Chương 11
Tô Thành
2025-02-17 23:42:50
Ngụy Mân Tự kinh hoảng tiến lên: “Gọi xe cứu thương! Mau!” Hắn ôm chặt Phương Gia Ý trong ngực, lại kinh hãi phát hiện... cô gầy đến mức một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay, tựa như dùng một chút sức sẽ vỡ vụn! “Mau tránh ra, xe cứu thương đến rồi!” Ngụy Mân Tự vội vàng ôm Phương Gia Ý đưa lên cáng cứu thương, nhấc chân đi theo. Ngay khi hắn xoay người, phía sau lại truyền đến một tiếng hét kinh hãi. Ngụy Mân Tự quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tô Nhu Uyển đang ôm bụng dưới nằm trên mặt đất kêu rên: “Mân Tự, em bụng đau quá, cứu đứa nhỏ!” Hắn nhìn xe cứu thương vội vã rời đi, cắn răng quay đầu ôm lấy Tô Nhu Uyển, lái xe đến bệnh viện. Bên ngoài phòng cấp cứu. Ngụy Mân Tự đợi thật lâu, bác sĩ nhíu mày đi ra: “Mẹ và bé đều khỏe, sau này không nên lãng phí tài nguyên chữa bệnh.” Nghe hiểu ý châm chọc của bác sĩ, trong nháy mắt ánh mắt hắn âm trầm, bước nhanh về phía khu nghỉ ngơi. Nhìn Ngụy Mân Tự sắp nổi trận lôi đình, Tô Nhu Uyển vội vàng lên tiếng trấn an: “Hôm nay là hôn lễ của chúng ta! Sao anh có thể bỏ em lại? Mân Tự, em mới là vợ của anh!” “Loại người như cô không phải là vợ tôi.” Ánh ánh mắt Ngụy Mân Tự tràn đầy chán ghét: “Tôi sẽ sẽ hủy bỏ hôn lễ, cô nên thấy may mắn vì mình mang thai, còn có thể lấy được một khoản phí cấp dưỡng.” Tô Nhu Uyển như bị sét đánh, ngơ ngác sững sờ tại chỗ, ngay khi Ngụy Mân Tự xoay người, cô ta lôi kéo hắn, điên cuồng chất vấn: “Có phải anh còn yêu Phương Gia Ý không?!” Ngụy Mân Tự nhíu mày không nói, không kiên nhẫn hất cô ta ra, hắn tự giễu cười cười, sao mình lại có thể còn yêu Phương Gia Ý? Bảy năm trôi qua, đã sớm chán rồi, không quan tâm Tô Nhu Uyển vừa khóc nức nở vừa hét, Ngụy Mân Tự sải bước đến phòng giải phẫu cấp cứu, nghĩ đến dáng vẻPhương Gia Ý ngã trong vũng m..áu, trong lòng hắn không hiểu sao có chút sợ hãi. Ở khoa cấp cứu tìm kiếm một vòng không thấy Phương Gia Ý, Ngụy Mân Tự ngăn một bác sĩ lại: “Có người phụ nữ mặc váy liền áo màu trắng nào mới được đưa tới đây không?” Bác sĩ khoa cấp cứu ngẩn người: “Người vừa đưa tới sao? Người không sao, đã xuất viện rồi.” Trái tim treo lên rốt cục buông xuống, lại không biết vì sao vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. Bỏ qua cảm xúc khác thường trong lòng, Ngụy Mân Tự sải bước rời khỏi bệnh viện, cùng lúc đó, phòng giải phẫu khoa ung thư, đèn trên cửa phòng giải phẫu vụt tắt. Phương Gia Hàn nhìn chằm chằm vào cửa, hốc mắt đỏ bừng. Bác sĩ đi ra tháo khẩu trang xuống: “Bệnh nhân không cần phẫu thuật nữa, người nhà đi vào từ biệt đi.” Tựa như bị người ta đánh một gậy vào đầu! Phương Gia Hàn hoảng hốt đi vào bên trong, bước chân giống như nặng ngàn cân, anh đã tiễn cha mẹ, bây giờ ngay cả em gái duy nhất cũng muốn rời đi! Phương Gia Hàn đã gần đến bờ vực sụp đổ. Giờ phút này, Phương Gia Ý nằm trên giường bệnh, ý thức đã mơ hồ, nghe thấy tiếng cửa mở, cô chậm rãi mở mắt nhìn lại. Bóng dáng cao lớn ngược ánh sáng đi về phía cô, có chút không thấy rõ mặt. “Gia Ý, anh tới rồi.” Nhìn hành lang trống rỗng phía sau Phương Gia Hàn, đôi mắt Phương Gia Ý trong nháy mắt xám xịt, hôm nay phát bệnh ở hiện trường hôn lễ, cô còn đang suy nghĩ... Bệnh tình không giấu được, phải đối mặt với Ngụy Mân Tự như thế nào, nhưng hóa ra kết quả vẫn là cô tự cho là đúng. Bảy năm vợ chồng, hắn thậm chí không đến thăm cô lần cuối cùng, bởi vì không yêu, cho nên bảy năm nỗ lực và làm bạn, ở trong lòng hắn không đáng một xu. “Anh, em lạnh quá...” Phương Gia Hàn ôm chặt cô vào lòng, nhưng Phương Gia Ý đã không cảm nhận được sự ấm áp, chỉ có cái lạnh thấu xương lan tràn trong cơ thể, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Phương Gia Ý cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y anh trai, dùng hết tất cả sức lực mở miệng: “Anh... đừng sợ... Em sẽ cùng với cha mẹ... dõi theo anh, anh, anh phải thật tốt...” Cô còn không kịp nói hết lời: “tít tít...” Máy theo dõi tâm điện biến thành một đường thẳng tắp, phòng cấp cứu vang lên tiếng gào khóc cực kỳ bi thương, các bác sĩ đã quen nhìn thấy sự sống cái c..hết đều nhịn không được chua xót. Ba ngày sau, Star City S. Công ty F. Cửa phòng làm việc của Ngụy Mân Tự bị đẩy mạnh, Tiêu Hà xông vào kéo hắn: “Đi theo tôi.” “Đi đâu? Nửa giờ sau tôi có cuộc họp.” Ngụy Mân Tự nhíu mày. Tiêu Hà cũng không quay đầu lại: “Nơi vô cùng quan trọng, không đi cậu sẽ hối hận!” Trên xe thể thao, ngồi ở ghế phụ Ngụy Mân Tự có chút cáu kỉnh: “Tốt nhất là đừng đến đi xa, hội nghị này giá trị mấy trăm triệu!” Tiếng phanh xe vang lên, nhìn ra cửa, Ngụy Mân Tự hoảng hốt: “Đến nhà tang lễ làm gì?” “Tới tiễn một người bạn lâu năm.” Tiêu Hà kéo hắn chạy vào bên trong, trong nhà tang lễ lạnh thấu xương, chẳng biết tại sao, tim Ngụy Mân Tự càng đập càng nhanh. “Đến rồi!” Tiêu Hà dừng bước. Ngụy Mân Tự ngước mắt nhìn lại, trên cửa phòng hỏa táng, một bóng lưng Phương vô cùng quen mắt... Là Phương Gia Hàn?! Hắn còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy có người hô lớn: “Ba lạy!” “Cô Phương Gia Ý đã về cõi tiên, thân bằng quyến hữu nên nén bi thương!” Phương Gia Hàn chợt khom lưng, cúi người thật sâu. Đầu Ngụy Mân Tự ù ù! Hắn theo bản năng bước lên, nhìn thấy Phương Gia Hàn bên giường xác, người nằm trên giường là Phương Gia Ý! Cô trang điểm trông rất sống động, nhưng không có khí sắc tươi tắn của người bình thường. “Đưa đến thiêng đường...” Nhìn thấy nhân viên sắp đẩy mạnh cô vào lò hỏa táng, Ngụy Mân Tự liều lĩnh xông về phía trước, bả vai lại bị người ta chế ngự mạnh mẽ! Hắn quay đầu, Tiêu Hà thấp giọng quát: “Cậu muốn làm gì? Người c..hết là hết, ngươi ngay cả thể diện cuối cùng cũng không cho cô ấy sao?” “Buông tôi ra!” Khóe mắt Ngụy Mân muốn nứt ra, giãy giụa thoát khỏi Tiêu Hà, nhưng đã quá muộn: “Ầm”, cửa lò hỏa táng nặng nề đóng lại! Lửa lớn hừng hực trong khoảnh khắc nuốt chửng thân thể gầy yếu của Phương Gia Ý!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro