Chương 17
2024-09-12 02:24:37
Thư Căng ngây người hai giây, sau đó vô thức lùi về sau một bước.
Thích Thời Yến rất có hứng thú nhìn hành động của cô, chậc chậc hai cái rồi đùa cợt: “Sao gần đây trợ lý Thư có vẻ không chào đón tôi cho lắm?”
Đôi mắt đào hoa cong lên: “Tôi vẫn thích trợ lý Thư trước đây hơn, nhìn thấy tôi sẽ khách khí chào hỏi.”
Tâm trạng nặng nề của Thư Căng đã được thay thế bằng sự căng thẳng, trong giọng nói lộ ra hoảng loạn khó phát hiện: “Tổng giám đốc Thích tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Còn có thể là chuyện gì nữa.” Giọng điệu của Thích Thời Yến như đang nói tới một chủ đề hằng ngày nào đó: “Trợ lý Thư suy nghĩ về thỏa thuận thế nào rồi?”
Thư Căng nhìn anh, đôi mắt ngấn nước nhìn rất yếu ớt dưới ánh đèn.
“Ý của tôi đã rất rõ ràng.” Cô kiên định nói: “Tổng giám đốc Thích, tôi không gánh nổi cái vai này đâu.”
“Nhưng tình hình hiện tại không giống vậy.” Anh đáp thờ ơ, lúc bật cười nhìn có gì đó rất ngây ngô.
Thư Căng không hiểu nhìn anh.
“Thư Căng.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng điệu chậm rãi, chậm tới mức Thư Căng có thể đếm rõ từng nhịp tim của mình.
“Tôi có thể giải quyết giúp em chuyện tìm nguồn gan cho Trần Sương.”
Tiếng côn trùng kêu xung quanh dường như đã ngừng lại, yên tĩnh tới mức tiếng hít thở cũng trở nên trống rỗng.
Nguồn gan của Trần Sương.
Anh cứ thế nhẹ nhàng đặt kết quả mà bọn họ khổ sở mong cầu, chờ đợi, câu trả lời khiến bọn họ phải trăn trở suốt một tuần này, bằng một cách vô cùng khốn đốn.
Thư Căng siết chặt tay, muốn nói gì đó để có được câu trả lời đó một cách tôn trọng hơn, thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh.
“Đương nhiên, em có thể nhờ Hàn Dịch Trầm hoặc người khác giúp em, nhưng tôi sẽ không để anh ta hay bất kỳ kẻ nào đồng ý.”
Thư Căng nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ oán trách.
“Tổng giám đốc Thích như vậy, là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao?”
“Đúng vậy.” Anh thản nhiên thừa nhận, nói không biết xấu hổ: “Bởi vì quá muốn có được trợ lý Thư, nên phải dùng đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.”
Thư Căng nói với giọng mỉa mai: “Anh chỉ muốn có được cơ thể của tôi thôi.”
“Không phải.” Anh nói: “Tôi muốn tất cả mọi thứ của trợ lý Thư.”
Người của em, trái tim của em, tình yêu của em, tất cả mọi thứ của em, tôi đều muốn, khát vọng mãnh liệt như lữ khách sắp chết trên sa mạc nghĩ về ốc đảo.
Tất cả.
Thư Căng cảm thấy buồn cười, đây là chiêu trò mà các cậu ấm ăn chơi hay dùng để dụ dỗ người khác sao.
Ngoại trừ cơ thể này thì cô còn có thứ gì có thể khiến anh muốn chứ.
Còn không phải là do trời xui đất khiến ngủ với anh một đêm thôi sao, phụ nữ từng ngủ với anh một đêm cũng có ít gì, chẳng lẽ mỗi một người không tự nguyện, anh đều phải tìm cách khiến đối phương thuần phục anh như vậy sao?
“Vì sao anh lại làm vậy chứ, đó chỉ là một sự cố thôi, anh không thể coi như chưa từng xảy ra sao?”
“Trên đời này có rất nhiều phụ nữ tình nguyện làm hồng nhan tri kỷ của tổng giám đốc Thích, nhiêu đó không đủ để anh thỏa mãn sao.”
“Vì sao cứ khăng khăng cưỡng ép tôi chứ, anh không phải là người khinh thường cưỡng ép người khác sao...”
Giọng điệu của Thư Căng có hơi kích động, bởi vì không đoán ra ý đồ của Thích Thời Yến, bởi vì cảm giác bị sỉ nhục, bởi vì quá muốn cứu Trần Sương.
Chẳng phải anh chưa từng có biểu hiện hứng thú với cô sao, chẳng phải anh tìm kiếm tình cảm anh tình em nguyện sao, không phải anh là người không ăn cỏ gần hang cũng không cưỡng ép người khác sao.
Thích Thời Yến rất có hứng thú nhìn hành động của cô, chậc chậc hai cái rồi đùa cợt: “Sao gần đây trợ lý Thư có vẻ không chào đón tôi cho lắm?”
Đôi mắt đào hoa cong lên: “Tôi vẫn thích trợ lý Thư trước đây hơn, nhìn thấy tôi sẽ khách khí chào hỏi.”
Tâm trạng nặng nề của Thư Căng đã được thay thế bằng sự căng thẳng, trong giọng nói lộ ra hoảng loạn khó phát hiện: “Tổng giám đốc Thích tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Còn có thể là chuyện gì nữa.” Giọng điệu của Thích Thời Yến như đang nói tới một chủ đề hằng ngày nào đó: “Trợ lý Thư suy nghĩ về thỏa thuận thế nào rồi?”
Thư Căng nhìn anh, đôi mắt ngấn nước nhìn rất yếu ớt dưới ánh đèn.
“Ý của tôi đã rất rõ ràng.” Cô kiên định nói: “Tổng giám đốc Thích, tôi không gánh nổi cái vai này đâu.”
“Nhưng tình hình hiện tại không giống vậy.” Anh đáp thờ ơ, lúc bật cười nhìn có gì đó rất ngây ngô.
Thư Căng không hiểu nhìn anh.
“Thư Căng.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng điệu chậm rãi, chậm tới mức Thư Căng có thể đếm rõ từng nhịp tim của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi có thể giải quyết giúp em chuyện tìm nguồn gan cho Trần Sương.”
Tiếng côn trùng kêu xung quanh dường như đã ngừng lại, yên tĩnh tới mức tiếng hít thở cũng trở nên trống rỗng.
Nguồn gan của Trần Sương.
Anh cứ thế nhẹ nhàng đặt kết quả mà bọn họ khổ sở mong cầu, chờ đợi, câu trả lời khiến bọn họ phải trăn trở suốt một tuần này, bằng một cách vô cùng khốn đốn.
Thư Căng siết chặt tay, muốn nói gì đó để có được câu trả lời đó một cách tôn trọng hơn, thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh.
“Đương nhiên, em có thể nhờ Hàn Dịch Trầm hoặc người khác giúp em, nhưng tôi sẽ không để anh ta hay bất kỳ kẻ nào đồng ý.”
Thư Căng nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ oán trách.
“Tổng giám đốc Thích như vậy, là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao?”
“Đúng vậy.” Anh thản nhiên thừa nhận, nói không biết xấu hổ: “Bởi vì quá muốn có được trợ lý Thư, nên phải dùng đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.”
Thư Căng nói với giọng mỉa mai: “Anh chỉ muốn có được cơ thể của tôi thôi.”
“Không phải.” Anh nói: “Tôi muốn tất cả mọi thứ của trợ lý Thư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người của em, trái tim của em, tình yêu của em, tất cả mọi thứ của em, tôi đều muốn, khát vọng mãnh liệt như lữ khách sắp chết trên sa mạc nghĩ về ốc đảo.
Tất cả.
Thư Căng cảm thấy buồn cười, đây là chiêu trò mà các cậu ấm ăn chơi hay dùng để dụ dỗ người khác sao.
Ngoại trừ cơ thể này thì cô còn có thứ gì có thể khiến anh muốn chứ.
Còn không phải là do trời xui đất khiến ngủ với anh một đêm thôi sao, phụ nữ từng ngủ với anh một đêm cũng có ít gì, chẳng lẽ mỗi một người không tự nguyện, anh đều phải tìm cách khiến đối phương thuần phục anh như vậy sao?
“Vì sao anh lại làm vậy chứ, đó chỉ là một sự cố thôi, anh không thể coi như chưa từng xảy ra sao?”
“Trên đời này có rất nhiều phụ nữ tình nguyện làm hồng nhan tri kỷ của tổng giám đốc Thích, nhiêu đó không đủ để anh thỏa mãn sao.”
“Vì sao cứ khăng khăng cưỡng ép tôi chứ, anh không phải là người khinh thường cưỡng ép người khác sao...”
Giọng điệu của Thư Căng có hơi kích động, bởi vì không đoán ra ý đồ của Thích Thời Yến, bởi vì cảm giác bị sỉ nhục, bởi vì quá muốn cứu Trần Sương.
Chẳng phải anh chưa từng có biểu hiện hứng thú với cô sao, chẳng phải anh tìm kiếm tình cảm anh tình em nguyện sao, không phải anh là người không ăn cỏ gần hang cũng không cưỡng ép người khác sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro