Cứu Mạng
Đông Ca
2024-10-25 12:24:35
Trương Phong Vũ giống như nổi điên, kéo Chu Tuệ ra ngoài, muốn đi tìm Hình Minh.
Chu Tuệ không đẩy được cậu ta, bị kéo lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất: "Trương Phong Vũ, cậu phát điên cái gì!"
"Đúng vậy! Mình điên rồi!” Trương Phong Vũ túm lấy cô đi về phía cổng trường, nhưng Chu Tuệ không giãy tay ra được, thủ thế cầm tay cậu ta vác qua vai hất cậu ta ngã xuống đất.
Trương Phong Vũ trực tiếp sững sờ.
"Tỉnh táo chưa?" Chu Tuệ đi đến trước mặt cậu ta, cúi đầu nhìn từ trên xuống, "Cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không thích cậu, chính là không thích cậu, cho dù cậu có làm gì đi nữa, tôi cũng không thích, giữa người với người sẽ có từ trường*, giữa chúng ta không có."
(*) Từ trường ở đây ví von như lực hấp dẫn, lực hút. Kiểu sẽ bị thu hút bởi đối phương.
"Cậu cùng tên lưu manh kia có sao?" Trương Phong Vũ nhanh chóng đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người, khắp nơi đều có học sinh, không biết có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi hay không, may mà trời đã tối.
"Có." Chu Tuệ gật đầu: "Cậu không cần lo lắng về bài đăng, tôi cũng không cần cậu giúp đỡ."
"Cậu định nhờ ai giúp đỡ? Tìm anh ta sao?” Trương Phong Vũ hỏi.
"Không cần cậu quan tâm." Chu Tuệ nói xong liền rời đi.
Trương Phong Vũ nhìn bóng lưng cô, căm hận đá một cước xuống đất.
Cậu ta định đi gặp Trần Lỵ để giải quyết vấn đề này tận gốc, dù sao Chu Tuệ cũng là cô gái mà cậu ta theo đuổi, nếu như bị nhiễm vết nhơ như vậy, mặt mũi của cậu ta sẽ mất hết.
Trần Lỵ là sinh viên trường nghệ thuật, buổi tối cũng không quay về ký túc xá, mà hát bên ngoài để kiếm thêm tiền, khi Trương Phong Vũ tìm thấy cô ta, cô ta vừa bị đám người của tên béo ép lên xe.
Trương Phong Vũ không chút suy nghĩ mà đi theo, nhưng kỹ năng theo dõi của cậu ta quá nghiệp dư, mới đi theo được vài phút, đã bị bên kia phát hiện, tên béo cầm cờ lê bước xuống xe, Trương Phong Vũ khóa chặt cửa, định lùi xe, nhưng tên béo trực tiếp đập vỡ cửa kính, bàn tay mập mạp nắm lấy cổ áo cậu ta.
"Đi theo ông mày làm gì hả?"
Trương Phong Vũ kinh ngạc giải thích: "Không phải, hiểu lầm, tôi không đi theo anh, chỉ là tình cờ cùng con đường với anh thôi."
"Hả?" Tên béo mở cửa xe, kéo cậu ra ngoài, trực tiếp ném lên xe hắn, chỉ vào Trần Lỵ hỏi: "Mày biết nó không?"
Quần áo của Trần Lỵ đã bị xé toạc sạch sẽ, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân cũng đầy vết tím xanh, chỉ mới vài phút trôi qua, cô ta không biết trong xe đã xảy ra chuyện gì, lúc này cô ta vừa khóc vừa nghẹn ngào, khi nhìn thấy Trương Phong Vũ thì cô vồ tới: "Cứu mạng... Cứu tôi với..."
Trương Phong Vũ không lên tiếng, nhưng vụng trộm gọi cho cảnh sát đã bị tên béo phát hiện, điện thoại bị hất văng xuống đất tan thành mảnh vụn.
Trong lòng cậu ta lộp bộp, thầm nghĩ không xong.
Trong phòng bao quán bar, Hình Minh đang ngồi trên ghế chơi đùa bật lửa, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên.
Tên béo tranh công mà kéo Trương Phong Vũ cùng Trần Lỵ run rẩy đi vào, trên người người phụ nữ chỉ vội khoác cái áo lông, bên trong trống rỗng, khi đi có thể nhìn thấy dấu vân tay bị đàn ông véo trên thắt lưng.
"Mang tới đây làm gì?" Hình Minh cau mày.
"Anh Dương nói muốn giải quyết cô ta, nhưng không nói giải quyết ở chỗ nào." Tên béo thở hổn hển nói: "Tao giữa đường gặp phải thằng nhóc không biết sống chết này, hai đứa nó quen biết nhau, nên tao mang chúng nó tới."
Trần Lỵ ở trên mạng mắng nhóm người của anh Dương không bằng cầm thú, anh Dương nhờ tên béo tìm người giải quyết cô ta, tên béo không có đàn em, làm gì cũng phải hỏi Hình Minh, không biết là sợ Hình Minh, hay sợ phải gánh trách nhiệm.
Xuất phát từ trực giác của đàn ông, Trương Phong Vũ nhìn thẳng vào Hình Minh, rất chắc chắn: "Anh là Hình Minh sao?" "
Hình Minh cắn điếu thuốc, không trả lời, ánh mắt lướt nhẹ qua mặt cậu, nói với tên béo: "Mang sang bên cạnh, tao mệt rồi, muốn ngủ."
"Anh ngủ với Chu Tuệ rồi à?" Trương Phong Vũ phẫn nộ hỏi.
Hình Minh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu ta, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới trước mặt cậu ta vài bước, vừa rồi Hình Minh ngồi ở đó nhìn không ra, ngay khi anh đứng lên, anh đã cao hơn Trương Phong Vũ nửa cái đầu, khí thế hống hách cũng bị đè xuống.
Mặt mày anh vô cùng lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn: "Cậu là ai?"
Chu Tuệ không đẩy được cậu ta, bị kéo lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất: "Trương Phong Vũ, cậu phát điên cái gì!"
"Đúng vậy! Mình điên rồi!” Trương Phong Vũ túm lấy cô đi về phía cổng trường, nhưng Chu Tuệ không giãy tay ra được, thủ thế cầm tay cậu ta vác qua vai hất cậu ta ngã xuống đất.
Trương Phong Vũ trực tiếp sững sờ.
"Tỉnh táo chưa?" Chu Tuệ đi đến trước mặt cậu ta, cúi đầu nhìn từ trên xuống, "Cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không thích cậu, chính là không thích cậu, cho dù cậu có làm gì đi nữa, tôi cũng không thích, giữa người với người sẽ có từ trường*, giữa chúng ta không có."
(*) Từ trường ở đây ví von như lực hấp dẫn, lực hút. Kiểu sẽ bị thu hút bởi đối phương.
"Cậu cùng tên lưu manh kia có sao?" Trương Phong Vũ nhanh chóng đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người, khắp nơi đều có học sinh, không biết có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi hay không, may mà trời đã tối.
"Có." Chu Tuệ gật đầu: "Cậu không cần lo lắng về bài đăng, tôi cũng không cần cậu giúp đỡ."
"Cậu định nhờ ai giúp đỡ? Tìm anh ta sao?” Trương Phong Vũ hỏi.
"Không cần cậu quan tâm." Chu Tuệ nói xong liền rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Phong Vũ nhìn bóng lưng cô, căm hận đá một cước xuống đất.
Cậu ta định đi gặp Trần Lỵ để giải quyết vấn đề này tận gốc, dù sao Chu Tuệ cũng là cô gái mà cậu ta theo đuổi, nếu như bị nhiễm vết nhơ như vậy, mặt mũi của cậu ta sẽ mất hết.
Trần Lỵ là sinh viên trường nghệ thuật, buổi tối cũng không quay về ký túc xá, mà hát bên ngoài để kiếm thêm tiền, khi Trương Phong Vũ tìm thấy cô ta, cô ta vừa bị đám người của tên béo ép lên xe.
Trương Phong Vũ không chút suy nghĩ mà đi theo, nhưng kỹ năng theo dõi của cậu ta quá nghiệp dư, mới đi theo được vài phút, đã bị bên kia phát hiện, tên béo cầm cờ lê bước xuống xe, Trương Phong Vũ khóa chặt cửa, định lùi xe, nhưng tên béo trực tiếp đập vỡ cửa kính, bàn tay mập mạp nắm lấy cổ áo cậu ta.
"Đi theo ông mày làm gì hả?"
Trương Phong Vũ kinh ngạc giải thích: "Không phải, hiểu lầm, tôi không đi theo anh, chỉ là tình cờ cùng con đường với anh thôi."
"Hả?" Tên béo mở cửa xe, kéo cậu ra ngoài, trực tiếp ném lên xe hắn, chỉ vào Trần Lỵ hỏi: "Mày biết nó không?"
Quần áo của Trần Lỵ đã bị xé toạc sạch sẽ, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân cũng đầy vết tím xanh, chỉ mới vài phút trôi qua, cô ta không biết trong xe đã xảy ra chuyện gì, lúc này cô ta vừa khóc vừa nghẹn ngào, khi nhìn thấy Trương Phong Vũ thì cô vồ tới: "Cứu mạng... Cứu tôi với..."
Trương Phong Vũ không lên tiếng, nhưng vụng trộm gọi cho cảnh sát đã bị tên béo phát hiện, điện thoại bị hất văng xuống đất tan thành mảnh vụn.
Trong lòng cậu ta lộp bộp, thầm nghĩ không xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng bao quán bar, Hình Minh đang ngồi trên ghế chơi đùa bật lửa, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên.
Tên béo tranh công mà kéo Trương Phong Vũ cùng Trần Lỵ run rẩy đi vào, trên người người phụ nữ chỉ vội khoác cái áo lông, bên trong trống rỗng, khi đi có thể nhìn thấy dấu vân tay bị đàn ông véo trên thắt lưng.
"Mang tới đây làm gì?" Hình Minh cau mày.
"Anh Dương nói muốn giải quyết cô ta, nhưng không nói giải quyết ở chỗ nào." Tên béo thở hổn hển nói: "Tao giữa đường gặp phải thằng nhóc không biết sống chết này, hai đứa nó quen biết nhau, nên tao mang chúng nó tới."
Trần Lỵ ở trên mạng mắng nhóm người của anh Dương không bằng cầm thú, anh Dương nhờ tên béo tìm người giải quyết cô ta, tên béo không có đàn em, làm gì cũng phải hỏi Hình Minh, không biết là sợ Hình Minh, hay sợ phải gánh trách nhiệm.
Xuất phát từ trực giác của đàn ông, Trương Phong Vũ nhìn thẳng vào Hình Minh, rất chắc chắn: "Anh là Hình Minh sao?" "
Hình Minh cắn điếu thuốc, không trả lời, ánh mắt lướt nhẹ qua mặt cậu, nói với tên béo: "Mang sang bên cạnh, tao mệt rồi, muốn ngủ."
"Anh ngủ với Chu Tuệ rồi à?" Trương Phong Vũ phẫn nộ hỏi.
Hình Minh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu ta, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới trước mặt cậu ta vài bước, vừa rồi Hình Minh ngồi ở đó nhìn không ra, ngay khi anh đứng lên, anh đã cao hơn Trương Phong Vũ nửa cái đầu, khí thế hống hách cũng bị đè xuống.
Mặt mày anh vô cùng lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn: "Cậu là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro