Trà Hoa Cúc Trù...
2024-10-09 10:04:37
*Tết Trùng Dương (hay còn gọi là Tết Trùng Cửu) là một trong những ngày lễ quan trọng của người Trung Quốc, được tổ chức vào ngày 9 tháng 9 âm lịch hàng năm.
Hà huyện thừa đẩy cửa một căn phòng khép hờ, cười nói: “Chính là đây.”
Bên trong rất lộn xộn.
Khác với sự gọn gàng của các phòng khác, cửa có dấu vết bị đập phá, trên cửa tủ còn có vết móng tay sâu, cùng vết máu lẻ tẻ.
Những vết tích rõ ràng này cho thấy Mạnh Đại Nương cùng kẻ hung ác đã có cuộc vật lộn tại đây.
Có lẽ sau khi bị đâm, Mạnh Đại Nương chạy vào trong viện, phát hiện cửa sân bị khóa, hoảng loạn nên trốn vào gian phòng của Sài thị.
Thôi Tuyên nhìn Hà huyện thừa: “Những điều này không có trong hồ sơ vụ án.”
Hà huyện thừa lúng túng không thôi, không thể làm gì khá chỉ biết nói: “Lúc đó bà cụ thương tâm quá độ, nằm liệt giường, bọn họ chỉ quét mắt qua thêm vài lần rồi ra ngoài, có lẽ không để ý, tưởng là bà cụ khóc lóc đập phá.”
Thôi Tuyên giơ tay ra hiệu, Phàn Thừa lập tức ghi chép lại tất cả.
Thời gian trôi qua quá lâu, căn phòng của bà lão họ Sài bởi vì có người ra vào, mà sớm phá hư hiện trường, hiện tại không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác. Sau khi để Phàn Thừa sự ghi chép lại mọi thứ, Thôi Tuyên không nán lại nhà Mạnh Đại Nương quá lâu.
Khổ cho Phàn Thừa, sau khi nôn ra, trong bụng rỗng tuếch.
Cứ tưởng rằng cứ thế đói tới trưa, trở về lại tiếp tục ăn bữa trưa nhạt nhẽo vô vị của công trù, không nghĩ tới, trên đường về lại đi qua chỗ cổng phường, trông thấy Thẩm tiểu nương tử bán ẩm tử vẫn chưa dọn hàng, vui mừng khôn xiết—
“Aiz!”
Hắn ngượng ngùng liếm liếm môi, mặt dày nói, “Tiểu Thôi đại nhân, hạ quan xuống xe ở đây được rồi, hạ quan… Hạ quan đi bộ về, hít thở không khí, dạo mát, hì hì…”
Thôi Tuyên liếc hắn một cái, ánh mắt không khác gì nhìn những phạm nhân không nói thật.
Phàn Thừa đành chịu áp lực thất lễ trước mặt trưởng quan, thú thật, “Vừa rồi như vậy, hạ quan đói bụng, nếu không ăn chút gì lót dạ, e rằng không chịu nổi đến trưa… Tiểu Thôi đại nhân, hì hì, coi như đây là tai nạn lao động của hạ quan…”
Đặc điểm lớn nhất cũng là ưu điểm của Phàn Thừa chính là mặt dày.
Thôi Tuyên phiền muộn không thôi, gõ gõ vào vách xe, ra hiệu dừng xe.
“Tiểu Thôi đại nhân thật là thiện tâm, thương cảm thuộc hạ! Sau này ai dám nói xấu đại nhân, ta Phàn Thừa sẽ xông pha trận mạc vì đại nhân!”
Càng nói càng thái quá.
Thôi Tuyên đảo mắt qua: “Nếu ngươi không đi, bảo phu xe đi.”
Phàn Thừa ngậm miệng, liền lăn đi.
Hà huyện thừa đẩy cửa một căn phòng khép hờ, cười nói: “Chính là đây.”
Bên trong rất lộn xộn.
Khác với sự gọn gàng của các phòng khác, cửa có dấu vết bị đập phá, trên cửa tủ còn có vết móng tay sâu, cùng vết máu lẻ tẻ.
Những vết tích rõ ràng này cho thấy Mạnh Đại Nương cùng kẻ hung ác đã có cuộc vật lộn tại đây.
Có lẽ sau khi bị đâm, Mạnh Đại Nương chạy vào trong viện, phát hiện cửa sân bị khóa, hoảng loạn nên trốn vào gian phòng của Sài thị.
Thôi Tuyên nhìn Hà huyện thừa: “Những điều này không có trong hồ sơ vụ án.”
Hà huyện thừa lúng túng không thôi, không thể làm gì khá chỉ biết nói: “Lúc đó bà cụ thương tâm quá độ, nằm liệt giường, bọn họ chỉ quét mắt qua thêm vài lần rồi ra ngoài, có lẽ không để ý, tưởng là bà cụ khóc lóc đập phá.”
Thôi Tuyên giơ tay ra hiệu, Phàn Thừa lập tức ghi chép lại tất cả.
Thời gian trôi qua quá lâu, căn phòng của bà lão họ Sài bởi vì có người ra vào, mà sớm phá hư hiện trường, hiện tại không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác. Sau khi để Phàn Thừa sự ghi chép lại mọi thứ, Thôi Tuyên không nán lại nhà Mạnh Đại Nương quá lâu.
Khổ cho Phàn Thừa, sau khi nôn ra, trong bụng rỗng tuếch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ tưởng rằng cứ thế đói tới trưa, trở về lại tiếp tục ăn bữa trưa nhạt nhẽo vô vị của công trù, không nghĩ tới, trên đường về lại đi qua chỗ cổng phường, trông thấy Thẩm tiểu nương tử bán ẩm tử vẫn chưa dọn hàng, vui mừng khôn xiết—
“Aiz!”
Hắn ngượng ngùng liếm liếm môi, mặt dày nói, “Tiểu Thôi đại nhân, hạ quan xuống xe ở đây được rồi, hạ quan… Hạ quan đi bộ về, hít thở không khí, dạo mát, hì hì…”
Thôi Tuyên liếc hắn một cái, ánh mắt không khác gì nhìn những phạm nhân không nói thật.
Phàn Thừa đành chịu áp lực thất lễ trước mặt trưởng quan, thú thật, “Vừa rồi như vậy, hạ quan đói bụng, nếu không ăn chút gì lót dạ, e rằng không chịu nổi đến trưa… Tiểu Thôi đại nhân, hì hì, coi như đây là tai nạn lao động của hạ quan…”
Đặc điểm lớn nhất cũng là ưu điểm của Phàn Thừa chính là mặt dày.
Thôi Tuyên phiền muộn không thôi, gõ gõ vào vách xe, ra hiệu dừng xe.
“Tiểu Thôi đại nhân thật là thiện tâm, thương cảm thuộc hạ! Sau này ai dám nói xấu đại nhân, ta Phàn Thừa sẽ xông pha trận mạc vì đại nhân!”
Càng nói càng thái quá.
Thôi Tuyên đảo mắt qua: “Nếu ngươi không đi, bảo phu xe đi.”
Phàn Thừa ngậm miệng, liền lăn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro