Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Chém hoa đào
Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão
2024-09-29 09:59:24
Nửa đêm sau, Trì tiểu tướng quân ôm một bụng tức, trong mộng còn đánh nhau với người ta.
Người nọ bị mây mù che phủ, nhìn không rõ mặt mũi, miệng lưỡi lại nhanh nhẹn, cãi nhau xong còn muốn đánh.
Đánh nhau một trận không phân thắng bại, Trì Hành tức đến mức muốn rút đao, thầm nghĩ: Tên khốn này có phúc mà không biết hưởng, được Uyển Uyển thật lòng yêu thương mà còn dám chê tỷ ấy không sinh được con, còn dám muốn tỷ ấy vui vì hắn, sầu vì hắn?
Bắt được ngươi rồi! Ăn một đao của ta đi!
Vừa đưa tay sờ đao, chỉ nghe “Phịch” một tiếng vang dội, tiếp theo là một tiếng “Ui da”, tiểu tướng quân hùng hùng hổ hổ, xoa mông bò dậy từ dưới đất.
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào nhà, trời đã sáng trưng.
Cơn buồn ngủ tan biến, nàng vỗ đầu, miệng lẩm bẩm: “Đánh nhau một trận mà chẳng được gì...”
Đánh nhau một trận vẫn không phân được thắng thua, đây là trận đấu không đầu không cuối nhất trong suốt mười bốn năm qua của nàng.
Đáng giận chính là người trong mơ còn có thể đánh ngang cơ với nàng, thật là quá sức tưởng tượng mà!
Nửa đêm trước nàng trằn trọc trên giường gỗ, nửa đêm sau nàng nằm mơ kêu đánh kêu giết, âm thanh xuyên qua tường, Thanh Hòa nghe thấy hết cả.
Người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, biết A Trì quan tâm đến mình như vậy, dù đêm qua cũng ngủ không ngon nhưng tinh thần của nàng vẫn rất tốt.
Lần đầu tiên, so với tiểu tướng quân cãi vã, chém giết trong mơ, sau khi tỉnh dậy thì ủ rũ ỉu xìu thì trông nàng rạng rỡ hơn mấy phần.
Tiểu tướng quân mặc y sam mỏng nhẹ bước ra khỏi nhà, con hổ trắng vằn đen thêu trên vạt áo cũng héo úa theo sự uể oải khác thường của nàng.
Ai cũng nói hổ uy nghi mạnh mẽ, nhưng con hổ trước mắt lại nép mình như mèo con, móng vuốt rụt lại đầy uất ức. Râu hổ dưới ánh bình minh lấp lánh ánh bạc, râu được làm từ những sợi tơ bạc, chiếu vào trên vạt áo màu hồng nhạt tạo nên sự tương phản, một trắng bạc, một đỏ hồng.
A Trì mặc đồ đỏ là đẹp nhất, nhưng khi nhìn thấy nàng mặc y phục màu đỏ hồng yêu thích mà lại mất đi phân nửa sức sống, tim của Thanh Hòa như bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.
Có chút đau lòng, mà cũng không nhịn được muốn cười.
Nàng biết rõ mà còn cố hỏi: “Ngủ không ngon sao?”
Vì câu nói hôm qua của nàng ấy mà Trì Hành mà tức giận cả đêm, lúc này gặp lại nàng ấy ngực vẫn còn đau nhói, vừa tức vừa đau, nàng còn nghi ngờ bản thân có phải có vấn đề gì hay không.
Nàng uể oải ngáp dài, từng cử chỉ, hành động của nàng đều toát lên vẻ phong lưu, đầy khí chất. Vẻ rạng rỡ và sự hồn nhiên, trong sáng của tuổi trẻ nở rộ ở đuôi lông mày, khiến trái tim Thanh Hòa không thể an phận mà loạn nhịp.
“Đâu có, ta ngủ ngon mà.”
“...”
Thẩm cô nương không nhịn nổi nữa, cúi đầu bật cười thành tiếng.
Nàng ấy vừa cười, khuôn mặt trắng nõn của tiểu tướng quân lập tức nhuộm lên một màu đỏ ửng đáng ngờ, nàng nheo mắt, đầu lưỡi liếm qua hàm răng trắng nhỏ bên trong khoang miệng, không hiểu sao Uyển Uyển lại trở nên đáng giận như vậy.
Nàng khẽ hừ một tiếng, phủi phủi lớp bụi vốn không có trên tay áo, vô cùng kiêu căng, trong lòng ôm cục tức nhưng không tiện để lộ trước mặt người ta, càng không thể trách móc Uyển Uyển, nhất là không thể để nàng ấy biết mình đang giận.
Mất mặt lắm.
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc trò chuyện ngày hôm qua.
Ví dụ như câu nói kia của Uyển Uyển, “Chỉ cần trong lòng ta có hắn, tất nhiên là ta nguyện ý vì hắn mà vui, vì hắn mà sầu”, nghe đi, những lời này là gì chứ?
Nếu không phải chính tai nghe thấy, nàng cũng không dám tin những lời này lại xuất phát từ Thẩm Thanh Hòa, một Thẩm cô nương lý trí và thấu đáo.
Hồ đồ đến không thể cứu vãn được nữa rồi.
Chỉ cần trong lòng có hắn là bị hắn ghét bỏ cũng được sao?
Bị ghét bỏ một ngày nàng cũng không nỡ, lỡ như ngày nào cũng vậy thì sao?
Tình yêu sâu đậm đến đâu cũng sẽ bị thời gian bào mòn, nàng không muốn Thanh Hòa tỷ tỷ đánh mất đi sức hấp dẫn vốn có của mình.
Nàng cũng không hiểu, tại sao thích một người, nguyện ý gả cho người đó là có thể vì đối phương mà chịu đựng nhiều chuyện không thể chịu đựng được như vậy.
Từ nhỏ nàng đã được cha mẹ dạy dỗ, được huynh trưởng cưng chiều, nàng cũng còn trẻ, sở thích khác biệt, tình yêu vẫn chưa nằm trong phạm trù mà nàng có thể lý giải được.
Cha mẹ dạy nàng biết trân trọng thóc gạo, dạy nàng quan tâm đến đời sống và những khó khăn của bá tánh, dạy nàng học văn, học võ, học cách làm người nhưng lại không dạy nàng làm cách nào để thuyết phục thanh mai nhà bên đừng cứ treo cổ trên một thân cây.
Bỏ qua cái cây này thì sẽ có cả một cánh rừng xanh um tươi tốt đang chờ đợi nàng ấy.
Con cóc hai chân còn khó tìm chứ nam nhân ba chân thì chạy đầy đường, nếu muốn tìm người tri kỷ, phải cẩn thận kẻo bị lừa!
Nghìn mối tơ vò, muôn vàn lời muốn nói nhưng khi lời đến bên miệng thì lại chẳng thể thốt ra được câu nào.
Chuyện này khiến cho nàng lần đầu tiên nảy sinh ý định tìm một quyển thoại bản được lưu truyền rộng rãi trên phố để đọc.
Tiểu tướng quân nén giận, giả vờ như không có chuyện gì, trong lòng thì lại rất muốn nói ra.
Im lặng một hồi, Thẩm cô nương nhìn nàng bằng đôi mắt ướt át, mỉm cười: “Ngươi đang giận sao?”
“...”
Bị người ta nhìn thấu ngay lập tức, sắc mặt của Trì mỗ lập tức không giữ được bình tĩnh nữa: “Rõ ràng như vậy à?”
Thanh Hòa cười đến nỗi nước mắt trào ra, nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chọc vào khuôn mặt nhỏ đang giận của nàng ấy: “A Trì, ta đâu có mù.”
Được rồi, hóa ra là người có mắt đều có thể thấy nàng tức giận muốn chết?
Trì tiểu tướng quân diễn trò thất bại, bả vai chùng xuống: “Uyển Uyển, ta khó chịu quá.”
“Ngươi khó chịu cái gì? Ta còn không khó chịu.”
Trì Hành thầm nghĩ: Đúng vậy, tỷ không khó chịu, sao tỷ có thể khó chịu chứ? Sau này, tỷ còn cam tâm vì nam nhân mình thích mà “vui vì hắn, sầu vì hắn”, tỷ có gì phải khó chịu chứ?
Nàng tức giận, nhấc chân bước ra cửa: “Ta đi giết cá.”
Nàng hất nhẹ vạt áo chạm vào làn váy của Thanh Hòa. Khi đi ngang qua, nàng ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ trên người tiểu tướng quân, cảm nhận được tâm tình bất an của nàng ấy, Thanh Hòa sững người, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa.
Quả nhiên là A Trì cáu rồi.
Nàng suy nghĩ lại, cũng đúng, đường đường là tiểu bá vương của Thịnh Kinh, nàng ấy đúng thật là một con hổ con có thể ăn thịt người, sao có thể là chú mèo không biết giận dỗi chứ?
Chẳng qua là A Trì đã quen ôn hòa ở trước mặt nàng thôi.
Chọc người ta giận thật rồi, ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm.
Trì Hành ra khỏi cửa, nhắm chuẩn rồi thò một tay vào lu nước, con cá trắm cỏ nhận ra sát khí tiến đến, định giãy dụa thì bị tiểu tướng quân đập một cái choáng váng.
Cạo vảy, lấy máu, moi ruột, một loạt việc được thực hiện nhanh chóng và gọn gàng hơn Thẩm cô nương ốm yếu nhiều.
Nhìn bóng lưng càng giết càng hăng, Thanh Hòa bước tới trước mặt nàng, tò mò hỏi: “Sao lại tức giận như vậy?”
Trì Hành không nhìn nàng: “Tránh xa ta ra một chút, tanh lắm.”
“Tanh?”
Nàng ngây người nhìn máu loãng loang ra trong chậu, cau mày, giọng điệu mềm xuống: “Uyển Uyển, ý ta là cá tanh.”
Thứ dịu đi vào lúc này không chỉ là giọng điệu lạnh lùng của tiểu tướng quân, mà còn cả khuôn mặt nghiêm nghị của nàng nữa.
Thưởng thức nét mặt hờn dỗi của nàng ở cự ly gần, vẻ mặt Thanh Hòa trở nên dịu dàng: “Đương nhiên là cá tanh.”
Nàng vén váy cúi người xuống, bạo dạn chạm vào khuôn mặt trắng nõn non nớt của tiểu tướng quân, dùng giọng trìu mến hỏi: “A Trì, ngươi có biết mình đang tức giận chuyện gì không?”
Đang tức giận chuyện gì? Trì Hành bực bội nghĩ: Ta giận nhiều chuyện lắm!
Nàng còn nhỏ, không thể nóng vội, Thanh Hòa dung túng mà nắm lấy cổ tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, khẽ khàng thổ lộ: “Đừng giận nữa, giận quá sẽ hại đến sức khỏe. Ta cũng chỉ trêu chọc ngươi thôi, muốn xem xem ngươi quan tâm ta đến mức nào.”
“Thật sao?”
Đầu nhỏ của nàng nhanh chóng quay lại, Thanh Hòa nhẹ nhàng mỉm cười với nàng: “Sao mà gạt ngươi được.”
Người bình thường nghe được lời này có lẽ sẽ càng tức giận hơn, có cảm giác bị trêu đùa.
Nhưng Trì Hành thì khác.
So với những chuyện đó, nàng càng quan tâm đến việc Thanh Hòa tỷ tỷ vẫn là Thanh Hòa tỷ tỷ trong lòng nàng.
Chưa từng vì thứ tình yêu bỏ đi mà cúi đầu, sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh mất lòng kiêu hãnh.
Nếu có thể, nàng hy vọng cả đời nàng ấy sẽ cao quý thanh tao, không bị thế tục vấy bẩn, không vì những kẻ không xứng đáng mà hạ mình.
Nàng vui mừng khôn xiết, không biết diễn tả thế nào, ánh sáng rạng rỡ đầy mê hoặc lại trở về với nàng, khiến cho nàng dù chỉ ngồi xổm cũng đáng để người khác ngước nhìn hơn cả những người đang đứng.
Ngây thơ như trẻ nhỏ, trong sáng rạng rỡ, trên tay nàng ôm cá, mặt tươi cười xán lạn, không chút do dự cúi xuống hôn lên khuôn mặt tái nhợt hơn người bình thường của Thanh Hòa.
Nụ hôn mềm mại và ẩm ướt.
Cùng với thanh âm vang dội, ngang tàng của thiếu niên.
“Uyển Uyển, cảm ơn tỷ.”
Cảm ơn tỷ vì đã không làm ta thất vọng, cảm ơn tỷ vẫn là tỷ.
Nàng ôm cá đứng dậy, ngâm nga một giai điệu mà hầu hết mọi người ở Thịnh Kinh thành đều biết, dang rộng đôi chân dài, nhẹ nhàng đi đến căn bếp nhỏ.
Nàng đi được một lúc lâu, nhịp tim hỗn loạn của Thanh Hòa vì nụ hôn bất ngờ của nàng dần dần trở lại bình thường.
Một câu nói đổi lại được một nụ hôn của A Trì, đổi lại được việc nàng ấy vì mình mà canh cánh trong lòng, trằn trọc không ngủ. Cho dù hiện tại tiểu tướng quân chưa nghĩ đến chuyện đó, nhưng sau này có thể như ý nguyện hay không, nàng đã thử ra rồi.
Nàng sẽ được như ý nguyện.
Thanh Hòa đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười, váy trắng tinh khôi như tuyết, mái tóc đen tuyền bay bay.
Để ăn mừng tảng đá trong lòng được buông xuống, bữa sáng Trì Hành ăn thêm một bát cơm, ăn xong thong thả đi ra tiểu viện phơi nắng.
Ba mươi phứt sau, nàng cầm đao luyện võ.
Mặt trời lên cao, tiếng trẻ con nô đùa ngoài cửa nhà theo gió bay đến.
Một cậu bé mặc áo vải thô rón rén bước vào: “Trì ca ca, diều của chúng ta mắc trên cây rồi, huynh có thể giúp chúng ta lấy xuống không?”
“Diều sao?” Trì Hành tra đao vào vỏ, người đầy mồ hôi, không khỏi khâm phục sự nhiệt tình của đám trẻ thả diều, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên: “Không thành vấn đề.”
Nàng quay đầu lại dặn dò Thanh Hòa một câu, sợ dọa đến đám trẻ bèn mang “Vãn Tinh” về phòng, tay không đi ra ngoài.
Nàng bước ra, bọn trẻ canh giữ ngoài sân đều vui mừng không thôi.
“Nhìn đi, ta đã nói Trì ca ca là người tốt mà, huynh ấy đẹp như vậy, nhất định là có tấm lòng nhân hậu.”
“Trì ca ca biết dùng đao, người đẹp mà đao cũng đẹp!”
Đám trẻ nói chuyện qua lại với nhau, vô cùng náo nhiệt.
Trì Hành nghe được lời này trong lòng vui mừng, nhưng nàng cũng lo rằng trẻ con tâm hồn trong sáng, sau này gặp người đẹp sẽ thiếu đi sự đề phòng cơ bản nên kiên nhẫn nhắc nhở vài câu rồi được một đám người vây quanh đi về phía cây liễu lớn.
Nhìn từ xa, “thiếu niên lang” dẫn đầu một đàn trẻ con đi phía trước, trông như thủ lĩnh của một đám con nít rất được yêu mến.
Rất nhanh đã tìm thấy cây liễu già nghe nói là hai trăm năm tuổi, Trì Hành đứng dưới gốc cây, nhìn cành liễu đung đưa trong gió, cảm thán sức sống của cây thật mãnh liệt.
“Trì ca ca, diều của chúng ta bị kẹt ở đó, không lấy xuống được.”
Nhìn về hướng đứa bé chỉ, Trì Hành cười khẽ: “Được, ta biết rồi.”
Nàng vận khí, dùng khinh công thoắt cái đã lấy xuống con diều hình chim ưng.
“Oa! Trì ca ca thật lợi hại!”
“Thiếu niên lang” tuấn tú, thân thủ cũng tuấn tú, bọn trẻ lấy lại diều, sau khi cảm ơn thì định rủ “Trì ca ca” cùng chơi, lại thấy Mộc Đại Lang xách hai con gà đi từ đằng xa đến——hiển nhiên là đến tìm Trì Hành.
Trì Hành mỉm cười vẫy tay với bọn nhỏ: “Đi chơi đi.”
Đám trẻ chạy vèo cái đã không thấy bóng dáng, trong mùa hè lộng gió vẫn rơi đầy mồ hôi, sức lực còn dồi dào hơn cả người lớn.
Mộc Đại Lang là con trai của Mộc trưởng làng và Mộc đại nương, năm nay hai mươi tuổi, ngoại hình cũng thuộc hàng số một, số hai của làng, thân hình rắn rỏi, biết rèn sắt, đi săn, xây nhà, đọc qua vài quyển Tứ Thư Ngũ Kinh, là người đọc sách hiếm hoi trong làng.
Bình thường, người dân trong làng muốn viết thư đều tìm đến hắn, nhờ hắn viết hộ.
Mộc Đại Lang là người khiêm tốn, viết và gửi thư hộ mọi người đều miễn phí, điều kiện tốt, tầm nhìn xa, hai mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ, trường hợp này ở làng thực sự không nhiều.
Hắn xách theo hai con gà đi đến trước mặt Trì Hành, trước đây thường nghe bà con trong làng khen ngợi vẻ ngoài tuấn tú của hắn, nhưng lần này gặp được Trì gia đệ đệ đẹp trai thực sự, hắn lại lo lắng đến mức không nói nên lời.
Trì Hành có ấn tượng tốt với trưởng làng và Mộc đại nương, cho nên khi gặp Mộc Đại Lang, nàng hơi nhướng mày, chủ động mở miệng nói: “Mộc đại ca, đây là cái gì?”
Ánh mắt Mộc Đại Lang liếc nhanh qua bộ trang phục gấm vóc mà nàng đang mặc, hắn đã sớm nghe cha mẹ nói ân nhân cứu mạng có xuất thân không tầm thường, chỉ riêng những sợi chỉ vàng, chỉ bạc trên chiếc áo mỏng manh đã đủ cho gia đình họ chi tiêu trong một năm, hiển nhiên là người giàu có hoặc quyền quý.
Lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi: “Trì tiểu đệ, tặng, tặng cho ngươi.”
Trì Hành mỉm cười không nói gì, cũng không đưa tay ra nhận.
Dưới ánh mắt trong trẻo và nụ cười nhẹ của nàng, Mộc Đại Lang không biết lấy dũng khí từ đâu ra: “Trì, Trì tiểu đệ, mạo muội hỏi một câu, nhà ngươi...”
Mặt hắn đỏ bừng, giọng nói yếu ớt: “A tỷ nhà ngươi, có hôn phối chưa?”
“...”
Vừa lúc Trì Hành bị đám trẻ gọi đi, có một con mèo lông cam rực rỡ nhanh chóng thu hút sự chú ý của Thanh Hòa đang canh gác trong tiểu viện.
Con mèo nhìn thấy nàng, nhanh nhẹn nhảy xuống từ bức tường gạch, chạy tới ngồi xổm bên chân nàng, cọ nhẹ làm nũng.
Thanh Hòa tự nhiên nhớ đến mèo con mà A Trì đã tặng cho nàng, trước khi rời đi, nàng đã đặc biệt dặn dò Cầm Sắt đưa con mèo về cho Trì phu nhân.
Nàng không ở nhà, giao mèo con cho Trì phu nhân vẫn yên tâm hơn.
Không biết bây giờ nó đã bao lớn rồi, lúc nàng về có còn nhớ đến nàng không.
Dù sao thì mèo bên ngoài cũng là mèo nhà người khác, nàng cũng lười chải lông cho nó, chỉ lạnh lùng ngồi trên ghế gỗ, mặc kệ con mèo cam béo ú dùng mọi cách để lấy lòng nàng.
Chiêu trò lần nào cũng dùng không bao giờ thất bại nay lại thảm bại trước mỹ nhân, mèo mập kêu “meo” một tiếng, vô cùng ấm ức, trực tiếp nằm lăn ra giả chết bên chân Thanh Hòa.
Thẩm cô nương khẽ cười khẩy, tâm vững như sắt thép, tựa như một chính nhân quân tử ở nhà có vợ hiền, không bị hoa thơm cỏ dại bên ngoài lay động.
Mặt trời dần dần lên cao, các cô gái trẻ trong làng tranh thủ lúc này đến nhà, tay cầm những tác phẩm thêu thùa chưa làm xong để tìm Thanh Hòa trò chuyện.
Nói là trò chuyện, nhưng hỏi đông hỏi tây đều chỉ xoay quanh một người.
Mộc Cửu Nhi không giấu được chuyện gì, cũng không chịu được các tỷ muội dò hỏi, bèn hỏi thẳng: “Trì tỷ tỷ, đệ đệ nhà tỷ...đã có hôn ước chưa?”
“Đệ đệ?” Thanh Hòa nhìn nàng ta hai lần, liếc nhìn xung quanh, thấy các cô nương lớn nhỏ đều nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của mình, nàng mỉm cười: “Ai nói nàng là đệ đệ của ta?”
“Hắn không phải đệ đệ của tỷ sao?”
“Không phải.”
Mộc Cửu Nhi càng khó hiểu: “Không phải đệ đệ, vậy là...”
“Vị hôn phu của ta.”
***
“Vị hôn thê?!”
Mộc Đại Lang không nhịn được hét lớn, khiến những dân làng đi đường tò mò quay lại nhìn.
Tai Trì Hành ù đi, không ngờ người này tuấn tú ôn hòa như vậy, giọng lại lớn đến thế.
Nàng lùi lại một bước, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tỷ ấy đúng là vị hôn thê của ta. Chúng ta...Ừm, vài năm nữa chúng ta sẽ kết hôn.”
Trì tiểu tướng quân nói dối mặt không đỏ, tim không đập, lừa gạt người ta trắng trợn.
Mộc Đại Lang ngơ ngác trước câu chuyện nàng bịa ra, đến khi nhìn thấy con gà đang cầm theo trong tay, xấu hổ vô cùng: “Trì, Trì tiểu huynh đệ, ta...Chuyện này...Thất lễ, thất lễ!”
Hắn cúi người xin lỗi, vội vàng nhét con gà vào người Trì Hành, che mặt rồi bỏ đi.
Trì gia tỷ đệ không phải tỷ đệ mà là một cặp tình nhân đã đính hôn, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp làng nhỏ.
Trì Hành đi trên đường, chịu đựng những ánh nhìn tiếc nuối và tò mò của mọi người, thỉnh thoảng lại phải đối phó với những câu trêu chọc về việc khi nào thành hôn. Nàng ngượng ngùng gãi đầu, thầm nghĩ: Mộc Đại Lang này nhiều chuyện quá, sao lại truyền đi khắp nơi cho mọi người biết vậy? Về nhà mình phải giải thích với tỷ tỷ như thế nào đây?
Giả vờ làm vợ chồng chưa cưới là do hai người đã thỏa thuận từ trước. Nàng mượn chuyện này để chặn lại những hoa đào không cần thiết của Uyển Uyển. Có lẽ...có lẽ không sao đâu nhỉ?
Chỉ một câu của Thẩm Thanh Hòa đã “giết” sạch toàn bộ hoa đào trong làng nhỏ của tiểu tướng quân. “Giết” đến cuối cùng, không chỉ hoa đào mà cả cây đào cũng héo úa.
Nàng ung dung ngồi trong tiểu viện, cúi đầu liếc nhìn con mèo cam bị thái độ lạnh nhạt của nàng đánh gục, khóe môi cong lên, chân thật cảm nhận được cái hay của việc có danh phận.
“Tỷ tỷ!”
Tiểu tướng quân xách hai con gà đi vào.
“A Trì, ta có chuyện muốn nói...”
“Tỷ tỷ, ta có chuyện muốn nói...”
Hai người đồng thanh nói, đôi mắt trong veo ướt át bắt gặp đôi mắt tròn xoe hơi kinh ngạc, Thanh Hòa mỉm cười: “Ngươi nói trước đi.”
Trì Hành hắng giọng, cẩn thận nhìn nàng: “Ta, ta lỡ lời nói ra rồi, hiện tại trong làng đều biết chúng ta là một đôi chưa cưới...”
“Thật à?” Thanh Hòa cong cong mi mắt, giả vờ buồn rầu: “Làm sao bây giờ, A Trì, ta cũng lỡ lời rồi.”
“Hả?” Nghe thấy nàng cũng “lỡ lời”, trong lòng Trì Hành nhẹ nhõm đôi chút, ngây thơ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có một nhóm cô nương trong làng liên tục hỏi thăm về ngươi. Ta nghĩ sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ rời khỏi đây, không nên để họ ôm mối tương tư...”
Nàng nói lời nào cũng có lý, tiểu tướng quân nghe mà không ngừng gật đầu, hoàn toàn bị thuyết phục: “Vẫn là tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn.”
“Còn ngươi?”
“Ta?” Nàng giơ hai con gà lên cho Thanh Hòa xem: “Là Đại Lang nhà trưởng làng tặng, hắn có ý với tỷ tỷ, nhưng ta biết tỷ tỷ không có ý với hắn, cho nên ta đã chém đứt hoa đào này luôn.”
Tiểu tướng quân lần đầu chém hoa đào của người ta, lại là hoa đào hư của thanh mai nhà bên, nàng cong cong mắt như trăng lưỡi liềm, vừa như tranh công, vừa như thấp thỏm: “Uyển Uyển, ta chém có hay không?”
Người nọ bị mây mù che phủ, nhìn không rõ mặt mũi, miệng lưỡi lại nhanh nhẹn, cãi nhau xong còn muốn đánh.
Đánh nhau một trận không phân thắng bại, Trì Hành tức đến mức muốn rút đao, thầm nghĩ: Tên khốn này có phúc mà không biết hưởng, được Uyển Uyển thật lòng yêu thương mà còn dám chê tỷ ấy không sinh được con, còn dám muốn tỷ ấy vui vì hắn, sầu vì hắn?
Bắt được ngươi rồi! Ăn một đao của ta đi!
Vừa đưa tay sờ đao, chỉ nghe “Phịch” một tiếng vang dội, tiếp theo là một tiếng “Ui da”, tiểu tướng quân hùng hùng hổ hổ, xoa mông bò dậy từ dưới đất.
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào nhà, trời đã sáng trưng.
Cơn buồn ngủ tan biến, nàng vỗ đầu, miệng lẩm bẩm: “Đánh nhau một trận mà chẳng được gì...”
Đánh nhau một trận vẫn không phân được thắng thua, đây là trận đấu không đầu không cuối nhất trong suốt mười bốn năm qua của nàng.
Đáng giận chính là người trong mơ còn có thể đánh ngang cơ với nàng, thật là quá sức tưởng tượng mà!
Nửa đêm trước nàng trằn trọc trên giường gỗ, nửa đêm sau nàng nằm mơ kêu đánh kêu giết, âm thanh xuyên qua tường, Thanh Hòa nghe thấy hết cả.
Người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, biết A Trì quan tâm đến mình như vậy, dù đêm qua cũng ngủ không ngon nhưng tinh thần của nàng vẫn rất tốt.
Lần đầu tiên, so với tiểu tướng quân cãi vã, chém giết trong mơ, sau khi tỉnh dậy thì ủ rũ ỉu xìu thì trông nàng rạng rỡ hơn mấy phần.
Tiểu tướng quân mặc y sam mỏng nhẹ bước ra khỏi nhà, con hổ trắng vằn đen thêu trên vạt áo cũng héo úa theo sự uể oải khác thường của nàng.
Ai cũng nói hổ uy nghi mạnh mẽ, nhưng con hổ trước mắt lại nép mình như mèo con, móng vuốt rụt lại đầy uất ức. Râu hổ dưới ánh bình minh lấp lánh ánh bạc, râu được làm từ những sợi tơ bạc, chiếu vào trên vạt áo màu hồng nhạt tạo nên sự tương phản, một trắng bạc, một đỏ hồng.
A Trì mặc đồ đỏ là đẹp nhất, nhưng khi nhìn thấy nàng mặc y phục màu đỏ hồng yêu thích mà lại mất đi phân nửa sức sống, tim của Thanh Hòa như bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.
Có chút đau lòng, mà cũng không nhịn được muốn cười.
Nàng biết rõ mà còn cố hỏi: “Ngủ không ngon sao?”
Vì câu nói hôm qua của nàng ấy mà Trì Hành mà tức giận cả đêm, lúc này gặp lại nàng ấy ngực vẫn còn đau nhói, vừa tức vừa đau, nàng còn nghi ngờ bản thân có phải có vấn đề gì hay không.
Nàng uể oải ngáp dài, từng cử chỉ, hành động của nàng đều toát lên vẻ phong lưu, đầy khí chất. Vẻ rạng rỡ và sự hồn nhiên, trong sáng của tuổi trẻ nở rộ ở đuôi lông mày, khiến trái tim Thanh Hòa không thể an phận mà loạn nhịp.
“Đâu có, ta ngủ ngon mà.”
“...”
Thẩm cô nương không nhịn nổi nữa, cúi đầu bật cười thành tiếng.
Nàng ấy vừa cười, khuôn mặt trắng nõn của tiểu tướng quân lập tức nhuộm lên một màu đỏ ửng đáng ngờ, nàng nheo mắt, đầu lưỡi liếm qua hàm răng trắng nhỏ bên trong khoang miệng, không hiểu sao Uyển Uyển lại trở nên đáng giận như vậy.
Nàng khẽ hừ một tiếng, phủi phủi lớp bụi vốn không có trên tay áo, vô cùng kiêu căng, trong lòng ôm cục tức nhưng không tiện để lộ trước mặt người ta, càng không thể trách móc Uyển Uyển, nhất là không thể để nàng ấy biết mình đang giận.
Mất mặt lắm.
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc trò chuyện ngày hôm qua.
Ví dụ như câu nói kia của Uyển Uyển, “Chỉ cần trong lòng ta có hắn, tất nhiên là ta nguyện ý vì hắn mà vui, vì hắn mà sầu”, nghe đi, những lời này là gì chứ?
Nếu không phải chính tai nghe thấy, nàng cũng không dám tin những lời này lại xuất phát từ Thẩm Thanh Hòa, một Thẩm cô nương lý trí và thấu đáo.
Hồ đồ đến không thể cứu vãn được nữa rồi.
Chỉ cần trong lòng có hắn là bị hắn ghét bỏ cũng được sao?
Bị ghét bỏ một ngày nàng cũng không nỡ, lỡ như ngày nào cũng vậy thì sao?
Tình yêu sâu đậm đến đâu cũng sẽ bị thời gian bào mòn, nàng không muốn Thanh Hòa tỷ tỷ đánh mất đi sức hấp dẫn vốn có của mình.
Nàng cũng không hiểu, tại sao thích một người, nguyện ý gả cho người đó là có thể vì đối phương mà chịu đựng nhiều chuyện không thể chịu đựng được như vậy.
Từ nhỏ nàng đã được cha mẹ dạy dỗ, được huynh trưởng cưng chiều, nàng cũng còn trẻ, sở thích khác biệt, tình yêu vẫn chưa nằm trong phạm trù mà nàng có thể lý giải được.
Cha mẹ dạy nàng biết trân trọng thóc gạo, dạy nàng quan tâm đến đời sống và những khó khăn của bá tánh, dạy nàng học văn, học võ, học cách làm người nhưng lại không dạy nàng làm cách nào để thuyết phục thanh mai nhà bên đừng cứ treo cổ trên một thân cây.
Bỏ qua cái cây này thì sẽ có cả một cánh rừng xanh um tươi tốt đang chờ đợi nàng ấy.
Con cóc hai chân còn khó tìm chứ nam nhân ba chân thì chạy đầy đường, nếu muốn tìm người tri kỷ, phải cẩn thận kẻo bị lừa!
Nghìn mối tơ vò, muôn vàn lời muốn nói nhưng khi lời đến bên miệng thì lại chẳng thể thốt ra được câu nào.
Chuyện này khiến cho nàng lần đầu tiên nảy sinh ý định tìm một quyển thoại bản được lưu truyền rộng rãi trên phố để đọc.
Tiểu tướng quân nén giận, giả vờ như không có chuyện gì, trong lòng thì lại rất muốn nói ra.
Im lặng một hồi, Thẩm cô nương nhìn nàng bằng đôi mắt ướt át, mỉm cười: “Ngươi đang giận sao?”
“...”
Bị người ta nhìn thấu ngay lập tức, sắc mặt của Trì mỗ lập tức không giữ được bình tĩnh nữa: “Rõ ràng như vậy à?”
Thanh Hòa cười đến nỗi nước mắt trào ra, nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chọc vào khuôn mặt nhỏ đang giận của nàng ấy: “A Trì, ta đâu có mù.”
Được rồi, hóa ra là người có mắt đều có thể thấy nàng tức giận muốn chết?
Trì tiểu tướng quân diễn trò thất bại, bả vai chùng xuống: “Uyển Uyển, ta khó chịu quá.”
“Ngươi khó chịu cái gì? Ta còn không khó chịu.”
Trì Hành thầm nghĩ: Đúng vậy, tỷ không khó chịu, sao tỷ có thể khó chịu chứ? Sau này, tỷ còn cam tâm vì nam nhân mình thích mà “vui vì hắn, sầu vì hắn”, tỷ có gì phải khó chịu chứ?
Nàng tức giận, nhấc chân bước ra cửa: “Ta đi giết cá.”
Nàng hất nhẹ vạt áo chạm vào làn váy của Thanh Hòa. Khi đi ngang qua, nàng ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ trên người tiểu tướng quân, cảm nhận được tâm tình bất an của nàng ấy, Thanh Hòa sững người, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa.
Quả nhiên là A Trì cáu rồi.
Nàng suy nghĩ lại, cũng đúng, đường đường là tiểu bá vương của Thịnh Kinh, nàng ấy đúng thật là một con hổ con có thể ăn thịt người, sao có thể là chú mèo không biết giận dỗi chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua là A Trì đã quen ôn hòa ở trước mặt nàng thôi.
Chọc người ta giận thật rồi, ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm.
Trì Hành ra khỏi cửa, nhắm chuẩn rồi thò một tay vào lu nước, con cá trắm cỏ nhận ra sát khí tiến đến, định giãy dụa thì bị tiểu tướng quân đập một cái choáng váng.
Cạo vảy, lấy máu, moi ruột, một loạt việc được thực hiện nhanh chóng và gọn gàng hơn Thẩm cô nương ốm yếu nhiều.
Nhìn bóng lưng càng giết càng hăng, Thanh Hòa bước tới trước mặt nàng, tò mò hỏi: “Sao lại tức giận như vậy?”
Trì Hành không nhìn nàng: “Tránh xa ta ra một chút, tanh lắm.”
“Tanh?”
Nàng ngây người nhìn máu loãng loang ra trong chậu, cau mày, giọng điệu mềm xuống: “Uyển Uyển, ý ta là cá tanh.”
Thứ dịu đi vào lúc này không chỉ là giọng điệu lạnh lùng của tiểu tướng quân, mà còn cả khuôn mặt nghiêm nghị của nàng nữa.
Thưởng thức nét mặt hờn dỗi của nàng ở cự ly gần, vẻ mặt Thanh Hòa trở nên dịu dàng: “Đương nhiên là cá tanh.”
Nàng vén váy cúi người xuống, bạo dạn chạm vào khuôn mặt trắng nõn non nớt của tiểu tướng quân, dùng giọng trìu mến hỏi: “A Trì, ngươi có biết mình đang tức giận chuyện gì không?”
Đang tức giận chuyện gì? Trì Hành bực bội nghĩ: Ta giận nhiều chuyện lắm!
Nàng còn nhỏ, không thể nóng vội, Thanh Hòa dung túng mà nắm lấy cổ tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, khẽ khàng thổ lộ: “Đừng giận nữa, giận quá sẽ hại đến sức khỏe. Ta cũng chỉ trêu chọc ngươi thôi, muốn xem xem ngươi quan tâm ta đến mức nào.”
“Thật sao?”
Đầu nhỏ của nàng nhanh chóng quay lại, Thanh Hòa nhẹ nhàng mỉm cười với nàng: “Sao mà gạt ngươi được.”
Người bình thường nghe được lời này có lẽ sẽ càng tức giận hơn, có cảm giác bị trêu đùa.
Nhưng Trì Hành thì khác.
So với những chuyện đó, nàng càng quan tâm đến việc Thanh Hòa tỷ tỷ vẫn là Thanh Hòa tỷ tỷ trong lòng nàng.
Chưa từng vì thứ tình yêu bỏ đi mà cúi đầu, sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh mất lòng kiêu hãnh.
Nếu có thể, nàng hy vọng cả đời nàng ấy sẽ cao quý thanh tao, không bị thế tục vấy bẩn, không vì những kẻ không xứng đáng mà hạ mình.
Nàng vui mừng khôn xiết, không biết diễn tả thế nào, ánh sáng rạng rỡ đầy mê hoặc lại trở về với nàng, khiến cho nàng dù chỉ ngồi xổm cũng đáng để người khác ngước nhìn hơn cả những người đang đứng.
Ngây thơ như trẻ nhỏ, trong sáng rạng rỡ, trên tay nàng ôm cá, mặt tươi cười xán lạn, không chút do dự cúi xuống hôn lên khuôn mặt tái nhợt hơn người bình thường của Thanh Hòa.
Nụ hôn mềm mại và ẩm ướt.
Cùng với thanh âm vang dội, ngang tàng của thiếu niên.
“Uyển Uyển, cảm ơn tỷ.”
Cảm ơn tỷ vì đã không làm ta thất vọng, cảm ơn tỷ vẫn là tỷ.
Nàng ôm cá đứng dậy, ngâm nga một giai điệu mà hầu hết mọi người ở Thịnh Kinh thành đều biết, dang rộng đôi chân dài, nhẹ nhàng đi đến căn bếp nhỏ.
Nàng đi được một lúc lâu, nhịp tim hỗn loạn của Thanh Hòa vì nụ hôn bất ngờ của nàng dần dần trở lại bình thường.
Một câu nói đổi lại được một nụ hôn của A Trì, đổi lại được việc nàng ấy vì mình mà canh cánh trong lòng, trằn trọc không ngủ. Cho dù hiện tại tiểu tướng quân chưa nghĩ đến chuyện đó, nhưng sau này có thể như ý nguyện hay không, nàng đã thử ra rồi.
Nàng sẽ được như ý nguyện.
Thanh Hòa đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười, váy trắng tinh khôi như tuyết, mái tóc đen tuyền bay bay.
Để ăn mừng tảng đá trong lòng được buông xuống, bữa sáng Trì Hành ăn thêm một bát cơm, ăn xong thong thả đi ra tiểu viện phơi nắng.
Ba mươi phứt sau, nàng cầm đao luyện võ.
Mặt trời lên cao, tiếng trẻ con nô đùa ngoài cửa nhà theo gió bay đến.
Một cậu bé mặc áo vải thô rón rén bước vào: “Trì ca ca, diều của chúng ta mắc trên cây rồi, huynh có thể giúp chúng ta lấy xuống không?”
“Diều sao?” Trì Hành tra đao vào vỏ, người đầy mồ hôi, không khỏi khâm phục sự nhiệt tình của đám trẻ thả diều, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên: “Không thành vấn đề.”
Nàng quay đầu lại dặn dò Thanh Hòa một câu, sợ dọa đến đám trẻ bèn mang “Vãn Tinh” về phòng, tay không đi ra ngoài.
Nàng bước ra, bọn trẻ canh giữ ngoài sân đều vui mừng không thôi.
“Nhìn đi, ta đã nói Trì ca ca là người tốt mà, huynh ấy đẹp như vậy, nhất định là có tấm lòng nhân hậu.”
“Trì ca ca biết dùng đao, người đẹp mà đao cũng đẹp!”
Đám trẻ nói chuyện qua lại với nhau, vô cùng náo nhiệt.
Trì Hành nghe được lời này trong lòng vui mừng, nhưng nàng cũng lo rằng trẻ con tâm hồn trong sáng, sau này gặp người đẹp sẽ thiếu đi sự đề phòng cơ bản nên kiên nhẫn nhắc nhở vài câu rồi được một đám người vây quanh đi về phía cây liễu lớn.
Nhìn từ xa, “thiếu niên lang” dẫn đầu một đàn trẻ con đi phía trước, trông như thủ lĩnh của một đám con nít rất được yêu mến.
Rất nhanh đã tìm thấy cây liễu già nghe nói là hai trăm năm tuổi, Trì Hành đứng dưới gốc cây, nhìn cành liễu đung đưa trong gió, cảm thán sức sống của cây thật mãnh liệt.
“Trì ca ca, diều của chúng ta bị kẹt ở đó, không lấy xuống được.”
Nhìn về hướng đứa bé chỉ, Trì Hành cười khẽ: “Được, ta biết rồi.”
Nàng vận khí, dùng khinh công thoắt cái đã lấy xuống con diều hình chim ưng.
“Oa! Trì ca ca thật lợi hại!”
“Thiếu niên lang” tuấn tú, thân thủ cũng tuấn tú, bọn trẻ lấy lại diều, sau khi cảm ơn thì định rủ “Trì ca ca” cùng chơi, lại thấy Mộc Đại Lang xách hai con gà đi từ đằng xa đến——hiển nhiên là đến tìm Trì Hành.
Trì Hành mỉm cười vẫy tay với bọn nhỏ: “Đi chơi đi.”
Đám trẻ chạy vèo cái đã không thấy bóng dáng, trong mùa hè lộng gió vẫn rơi đầy mồ hôi, sức lực còn dồi dào hơn cả người lớn.
Mộc Đại Lang là con trai của Mộc trưởng làng và Mộc đại nương, năm nay hai mươi tuổi, ngoại hình cũng thuộc hàng số một, số hai của làng, thân hình rắn rỏi, biết rèn sắt, đi săn, xây nhà, đọc qua vài quyển Tứ Thư Ngũ Kinh, là người đọc sách hiếm hoi trong làng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình thường, người dân trong làng muốn viết thư đều tìm đến hắn, nhờ hắn viết hộ.
Mộc Đại Lang là người khiêm tốn, viết và gửi thư hộ mọi người đều miễn phí, điều kiện tốt, tầm nhìn xa, hai mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ, trường hợp này ở làng thực sự không nhiều.
Hắn xách theo hai con gà đi đến trước mặt Trì Hành, trước đây thường nghe bà con trong làng khen ngợi vẻ ngoài tuấn tú của hắn, nhưng lần này gặp được Trì gia đệ đệ đẹp trai thực sự, hắn lại lo lắng đến mức không nói nên lời.
Trì Hành có ấn tượng tốt với trưởng làng và Mộc đại nương, cho nên khi gặp Mộc Đại Lang, nàng hơi nhướng mày, chủ động mở miệng nói: “Mộc đại ca, đây là cái gì?”
Ánh mắt Mộc Đại Lang liếc nhanh qua bộ trang phục gấm vóc mà nàng đang mặc, hắn đã sớm nghe cha mẹ nói ân nhân cứu mạng có xuất thân không tầm thường, chỉ riêng những sợi chỉ vàng, chỉ bạc trên chiếc áo mỏng manh đã đủ cho gia đình họ chi tiêu trong một năm, hiển nhiên là người giàu có hoặc quyền quý.
Lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi: “Trì tiểu đệ, tặng, tặng cho ngươi.”
Trì Hành mỉm cười không nói gì, cũng không đưa tay ra nhận.
Dưới ánh mắt trong trẻo và nụ cười nhẹ của nàng, Mộc Đại Lang không biết lấy dũng khí từ đâu ra: “Trì, Trì tiểu đệ, mạo muội hỏi một câu, nhà ngươi...”
Mặt hắn đỏ bừng, giọng nói yếu ớt: “A tỷ nhà ngươi, có hôn phối chưa?”
“...”
Vừa lúc Trì Hành bị đám trẻ gọi đi, có một con mèo lông cam rực rỡ nhanh chóng thu hút sự chú ý của Thanh Hòa đang canh gác trong tiểu viện.
Con mèo nhìn thấy nàng, nhanh nhẹn nhảy xuống từ bức tường gạch, chạy tới ngồi xổm bên chân nàng, cọ nhẹ làm nũng.
Thanh Hòa tự nhiên nhớ đến mèo con mà A Trì đã tặng cho nàng, trước khi rời đi, nàng đã đặc biệt dặn dò Cầm Sắt đưa con mèo về cho Trì phu nhân.
Nàng không ở nhà, giao mèo con cho Trì phu nhân vẫn yên tâm hơn.
Không biết bây giờ nó đã bao lớn rồi, lúc nàng về có còn nhớ đến nàng không.
Dù sao thì mèo bên ngoài cũng là mèo nhà người khác, nàng cũng lười chải lông cho nó, chỉ lạnh lùng ngồi trên ghế gỗ, mặc kệ con mèo cam béo ú dùng mọi cách để lấy lòng nàng.
Chiêu trò lần nào cũng dùng không bao giờ thất bại nay lại thảm bại trước mỹ nhân, mèo mập kêu “meo” một tiếng, vô cùng ấm ức, trực tiếp nằm lăn ra giả chết bên chân Thanh Hòa.
Thẩm cô nương khẽ cười khẩy, tâm vững như sắt thép, tựa như một chính nhân quân tử ở nhà có vợ hiền, không bị hoa thơm cỏ dại bên ngoài lay động.
Mặt trời dần dần lên cao, các cô gái trẻ trong làng tranh thủ lúc này đến nhà, tay cầm những tác phẩm thêu thùa chưa làm xong để tìm Thanh Hòa trò chuyện.
Nói là trò chuyện, nhưng hỏi đông hỏi tây đều chỉ xoay quanh một người.
Mộc Cửu Nhi không giấu được chuyện gì, cũng không chịu được các tỷ muội dò hỏi, bèn hỏi thẳng: “Trì tỷ tỷ, đệ đệ nhà tỷ...đã có hôn ước chưa?”
“Đệ đệ?” Thanh Hòa nhìn nàng ta hai lần, liếc nhìn xung quanh, thấy các cô nương lớn nhỏ đều nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của mình, nàng mỉm cười: “Ai nói nàng là đệ đệ của ta?”
“Hắn không phải đệ đệ của tỷ sao?”
“Không phải.”
Mộc Cửu Nhi càng khó hiểu: “Không phải đệ đệ, vậy là...”
“Vị hôn phu của ta.”
***
“Vị hôn thê?!”
Mộc Đại Lang không nhịn được hét lớn, khiến những dân làng đi đường tò mò quay lại nhìn.
Tai Trì Hành ù đi, không ngờ người này tuấn tú ôn hòa như vậy, giọng lại lớn đến thế.
Nàng lùi lại một bước, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tỷ ấy đúng là vị hôn thê của ta. Chúng ta...Ừm, vài năm nữa chúng ta sẽ kết hôn.”
Trì tiểu tướng quân nói dối mặt không đỏ, tim không đập, lừa gạt người ta trắng trợn.
Mộc Đại Lang ngơ ngác trước câu chuyện nàng bịa ra, đến khi nhìn thấy con gà đang cầm theo trong tay, xấu hổ vô cùng: “Trì, Trì tiểu huynh đệ, ta...Chuyện này...Thất lễ, thất lễ!”
Hắn cúi người xin lỗi, vội vàng nhét con gà vào người Trì Hành, che mặt rồi bỏ đi.
Trì gia tỷ đệ không phải tỷ đệ mà là một cặp tình nhân đã đính hôn, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp làng nhỏ.
Trì Hành đi trên đường, chịu đựng những ánh nhìn tiếc nuối và tò mò của mọi người, thỉnh thoảng lại phải đối phó với những câu trêu chọc về việc khi nào thành hôn. Nàng ngượng ngùng gãi đầu, thầm nghĩ: Mộc Đại Lang này nhiều chuyện quá, sao lại truyền đi khắp nơi cho mọi người biết vậy? Về nhà mình phải giải thích với tỷ tỷ như thế nào đây?
Giả vờ làm vợ chồng chưa cưới là do hai người đã thỏa thuận từ trước. Nàng mượn chuyện này để chặn lại những hoa đào không cần thiết của Uyển Uyển. Có lẽ...có lẽ không sao đâu nhỉ?
Chỉ một câu của Thẩm Thanh Hòa đã “giết” sạch toàn bộ hoa đào trong làng nhỏ của tiểu tướng quân. “Giết” đến cuối cùng, không chỉ hoa đào mà cả cây đào cũng héo úa.
Nàng ung dung ngồi trong tiểu viện, cúi đầu liếc nhìn con mèo cam bị thái độ lạnh nhạt của nàng đánh gục, khóe môi cong lên, chân thật cảm nhận được cái hay của việc có danh phận.
“Tỷ tỷ!”
Tiểu tướng quân xách hai con gà đi vào.
“A Trì, ta có chuyện muốn nói...”
“Tỷ tỷ, ta có chuyện muốn nói...”
Hai người đồng thanh nói, đôi mắt trong veo ướt át bắt gặp đôi mắt tròn xoe hơi kinh ngạc, Thanh Hòa mỉm cười: “Ngươi nói trước đi.”
Trì Hành hắng giọng, cẩn thận nhìn nàng: “Ta, ta lỡ lời nói ra rồi, hiện tại trong làng đều biết chúng ta là một đôi chưa cưới...”
“Thật à?” Thanh Hòa cong cong mi mắt, giả vờ buồn rầu: “Làm sao bây giờ, A Trì, ta cũng lỡ lời rồi.”
“Hả?” Nghe thấy nàng cũng “lỡ lời”, trong lòng Trì Hành nhẹ nhõm đôi chút, ngây thơ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có một nhóm cô nương trong làng liên tục hỏi thăm về ngươi. Ta nghĩ sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ rời khỏi đây, không nên để họ ôm mối tương tư...”
Nàng nói lời nào cũng có lý, tiểu tướng quân nghe mà không ngừng gật đầu, hoàn toàn bị thuyết phục: “Vẫn là tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn.”
“Còn ngươi?”
“Ta?” Nàng giơ hai con gà lên cho Thanh Hòa xem: “Là Đại Lang nhà trưởng làng tặng, hắn có ý với tỷ tỷ, nhưng ta biết tỷ tỷ không có ý với hắn, cho nên ta đã chém đứt hoa đào này luôn.”
Tiểu tướng quân lần đầu chém hoa đào của người ta, lại là hoa đào hư của thanh mai nhà bên, nàng cong cong mắt như trăng lưỡi liềm, vừa như tranh công, vừa như thấp thỏm: “Uyển Uyển, ta chém có hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro