Thái Tử, Nam Sủng Của Ngài Không Muốn Làm Vương Hậu!
15. Mèo hoang Vs tảng băng
Bách Hợp Diễm Sắc
2024-07-11 04:47:52
Ánh mắt sắc bén như hai thanh dao găm của Hoàng Phi Hạc lại kín đáo lia về phía Thạch Hồ Lô một nhát bén ngót. Chàng trai vai u thịt bắp nằm không cũng trúng chiêu, à nhầm, đang khống chế hai yêu quái cũng trúng “dao”, ngơ ngác không hiểu vì sao, chỉ dám khe khẽ rùng mình, rụt cổ lại.
Lý Thập Tam nhìn ánh mắt của Hoàng Phi Hạc thì biết ngay rằng chàng đang không vui. Hắn nương theo hướng nhìn của Hoàng Phi Hạc và hiểu lý do chàng không vui chính là vì gã thanh niên vai u thịt bắp tên Thạch Hồ Lô kia. Không, có lẽ chàng không vui vì hắn đã dám đề nghị chàng cứu người. Lý Thập Tam lại ảm đạm cười tự giễu. Hắn đúng là nhiều chuyện, bản thân mình tự lo còn không xong, lại còn đèo bòng muốn cứu thêm người. Tuy nhiên, hắn cũng không thể bỏ mặc gã thanh niên vai u thịt bắp kia được.
Lý Thập Tam bèn nhẹ giọng, vừa như giải thích vừa như van nài:
- Dù sao thì chàng ta cũng đã từng cứu ta. Nếu không có chàng ta, thì khi ngài đến đây có lẽ ta đã bị yêu quái cắn chết, hoặc đã biến thành yêu quái rồi. Ta biết, ta không có tư cách để đòi hỏi ngài cứu ai hết, ta không có gì để báo đáp cho ngài. Ta chỉ còn có tấm thân này thôi, nếu ngài không chê thì cứ nhận lại, ta hứa sẽ ngoan ngoãn phục vụ, vô cùng biết điều, vô cùng nghe lời.
- Nếu ta không chê?
Hoàng Phi Hạc hỏi vặn lại Lý Thập Tam, giọng trầm xuống, nét mặt cũng âm u đến đáng sợ. Lý Thập Tam nghẹn ngang giữa ngực một cái đau nhói. Hắn nuốt khan nước miếng, thấp giọng, ủ rũ:
- Nếu... nếu ngài chê... thì thôi vậy. Dù gì ta cũng đã bị ngài vứt bỏ, bảo ngài nhận lại thì đúng là... không ổn lắm. Không sao đâu. Ta sẽ tự tìm cách vậy.
Giọng của Hoàng Phi Hạc càng trở nên rét lạnh:
- Ta vứt bỏ ngươi khi nào? Hơn nữa, ý của ngươi là, nếu ta không chấp nhận cứu hắn ta thì ngươi cũng sẽ không đi theo ta sao?
Lý Thập Tam gật đầu, thành thật trả lời:
- Đúng vậy! Dù ta có mặt dày thế nào cũng không thể cứ nhận sự thương hại bố thí của ngài mà không báo đáp gì. Nhưng mà, ta chỉ còn một tấm thân tàn tạ này thôi.
- Không phải như vậy!
Hoàng Phi Hạc gầm lên. Lý Thập Tam giật mình lùi lại. Trong lòng của hắn bắt đầu có chút tức giận. Hắn đã nói chuyện rất nhỏ nhẹ và lịch sự, hắn đã bày ra phong thái rất hèn mọn để cầu xin và giải thích như thế, chàng ta lại còn dám quát hắn? Hoàng Phi Hạc thật sự xem Lý Thập Tam hắn là mèo con muốn ức hiếp thế nào cũng được à?
Dĩ nhiên là Hoàng Phi Hạc vẫn luôn xem Lý Thập Tam là một chú mèo, nhưng không phải là mèo con, mà là mèo hoang. Một khi Lý Thập Tam tức giận lên, móng vuốt và răng nanh sẽ lộ ra, kẻ nào chọc giận hắn cũng không có quả ngọt để mà ăn. Thậm chí gã mèo hoang này có thể vì hả cơn tức mà không ngại lưỡng bại câu thương, sẵn sàng làm tổn hại bản thân chỉ để kéo đối phương cùng rơi xuống nước.
Thế nên, nhận ra là Lý Thập Tam đã tức giận, Hoàng Phi Hạc không còn cách nào khác là nhượng bộ. Chàng nhẹ giọng lại:
- Ta sẽ đưa hắn ta đi, nhưng ngươi phải theo ta đến nơi an toàn trước đã.
Lý Thập Tam gật đầu. Hắn biết tính của Hoàng Phi Hạc một khi đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời. Hơn nữa, dù Hoàng Phi Hạc có linh thuật, nhưng việc mang cùng lúc hai người thoát khỏi vòng vây của yêu quái hẳn là cũng không dễ dàng. So giữa việc muốn cứu Thạch Hồ Lô và việc Hoàng Phi Hạc phải gặp nguy hiểm, dĩ nhiên là Lý Thập Tam phải ưu tiên cho Hoàng Phi Hạc rồi. Thạch Hồ Lô đã từng cứu mạng của hắn, nhưng đối với Lý Thập Tam, sự an toàn của Hoàng Phi Hạc còn quý hơn cả tính mạng của hắn.
Lý Thập Tam gật đầu, ngoái nhìn Thạch Hồ Lô, ân cần dặn dò:
- Huynh đã nghe rồi đấy, ngài ấy đã hứa sẽ quay lại đón huynh đến nơi an toàn. Mau giải quyết hai người, à ý ta là, hai tên yêu quái ấy đi, rồi đóng cửa lại, cố thủ ở đây chờ ngài ấy đến cứu. Có biết chưa?
Thạch Hồ Lô gật mạnh đầu, ánh mắt nhìn Lý Thập Tam long lanh đầy cảm kích. Thế nhưng chàng ta lại không nỡ “thanh lý” hai con yêu quái trong tay của mình. Dù sao đi nữa, đây cũng là mẹ ruột và chị dâu của chàng ta.
Lý Thập Tam nhìn thấy sự lưỡng lự của Thạch Hồ Lô, trong lòng hắn vừa xót thương vừa cảm động trước tấm lòng nhân hậu của chàng ta. Rõ ràng là hai người phụ nữ kia đã mắng chửi chàng ta thậm tệ, thậm chí còn hành hung chàng ta, vậy mà đến giờ phút này, chàng ta cũng không nỡ xuống tay. Tuy nhiên, sự yếu lòng này của Thạch Hồ Lô có lẽ sẽ khiến chàng ta rất dễ bị tiêu diệt trong thời đại nạn yêu quái vốn cạnh tranh sinh tồn khốc liệt. Có lẽ chàng ta cũng sẽ sớm như Lý Thập Tam kiếp trước, vì một chút mềm lòng mà bị tiêu diệt.
Lý Thập Tam nhìn ánh mắt của Hoàng Phi Hạc thì biết ngay rằng chàng đang không vui. Hắn nương theo hướng nhìn của Hoàng Phi Hạc và hiểu lý do chàng không vui chính là vì gã thanh niên vai u thịt bắp tên Thạch Hồ Lô kia. Không, có lẽ chàng không vui vì hắn đã dám đề nghị chàng cứu người. Lý Thập Tam lại ảm đạm cười tự giễu. Hắn đúng là nhiều chuyện, bản thân mình tự lo còn không xong, lại còn đèo bòng muốn cứu thêm người. Tuy nhiên, hắn cũng không thể bỏ mặc gã thanh niên vai u thịt bắp kia được.
Lý Thập Tam bèn nhẹ giọng, vừa như giải thích vừa như van nài:
- Dù sao thì chàng ta cũng đã từng cứu ta. Nếu không có chàng ta, thì khi ngài đến đây có lẽ ta đã bị yêu quái cắn chết, hoặc đã biến thành yêu quái rồi. Ta biết, ta không có tư cách để đòi hỏi ngài cứu ai hết, ta không có gì để báo đáp cho ngài. Ta chỉ còn có tấm thân này thôi, nếu ngài không chê thì cứ nhận lại, ta hứa sẽ ngoan ngoãn phục vụ, vô cùng biết điều, vô cùng nghe lời.
- Nếu ta không chê?
Hoàng Phi Hạc hỏi vặn lại Lý Thập Tam, giọng trầm xuống, nét mặt cũng âm u đến đáng sợ. Lý Thập Tam nghẹn ngang giữa ngực một cái đau nhói. Hắn nuốt khan nước miếng, thấp giọng, ủ rũ:
- Nếu... nếu ngài chê... thì thôi vậy. Dù gì ta cũng đã bị ngài vứt bỏ, bảo ngài nhận lại thì đúng là... không ổn lắm. Không sao đâu. Ta sẽ tự tìm cách vậy.
Giọng của Hoàng Phi Hạc càng trở nên rét lạnh:
- Ta vứt bỏ ngươi khi nào? Hơn nữa, ý của ngươi là, nếu ta không chấp nhận cứu hắn ta thì ngươi cũng sẽ không đi theo ta sao?
Lý Thập Tam gật đầu, thành thật trả lời:
- Đúng vậy! Dù ta có mặt dày thế nào cũng không thể cứ nhận sự thương hại bố thí của ngài mà không báo đáp gì. Nhưng mà, ta chỉ còn một tấm thân tàn tạ này thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không phải như vậy!
Hoàng Phi Hạc gầm lên. Lý Thập Tam giật mình lùi lại. Trong lòng của hắn bắt đầu có chút tức giận. Hắn đã nói chuyện rất nhỏ nhẹ và lịch sự, hắn đã bày ra phong thái rất hèn mọn để cầu xin và giải thích như thế, chàng ta lại còn dám quát hắn? Hoàng Phi Hạc thật sự xem Lý Thập Tam hắn là mèo con muốn ức hiếp thế nào cũng được à?
Dĩ nhiên là Hoàng Phi Hạc vẫn luôn xem Lý Thập Tam là một chú mèo, nhưng không phải là mèo con, mà là mèo hoang. Một khi Lý Thập Tam tức giận lên, móng vuốt và răng nanh sẽ lộ ra, kẻ nào chọc giận hắn cũng không có quả ngọt để mà ăn. Thậm chí gã mèo hoang này có thể vì hả cơn tức mà không ngại lưỡng bại câu thương, sẵn sàng làm tổn hại bản thân chỉ để kéo đối phương cùng rơi xuống nước.
Thế nên, nhận ra là Lý Thập Tam đã tức giận, Hoàng Phi Hạc không còn cách nào khác là nhượng bộ. Chàng nhẹ giọng lại:
- Ta sẽ đưa hắn ta đi, nhưng ngươi phải theo ta đến nơi an toàn trước đã.
Lý Thập Tam gật đầu. Hắn biết tính của Hoàng Phi Hạc một khi đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời. Hơn nữa, dù Hoàng Phi Hạc có linh thuật, nhưng việc mang cùng lúc hai người thoát khỏi vòng vây của yêu quái hẳn là cũng không dễ dàng. So giữa việc muốn cứu Thạch Hồ Lô và việc Hoàng Phi Hạc phải gặp nguy hiểm, dĩ nhiên là Lý Thập Tam phải ưu tiên cho Hoàng Phi Hạc rồi. Thạch Hồ Lô đã từng cứu mạng của hắn, nhưng đối với Lý Thập Tam, sự an toàn của Hoàng Phi Hạc còn quý hơn cả tính mạng của hắn.
Lý Thập Tam gật đầu, ngoái nhìn Thạch Hồ Lô, ân cần dặn dò:
- Huynh đã nghe rồi đấy, ngài ấy đã hứa sẽ quay lại đón huynh đến nơi an toàn. Mau giải quyết hai người, à ý ta là, hai tên yêu quái ấy đi, rồi đóng cửa lại, cố thủ ở đây chờ ngài ấy đến cứu. Có biết chưa?
Thạch Hồ Lô gật mạnh đầu, ánh mắt nhìn Lý Thập Tam long lanh đầy cảm kích. Thế nhưng chàng ta lại không nỡ “thanh lý” hai con yêu quái trong tay của mình. Dù sao đi nữa, đây cũng là mẹ ruột và chị dâu của chàng ta.
Lý Thập Tam nhìn thấy sự lưỡng lự của Thạch Hồ Lô, trong lòng hắn vừa xót thương vừa cảm động trước tấm lòng nhân hậu của chàng ta. Rõ ràng là hai người phụ nữ kia đã mắng chửi chàng ta thậm tệ, thậm chí còn hành hung chàng ta, vậy mà đến giờ phút này, chàng ta cũng không nỡ xuống tay. Tuy nhiên, sự yếu lòng này của Thạch Hồ Lô có lẽ sẽ khiến chàng ta rất dễ bị tiêu diệt trong thời đại nạn yêu quái vốn cạnh tranh sinh tồn khốc liệt. Có lẽ chàng ta cũng sẽ sớm như Lý Thập Tam kiếp trước, vì một chút mềm lòng mà bị tiêu diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro