Thần Minh*
Đông Ca
2024-10-25 12:24:35
(*) Thần Minh (Thần Linh): Vị thần quang minh lỗi lạc, lòng dạ trong sạch. Ban đầu mình tính dịch thuần là vị Thần luôn, nhưng mà tên truyện là Thần Minh, hơn nữa nam chính tên là Hình Minh, nên mình để nguyên luôn.
Tên béo nở nụ cười, lộ ra biểu cảm "Tôi biết ngay cô sẽ như thế này".
Hắn nhìn thân thể Chu Tuệ từ trên xuống dưới, thậm chí còn sờ sờ eo cô: "Vòng eo khá nhỏ nhắn."
Chu Tuệ nhịn nhục sắp cắn nát đôi môi, cơ thể run rẩy vì phẫn nộ và nhục nhã, cô nhận lấy bánh mì, nhìn chằm chằm vào tên béo nói: "Tôi muốn lấy thức ăn về trước." "
"Vậy không được." Tên béo lấy một chai Coca từ trên kệ ra, vặn nắp mở ra uống, "Quy tắc là khi làm xong, cô mới có thể cầm thức ăn trở về."
Hắn ợ hơi một cái, vén áo phông lên lau miệng, cười lộ ra một bộ răng vàng: "Em gái yên tâm, anh đây nhất định sẽ không lừa em, nếu em lo lắng thì có thể ăn chút gì đó trước cũng được.""
"Đây là cho em gái tôi." Chu Tuệ nắm chặt bánh mì, lại hít sâu thêm một hơi nữa, nhưng cơ thể lại run rẩy, giọng nói có chút nghẹn ngào không kìm nén được, "Tôi muốn mang về cho em gái trước." "
"Em gái cô?" Tên béo cau mày, gãi gãi đầu, "Vậy cô lấy về, làm sao tôi biết lát nữa cô có quay lại hay không?"
"Tôi sẽ trở lại." Chu Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn, nhất định phải đưa cho em gái tôi trước."
Người đàn ông trên ghế sofa đột nhiên ngồi dậy, một tay xoa mặt, tay kia chỉ vào kệ rồi nói: "Tự mình cầm đi."
Chu Tuệ nhìn anh, sau đó nhìn tên béo, thấy tên béo kia lộ ra vẻ mặt phản đối, cô nhanh chóng chạy đến kệ hàng, lấy vài túi bánh mì, giăm bông, còn có hai chai nước tinh khiết.
"Này! Một mình cô mà cầm lấy phần của ba người!” Tên béo gào lên muốn đoạt lại, Chu Tuệ đã nhanh chóng cúi đầu chào người đàn ông trên ghế sofa nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng chạy.
Tên béo chửi ầm lên: "Hình Minh, mày bị bệnh sao? Mày làm cái gì thế? Nếu lát nữa con nhỏ đó không quay lại, tao sẽ nói cho anh Dương!""
Hình Minh lấy bật lửa ra, tự mình châm một điếu thuốc, dựa vào ghế sofa dụi dụi mắt nói: "Không có việc gì thì cút đi, nói nhảm ít thôi. "
"Anh Dương bảo mày canh đồ! Không bảo mày ngủ ở chỗ này!” Tên béo vẫn còn mắng, Hình Minh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo cổ áo hắn, kéo người về phía mình, trong đôi mắt hẹp dài bắn ra một tia sáng lạnh, "Mày lại mắng một câu nữa xem."
Tên béo đột nhiên câm miệng, kéo cổ áo mình, khô khốc tìm cho mình một bậc thang: "Lát nữa tao còn đi tuần tra, đi đây." "
Hình Minh nhìn điếu thuốc vừa mới hút một ngụm trên mặt đất, nhặt lên thổi thổi, lại đưa vào miệng cắn, sau khi hút xong một điếu thuốc, cơn buồn ngủ vẫn chưa tiêu tan, anh lại nằm trên ghế sofa, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Vào lúc ý thức sắp chìm vào giấc ngủ sâu, anh nghe thấy một giọng nói thận trọng.
"Chào... Anh? "
Hình Minh quay đầu nhìn qua, Chu Tùy đang đứng cách anh năm mét, nhìn anh bằng một đôi mắt phòng bị và cẩn thận.
"Sao cô lại quay lại đây?" Anh chỉ về phương hướng, "Tên béo đi rồi." "
Chu Tuệ không hiểu, cô nuốt nước miếng, bởi vì khẩn trương và lo lắng, giọng nói cũng thay đổi giai điệu: "Ý của anh là, tôi, tôi có thể đi rồi?" "
"Không đi thì chờ hắn trở về à?" Người đàn ông liếc nhìn cô.
"Vậy thì tôi... Tôi vẫn có thể đến và lấy thức ăn vào ngày mai chứ?” Trước khi Chu Tuệ rời đi, cô kiên trì nói: "Một chút bánh mì cũng được.""
Lúc này Hình Minh ngồi dậy, nhìn cô hỏi: "Vì em gái cô?"
"Vâng."
"Trao đổi gì với tôi?" Anh nhíu mày, sắc mặt tối sầm, bởi vì hành động này, hiện ra vài phần vô lại.
Chu Tuệ chết lặng một lúc, cô cho rằng mình có thể nhận không, nhưng đối phương rõ ràng chỉ bố thí cho cô lần này.
Cô có gì để đổi hay không? Không có tiền, chỉ có... Thân thể này.
Cô lại nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan đoan chính, trên bụng cũng không có mỡ thừa, so với tên béo, cô thà trao đổi với người đàn ông trước mặt còn hơn.
Người đàn ông có lẽ đã nhìn ra cô đang nghĩ gì, anh ấn ngón tay cái lên hàng lông mày đen rậm của mình: "Làm tình, giữa hai chúng ta, thật đúng là không biết ai chiếm tiện nghi ai."
Chu Tuệ: "..."
Cô đỏ mặt không giải thích được, rõ ràng đó phải là chủ đề khuất nhục, nhưng vì một lý do nào đó, cảnh tượng đột nhiên trở nên quanh co, cô thậm chí không cảm thấy nhục nhã và xấu hổ từ lời nói của người đàn ông.
Cô gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, lần này, coi như là thần minh chiếu cố tôi."
Thần minh?
Hình Minh mím môi chế giễu, tôi không phải thần minh.
Tên béo nở nụ cười, lộ ra biểu cảm "Tôi biết ngay cô sẽ như thế này".
Hắn nhìn thân thể Chu Tuệ từ trên xuống dưới, thậm chí còn sờ sờ eo cô: "Vòng eo khá nhỏ nhắn."
Chu Tuệ nhịn nhục sắp cắn nát đôi môi, cơ thể run rẩy vì phẫn nộ và nhục nhã, cô nhận lấy bánh mì, nhìn chằm chằm vào tên béo nói: "Tôi muốn lấy thức ăn về trước." "
"Vậy không được." Tên béo lấy một chai Coca từ trên kệ ra, vặn nắp mở ra uống, "Quy tắc là khi làm xong, cô mới có thể cầm thức ăn trở về."
Hắn ợ hơi một cái, vén áo phông lên lau miệng, cười lộ ra một bộ răng vàng: "Em gái yên tâm, anh đây nhất định sẽ không lừa em, nếu em lo lắng thì có thể ăn chút gì đó trước cũng được.""
"Đây là cho em gái tôi." Chu Tuệ nắm chặt bánh mì, lại hít sâu thêm một hơi nữa, nhưng cơ thể lại run rẩy, giọng nói có chút nghẹn ngào không kìm nén được, "Tôi muốn mang về cho em gái trước." "
"Em gái cô?" Tên béo cau mày, gãi gãi đầu, "Vậy cô lấy về, làm sao tôi biết lát nữa cô có quay lại hay không?"
"Tôi sẽ trở lại." Chu Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn, nhất định phải đưa cho em gái tôi trước."
Người đàn ông trên ghế sofa đột nhiên ngồi dậy, một tay xoa mặt, tay kia chỉ vào kệ rồi nói: "Tự mình cầm đi."
Chu Tuệ nhìn anh, sau đó nhìn tên béo, thấy tên béo kia lộ ra vẻ mặt phản đối, cô nhanh chóng chạy đến kệ hàng, lấy vài túi bánh mì, giăm bông, còn có hai chai nước tinh khiết.
"Này! Một mình cô mà cầm lấy phần của ba người!” Tên béo gào lên muốn đoạt lại, Chu Tuệ đã nhanh chóng cúi đầu chào người đàn ông trên ghế sofa nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng chạy.
Tên béo chửi ầm lên: "Hình Minh, mày bị bệnh sao? Mày làm cái gì thế? Nếu lát nữa con nhỏ đó không quay lại, tao sẽ nói cho anh Dương!""
Hình Minh lấy bật lửa ra, tự mình châm một điếu thuốc, dựa vào ghế sofa dụi dụi mắt nói: "Không có việc gì thì cút đi, nói nhảm ít thôi. "
"Anh Dương bảo mày canh đồ! Không bảo mày ngủ ở chỗ này!” Tên béo vẫn còn mắng, Hình Minh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo cổ áo hắn, kéo người về phía mình, trong đôi mắt hẹp dài bắn ra một tia sáng lạnh, "Mày lại mắng một câu nữa xem."
Tên béo đột nhiên câm miệng, kéo cổ áo mình, khô khốc tìm cho mình một bậc thang: "Lát nữa tao còn đi tuần tra, đi đây." "
Hình Minh nhìn điếu thuốc vừa mới hút một ngụm trên mặt đất, nhặt lên thổi thổi, lại đưa vào miệng cắn, sau khi hút xong một điếu thuốc, cơn buồn ngủ vẫn chưa tiêu tan, anh lại nằm trên ghế sofa, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Vào lúc ý thức sắp chìm vào giấc ngủ sâu, anh nghe thấy một giọng nói thận trọng.
"Chào... Anh? "
Hình Minh quay đầu nhìn qua, Chu Tùy đang đứng cách anh năm mét, nhìn anh bằng một đôi mắt phòng bị và cẩn thận.
"Sao cô lại quay lại đây?" Anh chỉ về phương hướng, "Tên béo đi rồi." "
Chu Tuệ không hiểu, cô nuốt nước miếng, bởi vì khẩn trương và lo lắng, giọng nói cũng thay đổi giai điệu: "Ý của anh là, tôi, tôi có thể đi rồi?" "
"Không đi thì chờ hắn trở về à?" Người đàn ông liếc nhìn cô.
"Vậy thì tôi... Tôi vẫn có thể đến và lấy thức ăn vào ngày mai chứ?” Trước khi Chu Tuệ rời đi, cô kiên trì nói: "Một chút bánh mì cũng được.""
Lúc này Hình Minh ngồi dậy, nhìn cô hỏi: "Vì em gái cô?"
"Vâng."
"Trao đổi gì với tôi?" Anh nhíu mày, sắc mặt tối sầm, bởi vì hành động này, hiện ra vài phần vô lại.
Chu Tuệ chết lặng một lúc, cô cho rằng mình có thể nhận không, nhưng đối phương rõ ràng chỉ bố thí cho cô lần này.
Cô có gì để đổi hay không? Không có tiền, chỉ có... Thân thể này.
Cô lại nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan đoan chính, trên bụng cũng không có mỡ thừa, so với tên béo, cô thà trao đổi với người đàn ông trước mặt còn hơn.
Người đàn ông có lẽ đã nhìn ra cô đang nghĩ gì, anh ấn ngón tay cái lên hàng lông mày đen rậm của mình: "Làm tình, giữa hai chúng ta, thật đúng là không biết ai chiếm tiện nghi ai."
Chu Tuệ: "..."
Cô đỏ mặt không giải thích được, rõ ràng đó phải là chủ đề khuất nhục, nhưng vì một lý do nào đó, cảnh tượng đột nhiên trở nên quanh co, cô thậm chí không cảm thấy nhục nhã và xấu hổ từ lời nói của người đàn ông.
Cô gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, lần này, coi như là thần minh chiếu cố tôi."
Thần minh?
Hình Minh mím môi chế giễu, tôi không phải thần minh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro