Chương 6
Tô Thành
2025-02-17 23:42:50
Xe cứu thương dừng lại trước cửa bệnh viện, Phương Gia Ý nằm trên xe đẩy phẫu thuật, nhanh chóng được đẩy về phía phòng phẫu thuật, đi ngang qua đại sảnh bệnh viện, hai bóng dáng dựa sát vào nhau chiếu vào mắt Phương Gia Ý. Đó là Ngụy Mân Tự chậm chạp không tới, ở bên cạnh hắn là Tô Nhu Uyển! Trước mắt chợt mơ hồ, Phương Gia Ý trong lòng giống như bị hỏa thiêu, lại là nôn ra một ngụm m.á.u tươi. Ngụy Mân Tự dường như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa thang máy vừa nhanh vừa gấp đóng lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an, nhớ tới Phương Gia Ý còn đang chờ hắn, lấy điện thoại ra định gọi điện thì trong phút chốc cánh tay lại bị ôm, giọng nói ngọt ngào của Tô Nhu Uyển ở bên tai vang lên: “Mân Tự, em đã mang thai, anh đưa em đi gặp Tiêu Hà và bạn của anh chứ?” Ngụy Mân Tự nhướng mày, vì Tô Nhu Uyển được voi đòi tiên có chút không vui: “Lần sau rồi tính, em về trước đi.” Nói xong, hắn không cho phép cô ta cự tuyệt, rút cánh tay ra sải bước rời đi, lúc Ngụy Mân Tự chạy tới Cục Dân chính, đã là hai giờ chiều, trước cửa chính đã sớm không còn bóng dáng Phương Gia Ý, điện thoại của cô cũng không thể kết nối, Ngụy Mân Tự hạ cửa sổ xe xuống, phiền não châm một điếu thuốc, đầu ngón tay gõ lên màn hình: [Phương Gia Ý, cô đâu?] Thật lâu không nhận được câu trả lời, Ngụy Mân Tự lại soạn một tin nhắn: [Đừng tưởng rằng hôm nay tôi có việc đến trễ, cuộc hôn nhân này sẽ không ly hôn được, mười giờ sáng thứ hai gặp ở Cục Dân chính, tôi sẽ đến đúng giờ.] Thật lâu sau, vẫn nhìn thấy hai chữ “Chưa đọc”, hắn ấn mạnh phím, khởi động xe, đến Câu lạc bộ Muse. Câu lạc bộ Muse. Tiêu Hà đi theo Ngụy Mân Tự vào phòng nghỉ: “Tôi nghe nói, cậu và Phương Gia Ý... Nhắc tới Phương Gia Ý, cảm xúc khó tả trong lòng hắn không tiêu tan được, Ngụy Mân Tự thản nhiên mở miệng: “Tôi đang làm thủ tục ly hôn với cô ta, sau đó sẽ cưới Tô Nhu Uyển.” “Cậu làm thật sao?!” Tiêu Hà sợ ngây người tại chỗ. Nhìn Ngụy Mân Tự thần sắc nghiêm túc, Tiêu Hà quả thực không thể tin: “Cậu có nhầm hay không!” Hồi tưởng lại sáu năm trước, sau khi uống say đi nhầm vào toilet nữ, phát hiện Phương Gia Ý uống đến chảy m..áu dạ dày, trong bồn rửa tay một màu đỏ tươi, anh ta sợ tới mức rượu cũng tỉnh, còn Phương Gia Ý nhìn anh ta cười xin lỗi, cũng thỉnh cầu anh ta đừng nói cho Ngụy Mân Tự, xoay người lại trở lại bàn rượu giúp chồng xã giao, người phụ nữ giống như cô, ngay cả một tay chơi như Tiêu Hà cũng nghiêng mình kính nể. Tiêu Hà không đành lòng, nghiêm túc nhìn Ngụy Mân Tự nói: “Phương Gia Ý toàn tâm toàn ý yêu cậu, phụ lòng cô ấy, sau này cậu nhất định sẽ hối hận. Ngụy Mân Tự cười khẩy: “Hối hận? Làm sao có thể.” Cùng lúc đó, trong phòng bệnh nặng. Trên người Phương Gia Ý bây giờ đầy đủ các loại dụng cụ, trên máy thở có một sợi dây nối liền sinh mệnh của cô. Bên ngoài phòng bệnh. Bác sĩ thở dài với Phương Gia Hàn: “Tuy cấp cứu được, nhưng tình hình vẫn không lạc quan, hiện tại cô ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tế bào ung thư lan rộng rất nhanh, phẫu thuật không có hiệu quả lớn lắm, đề nghị tiếp nhận điều trị duy trì sự sống.” Cơ thể cao lớn của Phương Gia Hàn ngã về phía sau hai bước. Vài ngày sau. Phương Gia Ý đến khoa kiểm tra, Phương Gia Hàn đến đại sảnh nộp viện phí, Phương Gia Ý cầm báo cáo kiểm tra chờ trên hành lang, lúc này, một người phụ nữ mải xem báo cáo đ.â.m thẳng về phía cô, Phương Gia Ý né tránh không kịp, bị đụng ngã xuống đất, Tô Nhu Uyển đang định ngẩng đầu lên trách mắng thì cảm thấy người phụ nữ gầy gò trước mắt rất quen mắt. “Cô là Phương Gia Ý?” Cô ta kinh ngạc thốt ra. Tô Nhu Uyển l.à.m t.ì.n.h nhân trong bóng tối của Ngụy Mân Tự đã ba năm, cho tới bây giờ hắn vẫn không cho phép cô ta xuất hiện trước mặt Phương Gia Ý! Cô ta không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp mặt Phương Gia Ý ở đây, Phương Gia Ý cũng nhận ra Tô Nhu Uyển, nhưng cô chỉ thản nhiên thu hồi tầm mắt, khom lưng nhặt báo cáo trên mặt đất, người kia cũng nhanh hơn cô một bước. Tô Nhu Uyển giật lấy báo cáo của Phương Gia Ý: “Cô đến bệnh viện làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro