Chương 25
Tô Thành
2025-02-17 23:42:50
Nguỵ Mân Tự đặt chiếc nhẫn bạc vào trong túi áo bên trái. Hắn ngơ ngơ ngác ngác, lái xe tới quán bar nhỏ của Câu lạc bộ Muse. Hắn uống đến say, cho dù dạ dày co rút đau đớn liên tục, Nguỵ Mân Tự cũng vui vẻ chịu đựng. Dạ dày đau, tim sẽ không đau như vậy. Không biết làm thế nào hắn trở về được Giang Cảnh Ngự Uyển. Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiếu Chi Tử vội vàng chạy đến tủ giày, lấy dép lê ra thay cho hắn. Kéo thân thể gầy yếu kia qua, Nguỵ Mân Tự ôm chặt cô vào lòng, hận không thể khảm vào xương cốt. Trong giọng nói của hắn tràn đầy yếu ớt và khẩn cầu: “Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một chút...” Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Nguỵ Mân Tự, Tiếu Chi Tử ngơ ngác đứng tại chỗ, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích. “Xin lỗi.” Nguỵ Mân Tự thấp giọng nghẹn ngào: “Phương Gia Ý, xin lỗi...” Trong lòng đột nhiên chấn động, Tiếu Chi Tử thiếu chút nữa rơi vào tay hắn đẩy Nguỵ Mân Tự ra: “Ông chủ, anh lạnh quá, em đi xả nước tắm cho anh, cẩn thận bị cảm.” Nhìn bóng lưng Tiếu Chi Tử thoát đi, trong mắt Nguỵ Mân Tự tối sầm, loạng choạng đuổi theo. Trong nhà vệ sinh. Tiếu Chi Tử mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng mở vòi nước, dùng tiếng nước đè tiếng tim đập kịch liệt, chậm rãi bình phục tâm tình của mình, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra. Ngụy Mân sải bước vọt vào, ôm Tiếu Chi Tử lên bồn rửa tay, hai tay như kìm sắt siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô! Nụ hôn nồng cháy như mưa rền gió dữ kéo tới. Trong đầu Tiếu Chi Tử nổ vang! Cho đến n.g.ự.c có cảm giác mát mẻ, mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Cô đẩy đẩy lồng n.g.ự.c Nguỵ Mân Tự, hắn lại không nhúc nhích như một ngọn núi lớn. Trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn, Tiếu Chi Tử hình như cũng có chút say. Bỗng nhiên, dưới chân có chút ẩm ướt lạnh lẽo, là nước trong bồn tắm tràn ra. Nguỵ Mân Tự thở hổn hển, bỗng nhiên buông Tiếu Chi Tử đang ý loạn tình mê ra. Đối diện với đôi mắt thanh tỉnh của hắn, Tiếu Chi Tử nhìn áo mình bị cởi đến đầu vai, bỗng nhiên có chút xấu hổ. “Xin lỗi, tôi uống nhiều, nếu như về sau tôi lại mất khống chế, em hãy đẩy tôi ra.” Nguỵ Mân Tự giống như không có việc gì: “Em đi ra ngoài trước đi, tôi muốn tắm rửa.” Tiếu Chi Tử trốn về phòng mình. Nguỵ Mân Tự nắm chặt chiếc nhẫn bạc của Phương Gia Ý trong tay, ảo não chôn mình vào trong bồn tắm hơi lạnh. Ngày hôm sau. Nguỵ Mân Tự lần đầu tiên dậy thật sớm, đối với Tiếu Chi Tử có chút kinh ngạc thản nhiên mở miệng: “Chuẩn bị một chút, hôm nay tôi dẫn em đi dạo trung tâm thương mại.” “A, được.” Tiếu Chi Tử lúng túng đồng ý, trở về phòng thay quần jean và áo len. Nhìn cô ăn mặc giống như sinh viên đại học, Nguỵ Mân Tự nhíu mày, nhìn kỹ khuôn mặt đó, ánh mắt hắn trong nháy mắt dịu dàng hơn rất nhiều. Lái xe thẳng tới trung tâm thương mại, Nguỵ Mân Tự kiên nhẫn cùng Tiếu Chi Tử đi dạo hết tầng này đến tầng khác. Thấy hắn không ngừng quẹt thẻ, Chi Tử tính toán những “con số trên trời” kia không khỏi đau lòng. Lúc đi ngang qua một cửa hàng thời trang, Nguỵ Mân Tự dừng bước trước bộ đồ tình nhân trong tủ kính. Nguỵ Mân Tự và Tiếu Chi Tử cùng nhau thay quần áo, đứng yên trước gương. Hai người giống như tình nhân thời đại học thanh xuân dào dạt. Xuyên qua gương mặt của Tiếu Chi Tử, Nguỵ Mân Tự thấy được một người khác, khuôn mặt dịu dàng làm cho lòng người say mê. Trong lòng Tiếu Chi Tử run lên, lại có chút đau đớn đè nén. “Đi, theo tôi đến một chỗ.” Nguỵ Mân Tự hăng hái bừng bừng kéo tay cô, Tiếu Chi Tử giãy giụa, cuối cùng để mặc cho hắn nắm tay. Xe thể thao rực rỡ dừng ở công trường Đại học Công thương Tinh Thành, thu hút không ít sự chú ý của sinh viên. Trước những ánh mắt đó, bóng lưng cứng ngắc của Tiếu Chi Tử có vẻ mất tự nhiên. Nguỵ Mân Tự hồn nhiên bất giác, lôi kéo cô đi vào sân trường. Hồ nhân tạo là nơi hắn lần đầu gặp Phương Gia Ý. Tối hôm đó, hắn ra khỏi thư viện, đi ngang qua hồ nhân tạo thì nghe thấy tiếng nức nở của một cô gái. Truyền thuyết ma quỷ trong sân trường tràn vào trong đầu, cho dù Nguỵ Mân Tự theo chủ nghĩa vô thần luận cũng tháo mồ hôi mỏng. Hắn bước nhanh hơn, lại đ.â.m sầm vào một bóng áo trắng đột ngột xuất hiện! -----
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro