Tham Gia Chương Trình Giải Trí Tiết Kiệm Tiền, Ta Dựa Vào Keo Kiệt Bạo Hồng Toàn Mạng
Ngày Thứ 1 Trần Tây Tây Tiết Kiệm Tiền: Không Để Người Khác Lợi Dụng
Ấu Nhi Viên Đả Công Tể
2024-07-21 20:46:46
Nếu như có thể ăn ké bữa sáng chỗ Trần Tây Tây, vậy anh ta sẽ tiết kiệm được tiền một bữa cơm!
Trần Tây Tây lễ phép mỉm cười: “Cảm ơn, không cần.”
Chỉ chiên hai quả trứng gà mà thôi, mình cô có thể làm được.
Trần Tây Tây nói xong, trong không khí ngoại trừ tiếng chiên trứng thì không còn tiếng động nào khác.
Trịnh Hà chờ trái chờ phải cũng không đợi được câu khách sáo kia của Trần Tây Tây: Anh có muốn cùng ăn không?
Anh ta thật sự không biết Trần Tây Tây ích kỷ hay giả ngu, hoặc EQ thấp? Nhiều trứng gà như thế cho anh ta hai quả thì có sao đâu? Dù gì cô cũng không ăn hết.
Hơn nữa, bình thường ai thèm để tâm đến hai quả trứng chứ?
Nhìn dáng vẻ thì xinh đẹp đáng yêu thật đấy, nhưng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chút nào! Trịnh Hà oán thầm trong lòng.
Nhưng vừa nghĩ đến việc nếu anh ta đi ra ngoài mua bữa sáng, ngoại trừ mì ăn liền ra anh ta thật sự không nghĩ được đồ gì vừa ngon vừa rẻ, lập tức nhức đầu, cho nên cơ hội trước mắt anh ta không muốn buông ta dễ dàng.
Trịnh Hà ra vẻ như không có việc gì nhìn cô, cười chủ động mở đề tài: “Trứng gà chiên không tồi, cô ăn sớm nhỉ, tôi vừa mới tỉnh ngủ còn chưa ăn gì.”
Ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu Trần Tây Tây còn không hiểu, vậy cô chắc chắn cố ý không muốn cho anh ta ăn.
Trần Tây Tây chiên xong hai quả trứng gà, không chút khách sáo dập lửa, cô đặt trứng gà đã chiên xong lên đĩa, không có cảm xúc gì nói: “Vậy anh đừng đứng ở chỗ này nhìn tôi, mau đi ăn của anh đi.”
Trịnh Hà vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Tôi cũng muốn ăn trứng gà, vừa rẻ lại ngon nữa.”
Trần Tây Tây bất vi sở động, cô bỏ trứng sống còn lại vào trong tủ lạnh dán tên mình, “À, vậy anh ra ngoài mua đi.”
Trịnh Hà: “...” Con nhỏ này thật sự cứng đầu mà!
[Sao tôi lại cảm thấy người đàn ông này muốn chiếm tiện nghi của cô ấy nhỉ?]
[Haha! Tôi cũng nhận ra người đàn ông này muốn ăn trứng gà của cô ấy, sao cô ấy không hiểu nhỉ?]
[Có thể cô ấy hiểu, nhưng muốn giữ chút thể diện cho anh ta?]
Nếu là ngày thường, Trần Tây Tây đương nhiên sẽ không keo kiệt hai quả trứng gà, nhưng bây giờ bọn họ là đối thủ cạnh tranh.
Hơn nữa cơ hội trước mặt công bằng với tất cả mọi người, cũng không phải sống chết trước mắt, tại sao cô phải cho Trịnh Hà ăn chực uống chực chỗ mình chứ, giúp Trịnh Hà tiết kiệm tiền ư? Đầu óc cô ngốc vậy sao?
Trần Tây Tây lễ phép mỉm cười: “Cảm ơn, không cần.”
Chỉ chiên hai quả trứng gà mà thôi, mình cô có thể làm được.
Trần Tây Tây nói xong, trong không khí ngoại trừ tiếng chiên trứng thì không còn tiếng động nào khác.
Trịnh Hà chờ trái chờ phải cũng không đợi được câu khách sáo kia của Trần Tây Tây: Anh có muốn cùng ăn không?
Anh ta thật sự không biết Trần Tây Tây ích kỷ hay giả ngu, hoặc EQ thấp? Nhiều trứng gà như thế cho anh ta hai quả thì có sao đâu? Dù gì cô cũng không ăn hết.
Hơn nữa, bình thường ai thèm để tâm đến hai quả trứng chứ?
Nhìn dáng vẻ thì xinh đẹp đáng yêu thật đấy, nhưng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chút nào! Trịnh Hà oán thầm trong lòng.
Nhưng vừa nghĩ đến việc nếu anh ta đi ra ngoài mua bữa sáng, ngoại trừ mì ăn liền ra anh ta thật sự không nghĩ được đồ gì vừa ngon vừa rẻ, lập tức nhức đầu, cho nên cơ hội trước mắt anh ta không muốn buông ta dễ dàng.
Trịnh Hà ra vẻ như không có việc gì nhìn cô, cười chủ động mở đề tài: “Trứng gà chiên không tồi, cô ăn sớm nhỉ, tôi vừa mới tỉnh ngủ còn chưa ăn gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu Trần Tây Tây còn không hiểu, vậy cô chắc chắn cố ý không muốn cho anh ta ăn.
Trần Tây Tây chiên xong hai quả trứng gà, không chút khách sáo dập lửa, cô đặt trứng gà đã chiên xong lên đĩa, không có cảm xúc gì nói: “Vậy anh đừng đứng ở chỗ này nhìn tôi, mau đi ăn của anh đi.”
Trịnh Hà vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Tôi cũng muốn ăn trứng gà, vừa rẻ lại ngon nữa.”
Trần Tây Tây bất vi sở động, cô bỏ trứng sống còn lại vào trong tủ lạnh dán tên mình, “À, vậy anh ra ngoài mua đi.”
Trịnh Hà: “...” Con nhỏ này thật sự cứng đầu mà!
[Sao tôi lại cảm thấy người đàn ông này muốn chiếm tiện nghi của cô ấy nhỉ?]
[Haha! Tôi cũng nhận ra người đàn ông này muốn ăn trứng gà của cô ấy, sao cô ấy không hiểu nhỉ?]
[Có thể cô ấy hiểu, nhưng muốn giữ chút thể diện cho anh ta?]
Nếu là ngày thường, Trần Tây Tây đương nhiên sẽ không keo kiệt hai quả trứng gà, nhưng bây giờ bọn họ là đối thủ cạnh tranh.
Hơn nữa cơ hội trước mặt công bằng với tất cả mọi người, cũng không phải sống chết trước mắt, tại sao cô phải cho Trịnh Hà ăn chực uống chực chỗ mình chứ, giúp Trịnh Hà tiết kiệm tiền ư? Đầu óc cô ngốc vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro