Chương 13
2024-09-12 02:24:37
“Em cũng không biết rõ lắm, nhưng hình như gan của mẹ Trần có vấn đề gì đó, cụ thể là vấn đề gì thì em cũng không rõ.” Trần Bách Kha gãi gãi mái tóc dài điển trai giống như mấy anh chàng Hàn Quốc, lúng túng trả lời.
“Bách Kha.” Thư Căng nhấn mạnh giọng mình: “Hiện tại chị không so đo vụ em gạt chị chuyện mẹ Trần nằm viện, nhưng đã đến lúc này rồi thì em đừng có nói năng nhảm nhí có lệ với chị được không?”
“Chị hai à, chuyện mẹ Trần nằm viện thật sự không phải lỗi do em, là hai mẹ nói đừng để chị, anh và cả chị lớn phân tâm. Chị lớn về vào cuối tuần nên mới biết, chị ấy không nói cho chị biết sao.” Trần Bách Kha lúng túng, không phải là sợ Thư Căng mà là thật sự cảm thấy chột dạ.
“Em không có nói bâng quơ với chị thật, mà cả quá trình thì bác sĩ chỉ nói với chị lớn, chị lớn cũng chỉ nói với bọn em là gan của mẹ Trần có vấn đề, cụ thể là vấn đề gì thì không nói, em nghĩ chắc cũng không nghiêm trọng đâu. Em thật sự không muốn giấu chị gì cả, nếu không chị đi hỏi bác sĩ đi, chị chắc chắn có thể nghe hiểu mà.”
Thư Căng nhìn anh ấy một lúc, thở dài một tiếng rồi mềm giọng hỏi: “Mấy ngày qua em đều ở bệnh viện chăm sóc cho mẹ Trần sao?”
“Vâng. Mẹ Thẩm phải ở nhà chăm sóc mấy em, còn khi nào Thẩm Huỳnh không có tiết thì sẽ đến.”
“Vậy chỗ em đi làm thì sao?”
“Chị hai yên tâm đi, ông chủ của em rất tốt, biết tình hình của em, bảo em cứ yên tâm chăm sóc mẹ Trần đi, đợi mẹ Trần hết bệnh rồi quay về làm cũng được.”
“Ừm.” Thư Căng khẽ gật đầu, vỗ vai anh ấy: “Vất vả cho em rồi.”
Trần Bách Kha cười: “Không có gì, việc em nên làm mà.”
Thư Căng bảo Trần Bách Kha vào phòng bệnh trông Trần Sương, để tránh lúc bà ấy tỉnh dậy cần gì đó, còn cô thì tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho Tống Khứ Ưu.
“Xơ gan.” Giọng nói bên kia vô cùng nặng nề: “Bác sĩ nói cần phải thay gan càng sớm càng tốt.”
Thư Căng như bị đánh một cú thật mạnh, không còn chút sức lực nào, cô dựa vào tường, đầu ngón tay cầm điện thoại trở nên trắng bệch.
Đã tới mức độ cần phải thay gan, cũng hiểu bệnh tình đã nghiêm trọng như thế nào.
“Bao lâu rồi?” Cô yếu ớt cất lời.
“Chắc là bảy tám năm.”
Báy tám năm rồi mà cô chưa từng phát hiện, còn cứ nghĩ là cơ thể mẹ Trần rất khỏe mạnh, cô thật sự không phải là một người con ngoan và hiếu thảo.
“Chị à, sao chị không nói với em chứ...” Thư Căng có hơi tự trách và oán trách.
Đầu dây bên kia thở dài một tiếng, cũng rất bất lực: “Chị cũng vừa mới biết, nếu không chuyện lớn như vậy thì sao chị dám gạt em chứ.”
Cũng đúng, với suy nghĩ của hai người mẹ thì dù có bị bệnh nặng cũng không nói cho họ biết, từ trước tới nay luôn mỉm cười hạnh phúc trước mặt bọn họ, chưa từng để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào.
“Vậy, anh cả....”
“Chắc cũng không biết.”
Thư Căng im lặng trong chốc lát, tự biết hiện tại đi so đo những chuyện này cũng vô ích, điều quan trọng nhất chính là chữa bệnh cho mẹ Trần.
“Cần bao nhiêu tiền?”
“Tổng lại chắc cũng khoảng sáu bảy chục ngàn đấy.” Đầu dây bên kia nói: “Tiền thì có thể nghĩ cách gom lại, vấn đề nan giải bây giờ là bệnh viện không có nguồn gan phù hợp với mẹ Trần.
“Thế...”
“Chỉ có thể chờ.” Giọng của Tống Khứ Ưu có chút suy sụp: “Bác sĩ nói khi nào có nguồn gan thích hợp sẽ mau chóng nói cho chúng ta biết, trước tiên chị sẽ nghĩ cách gom tiền, đợi tới khi có thể làm phẫu thuật cũng không cần khẩn trương như vậy. Phía mẹ Trần chỉ có thể nhờ các em chăm sóc nhiều hơn.”
“Bách Kha.” Thư Căng nhấn mạnh giọng mình: “Hiện tại chị không so đo vụ em gạt chị chuyện mẹ Trần nằm viện, nhưng đã đến lúc này rồi thì em đừng có nói năng nhảm nhí có lệ với chị được không?”
“Chị hai à, chuyện mẹ Trần nằm viện thật sự không phải lỗi do em, là hai mẹ nói đừng để chị, anh và cả chị lớn phân tâm. Chị lớn về vào cuối tuần nên mới biết, chị ấy không nói cho chị biết sao.” Trần Bách Kha lúng túng, không phải là sợ Thư Căng mà là thật sự cảm thấy chột dạ.
“Em không có nói bâng quơ với chị thật, mà cả quá trình thì bác sĩ chỉ nói với chị lớn, chị lớn cũng chỉ nói với bọn em là gan của mẹ Trần có vấn đề, cụ thể là vấn đề gì thì không nói, em nghĩ chắc cũng không nghiêm trọng đâu. Em thật sự không muốn giấu chị gì cả, nếu không chị đi hỏi bác sĩ đi, chị chắc chắn có thể nghe hiểu mà.”
Thư Căng nhìn anh ấy một lúc, thở dài một tiếng rồi mềm giọng hỏi: “Mấy ngày qua em đều ở bệnh viện chăm sóc cho mẹ Trần sao?”
“Vâng. Mẹ Thẩm phải ở nhà chăm sóc mấy em, còn khi nào Thẩm Huỳnh không có tiết thì sẽ đến.”
“Vậy chỗ em đi làm thì sao?”
“Chị hai yên tâm đi, ông chủ của em rất tốt, biết tình hình của em, bảo em cứ yên tâm chăm sóc mẹ Trần đi, đợi mẹ Trần hết bệnh rồi quay về làm cũng được.”
“Ừm.” Thư Căng khẽ gật đầu, vỗ vai anh ấy: “Vất vả cho em rồi.”
Trần Bách Kha cười: “Không có gì, việc em nên làm mà.”
Thư Căng bảo Trần Bách Kha vào phòng bệnh trông Trần Sương, để tránh lúc bà ấy tỉnh dậy cần gì đó, còn cô thì tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho Tống Khứ Ưu.
“Xơ gan.” Giọng nói bên kia vô cùng nặng nề: “Bác sĩ nói cần phải thay gan càng sớm càng tốt.”
Thư Căng như bị đánh một cú thật mạnh, không còn chút sức lực nào, cô dựa vào tường, đầu ngón tay cầm điện thoại trở nên trắng bệch.
Đã tới mức độ cần phải thay gan, cũng hiểu bệnh tình đã nghiêm trọng như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bao lâu rồi?” Cô yếu ớt cất lời.
“Chắc là bảy tám năm.”
Báy tám năm rồi mà cô chưa từng phát hiện, còn cứ nghĩ là cơ thể mẹ Trần rất khỏe mạnh, cô thật sự không phải là một người con ngoan và hiếu thảo.
“Chị à, sao chị không nói với em chứ...” Thư Căng có hơi tự trách và oán trách.
Đầu dây bên kia thở dài một tiếng, cũng rất bất lực: “Chị cũng vừa mới biết, nếu không chuyện lớn như vậy thì sao chị dám gạt em chứ.”
Cũng đúng, với suy nghĩ của hai người mẹ thì dù có bị bệnh nặng cũng không nói cho họ biết, từ trước tới nay luôn mỉm cười hạnh phúc trước mặt bọn họ, chưa từng để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào.
“Vậy, anh cả....”
“Chắc cũng không biết.”
Thư Căng im lặng trong chốc lát, tự biết hiện tại đi so đo những chuyện này cũng vô ích, điều quan trọng nhất chính là chữa bệnh cho mẹ Trần.
“Cần bao nhiêu tiền?”
“Tổng lại chắc cũng khoảng sáu bảy chục ngàn đấy.” Đầu dây bên kia nói: “Tiền thì có thể nghĩ cách gom lại, vấn đề nan giải bây giờ là bệnh viện không có nguồn gan phù hợp với mẹ Trần.
“Thế...”
“Chỉ có thể chờ.” Giọng của Tống Khứ Ưu có chút suy sụp: “Bác sĩ nói khi nào có nguồn gan thích hợp sẽ mau chóng nói cho chúng ta biết, trước tiên chị sẽ nghĩ cách gom tiền, đợi tới khi có thể làm phẫu thuật cũng không cần khẩn trương như vậy. Phía mẹ Trần chỉ có thể nhờ các em chăm sóc nhiều hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro