Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Phù Hợp Hoàn Mỹ...

Cần Phấn Quan Quan

2024-11-22 00:02:59

Có thể lên làm hình cảnh, không có kẻ ngốc.

Trần Ích suy đoán đã thực chi tiết, hơn nữa tương đối hợp lý.

Lúc này mọi người bao gồm Trác Vân Lục Vĩnh Cường ở trong, đều lâm vào trầm tư, chải vuốt một tuyến mà Trần Ích đã nói.

Người quen của người quen?

Không sai, người quen của người quen, xác thực tính nửa người quen, khả năng biết Mã Manh rất lớn.

Hơn nữa đã trải qua ở tù, như vậy người quen này, có là bạn tù hay không?

Người quen.

Bạn tù.

Tiền án phạm tội.

Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy, ở dưới tình huống không có manh mối, loại khả năng này là rất lớn.

Ít nhất, tạm thời không tồn tại điểm có thể phản bác.

Chu Nghiệp Bân cũng suy nghĩ, hồi lâu sau, anh ta giơ giơ ngón tay lên: "Lại đi hỏi Phạm Thế Hải một chút."

Trần Ích: "Được."

Ngón tay hắn cầm theo điếu thuốc, đi tới phòng thẩm vấn.

Lúc này Phạm Thế Hải đã ghi ở trên khẩu cung.

"Tôi đã xem qua ghi chép, phù hợp với những gì tôi đã nói".

Đây là quá trình mà mỗi một người bị hiềm nghi cần trải qua, hắn đang sắp bị áp giải về phòng tạm giữ.

Phòng tạm giữ là nơi thị cục lâm thời giam giữ các nghi phạm, khi người bị hiềm nghi nhận tội, tất cả tư liệu sau khi sửa sang xong, sẽ trình xét duyệt.

Lúc này, nghi phạm sẽ bị đưa trại tạm giam.

Sau khi xử án kết thúc, sẽ áp giải tới ngục giam.

Bị bắt, thẩm vấn, lưu lại, giam giữ, ở tù.

Phạm Thế Hải trước mắt đã đến giai đoạn thứ ba.

Nhìn thấy Trần Ích tiến vào, cảnh viên phụ trách ngẩn ra một chút, trong ánh mắt mang theo ý hỏi.

Trần Ích xua tay, đi tới trước mặt Phạm Thế Hải.

"Phạm Thế Hải, khi anh ở trại giam, có biết thêm bạn mới không."

Vấn đề này làm cho Phạm Thế Hải cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn thành thành thật thật hồi đáp: "Đương nhiên là có."

Trần Ích: "Sau khi ra tù còn bảo trì liên hệ, có không?"

Phạm Thế Hải: "Có."

Trần Ích: "Bảo trì liên hệ còn gặp mặt, có mấy người?"

Phạm Thế Hải: "Một người."

Trần Ích: "Tên là gì?"

Phạm Thế Hải: "Hàn Gia Quang."

Trần Ích: "Ba chữ nào?"

Phạm Thế Hải: "Hàn trong họ Hàn, Gia trong về nhà, Quang trong ánh sáng."

Trần Ích: "Hắn hiện đang làm công việc gì?"

Phạm Thế Hải: "Nghe hắn nói, ở một xưởng sửa chữa xe hơi."

Trần Ích: "Ở nơi nào."

Phạm Thế Hải: "Phòng cho thuê, cụ thể ở đâu tôi cũng không biết."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Ích: "Hắn vì sao lại ở tù?"

Phạm Thế Hải: "Hít thuốc phiện."

Nghe vậy, Trần Ích thanh âm trở lạnh: "Phạm Thế Hải, trả lời thật vấn đề."

"Tự chủ hít thuốc phiện là xử phạt hành chính, không có khả năng vào ngục giam."

Hít thuốc phiện là hành vi tự thương hại, cũng không có trực tiếp xâm hại ích lợi người khác, không cấu thành tội phạm, sẽ bị câu lưu hoặc cưỡng chế cai thuốc.

Phạm Thế Hải ngẩn ra một chút: "A? Phải không? Tôi không biết."

"Hắn nói với tôi là hít thuốc phiện."

Trần Ích không có tiếp tục đề tài này, chuyển hỏi: "Lần gặp nhau gần nhất của hai người là khi nào?"

Phạm Thế Hải ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc cỡ hai ba tháng."

Trần Ích: "Anh có đề cập qua chuyện Mã Manh với hắn không."

Phạm Thế Hải chần chờ: "Hình như có nói."

Trần Ích nhíu mày: "Có nói là có nói, không nói là không nói, cái gì mà hình như?"

"Hai người lúc ấy uống nhiều à?"

Phạm Thế Hải vừa định nói uống nhiều, nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Cảnh sát trẻ tuổi trước mắt này, đầu óc sao mà linh quang như vậy, mỗi lần đều nghĩ trước cả mình.

"Đúng."

Trần Ích: "Anh có đề cập với hắn là Mã Manh đã kết hôn, hai người thuộc về dạng ngoại tình không."

Phạm Thế Hải hồi ức: "Hình như…"

"Đừng có hình như, tôi đã biết."

Trần Ích cắt lời Phạm Thế Hải, xoay người rời khỏi.

Đến nhanh, đi cũng nhanh.

Trở lại đại sảnh, mọi người nhìn lại, bao gồm Chu Nghiệp Bân, anh ta đang muốn hỏi cái gì, nhưng Trần Ích bước chân không ngừng, đi về phía phòng tạm giữ.

"Đợi lát Chu đội, còn phải hỏi lại Phó Lâm Vượng."

Chu Nghiệp Bân: "A…"

Xem trạng thái đối phương, là đã hỏi được tin tức quan trọng?

Phạm Thế Hải thật sự có một người bạn tù như vậy?

Giờ phút này, Phó Lâm Vượng đang ngồi ở phòng tạm giữ, yên lặng dựa vào tường, vẻ mặt không có gì luyến tiếc với cuộc sống.

Căn phòng chật hẹp mất đi tự do, thực dễ làm cho người ta sụp đổ cảm xúc.

Nghe được tiếng mở cửa, anh ta theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện là vị cảnh sát trẻ tuổi kia.

"Phó Lâm Vượng, một đoạn thời gian gần đây Mã Manh có hỏi xin tiền với anh không."

Trần Ích trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi ra vấn đề mình muốn biết.

Câu hỏi thình lình, làm cho Phó Lâm Vượng trong lúc nhất thời không phản ứng lại.

Anh ta lặng lẽ một hồi, nghĩ chuyện này hẳn không có quan hệ gì tới bản án, rồi mở miệng: "Có hỏi."

Trần Ích: "Bao nhiêu?"

Phó Lâm Vượng: "Đại khái 100.000."

Trần Ích tiếp tục hỏi: "Cô ta có nói xin tiền để làm gì không?"

Phó Lâm Vượng: "Nói là mua đồ."

Trần Ích: "Trước khi bị giết, cô ta có xin nữa không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phó Lâm Vượng: "Có hỏi một lần, tôi không cho, đã cho quá nhiều rồi, hơn nữa khi đó tôi đã biết cô ấy ngoại tình."

Trần Ích không có hỏi nhiều nữa, xoay người bước đi.

Phó Lâm Vượng miệng mở ra, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả.

Đến cửa, Trần Ích dừng bước chân lại, quay đầu nói: "Đúng rồi, nói cho anh một tiếng, Phạm Thế Hải đã bị bắt."

Nghe được lời này, Phó Lâm Vượng ngẩn ra một giây, sắc mặt đại biến.

Nhưng một câu kế tiếp của Trần Ích, lại làm cho anh ta vô cùng ngạc nhiên.

"Người không phải hắn giết, anh sẽ bị phán nhẹ hơn một chút, tính vận may không tệ đi."

Phó Lâm Vượng có ý đồ chủ quan mướn người giết người, hơn nữa đã đi vào hành động.

Nếu không phải tìm lầm người, Mã Manh chết là có liên quan trực tiếp tới hắn.

Chuyện thế gian chính là kỳ diệu như vậy, Phạm Thế Hải không chỉ là bạn trai cũ của Mã Manh, hơn nữa còn là đối tượng ngoại tình của Mã Manh.

Cái này, Phó Lâm Vượng không biết, làm cho anh ta từ mướn người giết người, biến thành mướn người giết người chưa thành công.

"Anh nói cái gì? ! Không phải hắn giết? ?"

Phó Lâm Vượng lúc này quá mức khiếp sợ, ảnh hưởng suy nghĩ, trực tiếp thốt ra.

Một câu này, cho thấy hắn đã thừa nhận chuyện mướn người giết người.

Ý thức được mình lỡ lời, Phó Lâm Vượng nhanh câm miệng.

Vạn nhất là lừa hắn thì sao?

Trần Ích mặc kệ Phó Lâm Vượng, mở cửa rời khỏi đi tới đại sảnh.

Nhìn thấy Trần Ích đi ra, Chu Nghiệp Bân vội vàng mở miệng: "Tình huống thế nào rồi?"

Trần Ích vừa đi vừa nói: "Hung thủ gọi là Hàn Gia Quang, Gia của về nhà, Quang của ánh sáng."

"Đều từng ở tù giống như Phạm Thế Hải, thời gian hai bên ra tù hẳn là rất gần."

"Phạm Thế Hải nói Hàn Gia Quang hít thuốc phiện, tội danh không đúng, trước tra một chút hắn vì sao lại ở tù."

Lời này, làm cho mọi người ở đây giật mình.

Hung thủ tên là Hàn Gia Quang?

Hung thủ?

Cứ một hồi như vậy, đã tập trung được hung thủ? !

Chu Nghiệp Bân đồng tử hơi co lại, không có do dự lập tức quay đầu: "Hiểu Hân!"

Giang Hiểu Hân: "Lập tức!"

Nhân viên kiểm tra án tốc độ rất nhanh, chốc lát đã có kết quả.

"Hàn Gia Quang, nam, thân cao 1m75, tội danh tàng trữ thuốc phiện phi pháp!"

Tàng trữ thuốc phiện phi pháp, sẽ bị phán xử tù có thời hạn ba năm trở xuống.

"Tàng trữ thuốc phiện phi pháp?"

"1m75?"

Trần Ích ánh mắt nheo lại.

Như vậy mà nói, là không có vấn đề, chính hắn.

Chu Nghiệp Bân nhìn về phía Trần Ích, trầm giọng nói: "Đến cùng là thế nào? !"

Người quen Phạm Thế Hải, có tiền án, là bạn tù với nhau.

Mỗi một tin tức, đều phù hợp hoàn mỹ với phỏng đoán của Trần Ích.

Chẳng lẽ án đã được phá? !

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Số ký tự: 0