Chương 25
2024-09-12 02:24:37
Nhưng cô không phải loại phụ nữ đó, cô không nghĩ rằng mối quan hệ giữa đại gia và bồ nhí là một mối quan hệ nghiêm túc, cô cũng không muốn đưa mối quan hệ giữa mình và Thích Thời Yến ra ánh sáng.
Ánh mắt và thái độ của Thư Căng kiên quyết: "Nhưng tôi không muốn."
"Tổng giám đốc Thích, anh đang lợi dụng lỗ hổng hợp đồng, anh nuốt lời."
Âm cuối mang theo sự oan ức.
"Đúng." Anh không ngại nhận tội, nở nụ cười vô cùng đáng ghét: "Nhưng Căng Căng à, em đã kí hợp đồng, em không có quyền đòi hỏi."
Thư Căng tức giận: "Thích Thời Yến!"
"Ừm." Thích Thời Yến mỉm cười đáp lại cô, mở to mắt, nụ cười bảy phần ác độc, ba phần vô tội thỏa mãn.
Thư Căng nhìn thấy vậy chỉ muốn xé nát mặt anh, đôi môi đỏ mím lại, sự tức giận ẩn chứa trong đôi mắt ẩm ướt xinh đẹp.
Đúng là tên điên.
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]
Ngày 2 tháng 4 năm 2023
Muốn được sống chung với Căng Căng
Thật là vui
Vui quá đi
Vui chết đi được
[Xoay] [Nhảy] [Quay vòng].
"Căng Căng, em ăn tối chưa?" Anh đột nhiên hỏi.
Anh chuyển chủ đề nhanh tới độ Thư Căng phải suy nghĩ nghiêm túc một hồi, sau khi phản ứng lại thì tức giận nói: "Ăn rồi."
"À, tôi vẫn chưa." Giọng điệu của anh rất tự nhiên như đang tán gẫu, bắt đầu nhờ vả: "Căng Căng nấu chút đồ ăn cho tôi được không?"
Đôi mắt quyến rũ tràn đầy dịu dàng như thể có một cơn lốc hút người ta rơi vào trong đó.
Thư Căng sững sờ hai giây, chậm rãi nói: "Tôi không chuẩn bị đồ ăn..."
"Không sao, nấu mì cũng được." Anh cười khẽ: "Chỉ cần Căng Căng nấu là tôi thích."
Thích Thời Yến vốn có vẻ quyến rũ của hồ ly, lúc cười lên rất lóa mắt, dường như người ta sẽ sẵn sàng đồng ý mọi yêu cầu của anh.
Thư Căng cứ nhìn anh, đôi môi hơi hé mở một lúc lâu vẫn không thốt ra được lời nào.
"Đi mà, Căng Căng." Giọng nói của anh trong trẻo, ánh mắt chân thành như bụi sao rơi vào mắt cô.
Trong phút giây nào đó Thư Căng thật sự tưởng như em trai em gái trong nhà đang làm nũng với cô, dường như cô nghe thấy chính mình trả lời “Được” trong vô thức.
Thích Thời Yến cong mắt, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói đầy vui vẻ: "Thư Căng tốt quá."
Thư Căng đứng trong bếp thở dài, cô có cảm giác mình như bị sắc đẹp mê hoặc.
Cô mở tủ lạnh ra nhìn, chỉ có vài món ăn lặt vặt nên lấy một nắm rau xanh nhỏ, một quả cà chua và một quả trứng, chuẩn bị làm một bát mì trứng cà chua cho người ta.
Thư Căng biết trong lúc mình nấu mì, người kia đã từ từ xâm chiếm mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cô.
Từ sau cái đêm tồi tệ đó đến khi Trần Sương nhập viện, đến khi cô ký hợp đồng, cho đến bây giờ, trong vòng chưa đầy hai mươi ngày đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra, làm rối loạn cuộc sống mờ nhạt ban đầu của cô, rẽ sang một hướng không thể đoán trước.
Thư Căng bưng bát mì đã nấu xong ra thì cũng là lúc Thích Thời Yến vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Anh mỉm cười đi tới, khi cô vừa đặt mì xuống thì bỗng ôm chầm lấy cô, trông rất hạnh phúc.
"Cảm ơn Thư Căng."
Thư Căng cảm thấy khó chịu, nhưng anh đã buông cô ra trước khi Thư Căng lên tiếng rồi ngồi xuống bàn, dùng đũa khuấy đều.
Thư Căng đứng đó hai giây, sau đó đi vòng qua ngồi đối diện anh.
Hình như Thích Thời Yến thật sự đói bụng, mặc dù anh vẫn duy trì phong thái tao nhã đàng hoàng, nhưng thi thoảng sẽ thấy ánh mắt anh lại tràn đầy nụ cười thỏa mãn.
Ánh mắt và thái độ của Thư Căng kiên quyết: "Nhưng tôi không muốn."
"Tổng giám đốc Thích, anh đang lợi dụng lỗ hổng hợp đồng, anh nuốt lời."
Âm cuối mang theo sự oan ức.
"Đúng." Anh không ngại nhận tội, nở nụ cười vô cùng đáng ghét: "Nhưng Căng Căng à, em đã kí hợp đồng, em không có quyền đòi hỏi."
Thư Căng tức giận: "Thích Thời Yến!"
"Ừm." Thích Thời Yến mỉm cười đáp lại cô, mở to mắt, nụ cười bảy phần ác độc, ba phần vô tội thỏa mãn.
Thư Căng nhìn thấy vậy chỉ muốn xé nát mặt anh, đôi môi đỏ mím lại, sự tức giận ẩn chứa trong đôi mắt ẩm ướt xinh đẹp.
Đúng là tên điên.
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]
Ngày 2 tháng 4 năm 2023
Muốn được sống chung với Căng Căng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật là vui
Vui quá đi
Vui chết đi được
[Xoay] [Nhảy] [Quay vòng].
"Căng Căng, em ăn tối chưa?" Anh đột nhiên hỏi.
Anh chuyển chủ đề nhanh tới độ Thư Căng phải suy nghĩ nghiêm túc một hồi, sau khi phản ứng lại thì tức giận nói: "Ăn rồi."
"À, tôi vẫn chưa." Giọng điệu của anh rất tự nhiên như đang tán gẫu, bắt đầu nhờ vả: "Căng Căng nấu chút đồ ăn cho tôi được không?"
Đôi mắt quyến rũ tràn đầy dịu dàng như thể có một cơn lốc hút người ta rơi vào trong đó.
Thư Căng sững sờ hai giây, chậm rãi nói: "Tôi không chuẩn bị đồ ăn..."
"Không sao, nấu mì cũng được." Anh cười khẽ: "Chỉ cần Căng Căng nấu là tôi thích."
Thích Thời Yến vốn có vẻ quyến rũ của hồ ly, lúc cười lên rất lóa mắt, dường như người ta sẽ sẵn sàng đồng ý mọi yêu cầu của anh.
Thư Căng cứ nhìn anh, đôi môi hơi hé mở một lúc lâu vẫn không thốt ra được lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi mà, Căng Căng." Giọng nói của anh trong trẻo, ánh mắt chân thành như bụi sao rơi vào mắt cô.
Trong phút giây nào đó Thư Căng thật sự tưởng như em trai em gái trong nhà đang làm nũng với cô, dường như cô nghe thấy chính mình trả lời “Được” trong vô thức.
Thích Thời Yến cong mắt, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói đầy vui vẻ: "Thư Căng tốt quá."
Thư Căng đứng trong bếp thở dài, cô có cảm giác mình như bị sắc đẹp mê hoặc.
Cô mở tủ lạnh ra nhìn, chỉ có vài món ăn lặt vặt nên lấy một nắm rau xanh nhỏ, một quả cà chua và một quả trứng, chuẩn bị làm một bát mì trứng cà chua cho người ta.
Thư Căng biết trong lúc mình nấu mì, người kia đã từ từ xâm chiếm mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cô.
Từ sau cái đêm tồi tệ đó đến khi Trần Sương nhập viện, đến khi cô ký hợp đồng, cho đến bây giờ, trong vòng chưa đầy hai mươi ngày đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra, làm rối loạn cuộc sống mờ nhạt ban đầu của cô, rẽ sang một hướng không thể đoán trước.
Thư Căng bưng bát mì đã nấu xong ra thì cũng là lúc Thích Thời Yến vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Anh mỉm cười đi tới, khi cô vừa đặt mì xuống thì bỗng ôm chầm lấy cô, trông rất hạnh phúc.
"Cảm ơn Thư Căng."
Thư Căng cảm thấy khó chịu, nhưng anh đã buông cô ra trước khi Thư Căng lên tiếng rồi ngồi xuống bàn, dùng đũa khuấy đều.
Thư Căng đứng đó hai giây, sau đó đi vòng qua ngồi đối diện anh.
Hình như Thích Thời Yến thật sự đói bụng, mặc dù anh vẫn duy trì phong thái tao nhã đàng hoàng, nhưng thi thoảng sẽ thấy ánh mắt anh lại tràn đầy nụ cười thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro