Chương 13
Tô Thành
2025-02-17 23:42:50
Tiêu Hà kéo Ngụy Mân Tự đi ra ngoài: “Đi thôi, đừng quấy rầy Gia Ý.” Khoảnh khắc ra khỏi nhà tang lễ, Ngụy Mân Tự quay đầu lại, thấy bóng lưng Phương Gia Hàn đang không ngừng run rẩy, vô cùng bi thương. Bên ngoài nhà tang lễ. Ngụy Mân bình tĩnh nhìn làn khói trắng thoát ra từ phòng hỏa táng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên giọng nói và nụ cười của Phương Gia Ý, một người còn sống sờ sờ mấy ngày hôm trước, sao lại hóa thành một đống khói xám chứ? Hắn vẫn không thể tin được... Ngụy Mân Tự lại vọt tới cửa phòng hỏa táng, đụng phải nhân viên công tác: “Xin chào, người nhà của cô Phương đâu ạ, hỏa táng đã xong rồi, có thể đi nhận tro cốt.” Phương Gia Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: “Hai người đã ly hôn, cho nên cậu không phải là người nhà của em ấy, suốt bảy năm, cho dù là nuôi chó cũng sẽ có tình cảm, nhưng cậu lại đối xử với em ấy như thế nào?” Trong lòng chấn động mạnh, Ngụy Mân Tự cũng không còn dũng khí đi về phía trước nửa bước, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Phương Gia Hàn vào phòng hỏa táng. Trong phòng hỏa táng, cửa lò mở rộng, bước chân Phương Gia Hàn như nặng ngàn cân. Anh chậm rãi đi về phía lò hỏa táng, thật sự khó có thể tưởng tượng, em gái quật cường đáng yêu của mình sẽ bị đốt thành một đống xương vụn và tro trắng như vậy. Xương cốt vẫn nóng, nóng như nước mắt của Phương Gia Hàn, cho dù đầu ngón tay nóng đến đỏ bừng, anh gần như không có tri giác, dịu dàng đặt tro cốt Phương Gia Ý vào trong bình nhỏ: “Gia Ý, hôm nay anh đưa em về nhà, qua bảy ngày nữa, em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cha mẹ.” Là luật sư, Phương Gia Hàn lúc nào cũng có lý trí, nhưng giờ phút này, anh biết rõ vĩnh viễn không được đáp lại, nhưng vẫn một mình lẩm bẩm: “Hôm nay anh đánh Ngụy Mân mấy phát, nhưng vẫn cảm thấy không hả giận, Gia Ý à. Em đừng vội lên thiên đường xếp hàng, kiếp sau hãy cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, để em an ổn hạnh phúc cả đời.” Bình gốm vẫn còn ấm, dường như Phương Gia Ý vẫn còn nhiệt độ cơ thể, Phương Gia Hàn ôm chặt bình gốm trắng, quỳ rạp trên mặt đất khóc không thành tiếng, cùng lúc đó, nghe tiếng khóc bi thương trong phòng hỏa táng, Ngụy Mân Tự ảm đạm quay đầu rời đi. Giang Cảnh Ngự Uyển. Khoảnh khắc Ngụy Mân Tự bước ra khỏi thang máy, bỗng nhiên phát hiện nhà mình cửa lớn mở rộng, có mấy người lạ mặc đồng phục màu xanh lá cây chế đóng gói đồ đạc chuyển ra ngoài, trong nháy mắt hắn hỏi nổi giận: “Mấy người là ai?!” Đối phương rõ ràng sửng sốt: “Xin chào, chúng tôi là người của công ty chuyển nhà mẹ ngài thuê.” “Cô này, nhờ cô tới giải thích một chút!” Nghe nhân viên công ty chuyển nhà trong tiếng thúc giục, Tô Nhu Uyển chân tay luống cuống đi ra từ phòng ngủ chính: “Mân Tự, mẹ nói chúng ta đã tổ chức hôn lễ, đứa nhỏ qua mấy tháng nữa là được sinh ra, không nên ở riêng như trước, cho nên em thanh lý hết đồ đạc không cần dùng trong nhà, lát nữa đi mua ít đồ trẻ con...” Cô ta nói đến đây, Ngụy Mân Tự đ.ấ.m mạnh vào cửa lớn: “Để đồ đạc lại, mấy người cút hết ra ngoài cho tôi!” Người của công ty chuyển nhà nhìn nhau, bất lực nhìn về phía Tô Nhu Uyển, Ngụy Mân Tự trầm giọng cảnh cáo: “Không cần nhìn cô ta, đây là nhà của tôi, nếu mấy người không rời đi, tôi sẽ tố cáo mấy người xâm nhập gia cư bất hợp pháp!” Cho đến người của công ty chuyển nhà nối đuôi nhau đi hết, Ngụy Mân Tự lạnh lùng nhìn về phía Tô Nhu Uyển: “Còn cô nữa, đi ra ngoài!” Trong nháy mắt, đôi mắt Tô Nhu Uyển đỏ bừng: “Mân Tự, chúng ta đã tổ chức hôn lễ, con cũng có...” “Ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Hắn không hề động đậy chút nào: “Vợ của tôi, tuyệt đối sẽ không phải là người phụ nữ như cô.” Đẩy Tô Nhu Uyển đang nức nở ra cửa lớn, Ngụy Mân Tự như phát điên đi tháo ra những cái rương đang bị dán băng dính kia, bỗng nhiên, một tấm siêu âm trắng đen được giữ gìn cẩn thận đập vào mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro