Chương 23
2024-09-12 02:24:37
Làm sao có chuyện bánh rơi từ trên trời xuống mà còn rơi trúng toàn bộ bọn họ chứ. Hơn nữa Trần Sương nằm viện lâu như thế mà bệnh viện chưa từng nhắc đến hiệp hội quỹ hỗ trợ gì đó.
“Em nhờ giám đốc giúp đỡ à?" Tống Khứ Ưu và Thẩm Luyện chặn Thư Căng lại hỏi.
Ngoài lý do này thì tạm thời bọn họ không thể nghĩ đến lý do nào khác hợp lý hơn. Dù sao với năng lực của Hàn Dịch Trầm thì tìm được lá gan thích hợp trong thời gian ngắn như vậy cũng không thành vấn đề.
Chắc chắn cô sẽ không kể ra chuyện của Thích Thời Yến, vậy nên chỉ có thể để cho bọn họ hiểu lầm.
Thư Căng hạ mắt xuống, nói bâng quơ: "Em tìm người giúp đỡ."
Đương nhiên Tống Khứ Ưu cho rằng Thư Căng đã thừa nhận, cô ấy hỏi: "Còn phí phẫu thuật thì sao, tổng giám đốc cũng giúp đỡ luôn hay là bệnh viện lấy lòng anh ta?"
"Em không biết." Cô cúi đầu né tránh vấn đề.
“Bây giờ tổng giám đốc đối xử với nhân viên tốt như vậy à?" Tống Khứ Ưu trầm ngâm: "Anh ta làm từ thiện à? Hay là có mục đích gì khác? Không phải anh ta có hứng thú với em chứ?"
Tống Khứ Ưu có suy nghĩ này cũng không phải là vô lý, dù sao trong mắt cô ấy, em gái nhà mình tốt cực kì. Xinh đẹp tốt tính, thông minh lương thiện, có năng lực cao, với tiêu chuẩn của Hàn Dịch Trầm thì thích Thư Căng cũng hợp lý.
"Không phải đâu chị!" Thư Căng nhanh chóng phản bác: "Tổng giám đốc Hàn đã có vợ chưa cưới."
Trong giọng nói có sự chua chát khó phát hiện.
"Nhưng không phải vợ chưa cưới của anh ta bị tâm thần à?"
Thư Căng nhớ tới gần đây tính tình Hứa Mạn Mạn dần trở nên dị thường: "Không phải..."
"Chuyện này đã lan truyền khắp nơi rồi, em còn nói không phải." Tống Khứ Ưu lơ đãng, thấy bác sĩ vào phòng bệnh của Trần Sương, cô ấy cũng chuẩn bị vào theo: "Được rồi, có cơm trưa miễn phí thì ngu gì không ăn, đợi khi nào thanh toán thì nói tiếp. Chúng ta vào trong nghe bác sĩ còn dặn dò gì nữa."
Thư Căng khẽ gật đầu, đang định đi theo Tống Khứ Ưu đến phòng bệnh thì Thẩm Luyện vẫn luôn im lặng ngăn cô lại.
Thư Căng ngước mắt nhìn anh ấy.
Vẻ mặt Thẩm Luyện hơi khó nói, anh ấy nhìn cô một lúc rồi trầm giọng: "Em cẩn thận, đừng giấu quá nhiều chuyện trong lòng, có việc thì phải nói bọn anh biết."
Ánh mắt Thư Căng hơi lóe, cô nở nụ cười: "Dạ."
*
Buổi chiều, Thư Căng nhận được tin nhắn của Thích Thời Yến.
[Thích Thời Yến]: Biệt thự Giáng Hoa, tòa nhà thứ bảy 12-3, mật khẩu 130824
[Thích Thời Yến]: Khi nào Thư Căng rảnh, tôi sẽ giúp em chuyển đồ.
Thư Căng biết đây chính là cái lồng mà anh đã chuẩn bị cho cô.
Cô do dự một hồi, sau đó vẫn run rẩy gõ vài dòng.
[Sue]: Tôi không chuyển qua đó được không...
[Sue]: Khi nào tổng giám đốc Thích cần thì tôi sẽ qua sớm...
Bên kia nhanh chóng phản hồi.
[Thích Thời Yến]: Được rồi, đã hiểu.
Thư Căng nhìn bốn chữ đó một lúc lâu, cô không thể đoán được có ẩn ý hay không khi chỉ nhìn qua màn hình điện thoại di động, cũng không biết được cảm xúc của đối phương khi gửi tin nhắn như vậy, cô chỉ có thể tự xem như anh đã đồng ý.
Buổi chiều Tống Khứ Ưu trở về, Thẩm Huỳnh ăn cơm tối xong cũng quay lại trường học, Thẩm Luyện và Thư Căng ở lại đến khoảng chín giờ rồi mới cùng nhau rời đi, tách ra ở ga tàu điện ngầm.
Thư Căng cảm thấy bất an suốt chặng đường, sau khi ra khỏi thang máy, cô ngừng lại khi thấy tình huống trước mắt.
“Em nhờ giám đốc giúp đỡ à?" Tống Khứ Ưu và Thẩm Luyện chặn Thư Căng lại hỏi.
Ngoài lý do này thì tạm thời bọn họ không thể nghĩ đến lý do nào khác hợp lý hơn. Dù sao với năng lực của Hàn Dịch Trầm thì tìm được lá gan thích hợp trong thời gian ngắn như vậy cũng không thành vấn đề.
Chắc chắn cô sẽ không kể ra chuyện của Thích Thời Yến, vậy nên chỉ có thể để cho bọn họ hiểu lầm.
Thư Căng hạ mắt xuống, nói bâng quơ: "Em tìm người giúp đỡ."
Đương nhiên Tống Khứ Ưu cho rằng Thư Căng đã thừa nhận, cô ấy hỏi: "Còn phí phẫu thuật thì sao, tổng giám đốc cũng giúp đỡ luôn hay là bệnh viện lấy lòng anh ta?"
"Em không biết." Cô cúi đầu né tránh vấn đề.
“Bây giờ tổng giám đốc đối xử với nhân viên tốt như vậy à?" Tống Khứ Ưu trầm ngâm: "Anh ta làm từ thiện à? Hay là có mục đích gì khác? Không phải anh ta có hứng thú với em chứ?"
Tống Khứ Ưu có suy nghĩ này cũng không phải là vô lý, dù sao trong mắt cô ấy, em gái nhà mình tốt cực kì. Xinh đẹp tốt tính, thông minh lương thiện, có năng lực cao, với tiêu chuẩn của Hàn Dịch Trầm thì thích Thư Căng cũng hợp lý.
"Không phải đâu chị!" Thư Căng nhanh chóng phản bác: "Tổng giám đốc Hàn đã có vợ chưa cưới."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong giọng nói có sự chua chát khó phát hiện.
"Nhưng không phải vợ chưa cưới của anh ta bị tâm thần à?"
Thư Căng nhớ tới gần đây tính tình Hứa Mạn Mạn dần trở nên dị thường: "Không phải..."
"Chuyện này đã lan truyền khắp nơi rồi, em còn nói không phải." Tống Khứ Ưu lơ đãng, thấy bác sĩ vào phòng bệnh của Trần Sương, cô ấy cũng chuẩn bị vào theo: "Được rồi, có cơm trưa miễn phí thì ngu gì không ăn, đợi khi nào thanh toán thì nói tiếp. Chúng ta vào trong nghe bác sĩ còn dặn dò gì nữa."
Thư Căng khẽ gật đầu, đang định đi theo Tống Khứ Ưu đến phòng bệnh thì Thẩm Luyện vẫn luôn im lặng ngăn cô lại.
Thư Căng ngước mắt nhìn anh ấy.
Vẻ mặt Thẩm Luyện hơi khó nói, anh ấy nhìn cô một lúc rồi trầm giọng: "Em cẩn thận, đừng giấu quá nhiều chuyện trong lòng, có việc thì phải nói bọn anh biết."
Ánh mắt Thư Căng hơi lóe, cô nở nụ cười: "Dạ."
*
Buổi chiều, Thư Căng nhận được tin nhắn của Thích Thời Yến.
[Thích Thời Yến]: Biệt thự Giáng Hoa, tòa nhà thứ bảy 12-3, mật khẩu 130824
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Thích Thời Yến]: Khi nào Thư Căng rảnh, tôi sẽ giúp em chuyển đồ.
Thư Căng biết đây chính là cái lồng mà anh đã chuẩn bị cho cô.
Cô do dự một hồi, sau đó vẫn run rẩy gõ vài dòng.
[Sue]: Tôi không chuyển qua đó được không...
[Sue]: Khi nào tổng giám đốc Thích cần thì tôi sẽ qua sớm...
Bên kia nhanh chóng phản hồi.
[Thích Thời Yến]: Được rồi, đã hiểu.
Thư Căng nhìn bốn chữ đó một lúc lâu, cô không thể đoán được có ẩn ý hay không khi chỉ nhìn qua màn hình điện thoại di động, cũng không biết được cảm xúc của đối phương khi gửi tin nhắn như vậy, cô chỉ có thể tự xem như anh đã đồng ý.
Buổi chiều Tống Khứ Ưu trở về, Thẩm Huỳnh ăn cơm tối xong cũng quay lại trường học, Thẩm Luyện và Thư Căng ở lại đến khoảng chín giờ rồi mới cùng nhau rời đi, tách ra ở ga tàu điện ngầm.
Thư Căng cảm thấy bất an suốt chặng đường, sau khi ra khỏi thang máy, cô ngừng lại khi thấy tình huống trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro