Có Một Vụ Án Mạ...
2024-10-09 10:04:37
Đám người sau đó truy hỏi, hôm nay liền nhờ Khâu thư lại sống gần đó mua hộ.
*Thư lại: viên chức phụ trách công việc văn thư, ghi chép, biên chép các văn bản, công văn, và xử lý các loại giấy tờ hành chính.
Lúc nhóm người đều uống chè hạnh nhân thơm ngọt, lập tức kinh động như gặp thần tiên, “Chè hạnh nhân này không hổ danh là ‘lộ’, như sương hoa buổi sáng sớm, trong veo sướng miệng, tư vị hoàn toàn khác với sữa hạnh nhân.”
*Lộ (露): có nghĩa là "sương" hoặc "nước cốt," thường được dùng để chỉ những loại thức uống có độ tinh khiết, mát lạnh và tươi mới.
Phàn lục sự vừa ăn bánh đậu, vừa uống chè hạnh nhân, nở nụ cười hạnh phúc.
“Quả nhiên ánh mắt của Tuân lục sự rất tốt, hạnh nhân ngọt thơm kết hợp với hương hoa hồng thơm ngát, mật mía vừa đủ, ngọt mà không ngấy, lần đầu tiên vi mỗ cảm thấy đồ ăn của công trù không nhạt nhẽo như vậy.”
Cũng có người tính xa, khen ngợi Khâu thư lại: “Cũng nhờ Khâu thư lại, nếu không có Khâu lục sự, dù ẩm tử uống có ngon đến đâu, chúng ta sao có thể không thể uống được.”
Nhóm quan huyện cấp cơ sở này phần lớn là những người trẻ tuổi mới vào quan trường rèn luyện, trên không già, dưới không nhỏ, chút bổng lộc chỉ đủ nuôi miệng mình, đối với bọn họ mà nói, mười văn tiền không tính là gì. Có thể bởi vậy mà được ăn sáng ngon lành, đáng giá!
Phạm huyện uý vỗ vỗ vai thuộc hạ, “Ha ha, sau này không khỏi làm phiền Khâu Tam rồi.”
Phàn lục sự nhân lúc đám người không chú ý, ghé sát Khâu thư lại nói: “Hắc hắc, Khâu huynh, lần sau mang riêng cho ta một bình nhé, chậm rãi uống, liền không cảm thấy thời gian xử lý công sự dài dằng dặc nữa…”
……
Khâu thư lại đang định nói gì đó, vừa ngẩng đầu lên, thấy Thôi Tuyên dưới hiên bước nhanh đi tới, vội vàng ngồi lại chỗ của mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.
Phạm huyện úy láu cá nhất, sao có thể bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ này, vội bước tới niềm nở: “Tiểu Thôi đại nhân đã dùng bữa sáng chưa? Hạ quan lấy thêm vài miếng bánh đậu, kết hợp với chè hạnh nhân mua ngoài này, cảm thấy cũng không tệ, Tiểu Thôi đại nhân nếm thử xem?”
Bước chân Thôi Tuyên chậm dần, khoé mắt đảo qua tay hắn: “Không cần.” rồi trực tiếp đi thẳng vào trong phòng.
Những người còn lại thở phào nhẹ nhõm, nhét nốt bữa sáng còn lại vào miệng, tập trung vào công việc trước mặt.
Chẳng bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng Thôi Tuyên gọi người vào.
Khâu thư lại được gọi tên, vội vàng thu dọn hồ sơ đã thức đêm sắp xếp, chỉnh trang nghiêm túc, nhanh chóng bước vào.
——
Gần đây, ở Kinh thành xảy ra một vụ án mạng, ngay tại Đôn Nghĩa phường, thi thể ba ngày sau mới được phát hiện, nắng gắt cuối thu chưa rút đi, khiến thi thể hư hỏng nhanh chóng, tăng thêm khó khăn cho Ngỗ tác khám nghiệm.
*Thư lại: viên chức phụ trách công việc văn thư, ghi chép, biên chép các văn bản, công văn, và xử lý các loại giấy tờ hành chính.
Lúc nhóm người đều uống chè hạnh nhân thơm ngọt, lập tức kinh động như gặp thần tiên, “Chè hạnh nhân này không hổ danh là ‘lộ’, như sương hoa buổi sáng sớm, trong veo sướng miệng, tư vị hoàn toàn khác với sữa hạnh nhân.”
*Lộ (露): có nghĩa là "sương" hoặc "nước cốt," thường được dùng để chỉ những loại thức uống có độ tinh khiết, mát lạnh và tươi mới.
Phàn lục sự vừa ăn bánh đậu, vừa uống chè hạnh nhân, nở nụ cười hạnh phúc.
“Quả nhiên ánh mắt của Tuân lục sự rất tốt, hạnh nhân ngọt thơm kết hợp với hương hoa hồng thơm ngát, mật mía vừa đủ, ngọt mà không ngấy, lần đầu tiên vi mỗ cảm thấy đồ ăn của công trù không nhạt nhẽo như vậy.”
Cũng có người tính xa, khen ngợi Khâu thư lại: “Cũng nhờ Khâu thư lại, nếu không có Khâu lục sự, dù ẩm tử uống có ngon đến đâu, chúng ta sao có thể không thể uống được.”
Nhóm quan huyện cấp cơ sở này phần lớn là những người trẻ tuổi mới vào quan trường rèn luyện, trên không già, dưới không nhỏ, chút bổng lộc chỉ đủ nuôi miệng mình, đối với bọn họ mà nói, mười văn tiền không tính là gì. Có thể bởi vậy mà được ăn sáng ngon lành, đáng giá!
Phạm huyện uý vỗ vỗ vai thuộc hạ, “Ha ha, sau này không khỏi làm phiền Khâu Tam rồi.”
Phàn lục sự nhân lúc đám người không chú ý, ghé sát Khâu thư lại nói: “Hắc hắc, Khâu huynh, lần sau mang riêng cho ta một bình nhé, chậm rãi uống, liền không cảm thấy thời gian xử lý công sự dài dằng dặc nữa…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
Khâu thư lại đang định nói gì đó, vừa ngẩng đầu lên, thấy Thôi Tuyên dưới hiên bước nhanh đi tới, vội vàng ngồi lại chỗ của mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.
Phạm huyện úy láu cá nhất, sao có thể bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ này, vội bước tới niềm nở: “Tiểu Thôi đại nhân đã dùng bữa sáng chưa? Hạ quan lấy thêm vài miếng bánh đậu, kết hợp với chè hạnh nhân mua ngoài này, cảm thấy cũng không tệ, Tiểu Thôi đại nhân nếm thử xem?”
Bước chân Thôi Tuyên chậm dần, khoé mắt đảo qua tay hắn: “Không cần.” rồi trực tiếp đi thẳng vào trong phòng.
Những người còn lại thở phào nhẹ nhõm, nhét nốt bữa sáng còn lại vào miệng, tập trung vào công việc trước mặt.
Chẳng bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng Thôi Tuyên gọi người vào.
Khâu thư lại được gọi tên, vội vàng thu dọn hồ sơ đã thức đêm sắp xếp, chỉnh trang nghiêm túc, nhanh chóng bước vào.
——
Gần đây, ở Kinh thành xảy ra một vụ án mạng, ngay tại Đôn Nghĩa phường, thi thể ba ngày sau mới được phát hiện, nắng gắt cuối thu chưa rút đi, khiến thi thể hư hỏng nhanh chóng, tăng thêm khó khăn cho Ngỗ tác khám nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro