Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Chung tình
Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão
2024-09-29 09:59:24
Thanh Hòa không khỏi bật cười, dải lụa che mắt khiến nàng không nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Trì Hành.
Hai mắt không nhìn thấy, trong lòng lại không khỏi tưởng tượng, tuy hình ảnh trong tưởng tượng không sống động như A Trì giờ phút này nhưng nàng vẫn mỉm cười: “Ngươi đổi một bộ thường phục mà ta chưa từng thấy qua, sau đó cởi bỏ bội sức quanh eo đi.”
Hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên nên mười phần ăn ý. Trì Hành nghe vậy nhướng mày, nhưng cũng không hỏi mà trở về phòng, thay một bộ y phục bằng gấm màu xanh trúc, cách cửa hét lớn: “Tỷ tỷ, ta xuống lầu rồi. Tỷ mau tới tìm ta.”
Tiếng bước chân quen thuộc càng lúc càng xa, nàng tháo dải ruy băng che mắt, chờ đợi, chỉnh trang y phục rồi đi ra ngoài.
Vân Sinh khách điếm là nơi nghỉ chân lớn nhất và tốt nhất dành cho người đi đường của Mộc Dương thành, mỗi ngày người đến người đi, tiểu nhị vẫn luôn bộn rộn hối hả.
Nàng đứng ở đầu cầu thang nhìn vội xuống một cái, mọi người chen chúc náo nhiệt, quang cảnh tấp nập, nhưng lại không tìm thấy khuôn mặt tươi cười sống động rực rỡ trong ký ức, trong lòng Thanh Hòa chợt cảm thấy trống rỗng.
Lạc lối, sợ hãi, mất mát.
Những cảm xúc mong manh dâng trào đã triệt để chứng minh rằng, Thẩm đại cô nương không phải là bất khả chiến bại.
Trong mắt nhiều người, thậm chí trong lòng Tạ Chiết Chi, loại người tiếu lý tàng đao như Thẩm Thanh Hòa hẳn không bao giờ biết “sợ” là gì.
Nhưng chỉ có một mình Thanh Hòa biết, nàng đã chịu cảnh cô đơn, bị xa lánh nhiều năm rồi, nàng sẽ sợ nếu phải ở một mình trong đám đông người.
Giống như năm tám tuổi bị một phong thư của Lan gia cô nương lừa ra khỏi cửa, tưởng rằng sẽ có một tình hữu nghị trân quý, nhưng không ngờ lại nhận được sự giễu cợt, chờ mong tràn ngập cõi lòng cuối cùng bị cô đơn làm cho tâm huyết cũng nguội lạnh.
Khi đó người gọi nàng lại chính là A Trì.
Một người chúng tinh phủng nguyệt như A Trì đã gọi nàng lại khi nàng bất lực muốn khóc nhất, nhưng còn chưa kịp mang nàng vào vòng, cái người rực rỡ xán lạn như mặt trời nhỏ kia đã nằm thoi thóp trong vũng máu.
Xiêm y đẫm máu.
Đôi mắt đỏ ngầu.
Sự tốt bụng nồng nhiệt và chân thành kia đã làm rung động trái tim của Thanh Hòa.
Ngày mẹ sinh ra nàng, bà đã ra đi trong tiếc nuối, cha vì cái chết của mẹ mà giận chó đánh mèo nàng, dì thì đột nhiên trở thành mẹ kế, sinh ra một đệ đệ kém nàng ba tuổi, tổ mẫu ngại nàng không may mắn, thường ngày cũng không cho nàng sắc mặt tốt.
Các tiểu thư văn gia được nuông chiều thành thói khinh thường nàng bệnh tật, nam nữ nhà võ tướng đều chướng mắt nàng yếu đuối, không ai thật lòng muốn làm bằng hữu của nàng.
Mũi tên sắc nhọn lao đến, nàng không thể tin rằng có người lại liều mạng để cứu một người chỉ mới có duyên gặp gỡ ba lần.
Hiện thực đã giáng một đòn mạnh vào nàng, chân thật mà nói với nàng: Ngươi xem, có đấy.
Trì Hành quá can đảm.
Trì Hành sáu tuổi đã dùng tính mạng để đổi lấy bình an cho nàng, lỗ mãng mà xâm nhập vào trái tim lạnh lùng cô độc của nàng, lật đổ nhận thức, làm cho nàng rung động sâu sắc.
Nàng đã quen nhìn chằm chằm vào bức tường ngần ấy năm, bởi vì không biết khi nào A Trì sẽ trèo lên tường, mỉm cười tinh nghịch với nàng.
Thẩm đại cô nương bề ngoài có vẻ điềm tĩnh lý trí, thực ra đã điên từ lâu rồi. Nàng cố chấp, mềm dẻo như lau sậy, kiên định như đá tảng, dùng đầy bụng tài hoa để bồi đắp nội tâm khô héo thuở niên thiếu, dần dần nàng quên đi sợ hãi, giả vờ dịu dàng, thanh tao, không tranh giành với đời, chỉ để thu hút ánh mắt của tiểu tướng quân.
Không nhìn thấy liền sẽ tưởng niệm. Không có A Trì, nàng sẽ không còn trọn vẹn nữa.
Khách điếm làm ăn phát đạt, cô nương đứng đầu cầu thang nước da trắng ngần, đôi mắt hơi lơ đãng, mái tóc dài như thác nước kéo dài đến thắt lưng, sắc môi có màu cánh hoa, rực rỡ và tươi tắn.
Trước khi khi ra ngoài, Thanh Hòa cố ý tô son để che giấu vẻ bệnh tật, nàng cầm khăn gấm che đi hai tiếng ho khẽ, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
A Trì đang trốn giữa những gương mặt xa lạ này, chờ nàng tìm thấy.
Nàng khẽ mím môi, dùng lý trí để dập tắt cảm giác bất an đang dâng trào trong người, đưa mắt ra xa từng tấc một.
Thái độ ngang nhiên khiến nhiều người phải rút lui, với người hành tẩu giang hồ, lão nhân, tiểu hài tử, cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, là ba người không thể chọc.
Người thức thời chặt đứt hứng thú đối với vị cô nương xinh đẹp này, Thanh Hòa không hề bị ảnh hưởng, bình chân như vại, một thân yếu đuối cô đơn có chút lạc lõng, không hòa hợp với thế tục nhộn nhịp, ồn áo náo nhiệt.
Không phải vị thiếu niên mặc cẩm y nói chuyện hùng hồn kia.
Không phải người đang một mình nâng chén kia.
Không phải khuôn mặt lạnh lùng, đưa mắt nhìn chằm chằm người trên lầu kia.
Tất cả đều không phải.
Những ánh mắt xa lạ đó, không một người có thể khiến cho nàng có cảm giác ấm áp, gần gũi.
A Trì không ở đây.
Sợ mình bỏ sót điều gì, Thẩm Thanh Hòa tỉ mỉ đi một vòng để đảm bảo không bỏ sót thứ gì, sau đó kiên định bước ra khỏi khách điếm.
Nàng ái mộ A Trì, trái tim nàng sẽ đập vì “hắn“.
Con người thật kỳ lạ, nếu ngươi quấn quýt, si mê bất hối mà niệm tên “hắn” trong lòng hàng nghìn lần, dù không thể nhìn thấy bằng mắt thường, tâm của ngươi sẽ cảm nhận được.
***
Mùa xuân tháng ba, đường phố Mộc Dương thành đông đúc người đi đường, nắng không quá chói chang, Trì Hành dừng lại dưới gốc cây lê, thong thả chờ nàng ấy đến tìm.
Đã nhiều năm rồi không được quang minh chính mà chơi “trốn tìm“.
Trong hai năm nàng học dịch dung, nàng thích nhất là chơi cùng gia đình, đây là lần đầu tiên nàng chơi trò này cùng Thanh Hòa tỷ tỷ.
Hy vọng rằng Thanh Hòa có thể nhận ra nàng trong nháy mắt.
Lòng bỗng dấy lên chút e ấp, thẹn thùng hiếm thấy.
Trời đất trong xanh, gió xuân thổi qua rặng liễu.
Trong biển người bao la, nếu có một người không bị đánh lừa bởi vẻ ngoài, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu trái tim chờ đợi chân thành của ngươi thì người đó nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, dịu dàng và ấm áp như mùa xuân tháng ba tháng tư.
Gặp được người như vậy, ngươi không thể phụ lòng người này, mà phải nâng niu họ trong lòng bàn tay, đặt họ ở đầu quả tim, bởi vì họ cũng đối xử quan tâm và chân thành như vậy với ngươi.
Đây là lời sư phụ dạy nàng thuật dịch dung luôn nói, sợ rằng nàng sẽ lạc vào rừng hoa mà không thể thoát thân, trở thành kẻ phản bội giết chết ngàn người.
Sư phụ nói xong, tay cầm bầu rượu say khướt, nằm say giữa hoa, miệng lẩm bẩm một cái tên nàng nghe không rõ, ánh mắt buồn bã, tiếc nuối, hối hận mà ở tuổi đó nàng không thể hiểu được.
Nàng cúi xuống, không dám nhìn xung quanh để lộ dấu vết, nghịch cành hoa tươi tìm được ở đâu đó rồi ngồi tại chỗ xếp chồng lên cao.
Cách đó không xa, một con chó lông xù to lớn ngậm khúc xương trong miệng chạy về phía nàng, nằm xuống dưới chân nàng, gặm khúc xương như thể không có ai nhìn thấy.
Khóe miệng Trì Hành giật giật, bắt đầu nghi ngờ độ đáng tin trong lời nói say khướt của sư phụ.
Nàng không nâng mí mắt, chán nản ngồi xổm dưới gốc cây lê bên đường, Hoa lê trắng tinh khôi theo gió nhẹ rơi xuống vai, gió thoảng qua, vai thơm thoang thoảng hương hoa.
Thanh Hòa tỷ tỷ đã lâu không đến, mong đợi không rõ trong lòng dần dần nguội lạnh. Nàng đứng dậy, người bán rượu hoa đào rao to một tiếng, đẩy xe hàng, cuối cùng cũng chịu di chuyển.
Trì Hành nhất thời không nói nên lời: Chẳng lẽ trước đó nàng bị người chặn đường sao? Thanh Hòa tỷ tỷ có nhìn thấy nàng không?
Chú chó đen to lớn gặm xương xong, cọ vào chân nàng. Trì Hành vuốt ve đầu con chó, gió xuân lùa qua tóc, trong lòng cảm thấy có gì đó, đột nhiên quay người lại!
Cách đó vài bước, ánh mắt Thẩm Thanh Hòa lóe lên, thướt tha duyên dáng, chiếc váy thêu hoa văn vàng óng bị gió thổi bay, không biết đã trốn trong bóng tối nhìn nàng bao lâu.
Mi mi mắt cong cong, cười rạng rỡ, dùng khẩu hình nói: “A Trì.”
Trời đất trống rỗng, chợt có một tia sáng chiếu xuống, phiền muộn chán nản của Trì Hành được nàng chiếu sáng, nhớ lại biểu hiện kém cỏi vụng về của mình, nàng đã lường trước đủ mọi chuyện lớn nhỏ đã bị người kia nhìn thấy. Nàng cong khóe môi, giả vờ như bị kinh diễm trước dung nhan của thiếu nữ, giả vờ làm một người qua đường sống sờ sờ, đây là muốn chơi xấu không thừa nhận rồi.
Thanh Hòa kết luận mình không nhận lầm, thoái mái tiến lên.
Thân thể nàng yếu đuối, không thể đi nhanh, vòng eo mềm mại, từng bước đi như hoa sen nở.
Bầu trời sáng rực, nàng từng bước một đi đến gần tâm khảm của Trì Hành, niềm vui trong mắt Trì Hành càng lúc càng lớn.
Rời khỏi Thịnh Kinh, Thanh Hòa tỷ tỷ lại càng xinh đẹp hơn gấp bội.
Chim ra khỏi lồng, phượng hoàng đậu cành ngô đồng [1].
[1]: Ý chỉ thoát khỏi sự giam hãm, đạt được tự do.
Bầu trời vuông vức không thể hạn chế tầm nhìn của nàng ấy, thân cốt tuy yếu đuối, nhưng cũng yếu đuối một cách uyển chuyển, nhu tình.
Ngoài mềm trong cứng, nhưng bệnh tật mười mấy năm không làm suy giảm cốt khí của nàng ấy, ngược lại còn mang đến cho nàng ấy sự kiên nhẫn, thong dong ưu nhã hơn người thường.
Trong số những người nàng quen biết từ nhỏ, nói về học vấn thì không ai sánh bằng Thanh Hòa tỷ tỷ. Nói đến có chủ ý, Thanh Hòa tỷ tỷ còn có thể xếp vị trí đầu bảng.
Tầm thường nhiều năm, người khác thì sống như lọt vào sương mù, mơ hồ, mờ mịt, nàng ấy thì ngược lại, luôn cầu tiến, tỉ mỉ trong từng bước đi của cuộc đời!
Đang lúc suy nghĩ, thiếu nữ ăn mặc sang trọng đã bước đến trước mặt nàng: “A Trì, ta tìm thấy ngươi rồi.”
Trì Hành lúc này không còn giả vờ nữa, cười toe toét: “Làm sao tìm được?”
“Ngươi vừa xuất hiện, ta đã biết người đó là ngươi.”
Nàng nói rất tự nhiên, Trì Hành vừa nghe liền run lên, sau khi xúc động, miệng ngọt ngào hỏi: “Sao tỷ biết là ta? Để tăng độ khó, ta thậm chí còn thay đổi làm sao cho vai rộng, thân cao, nương tìm ta cũng chưa nhanh bằng tỷ.”
“Muốn biết?”
“Đừng úp úp mở mở nữa, Uyển Uyển, tỷ mà còn trì hoãn thì đại ca sẽ đến ngay đó.”
Nàng còn cố tình làm cho tình thế trở nên nghiêm trọng, Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhếch môi, bình tĩnh nói: “Trì đại ca lúc này còn đang trên đường.”
“Uyển Uyển, nói cho ta đi...”
“Ngươi tự mình nghĩ.”
Trì Hành đuổi kịp nói: “Ta không nghĩ ra mới phải hỏi tỷ, ta học dịch dung đã bảy năm rồi, sao có thể bị tỷ liếc mắt một cái đã nhìn thấu? Uyển Uyển, nói cho ta biết đi, có phải tỷ...”
“Ta cái gì?” Thanh Hòa dừng bước chân, xoay người lại.
Giọng điệu của nàng rất bình tĩnh, nàng lặng lẽ quay người lại làm cho Trì Hành đột nhiên sững sờ, vốn dĩ đang nói lưu loát cũng trở nên lắp bắp: “Có phải tỷ...A, có phải tỷ cực kỳ để ý đến ta không?”
Nàng đã ôm suy nghĩ này trong lòng trước khi nói ra, nhưng nói ra rồi, bầu không khí lại có chút kỳ quái.
Thanh Hòa nhìn nàng không chớp mắt, thấy nàng không được tự nhiên, trong lòng mềm nhũn, “Ngươi nói có, thì là có.”
Nàng xoay người tiếp tục bước đi, bầu không khí khó hiểu tiêu tán, Trì Hành mới thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy sắp đến Vân Sinh khách điếm, nàng thì thầm: “Uyển Uyển, ta cũng để ý đến tỷ.”
Khóe môi Thanh Hòa hơi cong lên, “Để ý đến mức nào?”
“Cũng đã tư bôn vì tỷ rồi, còn có thể để ý đến mức nào nữa?” Trì Hành nói mà không suy nghĩ, cũng không hề phòng bị với Thanh Hòa tỷ tỷ mà mình thân cận.
Đến trước cửa khách điếm, Thẩm Thanh Hoà chậm rãi nhìn nàng, “A Trì, ngươi biết đấy, 'tư bôn' của chúng ta không giống với 'tư bôn' của những người khác.”
Trì tiểu tướng quân thầm gật đầu.
Đương nhiên, những người khác tư bôn đều là một nam một nữ, còn các nàng đều là nữ tử, cho dù nàng mặc nam trang, bề ngoài lấy thân phận là Trì tam công tử, cũng không thể vì để làm hài lòng mọi người mà vô trách nhiệm cưới Thanh Hòa tỷ tỷ.
Nghĩ đến cuối cùng cũng phải có ngày trở về, nàng cảm thấy lo lắng, “Nếu ta là——”
“Hửm?”
Thở dài một tiếng, “Không có gì.”
Nàng có linh cảm rằng chuyện hắn muốn nói rất quan trọng nhưng đã bị nuốt trở lại, tuy vậy A Trì không muốn nói, nàng cũng không thể ép.
“Uyển Uyển.” Tiểu tướng quân dường như có chút buồn bực, nhẹ giọng hỏi: “Nếu lúc về nhà có người nói ra nói vào, nói ta hủy hoại thanh danh của tỷ thì phải làm sao?”
“Có thể làm gì đây? Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Trời có sập xuống, cũng có ta giúp A Trì chống đỡ.”
Trì Hành cảm động đến mức hai mắt rưng rưng, bỗng dưng lại ủ rũ như cha mẹ vừa mất: “Ta có thể tưởng tượng được cha sẽ đánh gãy chân trái của ta trước, sau đó Thẩm đại tướng quân sẽ đánh gãy chân phải của ta.” Lại đáng thương liếc nhìn đôi chân dài miên man của mình, ước gì còn có thể dài ra thêm, “ May mà sức chịu đựng của ta tốt, bị đánh là chuyện như cơm bữa.”
Một lúc sau, nàng hất cằm, ánh mắt không phục: “Sao có thể nhờ tỷ chống đỡ cho ta? Ta sẽ ăn nhiều hơn, cố gắng cao thêm một chút trước lúc trở về. Đến lúc đó, ta sẽ cao hơn tỷ, cứ để ta chống.”
..................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu tướng quân bề ngoài rối rắm, nhưng bên trong tâm hồn lại trong sáng, so với nàng thì Thanh Hòa chính là bạch thiết hắc [2] chính hiệu rồiㄟ(?,?)ㄏ.
[2]: Là một từ lóng trong tiếng Trung, dùng để mô tả một người có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng nhưng thực chất lại có tính cách đen tối.
Hai mắt không nhìn thấy, trong lòng lại không khỏi tưởng tượng, tuy hình ảnh trong tưởng tượng không sống động như A Trì giờ phút này nhưng nàng vẫn mỉm cười: “Ngươi đổi một bộ thường phục mà ta chưa từng thấy qua, sau đó cởi bỏ bội sức quanh eo đi.”
Hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên nên mười phần ăn ý. Trì Hành nghe vậy nhướng mày, nhưng cũng không hỏi mà trở về phòng, thay một bộ y phục bằng gấm màu xanh trúc, cách cửa hét lớn: “Tỷ tỷ, ta xuống lầu rồi. Tỷ mau tới tìm ta.”
Tiếng bước chân quen thuộc càng lúc càng xa, nàng tháo dải ruy băng che mắt, chờ đợi, chỉnh trang y phục rồi đi ra ngoài.
Vân Sinh khách điếm là nơi nghỉ chân lớn nhất và tốt nhất dành cho người đi đường của Mộc Dương thành, mỗi ngày người đến người đi, tiểu nhị vẫn luôn bộn rộn hối hả.
Nàng đứng ở đầu cầu thang nhìn vội xuống một cái, mọi người chen chúc náo nhiệt, quang cảnh tấp nập, nhưng lại không tìm thấy khuôn mặt tươi cười sống động rực rỡ trong ký ức, trong lòng Thanh Hòa chợt cảm thấy trống rỗng.
Lạc lối, sợ hãi, mất mát.
Những cảm xúc mong manh dâng trào đã triệt để chứng minh rằng, Thẩm đại cô nương không phải là bất khả chiến bại.
Trong mắt nhiều người, thậm chí trong lòng Tạ Chiết Chi, loại người tiếu lý tàng đao như Thẩm Thanh Hòa hẳn không bao giờ biết “sợ” là gì.
Nhưng chỉ có một mình Thanh Hòa biết, nàng đã chịu cảnh cô đơn, bị xa lánh nhiều năm rồi, nàng sẽ sợ nếu phải ở một mình trong đám đông người.
Giống như năm tám tuổi bị một phong thư của Lan gia cô nương lừa ra khỏi cửa, tưởng rằng sẽ có một tình hữu nghị trân quý, nhưng không ngờ lại nhận được sự giễu cợt, chờ mong tràn ngập cõi lòng cuối cùng bị cô đơn làm cho tâm huyết cũng nguội lạnh.
Khi đó người gọi nàng lại chính là A Trì.
Một người chúng tinh phủng nguyệt như A Trì đã gọi nàng lại khi nàng bất lực muốn khóc nhất, nhưng còn chưa kịp mang nàng vào vòng, cái người rực rỡ xán lạn như mặt trời nhỏ kia đã nằm thoi thóp trong vũng máu.
Xiêm y đẫm máu.
Đôi mắt đỏ ngầu.
Sự tốt bụng nồng nhiệt và chân thành kia đã làm rung động trái tim của Thanh Hòa.
Ngày mẹ sinh ra nàng, bà đã ra đi trong tiếc nuối, cha vì cái chết của mẹ mà giận chó đánh mèo nàng, dì thì đột nhiên trở thành mẹ kế, sinh ra một đệ đệ kém nàng ba tuổi, tổ mẫu ngại nàng không may mắn, thường ngày cũng không cho nàng sắc mặt tốt.
Các tiểu thư văn gia được nuông chiều thành thói khinh thường nàng bệnh tật, nam nữ nhà võ tướng đều chướng mắt nàng yếu đuối, không ai thật lòng muốn làm bằng hữu của nàng.
Mũi tên sắc nhọn lao đến, nàng không thể tin rằng có người lại liều mạng để cứu một người chỉ mới có duyên gặp gỡ ba lần.
Hiện thực đã giáng một đòn mạnh vào nàng, chân thật mà nói với nàng: Ngươi xem, có đấy.
Trì Hành quá can đảm.
Trì Hành sáu tuổi đã dùng tính mạng để đổi lấy bình an cho nàng, lỗ mãng mà xâm nhập vào trái tim lạnh lùng cô độc của nàng, lật đổ nhận thức, làm cho nàng rung động sâu sắc.
Nàng đã quen nhìn chằm chằm vào bức tường ngần ấy năm, bởi vì không biết khi nào A Trì sẽ trèo lên tường, mỉm cười tinh nghịch với nàng.
Thẩm đại cô nương bề ngoài có vẻ điềm tĩnh lý trí, thực ra đã điên từ lâu rồi. Nàng cố chấp, mềm dẻo như lau sậy, kiên định như đá tảng, dùng đầy bụng tài hoa để bồi đắp nội tâm khô héo thuở niên thiếu, dần dần nàng quên đi sợ hãi, giả vờ dịu dàng, thanh tao, không tranh giành với đời, chỉ để thu hút ánh mắt của tiểu tướng quân.
Không nhìn thấy liền sẽ tưởng niệm. Không có A Trì, nàng sẽ không còn trọn vẹn nữa.
Khách điếm làm ăn phát đạt, cô nương đứng đầu cầu thang nước da trắng ngần, đôi mắt hơi lơ đãng, mái tóc dài như thác nước kéo dài đến thắt lưng, sắc môi có màu cánh hoa, rực rỡ và tươi tắn.
Trước khi khi ra ngoài, Thanh Hòa cố ý tô son để che giấu vẻ bệnh tật, nàng cầm khăn gấm che đi hai tiếng ho khẽ, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
A Trì đang trốn giữa những gương mặt xa lạ này, chờ nàng tìm thấy.
Nàng khẽ mím môi, dùng lý trí để dập tắt cảm giác bất an đang dâng trào trong người, đưa mắt ra xa từng tấc một.
Thái độ ngang nhiên khiến nhiều người phải rút lui, với người hành tẩu giang hồ, lão nhân, tiểu hài tử, cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, là ba người không thể chọc.
Người thức thời chặt đứt hứng thú đối với vị cô nương xinh đẹp này, Thanh Hòa không hề bị ảnh hưởng, bình chân như vại, một thân yếu đuối cô đơn có chút lạc lõng, không hòa hợp với thế tục nhộn nhịp, ồn áo náo nhiệt.
Không phải vị thiếu niên mặc cẩm y nói chuyện hùng hồn kia.
Không phải người đang một mình nâng chén kia.
Không phải khuôn mặt lạnh lùng, đưa mắt nhìn chằm chằm người trên lầu kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả đều không phải.
Những ánh mắt xa lạ đó, không một người có thể khiến cho nàng có cảm giác ấm áp, gần gũi.
A Trì không ở đây.
Sợ mình bỏ sót điều gì, Thẩm Thanh Hòa tỉ mỉ đi một vòng để đảm bảo không bỏ sót thứ gì, sau đó kiên định bước ra khỏi khách điếm.
Nàng ái mộ A Trì, trái tim nàng sẽ đập vì “hắn“.
Con người thật kỳ lạ, nếu ngươi quấn quýt, si mê bất hối mà niệm tên “hắn” trong lòng hàng nghìn lần, dù không thể nhìn thấy bằng mắt thường, tâm của ngươi sẽ cảm nhận được.
***
Mùa xuân tháng ba, đường phố Mộc Dương thành đông đúc người đi đường, nắng không quá chói chang, Trì Hành dừng lại dưới gốc cây lê, thong thả chờ nàng ấy đến tìm.
Đã nhiều năm rồi không được quang minh chính mà chơi “trốn tìm“.
Trong hai năm nàng học dịch dung, nàng thích nhất là chơi cùng gia đình, đây là lần đầu tiên nàng chơi trò này cùng Thanh Hòa tỷ tỷ.
Hy vọng rằng Thanh Hòa có thể nhận ra nàng trong nháy mắt.
Lòng bỗng dấy lên chút e ấp, thẹn thùng hiếm thấy.
Trời đất trong xanh, gió xuân thổi qua rặng liễu.
Trong biển người bao la, nếu có một người không bị đánh lừa bởi vẻ ngoài, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu trái tim chờ đợi chân thành của ngươi thì người đó nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, dịu dàng và ấm áp như mùa xuân tháng ba tháng tư.
Gặp được người như vậy, ngươi không thể phụ lòng người này, mà phải nâng niu họ trong lòng bàn tay, đặt họ ở đầu quả tim, bởi vì họ cũng đối xử quan tâm và chân thành như vậy với ngươi.
Đây là lời sư phụ dạy nàng thuật dịch dung luôn nói, sợ rằng nàng sẽ lạc vào rừng hoa mà không thể thoát thân, trở thành kẻ phản bội giết chết ngàn người.
Sư phụ nói xong, tay cầm bầu rượu say khướt, nằm say giữa hoa, miệng lẩm bẩm một cái tên nàng nghe không rõ, ánh mắt buồn bã, tiếc nuối, hối hận mà ở tuổi đó nàng không thể hiểu được.
Nàng cúi xuống, không dám nhìn xung quanh để lộ dấu vết, nghịch cành hoa tươi tìm được ở đâu đó rồi ngồi tại chỗ xếp chồng lên cao.
Cách đó không xa, một con chó lông xù to lớn ngậm khúc xương trong miệng chạy về phía nàng, nằm xuống dưới chân nàng, gặm khúc xương như thể không có ai nhìn thấy.
Khóe miệng Trì Hành giật giật, bắt đầu nghi ngờ độ đáng tin trong lời nói say khướt của sư phụ.
Nàng không nâng mí mắt, chán nản ngồi xổm dưới gốc cây lê bên đường, Hoa lê trắng tinh khôi theo gió nhẹ rơi xuống vai, gió thoảng qua, vai thơm thoang thoảng hương hoa.
Thanh Hòa tỷ tỷ đã lâu không đến, mong đợi không rõ trong lòng dần dần nguội lạnh. Nàng đứng dậy, người bán rượu hoa đào rao to một tiếng, đẩy xe hàng, cuối cùng cũng chịu di chuyển.
Trì Hành nhất thời không nói nên lời: Chẳng lẽ trước đó nàng bị người chặn đường sao? Thanh Hòa tỷ tỷ có nhìn thấy nàng không?
Chú chó đen to lớn gặm xương xong, cọ vào chân nàng. Trì Hành vuốt ve đầu con chó, gió xuân lùa qua tóc, trong lòng cảm thấy có gì đó, đột nhiên quay người lại!
Cách đó vài bước, ánh mắt Thẩm Thanh Hòa lóe lên, thướt tha duyên dáng, chiếc váy thêu hoa văn vàng óng bị gió thổi bay, không biết đã trốn trong bóng tối nhìn nàng bao lâu.
Mi mi mắt cong cong, cười rạng rỡ, dùng khẩu hình nói: “A Trì.”
Trời đất trống rỗng, chợt có một tia sáng chiếu xuống, phiền muộn chán nản của Trì Hành được nàng chiếu sáng, nhớ lại biểu hiện kém cỏi vụng về của mình, nàng đã lường trước đủ mọi chuyện lớn nhỏ đã bị người kia nhìn thấy. Nàng cong khóe môi, giả vờ như bị kinh diễm trước dung nhan của thiếu nữ, giả vờ làm một người qua đường sống sờ sờ, đây là muốn chơi xấu không thừa nhận rồi.
Thanh Hòa kết luận mình không nhận lầm, thoái mái tiến lên.
Thân thể nàng yếu đuối, không thể đi nhanh, vòng eo mềm mại, từng bước đi như hoa sen nở.
Bầu trời sáng rực, nàng từng bước một đi đến gần tâm khảm của Trì Hành, niềm vui trong mắt Trì Hành càng lúc càng lớn.
Rời khỏi Thịnh Kinh, Thanh Hòa tỷ tỷ lại càng xinh đẹp hơn gấp bội.
Chim ra khỏi lồng, phượng hoàng đậu cành ngô đồng [1].
[1]: Ý chỉ thoát khỏi sự giam hãm, đạt được tự do.
Bầu trời vuông vức không thể hạn chế tầm nhìn của nàng ấy, thân cốt tuy yếu đuối, nhưng cũng yếu đuối một cách uyển chuyển, nhu tình.
Ngoài mềm trong cứng, nhưng bệnh tật mười mấy năm không làm suy giảm cốt khí của nàng ấy, ngược lại còn mang đến cho nàng ấy sự kiên nhẫn, thong dong ưu nhã hơn người thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong số những người nàng quen biết từ nhỏ, nói về học vấn thì không ai sánh bằng Thanh Hòa tỷ tỷ. Nói đến có chủ ý, Thanh Hòa tỷ tỷ còn có thể xếp vị trí đầu bảng.
Tầm thường nhiều năm, người khác thì sống như lọt vào sương mù, mơ hồ, mờ mịt, nàng ấy thì ngược lại, luôn cầu tiến, tỉ mỉ trong từng bước đi của cuộc đời!
Đang lúc suy nghĩ, thiếu nữ ăn mặc sang trọng đã bước đến trước mặt nàng: “A Trì, ta tìm thấy ngươi rồi.”
Trì Hành lúc này không còn giả vờ nữa, cười toe toét: “Làm sao tìm được?”
“Ngươi vừa xuất hiện, ta đã biết người đó là ngươi.”
Nàng nói rất tự nhiên, Trì Hành vừa nghe liền run lên, sau khi xúc động, miệng ngọt ngào hỏi: “Sao tỷ biết là ta? Để tăng độ khó, ta thậm chí còn thay đổi làm sao cho vai rộng, thân cao, nương tìm ta cũng chưa nhanh bằng tỷ.”
“Muốn biết?”
“Đừng úp úp mở mở nữa, Uyển Uyển, tỷ mà còn trì hoãn thì đại ca sẽ đến ngay đó.”
Nàng còn cố tình làm cho tình thế trở nên nghiêm trọng, Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhếch môi, bình tĩnh nói: “Trì đại ca lúc này còn đang trên đường.”
“Uyển Uyển, nói cho ta đi...”
“Ngươi tự mình nghĩ.”
Trì Hành đuổi kịp nói: “Ta không nghĩ ra mới phải hỏi tỷ, ta học dịch dung đã bảy năm rồi, sao có thể bị tỷ liếc mắt một cái đã nhìn thấu? Uyển Uyển, nói cho ta biết đi, có phải tỷ...”
“Ta cái gì?” Thanh Hòa dừng bước chân, xoay người lại.
Giọng điệu của nàng rất bình tĩnh, nàng lặng lẽ quay người lại làm cho Trì Hành đột nhiên sững sờ, vốn dĩ đang nói lưu loát cũng trở nên lắp bắp: “Có phải tỷ...A, có phải tỷ cực kỳ để ý đến ta không?”
Nàng đã ôm suy nghĩ này trong lòng trước khi nói ra, nhưng nói ra rồi, bầu không khí lại có chút kỳ quái.
Thanh Hòa nhìn nàng không chớp mắt, thấy nàng không được tự nhiên, trong lòng mềm nhũn, “Ngươi nói có, thì là có.”
Nàng xoay người tiếp tục bước đi, bầu không khí khó hiểu tiêu tán, Trì Hành mới thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy sắp đến Vân Sinh khách điếm, nàng thì thầm: “Uyển Uyển, ta cũng để ý đến tỷ.”
Khóe môi Thanh Hòa hơi cong lên, “Để ý đến mức nào?”
“Cũng đã tư bôn vì tỷ rồi, còn có thể để ý đến mức nào nữa?” Trì Hành nói mà không suy nghĩ, cũng không hề phòng bị với Thanh Hòa tỷ tỷ mà mình thân cận.
Đến trước cửa khách điếm, Thẩm Thanh Hoà chậm rãi nhìn nàng, “A Trì, ngươi biết đấy, 'tư bôn' của chúng ta không giống với 'tư bôn' của những người khác.”
Trì tiểu tướng quân thầm gật đầu.
Đương nhiên, những người khác tư bôn đều là một nam một nữ, còn các nàng đều là nữ tử, cho dù nàng mặc nam trang, bề ngoài lấy thân phận là Trì tam công tử, cũng không thể vì để làm hài lòng mọi người mà vô trách nhiệm cưới Thanh Hòa tỷ tỷ.
Nghĩ đến cuối cùng cũng phải có ngày trở về, nàng cảm thấy lo lắng, “Nếu ta là——”
“Hửm?”
Thở dài một tiếng, “Không có gì.”
Nàng có linh cảm rằng chuyện hắn muốn nói rất quan trọng nhưng đã bị nuốt trở lại, tuy vậy A Trì không muốn nói, nàng cũng không thể ép.
“Uyển Uyển.” Tiểu tướng quân dường như có chút buồn bực, nhẹ giọng hỏi: “Nếu lúc về nhà có người nói ra nói vào, nói ta hủy hoại thanh danh của tỷ thì phải làm sao?”
“Có thể làm gì đây? Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Trời có sập xuống, cũng có ta giúp A Trì chống đỡ.”
Trì Hành cảm động đến mức hai mắt rưng rưng, bỗng dưng lại ủ rũ như cha mẹ vừa mất: “Ta có thể tưởng tượng được cha sẽ đánh gãy chân trái của ta trước, sau đó Thẩm đại tướng quân sẽ đánh gãy chân phải của ta.” Lại đáng thương liếc nhìn đôi chân dài miên man của mình, ước gì còn có thể dài ra thêm, “ May mà sức chịu đựng của ta tốt, bị đánh là chuyện như cơm bữa.”
Một lúc sau, nàng hất cằm, ánh mắt không phục: “Sao có thể nhờ tỷ chống đỡ cho ta? Ta sẽ ăn nhiều hơn, cố gắng cao thêm một chút trước lúc trở về. Đến lúc đó, ta sẽ cao hơn tỷ, cứ để ta chống.”
..................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu tướng quân bề ngoài rối rắm, nhưng bên trong tâm hồn lại trong sáng, so với nàng thì Thanh Hòa chính là bạch thiết hắc [2] chính hiệu rồiㄟ(?,?)ㄏ.
[2]: Là một từ lóng trong tiếng Trung, dùng để mô tả một người có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng nhưng thực chất lại có tính cách đen tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro