Nguy Hiểm Vô Cù...
2024-10-09 10:04:37
Thấy Thẩm Triêu Doanh thay đổi sắc mặt, nghĩ rằng nàng sợ hãi, đúng vậy, Thẩm tiểu nương tử chỉ là một nữ tử yếu đuối, bày quầy bán nước đường trong cái phố xá này để sống tạm qua ngày, làm sao lại không sợ hãi được.
Sắc mặt hắn hoà hoãn lại, lên tiếng trấn an: “Tiểu nương tử những ngày này nên ít ra ngoài, mọi việc đã có Tiểu Thôi đại nhân và chúng ta lo liệu.”
Thẩm Triêu Doanh không sợ, chết một lần rồi mà.
Là một thị dân nhiệt huyết của đất nước, Thẩm Triêu Doanh lòng đầy nhiệt thành, muốn góp sức phá án, cười hỏi: “Vụ án này, có chỗ nào ta có thể giúp một tay không?”
Phàn Thừa ngạc nhiên: “Thẩm tiểu nương tử…”
“Chư vị lang quân ngày thường làm việc chăm chỉ, mà ta đã ở trên phố này, hưởng an bình, nếu có thể giúp đỡ, ta tự nhiên có chết cũng không chối từ.”
Lời xã giao của Thẩm Triêu Doanh nói ra rất hay.
Phàn Thừa cảm động đến rơi nước mắt, thật tốt, thật tốt, lại có người còn nhớ đến bọn họ…
Xảy ra chuyện không trách bọn họ đã là tốt rồi, lại còn có người nhớ rằng cuộc sống yên bình cũng là công lao của bọn họ.
Ôi……
Thẩm Triêu Doanh được đưa đến trước mặt Thôi Tuyên.
Thôi Tuyên nghiêm túc nhìn nàng: “Cô nương cớ gì không trở về nhà?”
Vậy mà hỏi câu này vào loại thời điểm này sao, Thẩm Triêu Doanh cười nói: “Ngô Hưng đường xa, tiểu nữ đang chuẩn bị lộ phí.”
“Nếu chỉ là lộ phí, vi mỗ ngược lại có thể sắp xếp xe ngựa, một đường hộ tống cô nương.”
Đừng mà! Thẩm Triêu Doanh mím môi, mặt mũi đầy vẻ không muốn.
Cái thành Trường An này phồn hoa giàu có, còn chưa đến phiên nàng hưởng thụ đâu!
Thôi Tuyên cười như không cười, đã nhìn thấu cái cớ của nàng.
Thẩm Triêu Doanh tức giận, dừng lại nửa khắc, rồi lại giương mắt cười nói: “Đa tạ ý tốt của Tiểu Thôi đại nhân, chỉ là, đã bị tên hung thủ này để ý, nếu tuỳ tiện rời khỏi địa phận huyện Trường An, khó mà đảm bảo an toàn, thôi thì bỏ đi.”
Thôi Tuyên nhàn nhạt nói: “Cô nương đã sợ tên hung đồ này, sao lại đề nghị muốn lấy thân mạo hiểm.”
Ha, còn không phải là tin vào khả năng làm việc của huyện nha Trường An sao! Thẩm Triêu Doanh lại một lần nữa tâng bốc.
Lời khen này, hư có thực, thực có hư, căn bản không quan tâm người nghe sống chết.
Thôi Tuyên thực sự không nhịn được mà cười khẽ, mồm miệng như vậy… Ngày đó bị nàng lừa cũng là bình thường.
Hơn nữa vốn dĩ là lấy lại những gì mình đáng được, cô nương nhà này, lanh lợi chút, cũng không đến toàn cục.
Thôi Tuyên thường ngày lạnh lùng, vừa mới cười một tiếng, lại có cảm giác băng tuyết tan chảy, xuân thủy hoa nguyệt.
Thẩm Triêu Doanh giật mình, suýt chút bị đối phương mê hoặc.
Thầm nghĩ, không trách vị huyện lệnh Trường An này thường ngày mặt lạnh, một bộ dánh xa cách. Mặt lạnh đã đủ đẹp rồi, nếu cười nhiều hơn, phối hợp với thái độ ấm áp, chẳng phải sẽ làm tăng tỷ lệ phạm tội/báo án của nữ nhân huyện Trường An sao?
Sắc mặt hắn hoà hoãn lại, lên tiếng trấn an: “Tiểu nương tử những ngày này nên ít ra ngoài, mọi việc đã có Tiểu Thôi đại nhân và chúng ta lo liệu.”
Thẩm Triêu Doanh không sợ, chết một lần rồi mà.
Là một thị dân nhiệt huyết của đất nước, Thẩm Triêu Doanh lòng đầy nhiệt thành, muốn góp sức phá án, cười hỏi: “Vụ án này, có chỗ nào ta có thể giúp một tay không?”
Phàn Thừa ngạc nhiên: “Thẩm tiểu nương tử…”
“Chư vị lang quân ngày thường làm việc chăm chỉ, mà ta đã ở trên phố này, hưởng an bình, nếu có thể giúp đỡ, ta tự nhiên có chết cũng không chối từ.”
Lời xã giao của Thẩm Triêu Doanh nói ra rất hay.
Phàn Thừa cảm động đến rơi nước mắt, thật tốt, thật tốt, lại có người còn nhớ đến bọn họ…
Xảy ra chuyện không trách bọn họ đã là tốt rồi, lại còn có người nhớ rằng cuộc sống yên bình cũng là công lao của bọn họ.
Ôi……
Thẩm Triêu Doanh được đưa đến trước mặt Thôi Tuyên.
Thôi Tuyên nghiêm túc nhìn nàng: “Cô nương cớ gì không trở về nhà?”
Vậy mà hỏi câu này vào loại thời điểm này sao, Thẩm Triêu Doanh cười nói: “Ngô Hưng đường xa, tiểu nữ đang chuẩn bị lộ phí.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu chỉ là lộ phí, vi mỗ ngược lại có thể sắp xếp xe ngựa, một đường hộ tống cô nương.”
Đừng mà! Thẩm Triêu Doanh mím môi, mặt mũi đầy vẻ không muốn.
Cái thành Trường An này phồn hoa giàu có, còn chưa đến phiên nàng hưởng thụ đâu!
Thôi Tuyên cười như không cười, đã nhìn thấu cái cớ của nàng.
Thẩm Triêu Doanh tức giận, dừng lại nửa khắc, rồi lại giương mắt cười nói: “Đa tạ ý tốt của Tiểu Thôi đại nhân, chỉ là, đã bị tên hung thủ này để ý, nếu tuỳ tiện rời khỏi địa phận huyện Trường An, khó mà đảm bảo an toàn, thôi thì bỏ đi.”
Thôi Tuyên nhàn nhạt nói: “Cô nương đã sợ tên hung đồ này, sao lại đề nghị muốn lấy thân mạo hiểm.”
Ha, còn không phải là tin vào khả năng làm việc của huyện nha Trường An sao! Thẩm Triêu Doanh lại một lần nữa tâng bốc.
Lời khen này, hư có thực, thực có hư, căn bản không quan tâm người nghe sống chết.
Thôi Tuyên thực sự không nhịn được mà cười khẽ, mồm miệng như vậy… Ngày đó bị nàng lừa cũng là bình thường.
Hơn nữa vốn dĩ là lấy lại những gì mình đáng được, cô nương nhà này, lanh lợi chút, cũng không đến toàn cục.
Thôi Tuyên thường ngày lạnh lùng, vừa mới cười một tiếng, lại có cảm giác băng tuyết tan chảy, xuân thủy hoa nguyệt.
Thẩm Triêu Doanh giật mình, suýt chút bị đối phương mê hoặc.
Thầm nghĩ, không trách vị huyện lệnh Trường An này thường ngày mặt lạnh, một bộ dánh xa cách. Mặt lạnh đã đủ đẹp rồi, nếu cười nhiều hơn, phối hợp với thái độ ấm áp, chẳng phải sẽ làm tăng tỷ lệ phạm tội/báo án của nữ nhân huyện Trường An sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro