Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn
Đinh Tư Thét Lớ...
Cần Phấn Quan Quan
2024-11-22 00:02:59
Thời gian trong khi nói chuyện trôi qua từng chút một, bất tri bất giác đã đến mười hai rưỡi giữa trưa.
Không biết có phải vì thân phận hình cảnh của Trần Ích, mà Vương Lập Hoa nói ít hơn, ngẫu nhiên có liên quan tới thì mới ứng phó đôi câu.
Xem ra tụ hội sáu người hôm nay, đứng ngồi không yên không chỉ có Khương Phàm Lỗi.
Trần Ích đa phần là trao đổi cùng Viên Lợi Hào, dù sao cũng là người bạn mới, cũng hiểu biết đại khái con đường làm giàu của đối phương.
Sau khi kiếm được một mớ, thì hợp tác với Vương Lập Hoa mở một công ty, làm cổ đông thứ hai.
Sau đó, quen biết Hứa Xán.
Hứa Xán trong nhà cũng làm ăn về rượu, hai bên kết bạn trong một lần tụ hội buôn bán, nói chuyện cũng khá hợp.
Vì thế ở dưới Hứa Xán đề nghị, anh ta lại mở công ty thứ hai.
Hiệu quả và lợi ích không biết như thế nào, nhưng xem bộ dáng hăng hái của Viên Lợi Hào, hẳn cũng không tệ lắm.
Người trẻ tuổi như vậy, vẫn rất đáng để bội phục, có thể biết biết nhiều thêm.
Rất nhanh, bữa trưa đã tới.
Rượu trắng không thể phối với cơm Tây, cho nên đầu bếp làm là đồ ăn Trung, các loại khẩu vị đều có, chiếu cố đến mọi người.
Trình độ là thực không tệ, đạt đến tiêu chuẩn khách sạn có xếp hạng sao.
Sau khi cơm no rượu đủ, mọi người đã cso chút say say, tụ ở tại phòng khách, đầu bếp đi thu dọn nhà bếp.
Viên Lợi Hào đưa đến Crown Ambassador, chuẩn bị tiến hành trận thứ hai.
"Không thể uống không, chơi trò chơi để sinh động không khí đi?"
Hứa Xán tiếp nhận rượu Viên Lợi Hào đưa qua, cười mở miệng nói.
"Tốt, chơi cái gì?"
Nói chuyện là Đinh Tư, dưới cồn kích thích hai má cô hồng nhuận, sinh động hơn rất nhiều.
Hứa Xán ngẫm nghĩ: "Trong nhà thứ gì cũng có, Jubensha, Ma sói, Avalon, Mật mã hành động vân vân, mọi người cứ chọn."
Khương Phàm Lỗi tựa như uống không ít, vừa xoa mặt vừa đề nghị: "Ma sói đi, đơn giản dễ chơi."
Hứa Xán liếc mắt nhìn Trần Ích một cái nói: "Cậu xác định? Trong chúng ta là có hình cảnh đó."
"Chơi trò chơi này, không phải là bị đè ra đó chứ?"
Khương Phàm Lỗi vừa nghe thấy liền vỗ bàn: "Giữa hai người có liên hệ sao? Tôi cũng muốn nhìn hắn có thể lợi hại tới cỡ nào!"
Vương Lập Hoa vẫn lặng lẽ không nói, một bộ dáng nghe theo sắp xếp, nói rất ít.
Viên Lợi Hào thì cười ha ha nhìn một màn này, không ngừng phân phát rượu, chai thứ hai cho Trần Ích, chai thứ ba cho Đinh Tư.
"Vậy Ma sói đi."
Sau khi quyết định, Hứa Xán đứng dậy lên lầu, lấy dụng cụ chơi, rồi gọi đầu bếp lại làm trong tài.
Đầu bếp thật ra cũng đa tài, ngay cả trò chơi này cũng biết, nhắm chừng là tới nhà làm cơm nhiều, nên có kinh nghiệm.
Chưa ăn qua thịt heo, nhưng thấy heo chạy nhiều rồi.
Trò chơi rất nhanh đã bắt đầu.
Bất quá tốc độ mỗi một ván, tựa như hơi nhanh.
"Khương Phàm Lỗi là người sói, bỏ phiếu." Trần Ích uống một ngụm rượu, nhàn nhạt mở miệng.
Khương Phàm Lỗi lúc này có chút phát mộng mắng: "Mới có vòng thứ hai, mày cố ý nhắm vào tao à?"
Trần Ích hừ lạnh: "Mày cười âm hiểm đã muốn nhếch tới trần nhà rồi."
Ván thứ nhất chấm dứt, Khương Phàm Lỗi quả nhiên là người sói.
Điều này làm cho Khương Phàm Lỗi căm giận, thề ván thứ hai lấy lại, nhưng sự thật rất tàn khốc.
"Cái đệch! Trần Ích mày… mày sao có khả năng là người sói? Mày không phải là Nhà tiên tri sao? !"
Khương Phàm Lỗi nổi giận.
Trần Ích chỉ vào Đinh Tư vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nhà tiên tri ở đó, vòng đầu tiên."
Nhìn Đinh Tư gật đầu, Khương Phàm Lỗi trong lòng có một đám dương đà (lạc đà không bướu Alpaca, vừa có nghĩa chửi thề, vừa có nghĩa bó tay toàn tập) chạy càn qua.
"Lại đến! Trần Ích phải chết, không chết chính là ma sói! Mọi người nghe hiểu không?" Khương Phàm Lỗi thả đại chiêu.
Trần Ích: "…"
Mọi người tự nhiên không có khả năng nghe Khương Phàm Lỗi, Ma sói chơi chính là không khí, bắt đầu nhằm vào cao thủ thì không có ý nghĩa gì, cũng ảnh hưởng tới cảm tình.
Thua, chỉ có thể nói rõ cậu trình độ quá kém.
"Vương Lập Hoa, Viên Lợi Hào, song lang điểm."
Trần Ích tay cầm bài bình dân, nắm thế cục trong tay.
Vương Lập Hoa nhíu mày, cuối cùng không thể không bội phục nhãn lực cùng trí nhớ của Trần Ích.
Viên Lợi Hào cười lắc đầu: "Trần cảnh quan không hổ là hình cảnh, vừa rồi Hứa Xán nói không sai, có chút đè ép thật sự."
"Không bằng đổi trò đi?"
Ba mươi chai sắp thấy đáy, Vương Lập Hoa cảm giác đầu cháng váng, không chịu nổi sức rượu.
"Mọi người cứ chơi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Vương Lập Hoa mở miệng, day day đầu, hẳn đã say.
Mọi người gật đầu.
Hai loại rượu trọn vào tác dụng là khá lớn, ở đây trừ Trần Ích ra, thì không có ai có thể bảo trì thanh tỉnh tuyệt đối.
Thấy thế, Đinh Tư mở miệng: "Tôi đưa anh ấy lên lầu uống nước, chờ tôi một chút, phòng nào vậy?"
Hứa Xán: "Lên lầu quẹo trái phòng thứ hai, tôi giúp cô lấy nước."
Nói xong, hắn đứng dậy đi vào nhà ăn, cầm một chai nước khoáng đưa cho Đinh Tư.
"Cần hỗ trợ không?"
"Không có gì, một mình tôi là được rồi."
Đinh Tư tửu lượng thật ra không tệ, nâng Vương Lập Hoa dậy, bất quá xem bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo của cô, thì uống cũng không ít.
Không tới mấy phút, Đinh Tư xuống lầu trở lại phòng khách.
"Hắn không có việc gì chứ?" Hứa Xán hỏi.
Đinh Tư cười cười: "Uống nhiều thôi, để anh ấy ngủ một lát, không có việc gì."
"Kế tiếp là cái gì? Đã lâu không thoải mái như vậy."
Hứa Xán cầm mấy cuốn sổ đập lên trên bàn: "Đương nhiên là Jubensha (trò chơi giết người theo kịch bản), đã lâu chưa chơi cái này rồi."
"Xét thấy Trần Ích có chút trâu, tôi cũng không chỉnh quá ảo, thế nào?"
Đinh Tư ngồi xuống, tỏ vẻ không có ý kiến.
Cứ như vậy, năm người chơi đến tối.
Bởi vì bữa trưa chấm dứt không sớm, cho nên mọi người cũng chưa đói, bữa tối trực tiếp lược đi, chuẩn bị trực tiếp nhảy đến bữa khuya.
Đầu bếp đã rời khỏi, cho nên tránh không khỏi phải gọi từ ngoài mang vào.
"Hơi mệt rồi."
Khương Phàm Lỗi ngã lên trên sô pha, day day huyệt Thái Dương.
Hứa Xán nhìn lại, cười nói: "Sức chiến đấu của cậu là không được, không bằng năm đó."
"Trên lầu có phòng Karaoke, có muốn làm vài bài không?"
"Hả?"
Nghe thấy có phòng Karaoke, Khương Phàm Lỗi giật mình tinh thần tỉnh táo.
"Tốt, tao thích, đi!"
Khó được một lần tụ hội cuối tuần, đương nhiên phải càng điên càng tốt.
Lần tới, cũng không biết là khi nào.
Lúc này Hứa Xán nhìn về phía Đinh Tư hỏi: "Lập Hoa có đi không? Ngủ lâu như vậy cũng được rồi chứ?"
Đinh Tư đứng dậy: "Tôi đi lên xem."
Đợi Đinh Tư rời khỏi, Hứa Xán tầm mắt đặt ở trên người Trần Ích, cười nói: "Trần Ích cậu tửu lượng thật tốt, cảm giác không có biến hóa gì."
"Có phải uống chưa tận hứng không? Lại thêm chút?"
Trần Ích lấy thuốc lá, xua tay nói: "Bỏ đi bỏ đi, tôi uống rượu không lên mặt, thật ra đã muốn say rồi."
"Lại uống nữa, ngày mai tuyệt đối khó chịu, không cần thiết."
Hứa Xán không có kiên trì: "Được rồi, chờ mấy người Lập Hoa xuống thì đi ca hát, tỉnh rượu."
Trần Ích ừm một tiếng, mấy người lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một, đột nhiên, có tiếng thét chói tai từ lầu hai truyền đến, quanh quẩn ở trong phòng khách to lớn.
Tiếng hét này, làm cho năm người trong phòng khách lúc này tỉnh rượu hơn phân nửa.
"Cái gì vậy?" Hứa Xán theo bản năng ngẩng đầu.
Ngay sau đó, cùng với tiếng bước chân gấp rút, Đinh Tư kích động từ trong phòng chạy ra, thời điểm tới gần thang lầu chân không vững, trực tiếp té ngã trên đất.
"Vương Lập Hoa Vương Lập Hoa giống như đã chết rồi! !"
Thanh âm run run của Đinh Tư vang lên, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Nội dung lời nói, làm cho đám người Hứa Xán Viên Lợi Hào sắc mặt đột biến.
Trần Ích ánh mắt ngưng lại, không có do dự gì lập tức vọt đi lên.
"Mọi người ở lại đừng nhúc nhích! Giám sát lẫn nhau chờ tôi trở lại!"
Trần Ích phản ứng rất nhanh, thời gian một giây đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn không biết Đinh Tư nói là thật hay giả.
Nếu là thật, bệnh tật ngoài ý muốn cũng có thể.
Nếu không phải, như vậy hung thủ tuyệt đối ở trong sáu người, bao gồm đầu bếp kia ở trong!
Không biết có phải vì thân phận hình cảnh của Trần Ích, mà Vương Lập Hoa nói ít hơn, ngẫu nhiên có liên quan tới thì mới ứng phó đôi câu.
Xem ra tụ hội sáu người hôm nay, đứng ngồi không yên không chỉ có Khương Phàm Lỗi.
Trần Ích đa phần là trao đổi cùng Viên Lợi Hào, dù sao cũng là người bạn mới, cũng hiểu biết đại khái con đường làm giàu của đối phương.
Sau khi kiếm được một mớ, thì hợp tác với Vương Lập Hoa mở một công ty, làm cổ đông thứ hai.
Sau đó, quen biết Hứa Xán.
Hứa Xán trong nhà cũng làm ăn về rượu, hai bên kết bạn trong một lần tụ hội buôn bán, nói chuyện cũng khá hợp.
Vì thế ở dưới Hứa Xán đề nghị, anh ta lại mở công ty thứ hai.
Hiệu quả và lợi ích không biết như thế nào, nhưng xem bộ dáng hăng hái của Viên Lợi Hào, hẳn cũng không tệ lắm.
Người trẻ tuổi như vậy, vẫn rất đáng để bội phục, có thể biết biết nhiều thêm.
Rất nhanh, bữa trưa đã tới.
Rượu trắng không thể phối với cơm Tây, cho nên đầu bếp làm là đồ ăn Trung, các loại khẩu vị đều có, chiếu cố đến mọi người.
Trình độ là thực không tệ, đạt đến tiêu chuẩn khách sạn có xếp hạng sao.
Sau khi cơm no rượu đủ, mọi người đã cso chút say say, tụ ở tại phòng khách, đầu bếp đi thu dọn nhà bếp.
Viên Lợi Hào đưa đến Crown Ambassador, chuẩn bị tiến hành trận thứ hai.
"Không thể uống không, chơi trò chơi để sinh động không khí đi?"
Hứa Xán tiếp nhận rượu Viên Lợi Hào đưa qua, cười mở miệng nói.
"Tốt, chơi cái gì?"
Nói chuyện là Đinh Tư, dưới cồn kích thích hai má cô hồng nhuận, sinh động hơn rất nhiều.
Hứa Xán ngẫm nghĩ: "Trong nhà thứ gì cũng có, Jubensha, Ma sói, Avalon, Mật mã hành động vân vân, mọi người cứ chọn."
Khương Phàm Lỗi tựa như uống không ít, vừa xoa mặt vừa đề nghị: "Ma sói đi, đơn giản dễ chơi."
Hứa Xán liếc mắt nhìn Trần Ích một cái nói: "Cậu xác định? Trong chúng ta là có hình cảnh đó."
"Chơi trò chơi này, không phải là bị đè ra đó chứ?"
Khương Phàm Lỗi vừa nghe thấy liền vỗ bàn: "Giữa hai người có liên hệ sao? Tôi cũng muốn nhìn hắn có thể lợi hại tới cỡ nào!"
Vương Lập Hoa vẫn lặng lẽ không nói, một bộ dáng nghe theo sắp xếp, nói rất ít.
Viên Lợi Hào thì cười ha ha nhìn một màn này, không ngừng phân phát rượu, chai thứ hai cho Trần Ích, chai thứ ba cho Đinh Tư.
"Vậy Ma sói đi."
Sau khi quyết định, Hứa Xán đứng dậy lên lầu, lấy dụng cụ chơi, rồi gọi đầu bếp lại làm trong tài.
Đầu bếp thật ra cũng đa tài, ngay cả trò chơi này cũng biết, nhắm chừng là tới nhà làm cơm nhiều, nên có kinh nghiệm.
Chưa ăn qua thịt heo, nhưng thấy heo chạy nhiều rồi.
Trò chơi rất nhanh đã bắt đầu.
Bất quá tốc độ mỗi một ván, tựa như hơi nhanh.
"Khương Phàm Lỗi là người sói, bỏ phiếu." Trần Ích uống một ngụm rượu, nhàn nhạt mở miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Phàm Lỗi lúc này có chút phát mộng mắng: "Mới có vòng thứ hai, mày cố ý nhắm vào tao à?"
Trần Ích hừ lạnh: "Mày cười âm hiểm đã muốn nhếch tới trần nhà rồi."
Ván thứ nhất chấm dứt, Khương Phàm Lỗi quả nhiên là người sói.
Điều này làm cho Khương Phàm Lỗi căm giận, thề ván thứ hai lấy lại, nhưng sự thật rất tàn khốc.
"Cái đệch! Trần Ích mày… mày sao có khả năng là người sói? Mày không phải là Nhà tiên tri sao? !"
Khương Phàm Lỗi nổi giận.
Trần Ích chỉ vào Đinh Tư vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nhà tiên tri ở đó, vòng đầu tiên."
Nhìn Đinh Tư gật đầu, Khương Phàm Lỗi trong lòng có một đám dương đà (lạc đà không bướu Alpaca, vừa có nghĩa chửi thề, vừa có nghĩa bó tay toàn tập) chạy càn qua.
"Lại đến! Trần Ích phải chết, không chết chính là ma sói! Mọi người nghe hiểu không?" Khương Phàm Lỗi thả đại chiêu.
Trần Ích: "…"
Mọi người tự nhiên không có khả năng nghe Khương Phàm Lỗi, Ma sói chơi chính là không khí, bắt đầu nhằm vào cao thủ thì không có ý nghĩa gì, cũng ảnh hưởng tới cảm tình.
Thua, chỉ có thể nói rõ cậu trình độ quá kém.
"Vương Lập Hoa, Viên Lợi Hào, song lang điểm."
Trần Ích tay cầm bài bình dân, nắm thế cục trong tay.
Vương Lập Hoa nhíu mày, cuối cùng không thể không bội phục nhãn lực cùng trí nhớ của Trần Ích.
Viên Lợi Hào cười lắc đầu: "Trần cảnh quan không hổ là hình cảnh, vừa rồi Hứa Xán nói không sai, có chút đè ép thật sự."
"Không bằng đổi trò đi?"
Ba mươi chai sắp thấy đáy, Vương Lập Hoa cảm giác đầu cháng váng, không chịu nổi sức rượu.
"Mọi người cứ chơi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Vương Lập Hoa mở miệng, day day đầu, hẳn đã say.
Mọi người gật đầu.
Hai loại rượu trọn vào tác dụng là khá lớn, ở đây trừ Trần Ích ra, thì không có ai có thể bảo trì thanh tỉnh tuyệt đối.
Thấy thế, Đinh Tư mở miệng: "Tôi đưa anh ấy lên lầu uống nước, chờ tôi một chút, phòng nào vậy?"
Hứa Xán: "Lên lầu quẹo trái phòng thứ hai, tôi giúp cô lấy nước."
Nói xong, hắn đứng dậy đi vào nhà ăn, cầm một chai nước khoáng đưa cho Đinh Tư.
"Cần hỗ trợ không?"
"Không có gì, một mình tôi là được rồi."
Đinh Tư tửu lượng thật ra không tệ, nâng Vương Lập Hoa dậy, bất quá xem bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo của cô, thì uống cũng không ít.
Không tới mấy phút, Đinh Tư xuống lầu trở lại phòng khách.
"Hắn không có việc gì chứ?" Hứa Xán hỏi.
Đinh Tư cười cười: "Uống nhiều thôi, để anh ấy ngủ một lát, không có việc gì."
"Kế tiếp là cái gì? Đã lâu không thoải mái như vậy."
Hứa Xán cầm mấy cuốn sổ đập lên trên bàn: "Đương nhiên là Jubensha (trò chơi giết người theo kịch bản), đã lâu chưa chơi cái này rồi."
"Xét thấy Trần Ích có chút trâu, tôi cũng không chỉnh quá ảo, thế nào?"
Đinh Tư ngồi xuống, tỏ vẻ không có ý kiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ như vậy, năm người chơi đến tối.
Bởi vì bữa trưa chấm dứt không sớm, cho nên mọi người cũng chưa đói, bữa tối trực tiếp lược đi, chuẩn bị trực tiếp nhảy đến bữa khuya.
Đầu bếp đã rời khỏi, cho nên tránh không khỏi phải gọi từ ngoài mang vào.
"Hơi mệt rồi."
Khương Phàm Lỗi ngã lên trên sô pha, day day huyệt Thái Dương.
Hứa Xán nhìn lại, cười nói: "Sức chiến đấu của cậu là không được, không bằng năm đó."
"Trên lầu có phòng Karaoke, có muốn làm vài bài không?"
"Hả?"
Nghe thấy có phòng Karaoke, Khương Phàm Lỗi giật mình tinh thần tỉnh táo.
"Tốt, tao thích, đi!"
Khó được một lần tụ hội cuối tuần, đương nhiên phải càng điên càng tốt.
Lần tới, cũng không biết là khi nào.
Lúc này Hứa Xán nhìn về phía Đinh Tư hỏi: "Lập Hoa có đi không? Ngủ lâu như vậy cũng được rồi chứ?"
Đinh Tư đứng dậy: "Tôi đi lên xem."
Đợi Đinh Tư rời khỏi, Hứa Xán tầm mắt đặt ở trên người Trần Ích, cười nói: "Trần Ích cậu tửu lượng thật tốt, cảm giác không có biến hóa gì."
"Có phải uống chưa tận hứng không? Lại thêm chút?"
Trần Ích lấy thuốc lá, xua tay nói: "Bỏ đi bỏ đi, tôi uống rượu không lên mặt, thật ra đã muốn say rồi."
"Lại uống nữa, ngày mai tuyệt đối khó chịu, không cần thiết."
Hứa Xán không có kiên trì: "Được rồi, chờ mấy người Lập Hoa xuống thì đi ca hát, tỉnh rượu."
Trần Ích ừm một tiếng, mấy người lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một, đột nhiên, có tiếng thét chói tai từ lầu hai truyền đến, quanh quẩn ở trong phòng khách to lớn.
Tiếng hét này, làm cho năm người trong phòng khách lúc này tỉnh rượu hơn phân nửa.
"Cái gì vậy?" Hứa Xán theo bản năng ngẩng đầu.
Ngay sau đó, cùng với tiếng bước chân gấp rút, Đinh Tư kích động từ trong phòng chạy ra, thời điểm tới gần thang lầu chân không vững, trực tiếp té ngã trên đất.
"Vương Lập Hoa Vương Lập Hoa giống như đã chết rồi! !"
Thanh âm run run của Đinh Tư vang lên, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Nội dung lời nói, làm cho đám người Hứa Xán Viên Lợi Hào sắc mặt đột biến.
Trần Ích ánh mắt ngưng lại, không có do dự gì lập tức vọt đi lên.
"Mọi người ở lại đừng nhúc nhích! Giám sát lẫn nhau chờ tôi trở lại!"
Trần Ích phản ứng rất nhanh, thời gian một giây đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn không biết Đinh Tư nói là thật hay giả.
Nếu là thật, bệnh tật ngoài ý muốn cũng có thể.
Nếu không phải, như vậy hung thủ tuyệt đối ở trong sáu người, bao gồm đầu bếp kia ở trong!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro