Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Tỷ tỷ thích
Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão
2024-09-29 09:59:24
Thích một người từ lâu, động lòng với người nọ, Thẩm Thanh Hòa hiểu rõ
hơn ai hết trong lòng người này thích vẻ đẹp, thần thái như thế nào. Chỉ có thể nói có một số thứ là trời sinh, trời sinh đã biết cách tận dụng
ưu thế của bản thân để đạt được mục đích như mong muốn.
Biết đủ là được, nàng kiềm chế sức hút toát ra từ người mình: "Được rồi, tỉnh rồi thì dọn dẹp, đi ăn tối thôi."
Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn lại mang theo ba phần ý nhị mà ban ngày không có.
Trì Hành ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy môi nàng mấp máy, nghe giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của nàng, tâm trí đều bị mê hoặc.
Tình thanh mai biến chất.
Trong lòng nàng chột dạ, đầu ngón tay mân mê mấy sợi tóc rối bên tai, ngoan ngoãn nghe theo lời Thanh Hòa.
Ngồi dậy khỏi giường, nàng cúi đầu nhìn cổ áo đang mở, vô thức nhớ lại giấc mộng kiều diễm đó.
Trong mơ, Uyển Uyển vậy mà lại cúi người liếm hôn môi nàng —— đó là hương vị mềm mại lưu luyến đến cỡ nào?Môi nàng run run, ma xui quỷ khiến nàng giơ ngón tay lên sờ vào môi dưới, vẻ mặt ngơ ngác.
Thu những cử động nhỏ theo bản năng của nàng vào trong mắt, trong lòng Thanh Hòa run lên, sợ nàng suy nghĩ nhiều nên nhẹ giọng thúc giục: "Sao ngươi còn chưa xuống?"
Trì Hành giật mình, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, xấu hổ.
Sao nàng lại có thể xúc phạm Uyển Uyển như vậy trước mặt nàng ấy được chứ?
Một cái tát đánh vào trán, nghe thôi đã thấy đau.
Trên vầng trán trắng nõn nhanh chóng hiện ra vết đỏ, Thanh Hòa vì thế mà tức giận: "Đang yên đang lành ngươi tự đánh mình làm gì?"
Nàng nhẹ nhàng bước đến mép giường, đau lòng thổi nhẹ lên trán nàng ấy, như thể làm vậy thì cơn đau sẽ tan biến, vết đỏ cũng sẽ biến mất không dấu vết.
Mở mắt ra, nhìn rõ ánh mắt thương tiếc của nàng, Trì Hành nói thầm: Sao nàng vẫn còn coi ta như trẻ con vậy?
Không phục thì không phục, cũng không ảnh hưởng gì đến việc nàng nhanh chóng bị sự dịu dàng, ấm áp như làn gió xuân cuốn hút.
Tâm can run lên, nhắm mắt lại không dám mở ra.
Hơi thở mềm mại ấm áp lướt qua một mảng da nhỏ trên trán nàng, mi mắt nàng chớp liên tục, như muốn che giấu nhưng lại vô tình để lộ những cảm xúc thực sự đang dâng trào trong lòng.
"A Trì ngốc." Thanh Hòa lùi lại nửa bước, quay người lấy quần áo mới từ giá treo quần áo bằng gỗ lê.
"Mau thu dọn đi, vì chờ ngươi mà ta vẫn còn đói đây."
Tiểu tướng quân cười khúc khích, nhận lấy trường bào, nhanh chóng vén chăn gấm: "Sẽ xong ngay thôi."
Nàng không nói một lời cởi quần áo, Thẩm cô nương nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm.
Lúc sau nàng không tiện nhìn nhiều nữa, quay lưng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt xa xăm.
Trăng sao không một tiếng động.
Tháng ba, hoa nghênh xuân nở rất đẹp.
Trì Hành buộc đai ngọc lại, giọng nàng vang lên trong trẻo và cao vút: "Xong rồi."
Đây là lần đầu tiên Tiểu tướng quân ở lại biệt uyển qua đêm, đầu bếp trong phủ dốc hết sức mình để làm những món ăn ngon miệng và tinh tế theo công thức mà Liễu Cầm cô nương đưa cho.
Hầu hết hạ nhân ở biệt uyển đều là người khuyết tật, Thanh Hòa thích yên tĩnh, không thích những người xung quanh nói quá nhiều.
Do đó, bất kể ngày đêm, nơi đây luôn mang một bầu không khí tĩnh lặng và ấm áp mà không nơi nào khác có được.
Người câm với người câm cùng làm việc với nhau, không ai coi thường ai. Những hạ nhân sống trong biệt uyển Tú Xuân luôn dành sự biết ơn cho vị chủ tử xinh đẹp và tốt bụng của họ.
Chỉ lấy những món ăn trên bàn gỗ lúc này làm ví dụ, đầy ắp tình cảm, hoàn toàn được làm theo khẩu vị của Trì Hành, sắc hương vị đều đủ cả.
Ban ngày uống nhiều rượu, khi thức dậy liền cảm giác trong bụng trống rỗng, nàng ăn rất ngon miệng: "Tỷ tỷ, đầu bếp chỗ tỷ tay nghề thật không tồi."
Nhìn nàng ăn uống vui vẻ, Thanh Hoa mỉm cười nói: "Thưởng."
Ba đầu bếp đứng cách đó vài bước cúi đầu cười tạ ơn, vui vẻ cầm lấy một thỏi vàng rồi lui ra.
"Ăn chậm thôi."
"Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi." Trì Hành chủ động gắp đồ ăn cho nàng.
Sau một ngày uống rượu giải khuây, hỏi đông hỏi tây và đi đến kết luận "chỉ là một người bình thường", Trì tiểu tướng quân thản nhiên chấp nhận sự thật rằng mình "không phải là người tốt, mà là một người bình thường".
May là Uyển Uyển không biết nàng đang nghĩ gì, nàng cũng không muốn nói sớm để gây phiền hà.
Thực sắc tính dã, có lẽ hai năm nữa nàng sẽ quen với điều đó, tâm như nước lặng.
Tất nhiên, cũng có khả năng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng ngày đó vẫn chưa đến mà không phải sao?
Tiểu tướng quân không muốn trở thành cầm thú đã kìm nén ham muốn đang dâng trào trong lòng, nàng không còn ghét bỏ bản thân xa lạ mà chân thật ở sâu bên trong nội tâm nữa, đôi mắt trong veo trong trẻo.
Thanh Hòa quan sát sự thay đổi trong cảm xúc của nàng, trong lòng như gương sáng, không vội vàng: "Ăn ít thôi, kẻo buổi tối mất ngủ."
"Ừ! Để ta ăn thêm miếng nữa."
Nói ăn một miếng, sau khi ăn một miếng xong liền thật sự đặt đũa dài xuống.
Liễu Sắt bưng trà xanh đã chuẩn bị sẵn chờ ở bên cạnh, Trì Hành cẩn thận súc miệng. Từ đầu đến cuối đều rất tự nhiên, thoải mái giống như ở nhà.
Thanh Hòa thích sự tự nhiên, thoải mái và không câu nệ của nàng.
Màn đêm buông xuống, sau khi dùng xong bữa tối dễ tiêu hóa, hai người thong thả dạo bước trong vườn với tâm trạng vui vẻ.
Ánh trăng trong trẻo, Thanh Hòa nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt đất, câu được câu chăng thì thầm với nàng.
Trì Hành ngủ ngon, ăn ngon, tinh thần sảng khoái, đi được một đoạn, nghiêng đầu nhìn thấy người bên cạnh lộ vẻ mệt mỏi, bèn đề nghị quay về phòng nghỉ ngơi.
"Không đi dạo nữa à?" Nàng đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.
"Hôm khác đi dạo tiếp." Trì Hành sờ bụng: "Tiếp tục đi dạo nữa là lại đói mất thôi."
Thanh Hòa bị nàng chọc cười: "Được rồi, chúng ta về đi."
Biệt uyển yên tĩnh, Trì Hành cầm đèn lồng thỏ con soi đường cho nàng, đi được nửa đường bỗng hỏi: "Uyển Uyển, ta ngủ lại đây thực sự không sao chứ?"
"Ngươi lo lắng cái gì? Lo lắng người ngoài nói ta không biết giữ gìn, hay là lo lắng họ sẽ nói ngươi phong lưu háo sắc?"
Nàng dừng bước, mặt mày thêm ba phần kiêu hãnh: "Chỉ cần không khua môi múa mép trước mặt ta thì mặc kệ họ nói gì, ta vui là được. Ngươi cũng đừng quan tâm."
Trì Hành thích nàng như vậy, cong khóe môi: "Cũng phải, hai ta cũng từng tư bôn qua rồi."
Dưới ánh trăng mờ ảo, Thanh Hòa nhìn nàng với ánh mắt trìu mến. Nàng không biết liệu việc mình tự chủ trương, ngoan cố lôi kéo A Trì lao xuống "vực thẳm" là đúng hay sai.
Cuộc sống của nàng không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân. Hàn độc kia, chẳng ai biết khi nào sẽ giáng cho nàng một đòn chí mạng. Tuổi thọ của nàng ngắn ngủi đến đáng thương, điều duy nhất có thể làm là không màng đến lời đàm tiếu của người đời, sống tốt cuộc đời của chính mình.
Muốn có thứ gì đó, bằng mọi giá phải có được.
Nàng không hỏi đúng sai, chỉ muốn tiến về phía trước.
"Tối nay ngươi ngủ ở phòng bên cạnh ta, sáng mai chúng ta đi ăn canh nhà thím béo."
Nàng sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự, Trì tiểu tướng quân mặt mày hớn hở: "Tuyệt quá."
Nhìn nàng trở về phòng, Thanh Hòa đứng ngoài cửa một lúc rồi quay lại khuê phòng của mình.
Tắm xong, Trì Hành mặc đồ ngủ vào đi chân trần leo lên giường lớn.
Hai ngày nay chuyện không có bao nhiêu, nhưng tâm trạng của nàng lại thay đổi chóng mặt.
Ban ngày say khướt ngủ đến tận khuya, dưới thân là giường rộng gối ôm, vậy mà Trì tiểu tướng quân dù có thế nào cũng không ngủ được.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lấy ra một quyển thoại bản từ phòng Thanh Hòa, đọc một cách say mê.
Ý thức tình dục thức tỉnh, ham muốn tích tụ trong lòng, nhìn lại những câu chuyện tình yêu thường ngày sến súa ngọt ngấy, vậy mà nếm ra một loại thú vị khác biệt so với trước đây.
Đèn đuốc sáng trưng, nàng nằm trên giường đọc đến quên cả trời đất, lúc thì nhíu mày, lúc thì lại bật cười vì những tình tiết thú vị trong truyện.
Khi lật đến trang cuối cùng, khuôn mặt nhỏ của nàng bỗng sững sờ, hơi thở khựng lại. Nhìn mãi, nhìn mãi, không tự chủ được mà tưởng tượng nữ tử trong đó chính là Uyển Uyển, bụng dưới dần dần dâng lên một cảm giác nóng rực.
Thở hổn hển đọc xong, nàng ném thoại bản sang một bên, nức nở vài tiếng rồi vùi mặt vào chăn.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sao im lặng không tiếng động.
Nghe thấy động tĩnh nhỏ truyền tới từ phòng bên cạnh, thiếu nữ lẽ ra đang ngủ say nằm nghiêng trên giường, mỉm cười thật nhẹ.
Đó là món quà mà nàng đặc biệt chuẩn bị cho A Trì.
Không ngờ tay nàng ấy lại nhanh như vậy.
Chuẩn bị thoại bản này không phải vì mục đích gì khác, đơn giản chỉ là để trêu chọc nàng ấy.
Từng ngày trôi qua, điều đó sẽ in dấu trong lòng A Trì. Lần đầu nhìn thấy tình dục đã vùi bản thân vào trong trái tim nàng ấy, để rồi những giấc mộng lúc nửa đêm sẽ lần lượt thiêu đốt cơ thể, khi đã đủ lửa, nàng ấy tự nhiên biết phải làm gì.
Mùi hương quen thuộc của Trì Hành thoang thoảng trong hơi thở, Thanh Hòa mỉm cười nhắm mắt lại.
Mơ đẹp.
Tiểu tướng quân của ta.
***
Trời đã sáng rực.
Trì tiểu tướng quân nằm trên giường, sống không còn gì luyến tiếc.
"A Trì? Ngươi tỉnh rồi à?"
"..."
Với dáng người mảnh mai, Trì Hành nhún mình dậy khỏi giường, khuôn mặt nhỏ ửng hồng: "Ta tỉnh rồi, đợi ta mặc quần áo đã!"
Thẩm cô nương đứng trước cửa, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Nhìn thấy nụ cười này, Liễu Cầm và Liễu Sắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cảm thấy lo lắng cho Tiểu tướng quân trong phòng.
Tiểu tướng quân thảm thật, dù lật đi lật lại thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tiểu thư nhà mình.
Trì Hành vội vàng mặc quần áo, không để nàng ấy phải đợi lâu, nàng bước nhanh ra ngoài.
Cửa mở, Thanh Hòa thản nhiên nhướng mày: "Sao lại ngủ đến giờ này?"
Cả người Trì Hành cứng đờ: "Ta, ta cũng không biết."
Liễu Cầm và Liễu Sắt đứng chờ ngoài cửa. Thanh Hòa bước vào một cách tao nhã, nở nụ cười nửa miệng nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng đáng ngờ của nàng.
Nhìn thấy Tiểu tướng quân xấu hổ đến mức không chốn nào dung thân, Thanh Hòa mới từ bi dời mắt đi, đứng dậy mở cửa sổ hoa cho nàng.
"Trong phòng ta bị mất một quyển thoại bản, ngươi lấy à?"
Hai người họ thường xuyên không phân biệt ngươi ta, không khách khí ẩn chứa đầy tình cảm thân mật.
"A, ta lấy sao?" Trì Hành "chợt nhận ra": "À, có lẽ là ta lấy nhầm..."
Nàng quay người, lấy từ dưới gối ra quyển thoại bản đã hại nàng nửa đêm mơ thấy giấc mơ hỗn loạn kia, quay đầu lại nhìn, đôi mắt hiếm thấy có quầng thâm, nghiêm nghị nói: "Uyển Uyển, sau này tỷ nên bớt đọc mấy thứ này đi."
"Ồ?" Vẻ mặt Thanh Hòa trong sáng: "Ta đọc cái gì?"
Trì Hành sờ sờ cái mũi, mặt đỏ tai hồng: "Ta biết tỷ chay mặn không kỵ, nhưng cái này quá..."
"Quá cái gì?"
Nhớ lại cảnh yêu tinh đánh nhau đêm qua, trái tim Tiểu tướng quân đập thình thịch: "Tỷ tự biết."
"Ta không biết."
Khóe môi Thẩm cô nương khẽ cong lên: "Đây chính là nguyên nhân ban đêm ngươi ngủ không ngon sao? A Trì, chẳng lẽ ngươi động lòng rồi sao?"
"Hừ — Nói bậy!"
Thanh Hòa nhận lấy thoại bản, không trêu chọc nàng nữa, sợ chọc giận rồi lại phải tốn thời gian dỗ dành, bước chân rời đi, tự mình dọn dẹp chiếc giường bừa bộn cho Trì Hành.
Nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của nàng, trong lòng Trì Hành ấm áp, xoa xoa mặt, gọi nha hoàn vào.
Thu dọn xong, hai người ung dung bước ra ngoài đón nắng xuân.
Quán canh của thím béo nằm ở Bắc thị, một nơi vô cùng nhộn nhịp với đủ loại tiểu thực khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Hầu hết mọi người đến đây đều có một điểm chung — ăn uống.
"Thím ơi, cho hai bát canh chua nhé!"
"Được!"
Trì Hành kéo Thanh Hòa ngồi xuống, cẩn thận lau sạch đôi đũa dài cho nàng: "Thật ra không có bẩn, quán của thím béo làm ăn phát đạt, thứ nhất là tay nghề không tệ, thứ hai là sạch sẽ. Có lần ta lẻn vào sau bếp của bọn họ, chậc chậc, ngay lập tức đã thích nơi này rồi. Cả nhà thím béo đều là những người tỉ mỉ."
"Ta còn chưa nói câu nào mà ngươi đã biết ta không thích rồi sao?"
"Cái đó thì chưa chắc." Trì Hành vẫn còn nhớ lúc sáng sớm bị trêu chọc, nhếch môi: "Cuối cùng ta cũng hiểu, tỷ mà hư lên thì kẻ xấu thực sự cũng sẽ bị tỷ dọa sợ bỏ chạy."
"Vậy kẻ xấu thực sự là ai?"
Trì Hành nghĩ thầm: Cũng không thể nói là ta được.
Nàng hừ hừ, không trả lời. Có lẽ tiếng hừ hừ đó chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
"Ngươi nói ta hư, vậy ngươi cảm thấy ta có đẹp không?"
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng bỗng ửng đỏ, mặt như ráng mây buổi sớm, trong lòng tự động bổ sung những lời của Uyển Uyển: Ngươi cảm thấy ta giữ thoại bản đó không tốt, vậy ngươi thấy thoại bản đêm qua có hay không?
Nhìn chằm chằm nàng, Thanh Hòa chợt hối hận vì đã trêu chọc nàng ở nơi đông người này.
A Trì thẹn thùng như vậy, vụng trộm mà nhìn, cất giấu mà nhìn, quang minh chính đại mà nhìn, đều chỉ có nàng mới được nhìn.
Một luồng nhiệt tràn ngập trong lòng Trì Hành, không đúng lúc lại nhớ tới khi nhìn thấy cái đó, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến hình ảnh thanh mai xinh đẹp mà nàng cắt đôi để lộ nhân mè đen.
Vừa nghĩ đến những điều mình đã làm với Uyển Uyển, bắp chân nàng mềm nhũn, vội vàng cúi đầu: "Cũng tạm được."
"Canh chua tới rồi——"
Trì Hành thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, giương môi cười: "Đa tạ thím béo."
Thím béo là một nữ nhân mũm mĩm, nhiệt tình hay cười, quần áo trắng tinh, không tìm ra một vết dầu mỡ nào.
Nàng nhận ra Trì Hành, Tiểu tướng quân hoạt bát, thích ăn uống năm đó đã mang lại cho nàng nhiều kỷ niệm sâu sắc.
Thím béo cười rộ lên lộ ra chiếc răng nanh nhỏ không hợp tuổi của nàng: "Vị này chính là hôn thê của Tam công tử nhỉ? Ôi chao, sao lại đẹp như vậy? Đẹp nhất, xuất sắc nhất!"
Thanh Hòa là quý nữ tướng môn, dịu dàng đoan trang, nghe xong khẽ mỉm cười, khen ngợi: "Thím béo đúng là biết nhìn người."
Thím béo cười tủm tỉm nhướng mày nhìn nàng: Quả là một cô nương có thể ngồi chung với Tiểu tướng quân, lặn lội đến Bắc thị chỉ để ăn một bát canh giá vài chục văn.
Nghe người ngoài nói Uyển Uyển là vị hôn thê của mình, nàng cảm thấy khá mới mẻ, còn có chút cảm giác bồi hồi khó tả. Trì Hành sung sướng nghe hai người nói chuyện qua lại.
Nói chuyện phiếm hai câu về chuyện thường ngày xong, thím béo còn phải lo chuyện buôn bán, canh chua thì phải ăn lúc còn nóng.
Sau khi người đi rồi, Trì Hành tay trái cầm đũa, tay phải cầm một cái muỗng sứ nhỏ: "Uyển Uyển, phần của tỷ thêm chút dầu mè sẽ ngon hơn."
"Ta không muốn động."
Cơn lười dâng lên, nàng lười biếng liếc nhìn Trì Hành, gương mặt trắng trẻo mịn màng, tuy xinh đẹp nhưng vẫn thiếu đi chút sắc hồng so với người bình thường.
Trì Hành buông đôi đũa tre và muỗng sứ xuống, cầm vại dầu mè nhỏ đổ vào chén nàng ấy vài giọt: "Đáng tiếc tỷ không thích ăn cay."
Trong chén của nàng có một lớp dầu ớt đỏ nổi lên, ăn kèm với các món rau củ thanh mát cắt nhỏ, ăn xong có thể toát mồ hôi.
Sáng sớm, hai người đối mặt nhau cùng nếm thử món canh với hương vị khác nhau. Tiểu thực trong ký ức một lần nữa được nếm thử, vẫn chua như vậy.
Nhưng nhìn A Trì ăn đến mặt nhỏ đỏ au, không chú trọng sự cầu kỳ khi ăn như các quý tộc khác, tự do phóng khoáng, hòa cùng với bầu không khí phố phường hiện tại. Ở đây không có nhi tử của Đại tướng quân gì cả, dù có rực rỡ như thế nào, khí chất của nàng ấy cũng dung hòa với cuộc sống bình dị của người dân.
Thanh Hòa từ tận đáy lòng nghĩ: Cho dù A Trì không phải là "Trì tam công tử" thì người như nàng ấy lớn lên ở đâu cũng có thể sống tốt.
"Xì, cay quá. Vừa chua vừa cay, mấy năm không ăn rồi mà vẫn thấy ngon." Trì Hành không ngừng rít lên, lấy tay làm quạt hương bồ, quạt đến môi dính đầy dầu mỡ.
Thanh Hòa thấy vậy bật cười, cũng học theo nàng bỏ muỗng sứ xuống, bưng chén hoa lam lên uống một ngụm canh chua ngon lành.
Chua đến nhức răng.
Nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Sau vị chua, sự thanh mát của món canh chua mới lan tỏa trong khoang miệng.
Thanh Hòa mãi mới nhận ra, hóa ra không phải canh chua không ngon, mà là do cách ăn năm xưa của nàng không đúng.
Phố phường bốc khói trắng nghi ngút, món ăn được nấu trong nồi lớn cần phải ăn uống thô tục một chút, khi nếm thử mới cảm nhận được hương vị thực sự.
"Ngon hết sẩy!" Trì tiểu tướng quân ăn xong chén của mình, thấy Thanh Hòa nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt dịu dàng hơn bình thường, cũng không biết được bao lâu rồi, nàng ngớ người: "Sao vậy? Ăn không ngon sao?"
Cũng không phải là không ngon, ăn khá ngon. Mặt Thanh Hòa hơi đỏ, lắc đầu nói: "Nhiều quá, ăn không nổi."
Một câu "Ăn không nổi" của nàng làm mặt Trì Hành đỏ bừng, thầm trách bản thân lại giở trò lưu manh — nhưng đúng là thoại bản viết như vậy, tối qua nàng mới đọc xong, ấn tượng còn rất sâu sắc, không thể trách nàng suy nghĩ nhiều.
Không nói nhiều, nàng cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống, bưng lấy chén lớn hoa lam bên cạnh Thanh Hòa, cho thêm vừa đủ ớt, vùi đầu ăn ngon lành.
"Này, ngươi—"
Ngươi đừng ăn.
Tai Thanh Hòa đỏ ửng, đôi mắt long lanh sóng sánh nhìn chằm chằm vào nàng, lời khuyên nhủ đã đến đầu môi nhưng lại bị nuốt trở lại.
Trái tim nàng ấm áp, bỗng chốc yêu thích bầu không khí náo nhiệt, ồn ào này.
Uống hết hớp canh chua cuối cùng, Trì Hành thầm nghĩ: Nàng như vậy...có được coi là ăn nước bọt của Uyển Uyển không nhỉ.
A, không thể nghĩ về chuyện đó nữa.
Đều là lỗi của Uyển Uyển, không giấu kỹ thoại bản, đầu độc trái tim ngây thơ trong sáng của nàng.
Khóe môi nhếch lên, nàng nắm tay vị hôn thê bước ra khỏi quán canh.
Mùa xuân rực rỡ, liễu xanh hoa đỏ.
"Còn no căng nữa không?" Thanh Hòa hỏi.
"Không sao đâu, đi thêm vài bước là ổn thôi."
Đang ở độ tuổi phát triển mạnh mẽ, khẩu vị ngày càng lớn, Trì Hành xoa xoa bụng, không để trong lòng.
Nàng đã không về nhà cả đêm, sau khi ăn sáng xong cũng cần quay về phủ Tướng quân một chuyến, nàng đưa Thanh Hòa về biệt uyển rồi đi bộ về nhà.
Nhìn theo bóng hình ấy khuất dần, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, Thanh Hòa quay người trở về phòng.
Có lẽ lần sau có thể mời A Trì nếm thử món tào phớ và súp cay của dì Béo, cũng không biết ngoài nàng ra thì A Trì có giật chén của cô nương khác không...
***
Bước vào phủ Tướng quân, bỗng dưng một cây chổi lông gà bay đến, Trì Hành nhanh nhẹn né tránh, mắt mở to: "Nương! Nương làm gì vậy!"
"Ngươi hỏi nương làm gì?" Trì phu nhân trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi còn biết đường về à? Sao tối nay ngươi không ngủ ở đó luôn đi?"
Chậc!
Canh chua này là nương uống mới đúng!
Tiểu tướng quân cẩn thận đề phòng "vũ khí" trong tay nương có thể lao đến bất cứ lúc nào, cười ngọt ngào nói: "Phủ Tướng quân là nhà của con, trong nhà còn có nương, cho dù con có bị người ta đánh gãy chân, chỉ còn một hơi thở thì cũng phải bò về dỗ nương vui vẻ nha."
"Lẻo mép. Phì phì phì, đang yên đang lành sao lại nói gãy chân hả?" Trì phu nhân ném cây chổi lông gà, liếc mắt nhìn nàng hờn dỗi: "Còn không mau theo lại đây!"
"Dạ, tới liền."
Trì Anh và Trì Ngải đã đến quân doanh vài ngày trước, ăn uống cùng một nhóm lính mới.
Sáng sớm Trì đại tướng quân lâm triều, sau khi trở về đã vào thư phòng xử lý chính sự.
Trì Hành ngoan ngoãn theo nương vào phòng, Trì phu nhân ngồi trên ghế gỗ, cẩn thận nhìn nàng: "Nói cho nương biết, tối qua con đã làm gì?"
"Có thể làm gì chứ?" Nàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc thừa nhận tối qua sau khi đọc xong thoại bản không đứng đắn, nàng đã chìm trong mộng mị suốt nửa đêm, trong mơ toàn là bóng hình thanh mai dịu dàng yếu đuối của mình.
"Con ở bên cạnh phòng Uyển Uyển, ngủ một giấc đến sáng, tỉnh dậy thì đi ăn canh chua nhà thím béo, sau đó về nhà."
"Hết rồi?"
"A, hôm qua con còn uống rượu."
"Chỉ có mình con uống rượu à?"
Trì Hành gật đầu: "Sức khỏe của Uyển Uyển sao có thể mê rượu? Con uống rượu, tỷ ấy uống trà, chúng con trò chuyện rất vui vẻ."
"..."
Trì phu nhân tỏ vẻ nghi ngờ, càng nghĩ càng bực bội: "Còn gì nữa không?"
"Còn có thể có cái gì?" Trì Hành không hiểu tại sao nương lại nhìn nàng như vậy.
Một lúc lâu sau, Trì phu nhân nói thẳng với nàng: "A Hành, con nói nương nghe, con có ý với Thanh Hòa không?"
"Cái này..."
Nếu là trước đó có lẽ nàng sẽ do dự, nhưng bây giờ...
Luôn muốn xé nát váy áo của Uyển Uyển, đè nàng xuống để mình ức hiếp nàng, làm sao có thể nói là không có ý?
Nếu không có ý, sao lại nghĩ về những chuyện đó không phân biệt ngày đêm?
Trì Hành ngồi im không nói lời nào, rót một chén trà ấm, nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt cụp xuống, mang theo sự sâu sắc lờ mờ phá vỡ sự ngây thơ.
Nàng không nói lời nào, Trì phu nhân đại khái đã hiểu: "Con đã hiểu rõ rồi thì..."
"Con không rõ."
Nàng nói: "A nương, con với nàng đã quen nhau từ nhỏ, đã không thể giải thích bằng tình yêu nữa rồi. Con còn nhỏ, không muốn nghĩ nhiều, chúng con đã luôn bên nhau như hình với bóng, con ở bên nàng, nàng vui, con cũng vui, vậy là tốt rồi.Con chỉ muốn sống theo ý mình, con tin rằng một ngày nào đó trái tim sẽ cho con biết câu trả lời thực sự. Con không cần nương dẫn dắt con qua mê cung, con muốn tự mình thấu hiểu cảm xúc của bản thân, đó mới là trưởng thành. Tỷ tỷ thích con như vậy."
Nói nhiều đến đâu cũng chỉ xoay quanh "Tỷ tỷ thích", Trì phu nhân dở khóc dở cười, không biết là đang thở dài vì nữ nhi chân thành, có chủ kiến, hay là nên thở dài vì nàng mê muội.
Trước những ngã rẽ của cuộc đời, tốt nhất là để mọi thứ diễn ra tự nhiên.
Có thể thấy, dù là Thanh Hòa hay A Hành đều đang tận hưởng, tận hưởng khoái cảm bí mật mà việc đắm chìm trong suy nghĩ mang lại.
Tận hưởng cảm giác mới mẻ khi nhìn rõ tâm ý, nước chảy thành sông.
Tiểu tướng quân cười xán lạn: "Nương, con đã trưởng thành một tí xíu rồi, cũng có bí mật nhỏ, sau này nếu nương hỏi lại con, con sẽ không thành thật như vậy nữa đâu."
Trì phu nhân vui mừng vì "một tí" trưởng thành của nàng, cũng vì trong lòng nữ nhi có người thân thiết hơn mà cảm thấy buồn bã mất mát.
Nàng nhẹ nhàng xoa xoa lông mày: "Cút đi cút đi, nhãi ranh, chỉ biết chọc tức nương của ngươi thôi."
Trì Hành mỉm cười chạy đi, chạy ra cửa rồi quay đầu lại: "Nhưng con vẫn rất yêu rất yêu nương, nương đừng ghen tị nữa nha."
Người như tiểu thái dương thoắt cái đã biến mất, Trì phu nhân nâng chén trà lên rồi uống.
Nửa chén trà vừa vào cổ họng, người đã chạy đi lại bừng bừng sức sống chạy về.
"Nương ơi, người thay một đám nha hoàn trong viện của con đi, không cần Xuân Tê kia nữa."
"Xuân Tê làm sao?"
"Nàng ta..." Trì Hành ngượng ngùng nói: "Con sợ nửa đêm nàng ta sẽ bò lên giường của con."
"..."
Đúng là thẳng thắn mà.
Trì phu nhân cười khẽ: "Đang êm đẹp sao lại muốn đổi người, Thanh Hòa đã nói gì à?"
"Đâu có." Tiểu tướng quân ngó lên trên.
"Con nha. Biết rồi."
"Cảm ơn nương!" Trì Hành nhẹ nhàng hôn lên trán nương rồi bước nhanh về phía sân tập võ.
Ánh mắt Trì phu nhân sâu thẳm: Chỉ mới nghỉ ngơi ở biệt uyển một đêm thôi, còn chưa gả vào mà đã nhúng tay vào chuyện trong viện của "hôn phu" rồi, thủ đoạn của Thẩm gia cô nương quả là lợi hại.
Thật sự là nắm giữ trái tim của nữ nhi nàng chặt chẽ trong tay.
Cũng may là A Hành được yêu tha thiết.
Nàng nảy sinh chút dè chừng với cô con dâu tương lai trẻ tuổi này, nhưng rốt cuộc bởi vì "A Hành thích" cho nên dè chừng biến thành hết lòng tán thưởng.
Chỉ cần có thể dỗ được A Hành vui vẻ, cho dù Thẩm cô nương có lợi hại đến đâu thì vẫn là con dâu của Trì gia, là người một nhà.
"Người đâu tới đây, gửi một ít đồ bổ và tơ lụa đến biệt uyển Tú Xuân đi."
"Vâng, thưa phu nhân."
***
Biệt uyển.
Nhận được lễ vật do Trì gia tặng, Thanh Hòa như thể đọc được những lời mà Trì phu nhân muốn nói từ những món quà không lời này.
Đồ bổ là để nàng bồi bổ cơ thể, còn về những gấm vóc lụa là này......
Là dùng để may đồ mới cho A Trì.
Trì phu nhân ngầm đồng ý cho A Trì thường xuyên nghỉ ở chỗ này của mình.
Cũng đang dùng hành động để thể hiện: Nàng thật lòng coi mình như con dâu của Trì gia.
Thanh Hòa nhấc lên tơ lụa mềm mại như nước, bắt đầu suy nghĩ sẽ may cho Tiểu tướng quân kiểu xuân sam nào.
Màu sắc phải là đỏ lựu, kiểu dáng phải mới mẻ, tốt nhất là tôn lên chiếc cổ thon dài, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy xương quai xanh mảnh khảnh......
Nhốt ở trong phòng, chỉ mặc cho một mình nàng xem.
Đón gió xuân cuối cùng của tháng ba, hoa ở Thịnh Kinh thành đua nhau nở rộ.
Xuân sam mà Thanh Hòa may cho Trì Hành còn chưa xong, tiệc mừng thọ lần thứ sáu mươi của Thái hậu đã đến gần.
Mọi gia đình đều chuẩn bị cho lễ chúc thọ.
Hai ngày trước tiệc mừng thọ, trong cung truyền xuống khẩu dụ, Thái hậu biết được Trì gia ấu tử có năng lực hàng phục hổ, đặc biệt cho phép hắn ôm hổ vào cung để tiệc mừng thọ thêm phần rực rỡ và thú vị.
Ngày này đã đến.
Ôm lấy hổ con đã lớn hơn một vòng, Trì Hành áp sát vào tai hổ, ân cần dặn dò.
Trì Anh thấy thế, hỏi: "A Hành, ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta đang nói với nó, nếu nó vẫn cứ thành thật như trước giờ thì đêm nay sẽ không về nhà được nữa."
Không về nhà được nữa...
Ánh mắt Trì Anh tối lại.
Bệ hạ sẽ không dung thứ cho nhi tử của trọng thần có ánh hào quang quá chói lọi. Xưa kia Cao Tổ chỉ cần một lời nói là có thể khuất phục hổ dữ, mà A Hành cũng vừa vặn sở hữu khả năng khuất phục hổ. Đôi khi tài năng lộ ra quá rõ, ngược lại càng có thể mang đến tai họa.
Hắn thầm than ấu đệ thông minh, nhẹ nhàng nói: "Vậy ngươi dặn dò cho kỹ."
"Ta biết rồi." Trì Hành vuốt đuôi của Phi Tuyết, trong miệng lẩm bẩm.
Hổ con chớp chớp đôi mắt to tròn, không biết nó có hiểu được tâm ý của chủ nhân hay không.
Đầu tháng tư, Thái hậu tổ chức sinh nhật lần thứ sáu mươi, các triều thần dẫn theo gia quyến tiến vào cung một cách trật tự.
Trì Hành đặc biệt tìm một sợi dây buộc vào cổ Phi Tuyết, nhìn thấy cảnh tượng này, thủ vệ cười thầm con hổ của Tam công tử cũng không ngoan ngoãn như lời đồn, ngay cả khi bị xích cũng khó khống chế, cảm thán tin đồn thật quá phóng đại.
Xe ngựa của Thẩm gia chậm rãi dừng lại trước cửa cung, Trì Hành quy củ bước tới bái kiến nhạc phụ đại nhân tương lai.
Thẩm Duyên Ân nhìn thấy nàng liền nhớ đến chuyện vài ngày trước nàng nghỉ ngơi ở biệt uyển, ánh mắt lạnh lùng như sao, lãnh đạm gật đầu, không nói nhiều.
Tính tình hắn vốn lãnh đạm, cùng cha là bạn già nhiều năm mà ngày thường cũng không nói với nhau được mấy câu. Hắn là người kín tiếng, lạnh lùng, Tiểu tướng quân đã quen với chuyện đó từ lâu, nàng nắm chặt sợi dây xích hổ, tiến đến trước cỗ xe ngựa.
Rèm cửa được nhấc lên, lộ ra bên trong một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ váy màu phù dung, váy lụa thêu hình đám mây hoa đào, Trì Hành cười toe toét nói: "Thanh Hòa tỷ tỷ!"
Biết đủ là được, nàng kiềm chế sức hút toát ra từ người mình: "Được rồi, tỉnh rồi thì dọn dẹp, đi ăn tối thôi."
Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn lại mang theo ba phần ý nhị mà ban ngày không có.
Trì Hành ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy môi nàng mấp máy, nghe giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của nàng, tâm trí đều bị mê hoặc.
Tình thanh mai biến chất.
Trong lòng nàng chột dạ, đầu ngón tay mân mê mấy sợi tóc rối bên tai, ngoan ngoãn nghe theo lời Thanh Hòa.
Ngồi dậy khỏi giường, nàng cúi đầu nhìn cổ áo đang mở, vô thức nhớ lại giấc mộng kiều diễm đó.
Trong mơ, Uyển Uyển vậy mà lại cúi người liếm hôn môi nàng —— đó là hương vị mềm mại lưu luyến đến cỡ nào?Môi nàng run run, ma xui quỷ khiến nàng giơ ngón tay lên sờ vào môi dưới, vẻ mặt ngơ ngác.
Thu những cử động nhỏ theo bản năng của nàng vào trong mắt, trong lòng Thanh Hòa run lên, sợ nàng suy nghĩ nhiều nên nhẹ giọng thúc giục: "Sao ngươi còn chưa xuống?"
Trì Hành giật mình, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, xấu hổ.
Sao nàng lại có thể xúc phạm Uyển Uyển như vậy trước mặt nàng ấy được chứ?
Một cái tát đánh vào trán, nghe thôi đã thấy đau.
Trên vầng trán trắng nõn nhanh chóng hiện ra vết đỏ, Thanh Hòa vì thế mà tức giận: "Đang yên đang lành ngươi tự đánh mình làm gì?"
Nàng nhẹ nhàng bước đến mép giường, đau lòng thổi nhẹ lên trán nàng ấy, như thể làm vậy thì cơn đau sẽ tan biến, vết đỏ cũng sẽ biến mất không dấu vết.
Mở mắt ra, nhìn rõ ánh mắt thương tiếc của nàng, Trì Hành nói thầm: Sao nàng vẫn còn coi ta như trẻ con vậy?
Không phục thì không phục, cũng không ảnh hưởng gì đến việc nàng nhanh chóng bị sự dịu dàng, ấm áp như làn gió xuân cuốn hút.
Tâm can run lên, nhắm mắt lại không dám mở ra.
Hơi thở mềm mại ấm áp lướt qua một mảng da nhỏ trên trán nàng, mi mắt nàng chớp liên tục, như muốn che giấu nhưng lại vô tình để lộ những cảm xúc thực sự đang dâng trào trong lòng.
"A Trì ngốc." Thanh Hòa lùi lại nửa bước, quay người lấy quần áo mới từ giá treo quần áo bằng gỗ lê.
"Mau thu dọn đi, vì chờ ngươi mà ta vẫn còn đói đây."
Tiểu tướng quân cười khúc khích, nhận lấy trường bào, nhanh chóng vén chăn gấm: "Sẽ xong ngay thôi."
Nàng không nói một lời cởi quần áo, Thẩm cô nương nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm.
Lúc sau nàng không tiện nhìn nhiều nữa, quay lưng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt xa xăm.
Trăng sao không một tiếng động.
Tháng ba, hoa nghênh xuân nở rất đẹp.
Trì Hành buộc đai ngọc lại, giọng nàng vang lên trong trẻo và cao vút: "Xong rồi."
Đây là lần đầu tiên Tiểu tướng quân ở lại biệt uyển qua đêm, đầu bếp trong phủ dốc hết sức mình để làm những món ăn ngon miệng và tinh tế theo công thức mà Liễu Cầm cô nương đưa cho.
Hầu hết hạ nhân ở biệt uyển đều là người khuyết tật, Thanh Hòa thích yên tĩnh, không thích những người xung quanh nói quá nhiều.
Do đó, bất kể ngày đêm, nơi đây luôn mang một bầu không khí tĩnh lặng và ấm áp mà không nơi nào khác có được.
Người câm với người câm cùng làm việc với nhau, không ai coi thường ai. Những hạ nhân sống trong biệt uyển Tú Xuân luôn dành sự biết ơn cho vị chủ tử xinh đẹp và tốt bụng của họ.
Chỉ lấy những món ăn trên bàn gỗ lúc này làm ví dụ, đầy ắp tình cảm, hoàn toàn được làm theo khẩu vị của Trì Hành, sắc hương vị đều đủ cả.
Ban ngày uống nhiều rượu, khi thức dậy liền cảm giác trong bụng trống rỗng, nàng ăn rất ngon miệng: "Tỷ tỷ, đầu bếp chỗ tỷ tay nghề thật không tồi."
Nhìn nàng ăn uống vui vẻ, Thanh Hoa mỉm cười nói: "Thưởng."
Ba đầu bếp đứng cách đó vài bước cúi đầu cười tạ ơn, vui vẻ cầm lấy một thỏi vàng rồi lui ra.
"Ăn chậm thôi."
"Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi." Trì Hành chủ động gắp đồ ăn cho nàng.
Sau một ngày uống rượu giải khuây, hỏi đông hỏi tây và đi đến kết luận "chỉ là một người bình thường", Trì tiểu tướng quân thản nhiên chấp nhận sự thật rằng mình "không phải là người tốt, mà là một người bình thường".
May là Uyển Uyển không biết nàng đang nghĩ gì, nàng cũng không muốn nói sớm để gây phiền hà.
Thực sắc tính dã, có lẽ hai năm nữa nàng sẽ quen với điều đó, tâm như nước lặng.
Tất nhiên, cũng có khả năng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng ngày đó vẫn chưa đến mà không phải sao?
Tiểu tướng quân không muốn trở thành cầm thú đã kìm nén ham muốn đang dâng trào trong lòng, nàng không còn ghét bỏ bản thân xa lạ mà chân thật ở sâu bên trong nội tâm nữa, đôi mắt trong veo trong trẻo.
Thanh Hòa quan sát sự thay đổi trong cảm xúc của nàng, trong lòng như gương sáng, không vội vàng: "Ăn ít thôi, kẻo buổi tối mất ngủ."
"Ừ! Để ta ăn thêm miếng nữa."
Nói ăn một miếng, sau khi ăn một miếng xong liền thật sự đặt đũa dài xuống.
Liễu Sắt bưng trà xanh đã chuẩn bị sẵn chờ ở bên cạnh, Trì Hành cẩn thận súc miệng. Từ đầu đến cuối đều rất tự nhiên, thoải mái giống như ở nhà.
Thanh Hòa thích sự tự nhiên, thoải mái và không câu nệ của nàng.
Màn đêm buông xuống, sau khi dùng xong bữa tối dễ tiêu hóa, hai người thong thả dạo bước trong vườn với tâm trạng vui vẻ.
Ánh trăng trong trẻo, Thanh Hòa nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt đất, câu được câu chăng thì thầm với nàng.
Trì Hành ngủ ngon, ăn ngon, tinh thần sảng khoái, đi được một đoạn, nghiêng đầu nhìn thấy người bên cạnh lộ vẻ mệt mỏi, bèn đề nghị quay về phòng nghỉ ngơi.
"Không đi dạo nữa à?" Nàng đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.
"Hôm khác đi dạo tiếp." Trì Hành sờ bụng: "Tiếp tục đi dạo nữa là lại đói mất thôi."
Thanh Hòa bị nàng chọc cười: "Được rồi, chúng ta về đi."
Biệt uyển yên tĩnh, Trì Hành cầm đèn lồng thỏ con soi đường cho nàng, đi được nửa đường bỗng hỏi: "Uyển Uyển, ta ngủ lại đây thực sự không sao chứ?"
"Ngươi lo lắng cái gì? Lo lắng người ngoài nói ta không biết giữ gìn, hay là lo lắng họ sẽ nói ngươi phong lưu háo sắc?"
Nàng dừng bước, mặt mày thêm ba phần kiêu hãnh: "Chỉ cần không khua môi múa mép trước mặt ta thì mặc kệ họ nói gì, ta vui là được. Ngươi cũng đừng quan tâm."
Trì Hành thích nàng như vậy, cong khóe môi: "Cũng phải, hai ta cũng từng tư bôn qua rồi."
Dưới ánh trăng mờ ảo, Thanh Hòa nhìn nàng với ánh mắt trìu mến. Nàng không biết liệu việc mình tự chủ trương, ngoan cố lôi kéo A Trì lao xuống "vực thẳm" là đúng hay sai.
Cuộc sống của nàng không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân. Hàn độc kia, chẳng ai biết khi nào sẽ giáng cho nàng một đòn chí mạng. Tuổi thọ của nàng ngắn ngủi đến đáng thương, điều duy nhất có thể làm là không màng đến lời đàm tiếu của người đời, sống tốt cuộc đời của chính mình.
Muốn có thứ gì đó, bằng mọi giá phải có được.
Nàng không hỏi đúng sai, chỉ muốn tiến về phía trước.
"Tối nay ngươi ngủ ở phòng bên cạnh ta, sáng mai chúng ta đi ăn canh nhà thím béo."
Nàng sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự, Trì tiểu tướng quân mặt mày hớn hở: "Tuyệt quá."
Nhìn nàng trở về phòng, Thanh Hòa đứng ngoài cửa một lúc rồi quay lại khuê phòng của mình.
Tắm xong, Trì Hành mặc đồ ngủ vào đi chân trần leo lên giường lớn.
Hai ngày nay chuyện không có bao nhiêu, nhưng tâm trạng của nàng lại thay đổi chóng mặt.
Ban ngày say khướt ngủ đến tận khuya, dưới thân là giường rộng gối ôm, vậy mà Trì tiểu tướng quân dù có thế nào cũng không ngủ được.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lấy ra một quyển thoại bản từ phòng Thanh Hòa, đọc một cách say mê.
Ý thức tình dục thức tỉnh, ham muốn tích tụ trong lòng, nhìn lại những câu chuyện tình yêu thường ngày sến súa ngọt ngấy, vậy mà nếm ra một loại thú vị khác biệt so với trước đây.
Đèn đuốc sáng trưng, nàng nằm trên giường đọc đến quên cả trời đất, lúc thì nhíu mày, lúc thì lại bật cười vì những tình tiết thú vị trong truyện.
Khi lật đến trang cuối cùng, khuôn mặt nhỏ của nàng bỗng sững sờ, hơi thở khựng lại. Nhìn mãi, nhìn mãi, không tự chủ được mà tưởng tượng nữ tử trong đó chính là Uyển Uyển, bụng dưới dần dần dâng lên một cảm giác nóng rực.
Thở hổn hển đọc xong, nàng ném thoại bản sang một bên, nức nở vài tiếng rồi vùi mặt vào chăn.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sao im lặng không tiếng động.
Nghe thấy động tĩnh nhỏ truyền tới từ phòng bên cạnh, thiếu nữ lẽ ra đang ngủ say nằm nghiêng trên giường, mỉm cười thật nhẹ.
Đó là món quà mà nàng đặc biệt chuẩn bị cho A Trì.
Không ngờ tay nàng ấy lại nhanh như vậy.
Chuẩn bị thoại bản này không phải vì mục đích gì khác, đơn giản chỉ là để trêu chọc nàng ấy.
Từng ngày trôi qua, điều đó sẽ in dấu trong lòng A Trì. Lần đầu nhìn thấy tình dục đã vùi bản thân vào trong trái tim nàng ấy, để rồi những giấc mộng lúc nửa đêm sẽ lần lượt thiêu đốt cơ thể, khi đã đủ lửa, nàng ấy tự nhiên biết phải làm gì.
Mùi hương quen thuộc của Trì Hành thoang thoảng trong hơi thở, Thanh Hòa mỉm cười nhắm mắt lại.
Mơ đẹp.
Tiểu tướng quân của ta.
***
Trời đã sáng rực.
Trì tiểu tướng quân nằm trên giường, sống không còn gì luyến tiếc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A Trì? Ngươi tỉnh rồi à?"
"..."
Với dáng người mảnh mai, Trì Hành nhún mình dậy khỏi giường, khuôn mặt nhỏ ửng hồng: "Ta tỉnh rồi, đợi ta mặc quần áo đã!"
Thẩm cô nương đứng trước cửa, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Nhìn thấy nụ cười này, Liễu Cầm và Liễu Sắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cảm thấy lo lắng cho Tiểu tướng quân trong phòng.
Tiểu tướng quân thảm thật, dù lật đi lật lại thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tiểu thư nhà mình.
Trì Hành vội vàng mặc quần áo, không để nàng ấy phải đợi lâu, nàng bước nhanh ra ngoài.
Cửa mở, Thanh Hòa thản nhiên nhướng mày: "Sao lại ngủ đến giờ này?"
Cả người Trì Hành cứng đờ: "Ta, ta cũng không biết."
Liễu Cầm và Liễu Sắt đứng chờ ngoài cửa. Thanh Hòa bước vào một cách tao nhã, nở nụ cười nửa miệng nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng đáng ngờ của nàng.
Nhìn thấy Tiểu tướng quân xấu hổ đến mức không chốn nào dung thân, Thanh Hòa mới từ bi dời mắt đi, đứng dậy mở cửa sổ hoa cho nàng.
"Trong phòng ta bị mất một quyển thoại bản, ngươi lấy à?"
Hai người họ thường xuyên không phân biệt ngươi ta, không khách khí ẩn chứa đầy tình cảm thân mật.
"A, ta lấy sao?" Trì Hành "chợt nhận ra": "À, có lẽ là ta lấy nhầm..."
Nàng quay người, lấy từ dưới gối ra quyển thoại bản đã hại nàng nửa đêm mơ thấy giấc mơ hỗn loạn kia, quay đầu lại nhìn, đôi mắt hiếm thấy có quầng thâm, nghiêm nghị nói: "Uyển Uyển, sau này tỷ nên bớt đọc mấy thứ này đi."
"Ồ?" Vẻ mặt Thanh Hòa trong sáng: "Ta đọc cái gì?"
Trì Hành sờ sờ cái mũi, mặt đỏ tai hồng: "Ta biết tỷ chay mặn không kỵ, nhưng cái này quá..."
"Quá cái gì?"
Nhớ lại cảnh yêu tinh đánh nhau đêm qua, trái tim Tiểu tướng quân đập thình thịch: "Tỷ tự biết."
"Ta không biết."
Khóe môi Thẩm cô nương khẽ cong lên: "Đây chính là nguyên nhân ban đêm ngươi ngủ không ngon sao? A Trì, chẳng lẽ ngươi động lòng rồi sao?"
"Hừ — Nói bậy!"
Thanh Hòa nhận lấy thoại bản, không trêu chọc nàng nữa, sợ chọc giận rồi lại phải tốn thời gian dỗ dành, bước chân rời đi, tự mình dọn dẹp chiếc giường bừa bộn cho Trì Hành.
Nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của nàng, trong lòng Trì Hành ấm áp, xoa xoa mặt, gọi nha hoàn vào.
Thu dọn xong, hai người ung dung bước ra ngoài đón nắng xuân.
Quán canh của thím béo nằm ở Bắc thị, một nơi vô cùng nhộn nhịp với đủ loại tiểu thực khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Hầu hết mọi người đến đây đều có một điểm chung — ăn uống.
"Thím ơi, cho hai bát canh chua nhé!"
"Được!"
Trì Hành kéo Thanh Hòa ngồi xuống, cẩn thận lau sạch đôi đũa dài cho nàng: "Thật ra không có bẩn, quán của thím béo làm ăn phát đạt, thứ nhất là tay nghề không tệ, thứ hai là sạch sẽ. Có lần ta lẻn vào sau bếp của bọn họ, chậc chậc, ngay lập tức đã thích nơi này rồi. Cả nhà thím béo đều là những người tỉ mỉ."
"Ta còn chưa nói câu nào mà ngươi đã biết ta không thích rồi sao?"
"Cái đó thì chưa chắc." Trì Hành vẫn còn nhớ lúc sáng sớm bị trêu chọc, nhếch môi: "Cuối cùng ta cũng hiểu, tỷ mà hư lên thì kẻ xấu thực sự cũng sẽ bị tỷ dọa sợ bỏ chạy."
"Vậy kẻ xấu thực sự là ai?"
Trì Hành nghĩ thầm: Cũng không thể nói là ta được.
Nàng hừ hừ, không trả lời. Có lẽ tiếng hừ hừ đó chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
"Ngươi nói ta hư, vậy ngươi cảm thấy ta có đẹp không?"
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng bỗng ửng đỏ, mặt như ráng mây buổi sớm, trong lòng tự động bổ sung những lời của Uyển Uyển: Ngươi cảm thấy ta giữ thoại bản đó không tốt, vậy ngươi thấy thoại bản đêm qua có hay không?
Nhìn chằm chằm nàng, Thanh Hòa chợt hối hận vì đã trêu chọc nàng ở nơi đông người này.
A Trì thẹn thùng như vậy, vụng trộm mà nhìn, cất giấu mà nhìn, quang minh chính đại mà nhìn, đều chỉ có nàng mới được nhìn.
Một luồng nhiệt tràn ngập trong lòng Trì Hành, không đúng lúc lại nhớ tới khi nhìn thấy cái đó, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến hình ảnh thanh mai xinh đẹp mà nàng cắt đôi để lộ nhân mè đen.
Vừa nghĩ đến những điều mình đã làm với Uyển Uyển, bắp chân nàng mềm nhũn, vội vàng cúi đầu: "Cũng tạm được."
"Canh chua tới rồi——"
Trì Hành thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, giương môi cười: "Đa tạ thím béo."
Thím béo là một nữ nhân mũm mĩm, nhiệt tình hay cười, quần áo trắng tinh, không tìm ra một vết dầu mỡ nào.
Nàng nhận ra Trì Hành, Tiểu tướng quân hoạt bát, thích ăn uống năm đó đã mang lại cho nàng nhiều kỷ niệm sâu sắc.
Thím béo cười rộ lên lộ ra chiếc răng nanh nhỏ không hợp tuổi của nàng: "Vị này chính là hôn thê của Tam công tử nhỉ? Ôi chao, sao lại đẹp như vậy? Đẹp nhất, xuất sắc nhất!"
Thanh Hòa là quý nữ tướng môn, dịu dàng đoan trang, nghe xong khẽ mỉm cười, khen ngợi: "Thím béo đúng là biết nhìn người."
Thím béo cười tủm tỉm nhướng mày nhìn nàng: Quả là một cô nương có thể ngồi chung với Tiểu tướng quân, lặn lội đến Bắc thị chỉ để ăn một bát canh giá vài chục văn.
Nghe người ngoài nói Uyển Uyển là vị hôn thê của mình, nàng cảm thấy khá mới mẻ, còn có chút cảm giác bồi hồi khó tả. Trì Hành sung sướng nghe hai người nói chuyện qua lại.
Nói chuyện phiếm hai câu về chuyện thường ngày xong, thím béo còn phải lo chuyện buôn bán, canh chua thì phải ăn lúc còn nóng.
Sau khi người đi rồi, Trì Hành tay trái cầm đũa, tay phải cầm một cái muỗng sứ nhỏ: "Uyển Uyển, phần của tỷ thêm chút dầu mè sẽ ngon hơn."
"Ta không muốn động."
Cơn lười dâng lên, nàng lười biếng liếc nhìn Trì Hành, gương mặt trắng trẻo mịn màng, tuy xinh đẹp nhưng vẫn thiếu đi chút sắc hồng so với người bình thường.
Trì Hành buông đôi đũa tre và muỗng sứ xuống, cầm vại dầu mè nhỏ đổ vào chén nàng ấy vài giọt: "Đáng tiếc tỷ không thích ăn cay."
Trong chén của nàng có một lớp dầu ớt đỏ nổi lên, ăn kèm với các món rau củ thanh mát cắt nhỏ, ăn xong có thể toát mồ hôi.
Sáng sớm, hai người đối mặt nhau cùng nếm thử món canh với hương vị khác nhau. Tiểu thực trong ký ức một lần nữa được nếm thử, vẫn chua như vậy.
Nhưng nhìn A Trì ăn đến mặt nhỏ đỏ au, không chú trọng sự cầu kỳ khi ăn như các quý tộc khác, tự do phóng khoáng, hòa cùng với bầu không khí phố phường hiện tại. Ở đây không có nhi tử của Đại tướng quân gì cả, dù có rực rỡ như thế nào, khí chất của nàng ấy cũng dung hòa với cuộc sống bình dị của người dân.
Thanh Hòa từ tận đáy lòng nghĩ: Cho dù A Trì không phải là "Trì tam công tử" thì người như nàng ấy lớn lên ở đâu cũng có thể sống tốt.
"Xì, cay quá. Vừa chua vừa cay, mấy năm không ăn rồi mà vẫn thấy ngon." Trì Hành không ngừng rít lên, lấy tay làm quạt hương bồ, quạt đến môi dính đầy dầu mỡ.
Thanh Hòa thấy vậy bật cười, cũng học theo nàng bỏ muỗng sứ xuống, bưng chén hoa lam lên uống một ngụm canh chua ngon lành.
Chua đến nhức răng.
Nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Sau vị chua, sự thanh mát của món canh chua mới lan tỏa trong khoang miệng.
Thanh Hòa mãi mới nhận ra, hóa ra không phải canh chua không ngon, mà là do cách ăn năm xưa của nàng không đúng.
Phố phường bốc khói trắng nghi ngút, món ăn được nấu trong nồi lớn cần phải ăn uống thô tục một chút, khi nếm thử mới cảm nhận được hương vị thực sự.
"Ngon hết sẩy!" Trì tiểu tướng quân ăn xong chén của mình, thấy Thanh Hòa nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt dịu dàng hơn bình thường, cũng không biết được bao lâu rồi, nàng ngớ người: "Sao vậy? Ăn không ngon sao?"
Cũng không phải là không ngon, ăn khá ngon. Mặt Thanh Hòa hơi đỏ, lắc đầu nói: "Nhiều quá, ăn không nổi."
Một câu "Ăn không nổi" của nàng làm mặt Trì Hành đỏ bừng, thầm trách bản thân lại giở trò lưu manh — nhưng đúng là thoại bản viết như vậy, tối qua nàng mới đọc xong, ấn tượng còn rất sâu sắc, không thể trách nàng suy nghĩ nhiều.
Không nói nhiều, nàng cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống, bưng lấy chén lớn hoa lam bên cạnh Thanh Hòa, cho thêm vừa đủ ớt, vùi đầu ăn ngon lành.
"Này, ngươi—"
Ngươi đừng ăn.
Tai Thanh Hòa đỏ ửng, đôi mắt long lanh sóng sánh nhìn chằm chằm vào nàng, lời khuyên nhủ đã đến đầu môi nhưng lại bị nuốt trở lại.
Trái tim nàng ấm áp, bỗng chốc yêu thích bầu không khí náo nhiệt, ồn ào này.
Uống hết hớp canh chua cuối cùng, Trì Hành thầm nghĩ: Nàng như vậy...có được coi là ăn nước bọt của Uyển Uyển không nhỉ.
A, không thể nghĩ về chuyện đó nữa.
Đều là lỗi của Uyển Uyển, không giấu kỹ thoại bản, đầu độc trái tim ngây thơ trong sáng của nàng.
Khóe môi nhếch lên, nàng nắm tay vị hôn thê bước ra khỏi quán canh.
Mùa xuân rực rỡ, liễu xanh hoa đỏ.
"Còn no căng nữa không?" Thanh Hòa hỏi.
"Không sao đâu, đi thêm vài bước là ổn thôi."
Đang ở độ tuổi phát triển mạnh mẽ, khẩu vị ngày càng lớn, Trì Hành xoa xoa bụng, không để trong lòng.
Nàng đã không về nhà cả đêm, sau khi ăn sáng xong cũng cần quay về phủ Tướng quân một chuyến, nàng đưa Thanh Hòa về biệt uyển rồi đi bộ về nhà.
Nhìn theo bóng hình ấy khuất dần, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, Thanh Hòa quay người trở về phòng.
Có lẽ lần sau có thể mời A Trì nếm thử món tào phớ và súp cay của dì Béo, cũng không biết ngoài nàng ra thì A Trì có giật chén của cô nương khác không...
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước vào phủ Tướng quân, bỗng dưng một cây chổi lông gà bay đến, Trì Hành nhanh nhẹn né tránh, mắt mở to: "Nương! Nương làm gì vậy!"
"Ngươi hỏi nương làm gì?" Trì phu nhân trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi còn biết đường về à? Sao tối nay ngươi không ngủ ở đó luôn đi?"
Chậc!
Canh chua này là nương uống mới đúng!
Tiểu tướng quân cẩn thận đề phòng "vũ khí" trong tay nương có thể lao đến bất cứ lúc nào, cười ngọt ngào nói: "Phủ Tướng quân là nhà của con, trong nhà còn có nương, cho dù con có bị người ta đánh gãy chân, chỉ còn một hơi thở thì cũng phải bò về dỗ nương vui vẻ nha."
"Lẻo mép. Phì phì phì, đang yên đang lành sao lại nói gãy chân hả?" Trì phu nhân ném cây chổi lông gà, liếc mắt nhìn nàng hờn dỗi: "Còn không mau theo lại đây!"
"Dạ, tới liền."
Trì Anh và Trì Ngải đã đến quân doanh vài ngày trước, ăn uống cùng một nhóm lính mới.
Sáng sớm Trì đại tướng quân lâm triều, sau khi trở về đã vào thư phòng xử lý chính sự.
Trì Hành ngoan ngoãn theo nương vào phòng, Trì phu nhân ngồi trên ghế gỗ, cẩn thận nhìn nàng: "Nói cho nương biết, tối qua con đã làm gì?"
"Có thể làm gì chứ?" Nàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc thừa nhận tối qua sau khi đọc xong thoại bản không đứng đắn, nàng đã chìm trong mộng mị suốt nửa đêm, trong mơ toàn là bóng hình thanh mai dịu dàng yếu đuối của mình.
"Con ở bên cạnh phòng Uyển Uyển, ngủ một giấc đến sáng, tỉnh dậy thì đi ăn canh chua nhà thím béo, sau đó về nhà."
"Hết rồi?"
"A, hôm qua con còn uống rượu."
"Chỉ có mình con uống rượu à?"
Trì Hành gật đầu: "Sức khỏe của Uyển Uyển sao có thể mê rượu? Con uống rượu, tỷ ấy uống trà, chúng con trò chuyện rất vui vẻ."
"..."
Trì phu nhân tỏ vẻ nghi ngờ, càng nghĩ càng bực bội: "Còn gì nữa không?"
"Còn có thể có cái gì?" Trì Hành không hiểu tại sao nương lại nhìn nàng như vậy.
Một lúc lâu sau, Trì phu nhân nói thẳng với nàng: "A Hành, con nói nương nghe, con có ý với Thanh Hòa không?"
"Cái này..."
Nếu là trước đó có lẽ nàng sẽ do dự, nhưng bây giờ...
Luôn muốn xé nát váy áo của Uyển Uyển, đè nàng xuống để mình ức hiếp nàng, làm sao có thể nói là không có ý?
Nếu không có ý, sao lại nghĩ về những chuyện đó không phân biệt ngày đêm?
Trì Hành ngồi im không nói lời nào, rót một chén trà ấm, nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt cụp xuống, mang theo sự sâu sắc lờ mờ phá vỡ sự ngây thơ.
Nàng không nói lời nào, Trì phu nhân đại khái đã hiểu: "Con đã hiểu rõ rồi thì..."
"Con không rõ."
Nàng nói: "A nương, con với nàng đã quen nhau từ nhỏ, đã không thể giải thích bằng tình yêu nữa rồi. Con còn nhỏ, không muốn nghĩ nhiều, chúng con đã luôn bên nhau như hình với bóng, con ở bên nàng, nàng vui, con cũng vui, vậy là tốt rồi.Con chỉ muốn sống theo ý mình, con tin rằng một ngày nào đó trái tim sẽ cho con biết câu trả lời thực sự. Con không cần nương dẫn dắt con qua mê cung, con muốn tự mình thấu hiểu cảm xúc của bản thân, đó mới là trưởng thành. Tỷ tỷ thích con như vậy."
Nói nhiều đến đâu cũng chỉ xoay quanh "Tỷ tỷ thích", Trì phu nhân dở khóc dở cười, không biết là đang thở dài vì nữ nhi chân thành, có chủ kiến, hay là nên thở dài vì nàng mê muội.
Trước những ngã rẽ của cuộc đời, tốt nhất là để mọi thứ diễn ra tự nhiên.
Có thể thấy, dù là Thanh Hòa hay A Hành đều đang tận hưởng, tận hưởng khoái cảm bí mật mà việc đắm chìm trong suy nghĩ mang lại.
Tận hưởng cảm giác mới mẻ khi nhìn rõ tâm ý, nước chảy thành sông.
Tiểu tướng quân cười xán lạn: "Nương, con đã trưởng thành một tí xíu rồi, cũng có bí mật nhỏ, sau này nếu nương hỏi lại con, con sẽ không thành thật như vậy nữa đâu."
Trì phu nhân vui mừng vì "một tí" trưởng thành của nàng, cũng vì trong lòng nữ nhi có người thân thiết hơn mà cảm thấy buồn bã mất mát.
Nàng nhẹ nhàng xoa xoa lông mày: "Cút đi cút đi, nhãi ranh, chỉ biết chọc tức nương của ngươi thôi."
Trì Hành mỉm cười chạy đi, chạy ra cửa rồi quay đầu lại: "Nhưng con vẫn rất yêu rất yêu nương, nương đừng ghen tị nữa nha."
Người như tiểu thái dương thoắt cái đã biến mất, Trì phu nhân nâng chén trà lên rồi uống.
Nửa chén trà vừa vào cổ họng, người đã chạy đi lại bừng bừng sức sống chạy về.
"Nương ơi, người thay một đám nha hoàn trong viện của con đi, không cần Xuân Tê kia nữa."
"Xuân Tê làm sao?"
"Nàng ta..." Trì Hành ngượng ngùng nói: "Con sợ nửa đêm nàng ta sẽ bò lên giường của con."
"..."
Đúng là thẳng thắn mà.
Trì phu nhân cười khẽ: "Đang êm đẹp sao lại muốn đổi người, Thanh Hòa đã nói gì à?"
"Đâu có." Tiểu tướng quân ngó lên trên.
"Con nha. Biết rồi."
"Cảm ơn nương!" Trì Hành nhẹ nhàng hôn lên trán nương rồi bước nhanh về phía sân tập võ.
Ánh mắt Trì phu nhân sâu thẳm: Chỉ mới nghỉ ngơi ở biệt uyển một đêm thôi, còn chưa gả vào mà đã nhúng tay vào chuyện trong viện của "hôn phu" rồi, thủ đoạn của Thẩm gia cô nương quả là lợi hại.
Thật sự là nắm giữ trái tim của nữ nhi nàng chặt chẽ trong tay.
Cũng may là A Hành được yêu tha thiết.
Nàng nảy sinh chút dè chừng với cô con dâu tương lai trẻ tuổi này, nhưng rốt cuộc bởi vì "A Hành thích" cho nên dè chừng biến thành hết lòng tán thưởng.
Chỉ cần có thể dỗ được A Hành vui vẻ, cho dù Thẩm cô nương có lợi hại đến đâu thì vẫn là con dâu của Trì gia, là người một nhà.
"Người đâu tới đây, gửi một ít đồ bổ và tơ lụa đến biệt uyển Tú Xuân đi."
"Vâng, thưa phu nhân."
***
Biệt uyển.
Nhận được lễ vật do Trì gia tặng, Thanh Hòa như thể đọc được những lời mà Trì phu nhân muốn nói từ những món quà không lời này.
Đồ bổ là để nàng bồi bổ cơ thể, còn về những gấm vóc lụa là này......
Là dùng để may đồ mới cho A Trì.
Trì phu nhân ngầm đồng ý cho A Trì thường xuyên nghỉ ở chỗ này của mình.
Cũng đang dùng hành động để thể hiện: Nàng thật lòng coi mình như con dâu của Trì gia.
Thanh Hòa nhấc lên tơ lụa mềm mại như nước, bắt đầu suy nghĩ sẽ may cho Tiểu tướng quân kiểu xuân sam nào.
Màu sắc phải là đỏ lựu, kiểu dáng phải mới mẻ, tốt nhất là tôn lên chiếc cổ thon dài, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy xương quai xanh mảnh khảnh......
Nhốt ở trong phòng, chỉ mặc cho một mình nàng xem.
Đón gió xuân cuối cùng của tháng ba, hoa ở Thịnh Kinh thành đua nhau nở rộ.
Xuân sam mà Thanh Hòa may cho Trì Hành còn chưa xong, tiệc mừng thọ lần thứ sáu mươi của Thái hậu đã đến gần.
Mọi gia đình đều chuẩn bị cho lễ chúc thọ.
Hai ngày trước tiệc mừng thọ, trong cung truyền xuống khẩu dụ, Thái hậu biết được Trì gia ấu tử có năng lực hàng phục hổ, đặc biệt cho phép hắn ôm hổ vào cung để tiệc mừng thọ thêm phần rực rỡ và thú vị.
Ngày này đã đến.
Ôm lấy hổ con đã lớn hơn một vòng, Trì Hành áp sát vào tai hổ, ân cần dặn dò.
Trì Anh thấy thế, hỏi: "A Hành, ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta đang nói với nó, nếu nó vẫn cứ thành thật như trước giờ thì đêm nay sẽ không về nhà được nữa."
Không về nhà được nữa...
Ánh mắt Trì Anh tối lại.
Bệ hạ sẽ không dung thứ cho nhi tử của trọng thần có ánh hào quang quá chói lọi. Xưa kia Cao Tổ chỉ cần một lời nói là có thể khuất phục hổ dữ, mà A Hành cũng vừa vặn sở hữu khả năng khuất phục hổ. Đôi khi tài năng lộ ra quá rõ, ngược lại càng có thể mang đến tai họa.
Hắn thầm than ấu đệ thông minh, nhẹ nhàng nói: "Vậy ngươi dặn dò cho kỹ."
"Ta biết rồi." Trì Hành vuốt đuôi của Phi Tuyết, trong miệng lẩm bẩm.
Hổ con chớp chớp đôi mắt to tròn, không biết nó có hiểu được tâm ý của chủ nhân hay không.
Đầu tháng tư, Thái hậu tổ chức sinh nhật lần thứ sáu mươi, các triều thần dẫn theo gia quyến tiến vào cung một cách trật tự.
Trì Hành đặc biệt tìm một sợi dây buộc vào cổ Phi Tuyết, nhìn thấy cảnh tượng này, thủ vệ cười thầm con hổ của Tam công tử cũng không ngoan ngoãn như lời đồn, ngay cả khi bị xích cũng khó khống chế, cảm thán tin đồn thật quá phóng đại.
Xe ngựa của Thẩm gia chậm rãi dừng lại trước cửa cung, Trì Hành quy củ bước tới bái kiến nhạc phụ đại nhân tương lai.
Thẩm Duyên Ân nhìn thấy nàng liền nhớ đến chuyện vài ngày trước nàng nghỉ ngơi ở biệt uyển, ánh mắt lạnh lùng như sao, lãnh đạm gật đầu, không nói nhiều.
Tính tình hắn vốn lãnh đạm, cùng cha là bạn già nhiều năm mà ngày thường cũng không nói với nhau được mấy câu. Hắn là người kín tiếng, lạnh lùng, Tiểu tướng quân đã quen với chuyện đó từ lâu, nàng nắm chặt sợi dây xích hổ, tiến đến trước cỗ xe ngựa.
Rèm cửa được nhấc lên, lộ ra bên trong một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ váy màu phù dung, váy lụa thêu hình đám mây hoa đào, Trì Hành cười toe toét nói: "Thanh Hòa tỷ tỷ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro