Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Người có phúc
Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão
2024-09-29 09:59:24
Nghe nàng nói đau, lòng Trì Hành càng đau hơn.
Từ nhỏ đến lớn, người khiến tiểu tướng quân đồng cảm, thương xót không phải là ít, nhưng thực sự khiến nàng đau lòng, ngoài nương đã chịu nhiều khổ cực để sinh nàng ra thì chỉ có vị Thanh Hòa tỷ tỷ xinh đẹp ốm yếu trước mặt.
Đau đớn khi bị đao kiếm kề cổ cũng không thể sánh bằng nỗi đau nhức nhối trong tim.
Nghĩ đến việc nàng đã kiêu ngạo, nhiệt tình bao nhiêu khi bắt cóc người ta ra ngoài, thế mà cuối cùng trên đường gặp phải những chuyện gì?
Trú mưa trong ngôi miếu đổ nát, ăn không ngon, ngủ không yên làm cho Uyển Uyển phát tác hàn độc.
Dọc đường đầy rẫy sát khí, nguy hiểm trùng trùng, một khi không cẩn thận là có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Trước khi ra ngoài, nàng còn vỗ ngực thề son sắt sẽ bảo vệ Uyển Uyển bằng thanh đao trên tay. Không ngờ cuối cùng người được bảo vệ lại là nàng.
Nếu như đêm trong hang động kia Uyển Uyển không quyết đoán ra tay, dùng cơ quan thú và kim độc để chống trả kẻ địch, e rằng đầu của Trì Hành đã sớm lìa khỏi cổ.
Thậm chí lúc còn ở Loan thành, nàng đã kết oán với Bạch Duyệt Phong, chẳng bao lâu sau, Bạch Duyệt Phong cũng chết dưới mũi tên nhọn.
Trước đây nàng không hiểu, nhưng bây giờ thì nàng hiểu rồi.
Uyển Uyển đã vì nàng mà nhổ cỏ tận gốc để trừ hậu họa.
Như một vị anh hùng vô danh ẩn mình sau lưng, tuy thân thể yếu đuối nhưng luôn sẵn sàng xông pha, vượt qua mọi chông gai vì nàng.
Nghĩ đến đây, Trì Hành bật cười, hai mắt sáng ngời: “Tỷ tỷ, ta cười không đẹp sao?”
Nàng đặt tay lên mu bàn tay lạnh ngắt của nàng ấy, da kề da, gằn từng chữ một: “Uyển Uyển, đừng đau mà.”
Nước mắt trong hốc mắt Thanh Hòa dần dần biến mất, thầm nghĩ: Tiểu tướng quân nhà nàng lại đang phóng thích mị lực của nàng ấy rồi.
Mu bàn tay được nàng bao bọc, lạnh lẽo cũng bị nàng ấy xua tan, nàng nhẹ nhàng nói: “A Trì, ngươi phải mau chóng khỏe lại.”
Trì Hành trịnh trọng gật đầu, buông tay ra, ngoan ngoãn ngồi trên giường đá chờ thoa thuốc.
Tai nàng ửng đỏ, một bên vai trần trụi trong không khí, nghiêng đầu liếc nhìn, cảm thấy vết thương thật khó coi.
Cố tình không cho người nọ nhìn, ngay sau đó đã bị Thanh Hòa ngăn lại: “Đừng cử động.”
Trì Hành ngoan ngoãn ngồi yên.
Vết thương hở đến mức thấy cả xương, tính tình người này ương ngạnh, xương cũng cứng.
Lưỡi đao sắc bén chém xuống, suýt chút nữa găm vào xương. Nếu nhát dao này thực sự trúng đích, cánh tay của A Trì khó mà giữ được.
Trong lòng Thanh Hòa vẫn còn sợ hãi, hít thở vài lần, cố gắng không nghĩ đến mối nguy lúc đó.
Nơi đây là dược cốc, việc tìm kiếm những loại thảo dược phù hợp cũng tốn không ít tinh lực của nàng. May là công sức đã được đền đáp, sau khi thu thập đủ dược liệu, nàng bình tĩnh lại, bắt đầu xử lý vết thương đang sưng tấy.
Bả vai Trì Hành cởi trần, cảm nhận được hơi thở của nàng ấy cùng mùi thuốc trên người mình, trong lòng nàng có một cảm giác bình yên khó tả.
“Uyển Uyển.” Nàng nói.
“Hửm?” Thanh Hòa đang bận xử lý vết thương nặng nên lkhông ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi.
Trì Hành không nhịn được cười, toàn thân như đang tỏa sáng rực rỡ.
Nàng bị thương nghiêm trọng, không chỉ ở vai mà còn ở lưng, bắp chân, cánh tay, khắp nơi đều có vết thương.
Vết thương nhẹ, vết thương nặng, tổn thương bên ngoài và tổn thương bên trong, nếu là người khác, chắc chắn đã nhăn nhó kêu rên vì đau đớn.
Nàng thì ngược lại, cười còn khoa trương hơn cả hoa nghênh xuân, tò mò hỏi: “Uyển Uyển, lúc giết Bạch Duyệt Phong, tỷ có sợ không?”
“Không sợ.”
“Uyển Uyển, tỷ nhìn ta một cái được không?”
Thanh Hòa bất đắc dĩ ngước mắt: “Thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân. Chỉ cần nghĩ đến việc giữ hắn lại sẽ trở thành vật cản trên con đường trưởng thành của A Trì, hắn chắc chắn phải chết. Đối diện với một người nhất định sẽ chết, không có gì phải sợ.”
“Là vật cản trên con đường của ta?” Trì Hành không phục: “Với đức hạnh kia của Bạch Duyệt Phong, hắn cũng xứng sao?”
“Đương nhiên hắn không xứng, cho nên mới bị đá ra ngoài.”
Trì Hành cười nói: “Uyển Uyển, cơ quan thú của tỷ mạnh như vậy, có cơ hội thì tỷ bắn một mũi tên vào ta, xem ta có thể tránh được không?”
Đứng đắn không được bao lâu đã bắt đầu xằng bậy, vẻ mặt Thanh Hòa vẫn cứ bình thản, nhẹ nhàng dùng lực trên tay nàng, Trì Hành cố ý gân cổ gào lên một tiếng.
Nàng phát ra tiếng kêu kỳ lạ, tuy kỳ lạ nhưng âm thanh lại trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách.
Trong hoàn cảnh này, không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều, tai của Thẩm Thanh Hòa hơi nóng lên, liếc nàng một cái, mắng yêu: “Không được kêu bậy.”
Tiểu tướng quân giả vờ nức nở, trong mắt rõ ràng đang cười, nàng chó ngáp phải ruồi, có lẽ là do thị lực quá tốt nên hỏi: “Tỷ tỷ, sao tai tỷ lại đỏ thế?”
“...”
“Tỷ tỷ?”
“Im đi.”
Bị nàng chen ngang một câu, trong lòng Thanh Hòa vốn đang đau đớn bỗng dưng tan biến.
Trong lúc ngượng ngùng, nàng vô tình nhìn thấy bàn tay đang siết chặt của tiểu tướng quân và mồ hôi lạnh chảy trên trán nàng ấy, nàng nghĩ: Không phải A Trì không cảm thấy đau, cũng không phải không sợ đau.
Nàng ấy chỉ là...không muốn ta đau.
Trong phút chốc, Thanh Hòa đã kìm lại nước mắt, trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận.
Sớm muộn gì, mỗi vết thương mà A Trì chịu đựng, mỗi giọt máu mà A Trì rơi xuống, nàng sẽ khiến kẻ đứng sau phải trả giá gấp trăm lần.
“Tỷ tỷ, thuốc đã bôi xong chưa?”
“Xong rồi.”
Lần này không đợi nàng làm, Thanh Hòa đã giơ tay giúp nàng cài lại vạt áo trong.
Chỉ cần thân phận không bị lộ, Trì Hành vui vẻ tận hưởng sự dịu dàng và chu đáo của nàng.
Nghĩ đến Thanh Hòa tỷ tỷ đã đủ tuổi cưới gả, nàng hỏi: “Uyển Uyển, tỷ có người mình thích chưa?”
Thanh Hòa đang cúi người thì khựng lại, trong mắt lóe lên: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Đang nghĩ xem ai có phúc khí như vậy, có thể được Uyển Uyển yêu thương, chăm sóc chu đáo.”
Thanh Hòa bật cười, lại cảm thấy tức giận, giận vì nàng còn trẻ, còn ngây thơ, đã chiếm được trái tim của cô nương người ta mà còn không biết, đuôi mắt nhướng lên, vẻ mặt hiện ra ba phần lạnh lùng quyến rũ: “Còn không phải là ngươi sao?”
Trì Hành sững sờ, rồi bật cười ha hả: “Đúng vậy, ta mới chính là người có phúc!”
Mặc quần áo cẩn thận, nàng rướn cổ lại gần: “Tỷ tỷ, mới vừa rồi tỷ cười làm cho ta hoa cả mắt, hay là tỷ cười lại một cái cho ta xem đi. Lần này ta đảm bảo nhìn rõ.”
“Nhìn rõ? E là ngươi không nhìn rõ được đâu.”
Thẩm cô nương xoay người, rửa sạch tay, khẽ khàng cất tiếng: “Ngươi là gì của ta, mà bảo ta cười cho ngươi xem?”
“Ta là người có thể chết vì tỷ.”
Lời này buột miệng thốt ra, Trì Hành không phải là người duy nhất sửng sốt.
Đối diện với khuôn mặt trầm tĩnh của Thẩm Thanh Hòa, nàng ngượng ngùng gãi đầu, lòng đầy hoang mang, vô cùng tủi thân: “Tỷ tỷ, tỷ cười một cái cũng không được sao?”
Nhìn vào đôi mắt vô tội, thuần khiết của nàng, Thanh Hòa tự hỏi trong lòng: Không phải là người thân yêu nhất, ngươi dựa vào đâu mà có thể chết vì ta?
Trì Hành có được nụ cười của nàng, nhưng lại luôn cảm thấy nụ cười này khác với trước đó.
Cụ thể là khác ở đâu thì nàng nghĩ không ra.
Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu của nàng là cố gắng dưỡng thương, không nên suy nghĩ quá nhiều. Sau khi uống thuốc, tác dụng của thuốc đã phát huy tác dụng, rất nhanh nàng đã mơ mơ màng màng, ngủ quên trên giường đá.
Nhìn nàng ngủ ngon lành không hề phòng bị, Thẩm Thanh Hòa chỉnh trang y phục, ngồi ở mép giường, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt, trắng nõn của nàng.
Rũ bỏ đi tất cả khí phách kiên cường, mạnh mẽ cứng rắn của nàng, A Trì vẫn còn quá trẻ.
Chuyện này không thể trách nàng.
Không phải thiếu niên nào đang trong độ tuổi nhiệt huyết trào dâng cũng đều có thể nhìn rõ trái tim mình.
Biết bao nhiêu người mơ hồ, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc, không nhìn rõ được lòng mình, cũng không nhìn rõ được lòng người khác.
Cho nên sẽ có hối hận, sẽ có tiếc nuối, bất kể nam hay nữ.
Đóng kỹ cửa nhà đá, nàng theo thói quen rắc một ít bột xua đuổi côn trùng và thú dữ trước cửa, quay đầu nhìn lại, bước chân đi nhanh hơn về phía bờ sông, chuẩn bị xuống sông bắt cá.
Sau khi làm xong một cây lao bắt cá đơn giản, nàng cởi ủng và vờ ra, vén cao ống quần đi về phía dòng sông cạn.
Thung lũng ít người qua lại, phong cảnh tuyệt đẹp, cây cối mọc hoang dã.
Đứng trên bờ, nhờ ánh sáng mặt trời mà có thể nhìn thấy những con cá béo núc đang bơi bên trong, khi người bước vào sông, gợn sóng lan ra, những con cá bị quấy nhiễu bắt đầu tẩu tán tứ phía.
Nước sông mát lạnh, Thanh Hòa nhẫn nại đứng im như thân cây.
Nàng không lợi hại bằng A Trì, trong việc này chỉ có thể dùng cách hơi vụng về.
Giết địch cần chú trọng tính chính xác, một đòn là trúng, bắt cá cũng vậy.
Nhìn thấy nàng đã lâu không cử động, một con cá to gan lượn trở lại bơi quanh bắp chân nàng, Thanh Hòa chỉ xem mình như người gỗ.
Lại một thời gian dài trôi qua, số lượng cá bơi xung quanh ngày càng tăng, nàng siết chặt cây lao trong tay, tìm con tươi ngon mềm nhất trong số đó, đâm thật nhanh, mạnh và chính xác!
Nước bắn tung tóe, mũi lao đâm xuyên qua thân cá, những con cá còn lại giật mình bơi tứ tung, thậm chí còn vụng về đâm vào mắt cá chân của Thanh Hòa.
Khả năng của nàng chỉ đủ để bắt được con cá này, nàng không tham lam thêm nữa.
Lẳng lặng đứng dưới dòng nước sông, chờ cho máu ở bắp chân dần dần lưu thông, cảm giác tê dại tan đi rồi mới cầm lấy cây lao bắt cá đi lên bờ.
Sau đó còn phải cạo vảy và mổ bụng, mất rất nhiều thời gian, đến khi xử lý xong thì sắc trời dần tối.
Nghĩ đến con mồi có thể sẽ mắc vào bẫy, Thanh Hòa lại ra ngoài.
Đi đến chỗ đặt bẫy, dưới hố sâu có con gà hoa lau rên rỉ yếu ớt vì bị một thanh gỗ sắc nhọn đâm vào, dựa theo mức độ giãy dụa, đoán chừng là vừa mới sa lưới nó đã bị thương nặng.
Nhấc con gà hoa lau xui xẻo từ bên trong lên, nàng hơi cong môi, cầm con gà trên tay, lòng ngập tràn suy tư, cố gắng nhớ lại các bước giết gà.
Nếu để nàng dùng độc độc chết một con gà, quá đơn giản. Còn bảo nàng giết gà, e là hơi khó.
Đối với nàng thì giết một con gà còn khó hơn giết một con cá, nhưng A Trì lại đang ốm yếu, cần ăn thịt để bồi bổ. Khuôn mặt Thanh Hòa tối lại, nhìn con gà hoa lau đang hấp hối kia, miệng lẩm bẩm “Thật đáng thương”, nhưng trong lòng lại nghĩ: Con gà này béo tốt quá, hôm nay nhất định phải ăn ngươi!
Máu gà bắn tung tóe đầy mặt.
Mặt trời đã lặn về hướng tây, ánh sáng dịu dàng bao phủ, thiếu nữ không hề để ý trên người mình lấm lem, cúi đầu mải mê làm việc.
Trì Hành ngủ một giấc sâu, trong mơ bị mùi thịt thơm ngon đánh thức, bụng kêu ùng ục.
“Thanh Hòa tỷ tỷ?”
Nàng gọi lần đầu không có ai đáp lại, nàng gọi lần thứ hai, Thẩm Thanh Hòa vội vàng quay vào nhà đá hỏi: “Sao vậy A Trì? Vết thương lại đau nữa à?”
Nàng đứng ngược sáng, không đến gần. Khoảng cách này khiến Trì Hành ngẩn người.
Đến khi nhìn rõ quần áo nàng ấy dính máu, nàng hoảng hốt ngồi bật dậy: “Bị thương rồi à? Ai làm gì tỷ?”
Nàng vội vàng rời khỏi giường, với lấy thanh đao như thể sắp đi đánh nhau với người ta.
Đi được hai bước, một giọt mồ hôi lạnh từ trán nhanh chóng lăn xuống, nàng cố chịu đựng, không để mình nhăn mày nhăn mặt trước mặt người ta.
Động tác của Trì tiểu tướng quân quá nhanh quá mạnh, lúc Thanh Hòa chạy đến, nàng đã đau đến nghẹn thở, suýt ngất đi.
Vết thương vừa mới băng bó lại bị rách ra, Thanh Hòa tức giận trách móc: “Ngươi gấp cái gì?”
Nàng hét lên làm cho Trì Hành sững người, cố nén đau tiến lại gần, khẽ nhăn mũi, lúc này mới phát hiện ra quần áo nàng dính thứ gì đó không giống máu người, mà giống như...máu gà?
Nhớ đến mùi thịt khi tỉnh dậy, tiểu tướng quân an tâm, cong môi cười nhẹ, để tránh bị mắng thêm, miệng lẩm bẩm “ui da, ui da” kêu đau.
Quần áo trên vai ướt đẫm máu, Thanh Hòa nhìn thấy, tự trách bản thân quá khinh suất, nhưng hối hận cũng đã muộn, nàng thở dài, đỡ Trì Hành nằm xuống giường đá: “Vốn muốn tạo kinh hỉ cho ngươi, ai ngờ lại thành kinh hách...”
Nàng cau chặt mày, vẻ mặt đầy tự trách xen lẫn chút lúng túng vì đã làm hỏng chuyện tốt.
Quen cửa quen nẻo cởi bỏ vạt áo của tiểu tướng quân, trong lòng không dấy lên nổi chút tà niệm nào.
Sau khi băng bó lại vết thương, nàng u oán mà nhìn Trì Hành: “Chừng nào ngươi mới có thể khiến cho ta bớt lo lắng đây?”
Thẩm Thanh Hòa trông như thế này, quần áo dính đầy máu gà, tóc tai rối bời, đầu dính lác đác vài sợi lông gà, miệng lẩm bẩm lời oán trách.
Rơi vào trong mắt ai đó lại chẳng hề có cảm giác nghèo túng chút nào, ngược lại tựa như tiên nữ từ trên mây giáng trần, mang theo lòng nhân ái hòa mình vào sự sống muôn màu của nhân gian.
Trong lòng nàng cảm động, cảm kích Uyển Uyển có thể vì nàng mà làm đến mức này, trong lòng ấm áp, giọng điệu nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn: “Tỷ tỷ, ta đói.”
Chỉ một câu nói khiến cho những lời oán trách của Thanh Hòa đều trở nên vô nghĩa.
Nàng giả vờ tức giận: “Ta nướng cá, nướng gà, không có phần của ngươi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt nàng thay đổi, một tay đỡ trán: “Hỏng rồi!”
Người vội vàng chạy ra ngoài, thân hình gầy gò tựa như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay, Trì Hành định bụng nhắc nhở nàng chạy chậm lại, nhưng lời đã đến miệng lại nuốt trở vào.
Thật kỳ lạ.
Quen biết nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng thấy Uyển Uyển hớt ha hớt hải như vậy.
Cho dù có bị mắng, nàng cũng cảm thấy vui vì điều đó.
Nằm trên giường đá, vui vẻ cười vài tiếng, Trì Hành đói đến mức đầu óc choáng váng, miệng lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, có ổn không đấy...”
Nàng cậy sủng sinh kiêu như vậy, ngoài việc nuông chiều, Thẩm Thanh Hòa quả thực không còn cách nào khác.
Nàng không hề nhắc đến việc mình đã vất vả bắt cá, giết gà, chỉ gỡ bỏ xương cá, lấy phiến lá sạch sẽ gói thịt cá đưa cho nàng: “Ăn nhiều một chút, không được lãng phí.”
Lúc trước nàng nói cá nướng gà nướng không có phần của Trì Hành, Trì Hành còn nhớ rất rõ.
Nàng bày ra vẻ mặt phong lưu trẻ trung, mê hoặc người ta mà không tự biết: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại tự làm khó mình như vậy, sao ta có thể không biết xấu hổ mà ăn đây?”
“...”
Thanh Hòa đỏ mặt, muốn nói mấy lời giận dỗi để chèn ép nàng, nhưng cũng muốn nhìn thấy nụ cười của nàng nhiều hơn, ngơ ngác vài giây, nàng đưa tay nhéo đôi tai hồng hào của tiểu tướng quân, cười quyến rũ nói: “A Trì, ngươi vừa nói gì vậy? “
Nụ cười của nàng mang theo “sát khí”, tai của Trì Hành bị nàng véo đến mức tê dại trong giây lát, khi lấy lại tinh thần mới vội vàng dâng đùi gà lớn: “Tỷ tỷ, A Trì hiếu kính tỷ.”
Hiếu kính gì chứ.
Lại không biết lựa lời.
Nàng thuyết phục mãi Thanh Hòa mới chịu buông tha, nhìn đùi gà được đưa đến trước mặt, ngắm nghía vài lần, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
Nàng lắc đầu: “Ngươi đó.”
Ngươi đó. Ngươi đó. Trì Hành phát hiện, mỗi khi Uyển Uyển nói chuyện với nàng như vậy, cổ họng nàng đều vô thức nóng lên.
Chỉ khi nàng uống say mới nóng được như vậy.
Nàng không dám nói chuyện này với ai vì sợ bị trêu chọc, cũng sợ Uyển Uyển biết được sẽ không nói với nàng như vậy nữa.
Không hiểu nổi, nàng cũng không hiểu rốt cuộc là mình quan tâm đến điều gì nữa.
Những ngày tháng ở sơn cốc thỉnh thoảng có thăng trầm, nhưng cũng may là hai người đã đùm bọc, chăm sóc lẫn nhau và nương tựa vào nhau.
Đây là chuyện mà lúc còn ở Thịnh Kinh hoàn toàn không thể làm được.
Mỗi ngày, người đầu tiên nhìn thấy khi thức dậy là nàng ấy, câu nói cuối cùng trước khi ngủ vẫn là dành cho nàng ấy.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà đá, Thanh Hòa như thường lệ ngắm nhìn người ngủ trên giường đá, vừa khéo đụng phải đôi mắt muốn nói lại thôi, trong veo, tròn xoe, rất đáng yêu mà cũng khiến người ta đem lòng thương tiếc.
Thấy nàng cuối cùng cũng ngủ đủ giấc, hai mắt Trì Hành sáng lên: “Tỷ tỷ, có phải tỷ mơ thấy ta không?”
Thanh Hòa im lặng một lúc, ngồi dậy từ chiếc giường đá bên cạnh, nghiêng đầu nhìn nàng: “Sao ngươi biết?”
“Đương nhiên là vì nghe thấy tỷ tỷ gọi tên ta.” Giọng điệu nàng thay đổi: “Ta cũng nằm mơ thấy tỷ tỷ.”
“Thật sao, ngươi mơ thấy gì?”
“Mơ thấy tỷ tỷ khỏe mạnh, xinh đẹp rạng ngời, vạn người không thể chống đỡ.”
Xinh đẹp rạng ngời.
Vạn người không thể chống đỡ.
Thẩm Thanh Hòa trầm tư hồi lâu, đột nhiên mỉm cười: “Giấc mơ này thật tốt.”
Nàng lại hỏi: “Còn ngươi thì sao? Ta ở trong mộng là 'vạn người không thể chống đỡ', A Trì thì sao?”
“Ta sao...” Nàng cố ý bỏ ngỏ: “Ta đương nhiên là người thống lĩnh tam quân, trăm triệu người không thể chống đỡ!”
Nói xong, tiểu tướng quân nằm trên giường đá cười không ngớt, nếu không phải đang bị thương thì đã ôm bụng cười lăn lộn trên đó rồi.
Ngây thơ hồn nhiên như vậy làm cho Thanh Hòa không khỏi tưởng tượng, một A Trì mà trăm triệu người không thể chống đỡ sẽ là bộ dáng uy phong như thế nào.
Càng nghĩ, càng khó thoát ra được.
Sơn cốc này là một dược cốc, có nhà đá, bên trong nhà còn có hai chiếc giường đá, một bộ bàn ghế và đầy đủ các vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày.
Có lẽ do trước đó vận mệnh quá tệ nên giờ đây vận may đã đến [1], hai người vô tình ghé vào nơi ẩn cư trước đây của cao nhân.
[1]: Bản QT là “bĩ cực thái lai”, nghĩa là hết cái rủi ro, long đong thì đến cái may mắn, yên vui (Theo Soha).
Hai người yên tâm dưỡng thương trong sơn cốc, không ngờ rằng bên ngoài vì sự mất tích của họ mà náo loạn đến long trời lở đất.
Nơi nhỏ bé như Tiểu Hương Sơn suýt chút nữa bị người ta lật tung lên.
Khương Tinh ở trong nhà tre, bình thản tiếp nhận sự chất vấn của Trì đại tướng quân.
Mấy ngày gần đây Trì Diễn cả đêm không ngủ được, dáng người oai hùng, mạnh mẽ giờ đây lại có phần lom khom, tiều tụy. Hắn không thể chấp nhận việc A Hành gặp chuyện ngoài ý muốn, kết quả này hắn không thể gánh chịu, toàn bộ Trì gia cũng không thể gánh chịu.
Kìm nén cơn tức giận, hắn nhìn về phía vị Khương thần y đang ung dung ngồi trên ghế tre, trầm giọng hỏi: “Tại sao đạo trưởng thấy chết mà không cứu? Nàng là ai, trong lòng chúng ta đều rõ ràng, chẳng lẽ ngài lại trơ mắt đứng nhìn A Hành rơi vào hiểm cảnh?”
“Trì đại tướng quân.” Khương Tinh đặt chiếc cốc tre nhỏ xuống: “Ý nghĩa tồn tại của nàng trên đời này, ta hiểu rõ hơn ngài. Nếu không, nhiều năm trước ta đã không rời núi đến phủ tướng quân để làm những chuyện đó.”
Những lời này là để nhắc nhở Trì Diễn, nhắc nhở hắn về thái độ đúng đắn cần có khi đối mặt với người đồng cam cộng khổ.
Trì đại tướng quân cầm cốc trà nguội trên bàn, uống một hơi cạn sạch: “Cái gọi là thiên mệnh, ta không hiểu. Ta chỉ muốn biết con ta đang ở đâu, còn sống hay không.”
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, quan tâm sẽ bị loạn. Đại tướng quân, sao ngài không nghĩ tới, nếu nàng sống không tốt, ta có thể ngồi đây uống trà với ngài sao?”
Một lời thức tỉnh người trong cuộc.
Nhận được câu trả lời khẳng định từ nàng, sợi dây căng chặt trong lòng Trì Diễn bỗng nhiên thả lỏng, nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Tướng quân đã ở đây bảy ngày, không nên ở lâu. Bảy ngày là để tỏ ra lo lắng cho ấu tử, nếu vượt quá bảy ngày, sợ rằng sẽ khiến những kẻ có ý đồ xấu nghi ngờ.
Ngài phải quay trở lại Thịnh Kinh, dù buồn bã hay rơi nước mắt cũng được, tóm lại không thể ở đây.
Trì gia không thể so với Thẩm gia, Trì gia có ba 'nhi tử', Thẩm Duyên Ân lại chỉ có một nữ nhi, trên người Thẩm Thanh Hòa cũng không có sơ hở gì, có thể chịu được người ta điều tra. Trì Hành thì khác, Trì gia cũng vậy.”
“Khương đạo trưởng.”
“Tướng quân, nếu không về, ngài dù có sống sót cũng sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người công kích.”
Những lời cuối cùng của Khương Tinh khiến trong lòng Trì Diễn gióng lên hồi chuông cảnh báo: Đúng vậy, chuyện lần này, quả thực hắn đã tỏ ra quá quan tâm đến A Hành.
Cẩn thận suy nghĩ, hắn toát mồ hôi lạnh, Trì Diễn lập tức cúi người hành lễ: “Đa tạ đạo trưởng.”
Sau bảy ngày tìm kiếm không có kết quả, Trì tướng quân dẫn theo Trì phu nhân vẫn còn đang u sầu quay trở về, chỉ để lại Đại công tử và hộ vệ đi tìm Trì tam công tử đang mất tích.
Thẩm Duyên Ân không được Khương thần y xuất thân từ “Đạo Môn” trấn an, nhìn thấy tháng sáu đã trôi qua một nửa mà vẫn không tìm thấy nữ nhi, hắn đã nhiều lần viết tấu chương gửi đến Thịnh Kinh, xin Bệ hạ gia hạn thời gian nghỉ phép.
Thấy hắn sốt ruột, Khương Tinh ôm bầu rượu đi tới, cười mỉa mai: “Giận cá chém thớt mười mấy năm mới biết hối hận, nếu thật sự không thể tìm lại được nữ nhi, dưới suối vàng, Tạ Chiết Mi sao có thể tha thứ cho ngài?
Ngài không biết trân trọng nữ nhi mà nàng ấy dù có chết cũng phải sinh ra cho bằng được, lúc này gấp cái gì? Quay về sinh thêm một nữ nhi với Tạ Chiết Chi đi!”
Lời nói đâm vào tim gan khiến cho Thẩm Duyên Ân mặt lạnh như sương, toát cả mồ hôi lạnh.
Thay tiểu đồ đệ báo thù, dạy cho người kia bài học nhớ đời sau mười mấy năm đối xử lạnh nhạt, Khương Tinh uống một ngụm rượu, trước khi đi còn tặng cho Thẩm Duyên Ân một câu: “Thẩm Thanh Hòa đã mang trong mình hàn độc mười sáu năm, chuyện này, ngài có biết không?”
***
Hoa trong sơn cốc nở rộ, nắng ấm chiếu vào người.
Trì Hành ôm cuốn sách cổ trong ngực khó khăn di chuyển ra khỏi nhà đá, nhìn thiếu nữ đang ngồi trên xích đu đu đưa, cười rạng rỡ: “Uyển Uyển! Mau đến xem ta tìm được gì này.”
Nhìn thấy nụ cười của nàng ấy, môi Thanh Hòa hơi cong lên, chỉ một lúc sau đã thấy nàng ấy đắc ý lắc lư cánh tay, mí mắt nàng khẽ giật, từ xích đu bước xuống từng bước tiến đến trước mặt nàng ấy: “Làm gì đấy, chê mình hồi phục nhanh quá sao?”
“Đâu có.” Tiểu tướng quân lập tức trở nên ngoan ngoãn, hai mắt sáng như sao: “Uyển Uyển, tỷ mau nhìn xem!”
Từ nhỏ đến lớn, người khiến tiểu tướng quân đồng cảm, thương xót không phải là ít, nhưng thực sự khiến nàng đau lòng, ngoài nương đã chịu nhiều khổ cực để sinh nàng ra thì chỉ có vị Thanh Hòa tỷ tỷ xinh đẹp ốm yếu trước mặt.
Đau đớn khi bị đao kiếm kề cổ cũng không thể sánh bằng nỗi đau nhức nhối trong tim.
Nghĩ đến việc nàng đã kiêu ngạo, nhiệt tình bao nhiêu khi bắt cóc người ta ra ngoài, thế mà cuối cùng trên đường gặp phải những chuyện gì?
Trú mưa trong ngôi miếu đổ nát, ăn không ngon, ngủ không yên làm cho Uyển Uyển phát tác hàn độc.
Dọc đường đầy rẫy sát khí, nguy hiểm trùng trùng, một khi không cẩn thận là có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Trước khi ra ngoài, nàng còn vỗ ngực thề son sắt sẽ bảo vệ Uyển Uyển bằng thanh đao trên tay. Không ngờ cuối cùng người được bảo vệ lại là nàng.
Nếu như đêm trong hang động kia Uyển Uyển không quyết đoán ra tay, dùng cơ quan thú và kim độc để chống trả kẻ địch, e rằng đầu của Trì Hành đã sớm lìa khỏi cổ.
Thậm chí lúc còn ở Loan thành, nàng đã kết oán với Bạch Duyệt Phong, chẳng bao lâu sau, Bạch Duyệt Phong cũng chết dưới mũi tên nhọn.
Trước đây nàng không hiểu, nhưng bây giờ thì nàng hiểu rồi.
Uyển Uyển đã vì nàng mà nhổ cỏ tận gốc để trừ hậu họa.
Như một vị anh hùng vô danh ẩn mình sau lưng, tuy thân thể yếu đuối nhưng luôn sẵn sàng xông pha, vượt qua mọi chông gai vì nàng.
Nghĩ đến đây, Trì Hành bật cười, hai mắt sáng ngời: “Tỷ tỷ, ta cười không đẹp sao?”
Nàng đặt tay lên mu bàn tay lạnh ngắt của nàng ấy, da kề da, gằn từng chữ một: “Uyển Uyển, đừng đau mà.”
Nước mắt trong hốc mắt Thanh Hòa dần dần biến mất, thầm nghĩ: Tiểu tướng quân nhà nàng lại đang phóng thích mị lực của nàng ấy rồi.
Mu bàn tay được nàng bao bọc, lạnh lẽo cũng bị nàng ấy xua tan, nàng nhẹ nhàng nói: “A Trì, ngươi phải mau chóng khỏe lại.”
Trì Hành trịnh trọng gật đầu, buông tay ra, ngoan ngoãn ngồi trên giường đá chờ thoa thuốc.
Tai nàng ửng đỏ, một bên vai trần trụi trong không khí, nghiêng đầu liếc nhìn, cảm thấy vết thương thật khó coi.
Cố tình không cho người nọ nhìn, ngay sau đó đã bị Thanh Hòa ngăn lại: “Đừng cử động.”
Trì Hành ngoan ngoãn ngồi yên.
Vết thương hở đến mức thấy cả xương, tính tình người này ương ngạnh, xương cũng cứng.
Lưỡi đao sắc bén chém xuống, suýt chút nữa găm vào xương. Nếu nhát dao này thực sự trúng đích, cánh tay của A Trì khó mà giữ được.
Trong lòng Thanh Hòa vẫn còn sợ hãi, hít thở vài lần, cố gắng không nghĩ đến mối nguy lúc đó.
Nơi đây là dược cốc, việc tìm kiếm những loại thảo dược phù hợp cũng tốn không ít tinh lực của nàng. May là công sức đã được đền đáp, sau khi thu thập đủ dược liệu, nàng bình tĩnh lại, bắt đầu xử lý vết thương đang sưng tấy.
Bả vai Trì Hành cởi trần, cảm nhận được hơi thở của nàng ấy cùng mùi thuốc trên người mình, trong lòng nàng có một cảm giác bình yên khó tả.
“Uyển Uyển.” Nàng nói.
“Hửm?” Thanh Hòa đang bận xử lý vết thương nặng nên lkhông ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi.
Trì Hành không nhịn được cười, toàn thân như đang tỏa sáng rực rỡ.
Nàng bị thương nghiêm trọng, không chỉ ở vai mà còn ở lưng, bắp chân, cánh tay, khắp nơi đều có vết thương.
Vết thương nhẹ, vết thương nặng, tổn thương bên ngoài và tổn thương bên trong, nếu là người khác, chắc chắn đã nhăn nhó kêu rên vì đau đớn.
Nàng thì ngược lại, cười còn khoa trương hơn cả hoa nghênh xuân, tò mò hỏi: “Uyển Uyển, lúc giết Bạch Duyệt Phong, tỷ có sợ không?”
“Không sợ.”
“Uyển Uyển, tỷ nhìn ta một cái được không?”
Thanh Hòa bất đắc dĩ ngước mắt: “Thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân. Chỉ cần nghĩ đến việc giữ hắn lại sẽ trở thành vật cản trên con đường trưởng thành của A Trì, hắn chắc chắn phải chết. Đối diện với một người nhất định sẽ chết, không có gì phải sợ.”
“Là vật cản trên con đường của ta?” Trì Hành không phục: “Với đức hạnh kia của Bạch Duyệt Phong, hắn cũng xứng sao?”
“Đương nhiên hắn không xứng, cho nên mới bị đá ra ngoài.”
Trì Hành cười nói: “Uyển Uyển, cơ quan thú của tỷ mạnh như vậy, có cơ hội thì tỷ bắn một mũi tên vào ta, xem ta có thể tránh được không?”
Đứng đắn không được bao lâu đã bắt đầu xằng bậy, vẻ mặt Thanh Hòa vẫn cứ bình thản, nhẹ nhàng dùng lực trên tay nàng, Trì Hành cố ý gân cổ gào lên một tiếng.
Nàng phát ra tiếng kêu kỳ lạ, tuy kỳ lạ nhưng âm thanh lại trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách.
Trong hoàn cảnh này, không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều, tai của Thẩm Thanh Hòa hơi nóng lên, liếc nàng một cái, mắng yêu: “Không được kêu bậy.”
Tiểu tướng quân giả vờ nức nở, trong mắt rõ ràng đang cười, nàng chó ngáp phải ruồi, có lẽ là do thị lực quá tốt nên hỏi: “Tỷ tỷ, sao tai tỷ lại đỏ thế?”
“...”
“Tỷ tỷ?”
“Im đi.”
Bị nàng chen ngang một câu, trong lòng Thanh Hòa vốn đang đau đớn bỗng dưng tan biến.
Trong lúc ngượng ngùng, nàng vô tình nhìn thấy bàn tay đang siết chặt của tiểu tướng quân và mồ hôi lạnh chảy trên trán nàng ấy, nàng nghĩ: Không phải A Trì không cảm thấy đau, cũng không phải không sợ đau.
Nàng ấy chỉ là...không muốn ta đau.
Trong phút chốc, Thanh Hòa đã kìm lại nước mắt, trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận.
Sớm muộn gì, mỗi vết thương mà A Trì chịu đựng, mỗi giọt máu mà A Trì rơi xuống, nàng sẽ khiến kẻ đứng sau phải trả giá gấp trăm lần.
“Tỷ tỷ, thuốc đã bôi xong chưa?”
“Xong rồi.”
Lần này không đợi nàng làm, Thanh Hòa đã giơ tay giúp nàng cài lại vạt áo trong.
Chỉ cần thân phận không bị lộ, Trì Hành vui vẻ tận hưởng sự dịu dàng và chu đáo của nàng.
Nghĩ đến Thanh Hòa tỷ tỷ đã đủ tuổi cưới gả, nàng hỏi: “Uyển Uyển, tỷ có người mình thích chưa?”
Thanh Hòa đang cúi người thì khựng lại, trong mắt lóe lên: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Đang nghĩ xem ai có phúc khí như vậy, có thể được Uyển Uyển yêu thương, chăm sóc chu đáo.”
Thanh Hòa bật cười, lại cảm thấy tức giận, giận vì nàng còn trẻ, còn ngây thơ, đã chiếm được trái tim của cô nương người ta mà còn không biết, đuôi mắt nhướng lên, vẻ mặt hiện ra ba phần lạnh lùng quyến rũ: “Còn không phải là ngươi sao?”
Trì Hành sững sờ, rồi bật cười ha hả: “Đúng vậy, ta mới chính là người có phúc!”
Mặc quần áo cẩn thận, nàng rướn cổ lại gần: “Tỷ tỷ, mới vừa rồi tỷ cười làm cho ta hoa cả mắt, hay là tỷ cười lại một cái cho ta xem đi. Lần này ta đảm bảo nhìn rõ.”
“Nhìn rõ? E là ngươi không nhìn rõ được đâu.”
Thẩm cô nương xoay người, rửa sạch tay, khẽ khàng cất tiếng: “Ngươi là gì của ta, mà bảo ta cười cho ngươi xem?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta là người có thể chết vì tỷ.”
Lời này buột miệng thốt ra, Trì Hành không phải là người duy nhất sửng sốt.
Đối diện với khuôn mặt trầm tĩnh của Thẩm Thanh Hòa, nàng ngượng ngùng gãi đầu, lòng đầy hoang mang, vô cùng tủi thân: “Tỷ tỷ, tỷ cười một cái cũng không được sao?”
Nhìn vào đôi mắt vô tội, thuần khiết của nàng, Thanh Hòa tự hỏi trong lòng: Không phải là người thân yêu nhất, ngươi dựa vào đâu mà có thể chết vì ta?
Trì Hành có được nụ cười của nàng, nhưng lại luôn cảm thấy nụ cười này khác với trước đó.
Cụ thể là khác ở đâu thì nàng nghĩ không ra.
Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu của nàng là cố gắng dưỡng thương, không nên suy nghĩ quá nhiều. Sau khi uống thuốc, tác dụng của thuốc đã phát huy tác dụng, rất nhanh nàng đã mơ mơ màng màng, ngủ quên trên giường đá.
Nhìn nàng ngủ ngon lành không hề phòng bị, Thẩm Thanh Hòa chỉnh trang y phục, ngồi ở mép giường, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt, trắng nõn của nàng.
Rũ bỏ đi tất cả khí phách kiên cường, mạnh mẽ cứng rắn của nàng, A Trì vẫn còn quá trẻ.
Chuyện này không thể trách nàng.
Không phải thiếu niên nào đang trong độ tuổi nhiệt huyết trào dâng cũng đều có thể nhìn rõ trái tim mình.
Biết bao nhiêu người mơ hồ, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc, không nhìn rõ được lòng mình, cũng không nhìn rõ được lòng người khác.
Cho nên sẽ có hối hận, sẽ có tiếc nuối, bất kể nam hay nữ.
Đóng kỹ cửa nhà đá, nàng theo thói quen rắc một ít bột xua đuổi côn trùng và thú dữ trước cửa, quay đầu nhìn lại, bước chân đi nhanh hơn về phía bờ sông, chuẩn bị xuống sông bắt cá.
Sau khi làm xong một cây lao bắt cá đơn giản, nàng cởi ủng và vờ ra, vén cao ống quần đi về phía dòng sông cạn.
Thung lũng ít người qua lại, phong cảnh tuyệt đẹp, cây cối mọc hoang dã.
Đứng trên bờ, nhờ ánh sáng mặt trời mà có thể nhìn thấy những con cá béo núc đang bơi bên trong, khi người bước vào sông, gợn sóng lan ra, những con cá bị quấy nhiễu bắt đầu tẩu tán tứ phía.
Nước sông mát lạnh, Thanh Hòa nhẫn nại đứng im như thân cây.
Nàng không lợi hại bằng A Trì, trong việc này chỉ có thể dùng cách hơi vụng về.
Giết địch cần chú trọng tính chính xác, một đòn là trúng, bắt cá cũng vậy.
Nhìn thấy nàng đã lâu không cử động, một con cá to gan lượn trở lại bơi quanh bắp chân nàng, Thanh Hòa chỉ xem mình như người gỗ.
Lại một thời gian dài trôi qua, số lượng cá bơi xung quanh ngày càng tăng, nàng siết chặt cây lao trong tay, tìm con tươi ngon mềm nhất trong số đó, đâm thật nhanh, mạnh và chính xác!
Nước bắn tung tóe, mũi lao đâm xuyên qua thân cá, những con cá còn lại giật mình bơi tứ tung, thậm chí còn vụng về đâm vào mắt cá chân của Thanh Hòa.
Khả năng của nàng chỉ đủ để bắt được con cá này, nàng không tham lam thêm nữa.
Lẳng lặng đứng dưới dòng nước sông, chờ cho máu ở bắp chân dần dần lưu thông, cảm giác tê dại tan đi rồi mới cầm lấy cây lao bắt cá đi lên bờ.
Sau đó còn phải cạo vảy và mổ bụng, mất rất nhiều thời gian, đến khi xử lý xong thì sắc trời dần tối.
Nghĩ đến con mồi có thể sẽ mắc vào bẫy, Thanh Hòa lại ra ngoài.
Đi đến chỗ đặt bẫy, dưới hố sâu có con gà hoa lau rên rỉ yếu ớt vì bị một thanh gỗ sắc nhọn đâm vào, dựa theo mức độ giãy dụa, đoán chừng là vừa mới sa lưới nó đã bị thương nặng.
Nhấc con gà hoa lau xui xẻo từ bên trong lên, nàng hơi cong môi, cầm con gà trên tay, lòng ngập tràn suy tư, cố gắng nhớ lại các bước giết gà.
Nếu để nàng dùng độc độc chết một con gà, quá đơn giản. Còn bảo nàng giết gà, e là hơi khó.
Đối với nàng thì giết một con gà còn khó hơn giết một con cá, nhưng A Trì lại đang ốm yếu, cần ăn thịt để bồi bổ. Khuôn mặt Thanh Hòa tối lại, nhìn con gà hoa lau đang hấp hối kia, miệng lẩm bẩm “Thật đáng thương”, nhưng trong lòng lại nghĩ: Con gà này béo tốt quá, hôm nay nhất định phải ăn ngươi!
Máu gà bắn tung tóe đầy mặt.
Mặt trời đã lặn về hướng tây, ánh sáng dịu dàng bao phủ, thiếu nữ không hề để ý trên người mình lấm lem, cúi đầu mải mê làm việc.
Trì Hành ngủ một giấc sâu, trong mơ bị mùi thịt thơm ngon đánh thức, bụng kêu ùng ục.
“Thanh Hòa tỷ tỷ?”
Nàng gọi lần đầu không có ai đáp lại, nàng gọi lần thứ hai, Thẩm Thanh Hòa vội vàng quay vào nhà đá hỏi: “Sao vậy A Trì? Vết thương lại đau nữa à?”
Nàng đứng ngược sáng, không đến gần. Khoảng cách này khiến Trì Hành ngẩn người.
Đến khi nhìn rõ quần áo nàng ấy dính máu, nàng hoảng hốt ngồi bật dậy: “Bị thương rồi à? Ai làm gì tỷ?”
Nàng vội vàng rời khỏi giường, với lấy thanh đao như thể sắp đi đánh nhau với người ta.
Đi được hai bước, một giọt mồ hôi lạnh từ trán nhanh chóng lăn xuống, nàng cố chịu đựng, không để mình nhăn mày nhăn mặt trước mặt người ta.
Động tác của Trì tiểu tướng quân quá nhanh quá mạnh, lúc Thanh Hòa chạy đến, nàng đã đau đến nghẹn thở, suýt ngất đi.
Vết thương vừa mới băng bó lại bị rách ra, Thanh Hòa tức giận trách móc: “Ngươi gấp cái gì?”
Nàng hét lên làm cho Trì Hành sững người, cố nén đau tiến lại gần, khẽ nhăn mũi, lúc này mới phát hiện ra quần áo nàng dính thứ gì đó không giống máu người, mà giống như...máu gà?
Nhớ đến mùi thịt khi tỉnh dậy, tiểu tướng quân an tâm, cong môi cười nhẹ, để tránh bị mắng thêm, miệng lẩm bẩm “ui da, ui da” kêu đau.
Quần áo trên vai ướt đẫm máu, Thanh Hòa nhìn thấy, tự trách bản thân quá khinh suất, nhưng hối hận cũng đã muộn, nàng thở dài, đỡ Trì Hành nằm xuống giường đá: “Vốn muốn tạo kinh hỉ cho ngươi, ai ngờ lại thành kinh hách...”
Nàng cau chặt mày, vẻ mặt đầy tự trách xen lẫn chút lúng túng vì đã làm hỏng chuyện tốt.
Quen cửa quen nẻo cởi bỏ vạt áo của tiểu tướng quân, trong lòng không dấy lên nổi chút tà niệm nào.
Sau khi băng bó lại vết thương, nàng u oán mà nhìn Trì Hành: “Chừng nào ngươi mới có thể khiến cho ta bớt lo lắng đây?”
Thẩm Thanh Hòa trông như thế này, quần áo dính đầy máu gà, tóc tai rối bời, đầu dính lác đác vài sợi lông gà, miệng lẩm bẩm lời oán trách.
Rơi vào trong mắt ai đó lại chẳng hề có cảm giác nghèo túng chút nào, ngược lại tựa như tiên nữ từ trên mây giáng trần, mang theo lòng nhân ái hòa mình vào sự sống muôn màu của nhân gian.
Trong lòng nàng cảm động, cảm kích Uyển Uyển có thể vì nàng mà làm đến mức này, trong lòng ấm áp, giọng điệu nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn: “Tỷ tỷ, ta đói.”
Chỉ một câu nói khiến cho những lời oán trách của Thanh Hòa đều trở nên vô nghĩa.
Nàng giả vờ tức giận: “Ta nướng cá, nướng gà, không có phần của ngươi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt nàng thay đổi, một tay đỡ trán: “Hỏng rồi!”
Người vội vàng chạy ra ngoài, thân hình gầy gò tựa như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay, Trì Hành định bụng nhắc nhở nàng chạy chậm lại, nhưng lời đã đến miệng lại nuốt trở vào.
Thật kỳ lạ.
Quen biết nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng thấy Uyển Uyển hớt ha hớt hải như vậy.
Cho dù có bị mắng, nàng cũng cảm thấy vui vì điều đó.
Nằm trên giường đá, vui vẻ cười vài tiếng, Trì Hành đói đến mức đầu óc choáng váng, miệng lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, có ổn không đấy...”
Nàng cậy sủng sinh kiêu như vậy, ngoài việc nuông chiều, Thẩm Thanh Hòa quả thực không còn cách nào khác.
Nàng không hề nhắc đến việc mình đã vất vả bắt cá, giết gà, chỉ gỡ bỏ xương cá, lấy phiến lá sạch sẽ gói thịt cá đưa cho nàng: “Ăn nhiều một chút, không được lãng phí.”
Lúc trước nàng nói cá nướng gà nướng không có phần của Trì Hành, Trì Hành còn nhớ rất rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng bày ra vẻ mặt phong lưu trẻ trung, mê hoặc người ta mà không tự biết: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại tự làm khó mình như vậy, sao ta có thể không biết xấu hổ mà ăn đây?”
“...”
Thanh Hòa đỏ mặt, muốn nói mấy lời giận dỗi để chèn ép nàng, nhưng cũng muốn nhìn thấy nụ cười của nàng nhiều hơn, ngơ ngác vài giây, nàng đưa tay nhéo đôi tai hồng hào của tiểu tướng quân, cười quyến rũ nói: “A Trì, ngươi vừa nói gì vậy? “
Nụ cười của nàng mang theo “sát khí”, tai của Trì Hành bị nàng véo đến mức tê dại trong giây lát, khi lấy lại tinh thần mới vội vàng dâng đùi gà lớn: “Tỷ tỷ, A Trì hiếu kính tỷ.”
Hiếu kính gì chứ.
Lại không biết lựa lời.
Nàng thuyết phục mãi Thanh Hòa mới chịu buông tha, nhìn đùi gà được đưa đến trước mặt, ngắm nghía vài lần, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
Nàng lắc đầu: “Ngươi đó.”
Ngươi đó. Ngươi đó. Trì Hành phát hiện, mỗi khi Uyển Uyển nói chuyện với nàng như vậy, cổ họng nàng đều vô thức nóng lên.
Chỉ khi nàng uống say mới nóng được như vậy.
Nàng không dám nói chuyện này với ai vì sợ bị trêu chọc, cũng sợ Uyển Uyển biết được sẽ không nói với nàng như vậy nữa.
Không hiểu nổi, nàng cũng không hiểu rốt cuộc là mình quan tâm đến điều gì nữa.
Những ngày tháng ở sơn cốc thỉnh thoảng có thăng trầm, nhưng cũng may là hai người đã đùm bọc, chăm sóc lẫn nhau và nương tựa vào nhau.
Đây là chuyện mà lúc còn ở Thịnh Kinh hoàn toàn không thể làm được.
Mỗi ngày, người đầu tiên nhìn thấy khi thức dậy là nàng ấy, câu nói cuối cùng trước khi ngủ vẫn là dành cho nàng ấy.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà đá, Thanh Hòa như thường lệ ngắm nhìn người ngủ trên giường đá, vừa khéo đụng phải đôi mắt muốn nói lại thôi, trong veo, tròn xoe, rất đáng yêu mà cũng khiến người ta đem lòng thương tiếc.
Thấy nàng cuối cùng cũng ngủ đủ giấc, hai mắt Trì Hành sáng lên: “Tỷ tỷ, có phải tỷ mơ thấy ta không?”
Thanh Hòa im lặng một lúc, ngồi dậy từ chiếc giường đá bên cạnh, nghiêng đầu nhìn nàng: “Sao ngươi biết?”
“Đương nhiên là vì nghe thấy tỷ tỷ gọi tên ta.” Giọng điệu nàng thay đổi: “Ta cũng nằm mơ thấy tỷ tỷ.”
“Thật sao, ngươi mơ thấy gì?”
“Mơ thấy tỷ tỷ khỏe mạnh, xinh đẹp rạng ngời, vạn người không thể chống đỡ.”
Xinh đẹp rạng ngời.
Vạn người không thể chống đỡ.
Thẩm Thanh Hòa trầm tư hồi lâu, đột nhiên mỉm cười: “Giấc mơ này thật tốt.”
Nàng lại hỏi: “Còn ngươi thì sao? Ta ở trong mộng là 'vạn người không thể chống đỡ', A Trì thì sao?”
“Ta sao...” Nàng cố ý bỏ ngỏ: “Ta đương nhiên là người thống lĩnh tam quân, trăm triệu người không thể chống đỡ!”
Nói xong, tiểu tướng quân nằm trên giường đá cười không ngớt, nếu không phải đang bị thương thì đã ôm bụng cười lăn lộn trên đó rồi.
Ngây thơ hồn nhiên như vậy làm cho Thanh Hòa không khỏi tưởng tượng, một A Trì mà trăm triệu người không thể chống đỡ sẽ là bộ dáng uy phong như thế nào.
Càng nghĩ, càng khó thoát ra được.
Sơn cốc này là một dược cốc, có nhà đá, bên trong nhà còn có hai chiếc giường đá, một bộ bàn ghế và đầy đủ các vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày.
Có lẽ do trước đó vận mệnh quá tệ nên giờ đây vận may đã đến [1], hai người vô tình ghé vào nơi ẩn cư trước đây của cao nhân.
[1]: Bản QT là “bĩ cực thái lai”, nghĩa là hết cái rủi ro, long đong thì đến cái may mắn, yên vui (Theo Soha).
Hai người yên tâm dưỡng thương trong sơn cốc, không ngờ rằng bên ngoài vì sự mất tích của họ mà náo loạn đến long trời lở đất.
Nơi nhỏ bé như Tiểu Hương Sơn suýt chút nữa bị người ta lật tung lên.
Khương Tinh ở trong nhà tre, bình thản tiếp nhận sự chất vấn của Trì đại tướng quân.
Mấy ngày gần đây Trì Diễn cả đêm không ngủ được, dáng người oai hùng, mạnh mẽ giờ đây lại có phần lom khom, tiều tụy. Hắn không thể chấp nhận việc A Hành gặp chuyện ngoài ý muốn, kết quả này hắn không thể gánh chịu, toàn bộ Trì gia cũng không thể gánh chịu.
Kìm nén cơn tức giận, hắn nhìn về phía vị Khương thần y đang ung dung ngồi trên ghế tre, trầm giọng hỏi: “Tại sao đạo trưởng thấy chết mà không cứu? Nàng là ai, trong lòng chúng ta đều rõ ràng, chẳng lẽ ngài lại trơ mắt đứng nhìn A Hành rơi vào hiểm cảnh?”
“Trì đại tướng quân.” Khương Tinh đặt chiếc cốc tre nhỏ xuống: “Ý nghĩa tồn tại của nàng trên đời này, ta hiểu rõ hơn ngài. Nếu không, nhiều năm trước ta đã không rời núi đến phủ tướng quân để làm những chuyện đó.”
Những lời này là để nhắc nhở Trì Diễn, nhắc nhở hắn về thái độ đúng đắn cần có khi đối mặt với người đồng cam cộng khổ.
Trì đại tướng quân cầm cốc trà nguội trên bàn, uống một hơi cạn sạch: “Cái gọi là thiên mệnh, ta không hiểu. Ta chỉ muốn biết con ta đang ở đâu, còn sống hay không.”
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, quan tâm sẽ bị loạn. Đại tướng quân, sao ngài không nghĩ tới, nếu nàng sống không tốt, ta có thể ngồi đây uống trà với ngài sao?”
Một lời thức tỉnh người trong cuộc.
Nhận được câu trả lời khẳng định từ nàng, sợi dây căng chặt trong lòng Trì Diễn bỗng nhiên thả lỏng, nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Tướng quân đã ở đây bảy ngày, không nên ở lâu. Bảy ngày là để tỏ ra lo lắng cho ấu tử, nếu vượt quá bảy ngày, sợ rằng sẽ khiến những kẻ có ý đồ xấu nghi ngờ.
Ngài phải quay trở lại Thịnh Kinh, dù buồn bã hay rơi nước mắt cũng được, tóm lại không thể ở đây.
Trì gia không thể so với Thẩm gia, Trì gia có ba 'nhi tử', Thẩm Duyên Ân lại chỉ có một nữ nhi, trên người Thẩm Thanh Hòa cũng không có sơ hở gì, có thể chịu được người ta điều tra. Trì Hành thì khác, Trì gia cũng vậy.”
“Khương đạo trưởng.”
“Tướng quân, nếu không về, ngài dù có sống sót cũng sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người công kích.”
Những lời cuối cùng của Khương Tinh khiến trong lòng Trì Diễn gióng lên hồi chuông cảnh báo: Đúng vậy, chuyện lần này, quả thực hắn đã tỏ ra quá quan tâm đến A Hành.
Cẩn thận suy nghĩ, hắn toát mồ hôi lạnh, Trì Diễn lập tức cúi người hành lễ: “Đa tạ đạo trưởng.”
Sau bảy ngày tìm kiếm không có kết quả, Trì tướng quân dẫn theo Trì phu nhân vẫn còn đang u sầu quay trở về, chỉ để lại Đại công tử và hộ vệ đi tìm Trì tam công tử đang mất tích.
Thẩm Duyên Ân không được Khương thần y xuất thân từ “Đạo Môn” trấn an, nhìn thấy tháng sáu đã trôi qua một nửa mà vẫn không tìm thấy nữ nhi, hắn đã nhiều lần viết tấu chương gửi đến Thịnh Kinh, xin Bệ hạ gia hạn thời gian nghỉ phép.
Thấy hắn sốt ruột, Khương Tinh ôm bầu rượu đi tới, cười mỉa mai: “Giận cá chém thớt mười mấy năm mới biết hối hận, nếu thật sự không thể tìm lại được nữ nhi, dưới suối vàng, Tạ Chiết Mi sao có thể tha thứ cho ngài?
Ngài không biết trân trọng nữ nhi mà nàng ấy dù có chết cũng phải sinh ra cho bằng được, lúc này gấp cái gì? Quay về sinh thêm một nữ nhi với Tạ Chiết Chi đi!”
Lời nói đâm vào tim gan khiến cho Thẩm Duyên Ân mặt lạnh như sương, toát cả mồ hôi lạnh.
Thay tiểu đồ đệ báo thù, dạy cho người kia bài học nhớ đời sau mười mấy năm đối xử lạnh nhạt, Khương Tinh uống một ngụm rượu, trước khi đi còn tặng cho Thẩm Duyên Ân một câu: “Thẩm Thanh Hòa đã mang trong mình hàn độc mười sáu năm, chuyện này, ngài có biết không?”
***
Hoa trong sơn cốc nở rộ, nắng ấm chiếu vào người.
Trì Hành ôm cuốn sách cổ trong ngực khó khăn di chuyển ra khỏi nhà đá, nhìn thiếu nữ đang ngồi trên xích đu đu đưa, cười rạng rỡ: “Uyển Uyển! Mau đến xem ta tìm được gì này.”
Nhìn thấy nụ cười của nàng ấy, môi Thanh Hòa hơi cong lên, chỉ một lúc sau đã thấy nàng ấy đắc ý lắc lư cánh tay, mí mắt nàng khẽ giật, từ xích đu bước xuống từng bước tiến đến trước mặt nàng ấy: “Làm gì đấy, chê mình hồi phục nhanh quá sao?”
“Đâu có.” Tiểu tướng quân lập tức trở nên ngoan ngoãn, hai mắt sáng như sao: “Uyển Uyển, tỷ mau nhìn xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro