Chương 29
Tô Thành
2025-02-17 23:42:50
Sau khi bữa tiệc kết thúc, trên đường lái xe trở lại Giang Cảnh Ngự Uyển, trong xe yên tĩnh đến đáng sợ. Trên người Nguỵ Mân Tự bỗng nhiên tràn ngập lý trí và hơi thở xa lánh, khiến Tiếu Chi Tử ngồi không yên. Nếu như hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, sẽ đuổi cô đi sao? Tiếu Chi Tử cảm thấy dày vò bội phần. Thật ra cô có thể cảm giác được, mấy lần Nguỵ Mân Tự xem cô là Phương Gia Ý cũng không phải ý loạn tình mê, mà là trên tinh thần ảo giác. Nếu như hắn lại bị kích thích, có thể sẽ không rời khỏi cô hay không? Trở lại Giang Cảnh Ngự Uyển. Thừa dịp Nguỵ Mân Tự đi tắm, Tiếu Chi Tử như phát điên ở phòng ngủ phụ tìm thứ cô giấu đi. Cuối cùng... dưới gầm giường tối, cô tìm được quyển sổ rách kia. Lúc Tiếu Chi Tử quét dọn, tìm được quyển nhật ký Phương Gia Ý để lại trong góc. Lúc trước cô sợ Nguỵ Mân Tự nhìn thấy. Sợ hắn sẽ ngày càng nhớ nhung khắc sâu tình cảm của Gia Ý khiến bản thân cô không cách nào thay thế. Nhưng bây giờ, quyển nhật ký đã trở thành gánh nặng Phương Gia Ý để lại. Tiếu Chi Tử nắm chặt quyển sổ, kiên nhẫn chờ bên ngoài phòng ngủ chính. Nguỵ Mân Tự sẽ phản ứng như thế nào, quả thật trong lòng cô cũng không yên. “Cạch” , cửa mở ra. Thấy Tiếu Chi Tử đứng ở ngoài cửa, Nguỵ Mân Tự không có cảm xúc gì. “Ông chủ, lúc tôi quét dọn vệ sinh tìm được cái này, không biết xử lý như thế nào.” Tiếu Chi Tử bất an đưa quyển nhật ký qua. Nguỵ Mân Tự liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là nhật ký của Phương Gia Ý. Ít nhất bảy năm trước, cô đã bắt đầu viết. Lúc ấy ở thư viện, hắn tò mò cầm lên nhìn bìa sách, Phương Gia Ý liền gấp đến độ muốn đánh hắn. “Đưa cho tôi.” Nguỵ Mân Tự cẩn thận nhận lấy ôm vào trong ngực, vẻ mặt cảm kích nhìn Tiếu Chi Tử: “ Cảm ơn em, nghỉ ngơi sớm một chút.” Cửa đóng lại, Tiếu Chi Tử nắm chặt nắm đấm, hy vọng ván cược này, cô là người thắng cuối cùng. Nguỵ Mân Tự đẹp trai nhiều tiền còn độc thân, lại cam lòng vì cô và mẹ cô mà tiêu tiền. Quan trọng nhất là, hiện tại bệnht tâm lý của hắn rất nghiêm trọng, đã không thể rời khỏi cô. Người đàn ông như vậy, làm cho Tiếu Chi Tử từ khỏ đã sống khổ cực khó có thể dứt bỏ. Cả đời này, dù sao cũng phải vì mình tranh giành một lần! Trong phòng ngủ chính, Nguỵ Mân Tự tịnh trọng ngồi xuống trước bàn học, chậm rãi mở trang thứ nhất ra. Trên trang giấy trắng viết: [Cảnh cáo, nhật ký cá nhân, xin đừng lật xem, nếu không ra ngoài sẽ gặp trời mưa!] “Xùy”, trong nháy mắt hắn cười ra tiếng. Thì ra lúc Phương Gia Ý còn non nớt cũng sẽ viết những lời cảnh cáo chính trực mà không hề có lực uy h.i.ế.p như vậy. Lướt xuống một chút, là phần mở đầu của nhật ký. [1 tháng 9 năm 2015 (Chủ nhật). Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước vào khuôn viên trường đại học! Tin tức, phân ký túc xá... Bận rộn như vậy, thật sự cảm giác rất hưng phấn rất mới mẻ. Nhưng đến giờ cơm tối, cha mẹ gọi điện thoại tới quan tâm khiến tôi thiếu chút nữa bật khóc. Sau đó anh trai cũng gọi điện cho tôi, bảo tôi mở kho bạc nhỏ ra xem một chút, bên trong không biết từ lúc nào đã được nhét một ngàn tệ. Anh trai bảo tôi tự mua thêm đồ dùng trong ký túc xá, còn cố ý dặn dò mua rèm giường, giá giày, quạt nhỏ, thảm điện... Tóm lại ý của anh chính là, bạn cùng phòng khác có, tôi cũng không thể thiếu. Anh trai làm thêm thật không dễ dàng, anh của tôi thật sự là một người anh tốt nhất trên đời! Quyết định rồi, tôi muốn làm công nhân dịp nghỉ hè và lễ mừng năm mới để phát lì xì cho anh ấy, sau này cố gắng tích góp tiền cưới vợ cho anh ấy!] Nguỵ Mân Tự đọc được vừa ấm lòng lại buồn cười, lúc Phương Gia Ý viết nhật ký nhất định không biết, anh trai cô tính cách lạnh như băng, đến hơn ba mươi tuổi cũng chưa cưới được vợ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro