa vô luận tông chủ Thất Tinh Tông hay Thích Hướng Kính đều rõ ràng, đây gần như bằng với triệt để miễn đi quyền lực của hắn, vĩnh viễn không tái bổ nhiệm.
Thích Hướng Kính dễ xử lý, riêng Bạch Nhạc lại có chút phiền phức.
Xử trí quá nặng tự nhiên không được, nhưng nếu hời hợt bỏ qua cũng không được.
Vô luận nói thế nào, Bạch Nhạc cũng đã giết người, hơn nữa người bị giết còn là đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông, nếu xử trí nhẹ, vấn đề không chỉ là khó mà phục chúng, thậm chí còn sẽ mở ra một tiền lệ rất không hay!!
Quan trọng hơn là. . . Cục tức này, làm sao nuốt xuống cho được?
Thoáng trầm ngâm khoảnh khắc, tông chủ Thất Tinh Tông lạnh lùng nói:
- Khách khanh Bạch Nhạc, từ thời điểm này bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông, trong vòng mười năm không có lý do chính đáng không được về lại trong tông, thu không tất cả quyền lợi khách khanh, ngươi có phục không?
Trong Thất Tinh Tông, thân phận khách khanh cực kỳ đặc thù, tuy không phải đệ tử Thất Tinh Tông, lại được hưởng đãi ngộ không khác gì đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông!
Đấy không chỉ là vấn đề mỗi năm được phát bao nhiêu linh thạch, bao nhiêu đan dược, mà còn bao gồm cơ hội tiến vào Tu Pháp Điện tu hành, nhận nhiệm vụ tông môn, giành lấy cống hiến để đổi tài nguyên, thậm chí là cơ hội từ trong tông môn đổi lấy linh khí, công pháp.
Câu này của tông chủ Thất Tinh Tông bằng với xóa bỏ hết thảy lợi ích Bạch Nhạc có thể được đến từ Thất Tinh Tông trong vòng mười năm!
Bản thân điều này vốn đã tính là xử phạt rất nặng, rốt cuộc cái gọi là tu hành có thể ví như đi thuyền ngược dòng, trong mười năm không được đến tài nguyên tu hành, ắt sẽ bị người khác vung ra, cứ thế hoang phế mười năm.
Khăng khăng, đối với Bạch Nhạc mà nói, đây tựa hồ không tính là xử phạt gì quá nghiêm trọng.
Bản thân Bạch Nhạc vốn không phải người Thất Tinh Tông, tự nhiên cũng không trông đợi thu được bao nhiêu lợi ích từ Thất Tinh Tông! Trục xuất tông môn, mười năm không được phản hồi trong tông, ảnh hưởng đối với Bạch Nhạc hoàn toàn có thể lơ là bất kể, bản thân hắn cũng đâu có ý định ở lại Thất Tinh Tông.
Quan trọng hơn hết là, ở trong Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã được đến Thất Tinh truyền thừa, hơn nữa đánh bậy đánh bạ lấy được tiền cược của hai vị lão tổ Huyết Ảnh Ma Quân và Tử Dương Chân Nhân, chừng đó lợi ích tính ra đã đủ nhiều.
Lại thêm, chú ý nghe cho kỹ, là trong vòng mười năm không có lý do chính đáng không được phản hồi trong tông, lại không phải tuyệt đối không được phản hồi trong tông!
Cái gì gọi là không có lý do chính đáng, chừng mực trong đó, quả thực khiến người phải nghĩ lại.
Nếu Dương Bằng giả truyền ý chỉ Tinh Hà lão tổ, cho vời Bạch Nhạc phản hồi trong tông, vậy có tính là vô cớ phản hồi trong tông?
Nếu Bạch Nhạc tu đến Linh Phủ đỉnh phong, sắp khai mở Linh Phủ, yêu cầu phản hồi trong tông để đột phá, vậy có tính vô cớ phản hồi trong tông?
Xử phạt như thế, nếu thực sự chấp hành, tự nhiên nghiêm khắc, nhưng nếu mở một mắt nhắm một mắt, kết quả tự nhiên sẽ khác.
Đương nhiên, vi diệu trong đó, chỉ hiểu chứ không diễn đạt bằng lời.
Song bất kể thế nào, kết quả này đã làm ra được hiệu quả xử phạt, lại khiến Bạch Nhạc có thể nhẹ nhàng tiếp thu, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ!
Quan trọng hơn là, trong xử phạt này còn chôn một cái hố không nhỏ, sợ rằng hiện tại Bạch Nhạc còn chưa ý thức được.
- Bạch Nhạc, nguyện chịu nhận phạt!
Không có nửa điểm do dự, Bạch Nhạc lập tức khom lưng ứng nói.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro