Thần Quỷ Trường Sinh: Từ Đồ Tể Bắt Đầu Thêm Điểm Tu Tiên (Dịch)
Rèn Đao, Người So Với Người, Tức Chết Người!
Phì Lặc
2024-11-20 21:33:27
"Ngụy huynh, lợi hại a!"
"Thân pháp này của ngươi so với trước kia càng kinh khủng hơn rồi chứ?"
"Con mẹ nó yêu nghiệt, không phục không được!"
Vừa mới trở lại nhã gian!
Đám người Trình Thanh Sương, Thôi Vĩnh Phú, Hạng Hào chính là một trận kinh hô cảm khái.
Vốn dĩ mọi người chỉ mong hắn có thể chống đỡ được nửa chén trà thời gian nhận thua là được.
Ai có thể nghĩ tới Ngụy Hoằng có thể làm cho Hắc Hùng võ quán chủ động hô ngừng.
Mặc dù chỉ là một trận hoà, nhưng lại kiếm đủ mặt mũi.
"Ha ha, trận chiến này đám người Hứa Mục Phong sẽ bị chúng ta cười nhiều năm." Hạng Hào cười lớn nói: "Ngụy lão đệ bây giờ còn ở trong cửa hàng thịt giết heo? Thiên phú giết heo của ngươi chung quy là lãng phí chút ít, như vậy đi, tới tiêu cục nhà ta làm tiêu sư, trước Luyện Huyết Cảnh không cần ngươi xuất tiêu, mỗi tháng phát cho ngươi 20 lượng."
"Tiêu sư tính là cái gì? Vừa nghèo vừa mệt còn không có tiền đồ." Thôi Vĩnh Phú bất mãn nói: "Ngụy lão đệ đến tửu lâu Thôi gia chúng ta nương nhờ, mỗi ngày chuyện gì cũng không cần làm, một tháng Luyện Bì cảnh được 30 lượng bạc, Luyện Huyết cảnh một tháng 200 lượng!"
"Chút tiền ấy cũng không biết xấu hổ mà ra giá?" Trình Thanh Sương cười nhạo mở miệng: "Ngụy Hoằng, nếu ngươi chịu ở rể Trình gia ta, sau này tất cả tài nguyên tu hành của nhà ngươi đều có thể mua hết, các loại bí tịch võ học thượng thừa đều có thể sưu tập cho ngươi trước mắt, thiếu nữ Trình gia ta chưa lập gia đình tùy ngươi chọn lựa, như thế chẳng phải là đẹp sao?"
Mọi người mồm năm miệng mười muốn mời chào.
Vương triều Đại Chu võ phong thịnh hành, thế lực lớn nhỏ đều thích lôi kéo cường giả.
Cho dù chỉ treo cái tên này thôi cũng có người vội vàng đưa tiền tới cửa, bởi vậy cường giả chân chính chưa bao giờ thiếu tiền.
Hiện giờ Ngụy Hoằng triển lộ thiên phú, tự nhiên khiến người động tâm muốn đầu tư.
"Chư vị, thật sự xin lỗi!" Ngụy Hoằng nâng chén rượu lên, áy náy cười nói: "Ta là người rất xem nhẹ tiền tài, lại thích sinh hoạt ở phố phường, cho nên vẫn muốn ở lại cửa hàng thịt để giết heo. Hiện tại mỗi ngày đều giết heo, thời gian rảnh rỗi đến võ quán bồi luyện rất thoải mái, tạm thời không muốn dựa vào bất kỳ thế lực nào, mong rằng thứ lỗi."
"Được!" Trình Thanh Sương không chỉ không giận, ngược lại vẻ mặt thưởng thức: "Tính tình ngươi vẫn chững chạc, lại không bị tờ giấy vàng son này che khuất ánh mắt."
"Ha ha ha!" Hạng Hào cũng hào sảng cười nói: "Ngụy huynh đệ chớ trách, thật sự là thiên phú của ngươi làm cho người ta trông mà thèm, chúng ta từ nhỏ học kinh doanh gia nghiệp, theo thói quen liền muốn lôi kéo một hai. Bất quá chí hướng của ngươi không ở đây cũng được, bằng hữu chúng ta giao tình đạm như nước, không có việc gì luyện quyền uống rượu là được."
Hành động này của bọn họ không khỏi khiến Ngụy Hoằng đánh giá cao thêm vài phần.
Chịu lễ hiền đãi sĩ vì gia tộc lôi kéo nhân tài, lại sau khi lôi kéo thất bại sẽ không trở mặt kết thù kết oán, con cháu nhà giàu giáo dục ra quả nhiên không tầm thường, căn bản không có nửa điểm tật xấu ăn chơi trác táng, cũng khó trách người ta có thể đời đời truyền thừa tiếp.
Ngụy Hoằng tuy không có ý định hoàn toàn dung nhập vào cái vòng tròn này.
Nhưng mà kết giao với bằng hữu như bọn họ thì cũng không tệ lắm.
Nhiều bằng hữu nhiều hơn một con đường, tầm quan trọng của nhân mạch hắn vẫn rõ ràng.
Bởi vậy hắn đối với rượu mời tất nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt!
Chỉ chốc lát sau cùng mọi người uống rượu thoải mái, bầu không khí cũng dần dần nóng bỏng.
Rượu đến lúc say, Hạng Hào nhịn không được cảm khái: "Ngẫm lại chúng ta từ nhỏ đã dùng chén thuốc nấu luyện căn cốt, ba tuổi luyện quyền sáu tuổi luyện công, mười mấy năm mới đạt tới thực lực như bây giờ, hao tốn gia tộc không biết bao nhiêu tài nguyên, so sánh một chút Ngụy lão đệ thật sự là hổ thẹn!"
"Cũng không phải, người so với người tức chết người!"
"Ha ha ha, so với Ngụy Hoằng thật sự là phế vật hơn một chút."
Mọi người đều tự giễu cười lên.
Lục Minh suy nghĩ một chút nhắc nhở nói: "Nhưng mà hôm nay đắc tội với đám người Hứa Mục Phong, Ngụy Hoằng có thể bị bọn họ trả thù hay không?"
"Sẽ không!" Trình Thanh Sương lắc đầu nói: "Bọn họ không phải là người thua không nổi, không đến mức cố ý đến gây khó dễ cho Ngụy Hoằng, ngược lại tính cách của Mông Khai Sơn lại bạo ngược..."
"Võ giả đều có ngạo khí." Ngụy Hoằng không thèm để ý nhíu mày: "Nếu để cho người ta biết hắn trên đấu võ đài đánh không chết ta mà âm thầm ra tay, hắn chỉ là trò cười, phàm là người có đầu óc đều không có khả năng làm như vậy, gia tộc sau lưng hắn cũng tuyệt sẽ không cho phép."
"Không sai, lời ấy có lý!"
Mọi người đều gật đầu.
Trình Thanh Sương thấy thế cười cười, nàng vỗ vỗ tay bảo thị nữ đưa tới một xấp ngân phiếu, nói: "Vừa rồi đã nói một trăm lượng thù lao, cộng thêm 500 lượng tiền đặt cược, Ngụy huynh đếm một chút!"
"Không cần phải đếm, ta tin tưởng Trình cô nương."
Ngụy Hoằng cũng không khách khí.
Hắn thản nhiên nhận lấy ngân phiếu, đáy lòng lại không hiểu có chút hoảng hốt.
Sáu trăm lượng! Gia gia khổ sở mười đời cũng không kiếm được.
Hắn giết heo không ăn không uống cũng phải hai mươi năm mới có thể kiếm được.
Nhưng đối với đám người Trình Thanh Sương mà nói, có lẽ chỉ là một bữa cơm?
Người với người chênh lệch thật đúng là lớn đến thái quá.
Uống xong một bữa rượu tới buổi chiều, Ngụy Hoằng rốt cục cáo từ rời đi.
Hắn cất bước rời khỏi thuyền hoa, sau đó đi thẳng đến tiệm rèn ở Tây Nhai.
Hôm nay đối chiến với Mông Khai Sơn khiến hắn cảm nhận được cảm giác vô lực, rõ ràng quyền pháp của mình tinh xảo hơn, bước tiến càng xảo diệu hơn, nhưng công kích trên người đối phương lại giống như kiến, càng làm cho người thêm chê cười, thậm chí ngay cả phá phòng ngự cũng không làm được.
Loại cảm giác này thật sự làm cho người ta không dễ chịu chút nào!
Lại nghĩ Trịnh Phúc Sinh nếu cũng có loại lực phòng ngự này thì nên làm cái gì bây giờ?
Ngụy Hoằng nghĩ tới nghĩ lui tự nhiên quyết định muốn chế tạo một thanh vũ khí.
Dù chỉ là tiểu đao cũng tốt, ít nhất mạnh hơn so với mình tay không đối địch.
"Mặt khác, tốt nhất là mau chóng lấy một bản bí tịch ám khí, mỗi ngày lúc nhàn rỗi luyện tập một chút, độ thuần thục lâu năm sẽ tăng lên, đến lúc đó có thêm một thủ đoạn đối địch cũng tốt."
Ngụy Hoằng suy tư một lúc, tìm được một tiệm rèn hẻo lánh!
Trong cửa hàng này chỉ có một tráng hán trung niên đầu trọc đang gõ búa, trong không khí tràn ngập mùi than đá thiêu đốt, bên tai tràn ngập tiếng leng keng, trên vách tường cũng chỉ có hai ba món đồ sắt bình thường như cái cuốc, liêm đao, dao phay.
Nhưng Ngụy Hoằng rõ ràng, vị Hồ thợ rèn này chính là một ngưu nhân.
Tính cách hắn quái gở ít nói, chưa bao giờ bắt chuyện với hàng xóm láng giềng.
Một lòng chỉ đắm chìm vào nghề rèn sắt.
Người bình thường có lẽ chỉ coi hắn là một thợ rèn bình thường.
Nhưng những người lăn lộn trên đường đều biết, thợ rèn Hồ này không chỉ có một tay võ nghệ cao cường, hơn nữa không ít cao thủ võ đạo thường thường đập tiền lớn cầu hắn chế tạo đao cụ, chọc ai cũng không thể tùy ý trêu chọc hắn.
Ngụy Hoằng cất bước đi vào tiệm rèn, sau đó cũng không nhìn quanh khắp nơi.
Chỉ là lẳng lặng chờ cho cục sắt trong tay Hồ thợ rèn đập xong, mới khách khí nói: "Hồ sư phụ, làm phiền giúp ta rèn một thanh đao nhỏ."
"Hình thức, dùng vật liệu!" Hồ thợ rèn lời ít mà ý nhiều.
"Đao dài ba tấc, dài nhỏ cân xứng, không thiết lập rãnh máu!" Ngụy Hoằng vừa miêu tả, vừa cầm than củi bên cạnh lò phác hoạ trên mặt đất: " chuôi đao và vỏ đao dùng gỗ Vân Sam, thân đao dùng huyền thiết gấp lại rèn hơn ngàn lần, yêu cầu sắc bén, cứng cỏi, năng lực phá giáp xuất chúng, mặt khác phía sau chuôi đao cần để lại lỗ thủng xuyên qua dây thừng!"
Hồ thợ rèn nhìn hắn thật sâu một cái, không mặn không nhạt báo giá: "480 lượng!"
Ngụy Hoằng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đánh thêm cho ta 100 cây Huyền Thiết Mai Hoa Châm."
"580 lượng, ba ngày sau lấy."
"Thân pháp này của ngươi so với trước kia càng kinh khủng hơn rồi chứ?"
"Con mẹ nó yêu nghiệt, không phục không được!"
Vừa mới trở lại nhã gian!
Đám người Trình Thanh Sương, Thôi Vĩnh Phú, Hạng Hào chính là một trận kinh hô cảm khái.
Vốn dĩ mọi người chỉ mong hắn có thể chống đỡ được nửa chén trà thời gian nhận thua là được.
Ai có thể nghĩ tới Ngụy Hoằng có thể làm cho Hắc Hùng võ quán chủ động hô ngừng.
Mặc dù chỉ là một trận hoà, nhưng lại kiếm đủ mặt mũi.
"Ha ha, trận chiến này đám người Hứa Mục Phong sẽ bị chúng ta cười nhiều năm." Hạng Hào cười lớn nói: "Ngụy lão đệ bây giờ còn ở trong cửa hàng thịt giết heo? Thiên phú giết heo của ngươi chung quy là lãng phí chút ít, như vậy đi, tới tiêu cục nhà ta làm tiêu sư, trước Luyện Huyết Cảnh không cần ngươi xuất tiêu, mỗi tháng phát cho ngươi 20 lượng."
"Tiêu sư tính là cái gì? Vừa nghèo vừa mệt còn không có tiền đồ." Thôi Vĩnh Phú bất mãn nói: "Ngụy lão đệ đến tửu lâu Thôi gia chúng ta nương nhờ, mỗi ngày chuyện gì cũng không cần làm, một tháng Luyện Bì cảnh được 30 lượng bạc, Luyện Huyết cảnh một tháng 200 lượng!"
"Chút tiền ấy cũng không biết xấu hổ mà ra giá?" Trình Thanh Sương cười nhạo mở miệng: "Ngụy Hoằng, nếu ngươi chịu ở rể Trình gia ta, sau này tất cả tài nguyên tu hành của nhà ngươi đều có thể mua hết, các loại bí tịch võ học thượng thừa đều có thể sưu tập cho ngươi trước mắt, thiếu nữ Trình gia ta chưa lập gia đình tùy ngươi chọn lựa, như thế chẳng phải là đẹp sao?"
Mọi người mồm năm miệng mười muốn mời chào.
Vương triều Đại Chu võ phong thịnh hành, thế lực lớn nhỏ đều thích lôi kéo cường giả.
Cho dù chỉ treo cái tên này thôi cũng có người vội vàng đưa tiền tới cửa, bởi vậy cường giả chân chính chưa bao giờ thiếu tiền.
Hiện giờ Ngụy Hoằng triển lộ thiên phú, tự nhiên khiến người động tâm muốn đầu tư.
"Chư vị, thật sự xin lỗi!" Ngụy Hoằng nâng chén rượu lên, áy náy cười nói: "Ta là người rất xem nhẹ tiền tài, lại thích sinh hoạt ở phố phường, cho nên vẫn muốn ở lại cửa hàng thịt để giết heo. Hiện tại mỗi ngày đều giết heo, thời gian rảnh rỗi đến võ quán bồi luyện rất thoải mái, tạm thời không muốn dựa vào bất kỳ thế lực nào, mong rằng thứ lỗi."
"Được!" Trình Thanh Sương không chỉ không giận, ngược lại vẻ mặt thưởng thức: "Tính tình ngươi vẫn chững chạc, lại không bị tờ giấy vàng son này che khuất ánh mắt."
"Ha ha ha!" Hạng Hào cũng hào sảng cười nói: "Ngụy huynh đệ chớ trách, thật sự là thiên phú của ngươi làm cho người ta trông mà thèm, chúng ta từ nhỏ học kinh doanh gia nghiệp, theo thói quen liền muốn lôi kéo một hai. Bất quá chí hướng của ngươi không ở đây cũng được, bằng hữu chúng ta giao tình đạm như nước, không có việc gì luyện quyền uống rượu là được."
Hành động này của bọn họ không khỏi khiến Ngụy Hoằng đánh giá cao thêm vài phần.
Chịu lễ hiền đãi sĩ vì gia tộc lôi kéo nhân tài, lại sau khi lôi kéo thất bại sẽ không trở mặt kết thù kết oán, con cháu nhà giàu giáo dục ra quả nhiên không tầm thường, căn bản không có nửa điểm tật xấu ăn chơi trác táng, cũng khó trách người ta có thể đời đời truyền thừa tiếp.
Ngụy Hoằng tuy không có ý định hoàn toàn dung nhập vào cái vòng tròn này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà kết giao với bằng hữu như bọn họ thì cũng không tệ lắm.
Nhiều bằng hữu nhiều hơn một con đường, tầm quan trọng của nhân mạch hắn vẫn rõ ràng.
Bởi vậy hắn đối với rượu mời tất nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt!
Chỉ chốc lát sau cùng mọi người uống rượu thoải mái, bầu không khí cũng dần dần nóng bỏng.
Rượu đến lúc say, Hạng Hào nhịn không được cảm khái: "Ngẫm lại chúng ta từ nhỏ đã dùng chén thuốc nấu luyện căn cốt, ba tuổi luyện quyền sáu tuổi luyện công, mười mấy năm mới đạt tới thực lực như bây giờ, hao tốn gia tộc không biết bao nhiêu tài nguyên, so sánh một chút Ngụy lão đệ thật sự là hổ thẹn!"
"Cũng không phải, người so với người tức chết người!"
"Ha ha ha, so với Ngụy Hoằng thật sự là phế vật hơn một chút."
Mọi người đều tự giễu cười lên.
Lục Minh suy nghĩ một chút nhắc nhở nói: "Nhưng mà hôm nay đắc tội với đám người Hứa Mục Phong, Ngụy Hoằng có thể bị bọn họ trả thù hay không?"
"Sẽ không!" Trình Thanh Sương lắc đầu nói: "Bọn họ không phải là người thua không nổi, không đến mức cố ý đến gây khó dễ cho Ngụy Hoằng, ngược lại tính cách của Mông Khai Sơn lại bạo ngược..."
"Võ giả đều có ngạo khí." Ngụy Hoằng không thèm để ý nhíu mày: "Nếu để cho người ta biết hắn trên đấu võ đài đánh không chết ta mà âm thầm ra tay, hắn chỉ là trò cười, phàm là người có đầu óc đều không có khả năng làm như vậy, gia tộc sau lưng hắn cũng tuyệt sẽ không cho phép."
"Không sai, lời ấy có lý!"
Mọi người đều gật đầu.
Trình Thanh Sương thấy thế cười cười, nàng vỗ vỗ tay bảo thị nữ đưa tới một xấp ngân phiếu, nói: "Vừa rồi đã nói một trăm lượng thù lao, cộng thêm 500 lượng tiền đặt cược, Ngụy huynh đếm một chút!"
"Không cần phải đếm, ta tin tưởng Trình cô nương."
Ngụy Hoằng cũng không khách khí.
Hắn thản nhiên nhận lấy ngân phiếu, đáy lòng lại không hiểu có chút hoảng hốt.
Sáu trăm lượng! Gia gia khổ sở mười đời cũng không kiếm được.
Hắn giết heo không ăn không uống cũng phải hai mươi năm mới có thể kiếm được.
Nhưng đối với đám người Trình Thanh Sương mà nói, có lẽ chỉ là một bữa cơm?
Người với người chênh lệch thật đúng là lớn đến thái quá.
Uống xong một bữa rượu tới buổi chiều, Ngụy Hoằng rốt cục cáo từ rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cất bước rời khỏi thuyền hoa, sau đó đi thẳng đến tiệm rèn ở Tây Nhai.
Hôm nay đối chiến với Mông Khai Sơn khiến hắn cảm nhận được cảm giác vô lực, rõ ràng quyền pháp của mình tinh xảo hơn, bước tiến càng xảo diệu hơn, nhưng công kích trên người đối phương lại giống như kiến, càng làm cho người thêm chê cười, thậm chí ngay cả phá phòng ngự cũng không làm được.
Loại cảm giác này thật sự làm cho người ta không dễ chịu chút nào!
Lại nghĩ Trịnh Phúc Sinh nếu cũng có loại lực phòng ngự này thì nên làm cái gì bây giờ?
Ngụy Hoằng nghĩ tới nghĩ lui tự nhiên quyết định muốn chế tạo một thanh vũ khí.
Dù chỉ là tiểu đao cũng tốt, ít nhất mạnh hơn so với mình tay không đối địch.
"Mặt khác, tốt nhất là mau chóng lấy một bản bí tịch ám khí, mỗi ngày lúc nhàn rỗi luyện tập một chút, độ thuần thục lâu năm sẽ tăng lên, đến lúc đó có thêm một thủ đoạn đối địch cũng tốt."
Ngụy Hoằng suy tư một lúc, tìm được một tiệm rèn hẻo lánh!
Trong cửa hàng này chỉ có một tráng hán trung niên đầu trọc đang gõ búa, trong không khí tràn ngập mùi than đá thiêu đốt, bên tai tràn ngập tiếng leng keng, trên vách tường cũng chỉ có hai ba món đồ sắt bình thường như cái cuốc, liêm đao, dao phay.
Nhưng Ngụy Hoằng rõ ràng, vị Hồ thợ rèn này chính là một ngưu nhân.
Tính cách hắn quái gở ít nói, chưa bao giờ bắt chuyện với hàng xóm láng giềng.
Một lòng chỉ đắm chìm vào nghề rèn sắt.
Người bình thường có lẽ chỉ coi hắn là một thợ rèn bình thường.
Nhưng những người lăn lộn trên đường đều biết, thợ rèn Hồ này không chỉ có một tay võ nghệ cao cường, hơn nữa không ít cao thủ võ đạo thường thường đập tiền lớn cầu hắn chế tạo đao cụ, chọc ai cũng không thể tùy ý trêu chọc hắn.
Ngụy Hoằng cất bước đi vào tiệm rèn, sau đó cũng không nhìn quanh khắp nơi.
Chỉ là lẳng lặng chờ cho cục sắt trong tay Hồ thợ rèn đập xong, mới khách khí nói: "Hồ sư phụ, làm phiền giúp ta rèn một thanh đao nhỏ."
"Hình thức, dùng vật liệu!" Hồ thợ rèn lời ít mà ý nhiều.
"Đao dài ba tấc, dài nhỏ cân xứng, không thiết lập rãnh máu!" Ngụy Hoằng vừa miêu tả, vừa cầm than củi bên cạnh lò phác hoạ trên mặt đất: " chuôi đao và vỏ đao dùng gỗ Vân Sam, thân đao dùng huyền thiết gấp lại rèn hơn ngàn lần, yêu cầu sắc bén, cứng cỏi, năng lực phá giáp xuất chúng, mặt khác phía sau chuôi đao cần để lại lỗ thủng xuyên qua dây thừng!"
Hồ thợ rèn nhìn hắn thật sâu một cái, không mặn không nhạt báo giá: "480 lượng!"
Ngụy Hoằng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đánh thêm cho ta 100 cây Huyền Thiết Mai Hoa Châm."
"580 lượng, ba ngày sau lấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro