Không Đau
Đông Ca
2024-10-25 12:24:35
Trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, nhà trường đã tiến hành một buổi tập huấn.
Khi Chu Tuệ đi xuống lầu, cô vô tình bị bạn học đánh ngã, đầu bị va chạm, vài nam sinh vội vàng muốn cõng cô, cuối cùng Tống Duy Lượng sải bước tới, ôm người đi đến phòng y tế.
"Tôi không sao." Chu Tuệ chỉ hơi choáng váng, cô che đầu, cau mày, vẻ mặt có chút đau đớn, "Chỉ hơi chóng mặt thôi."
"Chảy máu rồi, để bác sĩ trong trường xử lý vết thương." Tống Duy Lượng bế cô chạy hơn một trăm mét, đến phòng y tế, đặt Chu Tuệ lên ghế, nhưng tay anh ta lại lấy con dao găm từ trong túi của cô ra.
Chu Tuệ vô thức đưa tay ra nắm lấy: "Đó là của tôi." "
"Tôi biết." Tống Duy Lượng liếc nhìn rồi trả lại cho cô, "Mang cái này đến trường tương đối nguy hiểm."
"Thói quen thôi." Chu Tuệ lấy lại rồi bỏ vào túi.
Tống Duy Lượng không lên tiếng nữa, gọi bác sĩ của trường đến băng bó cho Chu Tuệ, nghe bác sĩ của trường nói không sao nên đưa cô về.
"Cảm ơn." Chu Tuệ che miếng gạc trên đầu rồi cảm ơn.
"Cô là học sinh, bị thương là trách nhiệm của chúng tôi." Tống Vĩ Lương nhìn về phía trước với vẻ mặt thẳng thắn.
"Vậy các anh có trách nhiệm khá lớn đấy." Chu Tuệ thản nhiên nói.
Tống Duy Lượng muốn nói gì đó, lắc đầu, khóe môi chỉ xuất hiện một nụ cười nhẹ.
Phạm Hiểu Tinh chờ ở sân thể dục, khi Chu Tuệ đến, cô ấy kéo cô thì thầm: "Đầu cậu không sao chứ? Tất cả mọi người đều nói Huấn luyện viên Tống thích cậu."
Chu Tuệ cười thầm trong lòng, quay đầu lại nhìn, rất nhiều bạn học nữ đang âm thầm nhìn cô, có vài cô gái tụ tập tốp ba tốp năm, thỉnh thoảng lại nhìn cô và Tống Duy lượng.
"Không thể nào." Chu Tuệ cau mày: "Ai lại nói lung tung nữa vậy?"
"Tập huấn vừa rồi, cũng có người bị thương, hình như là bị trẹo chân, nhưng huấn luyện viên Tống lại nhờ bạn học nam khác cõng đi, nhưng đến phiên cậu, anh ấy trực tiếp bế cậu đến phòng y tế." Phạm Hiểu Tinh không nhịn được mà nhỏ giọng nói: "Mình cũng nghĩ anh ấy có chút thích cậu. "
"Đầu mình chảy máu, có lẽ anh ấy nghĩ nó hơi nghiêm trọng." Chu Tuệ sờ sờ miếng băng gạc trên trán, có chút mệt mỏi trả lời, lông mày hơi nhăn lại, vẻ mặt không dễ chịu.
Tống Duy Lượng từ xa đã thấy cô luôn che trán cau mày, nghĩ rằng cô không thoải mái, đi vài bước đến trước mặt cô, đứng cạnh Phạm Hiểu Tinh hỏi Chu Tuệ: "Đầu cô còn đau không?"
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đột nhiên rơi vào trên người hai người.
Chu Tuệ lắc đầu: "Không đau."
Cô vừa nói vừa cúi đầu chào đối phương: "Cảm ơn."
Tống Duy Lượng thấy cô cảm ơn trang trọng như vậy, liền phát hiện xung quanh có đủ loại ánh mắt, cho dù không hiểu ý của Chu Tuệ thì anh ta vẫn gật đầu, xoay người đi cùng những người khác.
Vào buổi tối, các sinh viên và huấn luyện viên ăn cơm trong căng tin, có nữ sinh mua hoa từ bên ngoài, lúc ăn cơm sẽ tặng húng cho huấn luyện viên mà họ thích, sau đó cúi chào rồi rời đi.
Phạm Hiểu Tinh cũng mua, nhưng cô ấy xấu hổ không dám tặng, kéo Chu Tuệ lại, khi đến chỗ Tống Duy Lượng thì đưa cho anh ta: "Thầy Tống, cảm ơn anh! Cái này là tặng cho anh. "
Tống Duy Lượng duỗi tay ra nhận lấy, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như lúc diễn tập: "Cảm ơn."
Chu Tuệ không tặng gì cả, trước khi Trước đây khi Tống Duy Lượng cứu cô và em gái Chu An, ba mẹ cô luôn nói muốn tìm cơ hội cảm ơn, những gì ban đầu cô đem đến, Tống Duy Lượng đều tịch thu, về sau cô dứt khoát mua cho anh ta một đôi găng tay, trông khá xấu, màu vàng giống như cát.
Trước kia cô không để ý, hôm nay sau khi nghe mấy lời của Phạm Hiểu Tinh, cô phát hiện đôi găng tay trong túi quần của Tống Duy Lượng chính là đôi cô tặng lúc đầu.
Khi Chu Tuệ đi xuống lầu, cô vô tình bị bạn học đánh ngã, đầu bị va chạm, vài nam sinh vội vàng muốn cõng cô, cuối cùng Tống Duy Lượng sải bước tới, ôm người đi đến phòng y tế.
"Tôi không sao." Chu Tuệ chỉ hơi choáng váng, cô che đầu, cau mày, vẻ mặt có chút đau đớn, "Chỉ hơi chóng mặt thôi."
"Chảy máu rồi, để bác sĩ trong trường xử lý vết thương." Tống Duy Lượng bế cô chạy hơn một trăm mét, đến phòng y tế, đặt Chu Tuệ lên ghế, nhưng tay anh ta lại lấy con dao găm từ trong túi của cô ra.
Chu Tuệ vô thức đưa tay ra nắm lấy: "Đó là của tôi." "
"Tôi biết." Tống Duy Lượng liếc nhìn rồi trả lại cho cô, "Mang cái này đến trường tương đối nguy hiểm."
"Thói quen thôi." Chu Tuệ lấy lại rồi bỏ vào túi.
Tống Duy Lượng không lên tiếng nữa, gọi bác sĩ của trường đến băng bó cho Chu Tuệ, nghe bác sĩ của trường nói không sao nên đưa cô về.
"Cảm ơn." Chu Tuệ che miếng gạc trên đầu rồi cảm ơn.
"Cô là học sinh, bị thương là trách nhiệm của chúng tôi." Tống Vĩ Lương nhìn về phía trước với vẻ mặt thẳng thắn.
"Vậy các anh có trách nhiệm khá lớn đấy." Chu Tuệ thản nhiên nói.
Tống Duy Lượng muốn nói gì đó, lắc đầu, khóe môi chỉ xuất hiện một nụ cười nhẹ.
Phạm Hiểu Tinh chờ ở sân thể dục, khi Chu Tuệ đến, cô ấy kéo cô thì thầm: "Đầu cậu không sao chứ? Tất cả mọi người đều nói Huấn luyện viên Tống thích cậu."
Chu Tuệ cười thầm trong lòng, quay đầu lại nhìn, rất nhiều bạn học nữ đang âm thầm nhìn cô, có vài cô gái tụ tập tốp ba tốp năm, thỉnh thoảng lại nhìn cô và Tống Duy lượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không thể nào." Chu Tuệ cau mày: "Ai lại nói lung tung nữa vậy?"
"Tập huấn vừa rồi, cũng có người bị thương, hình như là bị trẹo chân, nhưng huấn luyện viên Tống lại nhờ bạn học nam khác cõng đi, nhưng đến phiên cậu, anh ấy trực tiếp bế cậu đến phòng y tế." Phạm Hiểu Tinh không nhịn được mà nhỏ giọng nói: "Mình cũng nghĩ anh ấy có chút thích cậu. "
"Đầu mình chảy máu, có lẽ anh ấy nghĩ nó hơi nghiêm trọng." Chu Tuệ sờ sờ miếng băng gạc trên trán, có chút mệt mỏi trả lời, lông mày hơi nhăn lại, vẻ mặt không dễ chịu.
Tống Duy Lượng từ xa đã thấy cô luôn che trán cau mày, nghĩ rằng cô không thoải mái, đi vài bước đến trước mặt cô, đứng cạnh Phạm Hiểu Tinh hỏi Chu Tuệ: "Đầu cô còn đau không?"
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đột nhiên rơi vào trên người hai người.
Chu Tuệ lắc đầu: "Không đau."
Cô vừa nói vừa cúi đầu chào đối phương: "Cảm ơn."
Tống Duy Lượng thấy cô cảm ơn trang trọng như vậy, liền phát hiện xung quanh có đủ loại ánh mắt, cho dù không hiểu ý của Chu Tuệ thì anh ta vẫn gật đầu, xoay người đi cùng những người khác.
Vào buổi tối, các sinh viên và huấn luyện viên ăn cơm trong căng tin, có nữ sinh mua hoa từ bên ngoài, lúc ăn cơm sẽ tặng húng cho huấn luyện viên mà họ thích, sau đó cúi chào rồi rời đi.
Phạm Hiểu Tinh cũng mua, nhưng cô ấy xấu hổ không dám tặng, kéo Chu Tuệ lại, khi đến chỗ Tống Duy Lượng thì đưa cho anh ta: "Thầy Tống, cảm ơn anh! Cái này là tặng cho anh. "
Tống Duy Lượng duỗi tay ra nhận lấy, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như lúc diễn tập: "Cảm ơn."
Chu Tuệ không tặng gì cả, trước khi Trước đây khi Tống Duy Lượng cứu cô và em gái Chu An, ba mẹ cô luôn nói muốn tìm cơ hội cảm ơn, những gì ban đầu cô đem đến, Tống Duy Lượng đều tịch thu, về sau cô dứt khoát mua cho anh ta một đôi găng tay, trông khá xấu, màu vàng giống như cát.
Trước kia cô không để ý, hôm nay sau khi nghe mấy lời của Phạm Hiểu Tinh, cô phát hiện đôi găng tay trong túi quần của Tống Duy Lượng chính là đôi cô tặng lúc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro