Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn
Suy Đoán
Cần Phấn Quan Quan
2024-11-22 00:02:59
Lượng tin tức tra được hôm nay, thật đúng là không nhỏ!
Phạm Thế Hải, lại là bạn trai cũ của Mã Manh? ?
Vậy hắn quen biết Phó Lâm Vượng, lại là tình huống gì?
Giữa ba người, đến cùng đã xảy ra cái gì?
Phạm Thế Hải đối với Mã Manh, trước mắt là yêu hay là hận?
Nếu là yêu, hắn không có khả năng lấy tiền giết Mã Manh.
Nếu là hận, nhất cử lưỡng tiện? Vậy vì sao lại biết Phó Lâm Vượng? Đã quen biết từ trước hay sao?
Mã Manh chết, đến cùng có phải hắn làm hay không?
Đứa nhỏ trong bụng Mã Manh, là của hắn sao?
Nghi vấn liên tiếp, làm cho đầu óc Trần Ích giờ phút này bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Việc cấp bách, là phải lập tức tìm được Phạm Thế Hải.
Còn có một điểm, hiện tại tựa như đã có thể giải thích.
Phó Lâm Vượng, vì sao phải tìm một người quen của Mã Manh, đi giết Mã Manh.
Chẳng lẽ là vì Phó Lâm Vượng, căn bản không biết Phạm Thế Hải là bạn trai cũ của Mã Manh sao?
Án này, phức tạp hơn không ít so với trong dự đoán, không đơn giản như thấy ở mặt ngoài.
"Trần Ích! Cậu có nghe thấy tôi nói không?"
"Phạm Thế Hải này đại khái là đối tượng ngoại tình của Mã Manh, hơn nữa còn là bạn trai cũ của Mã Manh thế mà quen biết Phó Lâm Vượng, phương diện này sợ là có vấn đề, phải tìm được hắn."
"Giờ tôi đi hỏi Phó Lâm Vượng, mọi người nắm chặt thời gian."
Chu Nghiệp Bân nói xong, đang muốn cúp điện thoại.
Trần Ích mở miệng: "Đợi một chút."
"Chu đội, nếu chúng ta hiện tại đã bắt đầu hoài nghi Phạm Thế Hải, như vậy trên lý luận hắn có khả năng làm ra bất cứ hành vi gì."
"Không bài trừ sau khi hắn gây án, hoặc biết được Phó Lâm Vượng bị cảnh sát đưa đi, dưới hốt hoảng đã lựa chọn trốn đi."
"Tôi đề nghị giám sát ID card, hoặc tiến hành định vị điện thoại di động, tập trung vị trí của hắn trước."
"Mặc kệ thế nào, tìm được người rồi nói sau."
Chu Nghiệp Bân thoáng lặng lẽ, mở miệng nói: "Được, cậu chờ một lát."
Điện thoại cúp.
Định vị điện thoại di động là một trong kỹ thuật điều tra cần thiết trong truy bắt, hiện tại mọi người điện thoại là không rời tay, nên tính hữu hiệu là có thể nghĩ.
Bất quá cảnh sát cũng không thể tùy tiện sử dụng, cần trải qua thủ tục nghiêm khắc phê chuẩn, còn phải có chứng cứ chứng minh người bị định vị có hiềm nghi phạm tội.
Tình huống của Phạm Thế Hải, thật ra có vẻ miễn cưỡng.
Bởi vì hắn vừa mới tiến vào tầm mắt của cảnh sát, chỉ tồn tại hiềm nghi, lại không xác định đối phương đã muốn chạy trốn hay chưa.
Bất quá theo dõi ID card, là vẫn có thể.
Phương tiện giao thông, ở lại khách sạn, đều sẽ lưu lại tin tức ID card, rất dễ tra.
Trần Ích không muốn lãng phí thời gian, nếu hắn là đội trưởng mà nói, sẽ căn cứ suy đoán của mình đối với vụ án, lợi dụng đầy đủ tất cả thủ đoạn điều tra hiện đại hoá, thu ngắn quá trình tra án trên diện rộng.
Hiện tại mà nói, chỉ có thể đưa ra đề nghị, cũng may Chu Nghiệp Bân nguyện ý nghe hắn.
Hắn ở giờ phút này thấy, Phạm Thế Hải có hiềm nghi phạm tội rất lớn, bất quá chưa nhất định là đã giết người.
"Tình huống gì vậy?" Trác Vân hỏi.
Trần Ích nói: "Phạm Thế Hải là bạn trai cũ của Mã Manh, cậu nói có bất ngờ không."
Nghe được lời này, Trác Vân cũng rất ngoài ý muốn: "Phạm Thế Hải là bạn trai cũ của Mã Manh? ?"
"Vậy hắn khẳng định là đối tượng ngoại tình của Mã Manh? Có ưu thế tiên thiên mà."
"Chẳng lẽ đây là kịch tình bạn trai cũ nhận thuê sát hại bạn gái cũ à?"
Trần Ích: "Phương diện này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, gặp Phạm Thế Hải mới có thể biết."
"Căn cứ thời gian Phạm Thế Hải đi tù cùng thời gian Mã Manh kết hôn mà suy tính, hiển nhiên Mã Manh là ở sau khi Phạm Thế Hải đi tù, đã tìm bạn trai mới, cùng kết hôn rất nhanh."
Trác Vân trầm giọng nói: "Cho nên, sau khi hắn ra tù biết được Mã Manh kết hôn, ghi hận trong lòng, tìm cách tiếp cận Mã Manh."
"Cuối cùng, chiếm được một cơ hội như vậy."
"Vừa tiết hận cá nhân, lại buôn bán lời không ít tiền, vẹn toàn đôi bên."
Trần Ích lặng lẽ một hồi rồi nói: "Đương nhiên là có loại khả năng này, nhưng cậu đã xem nhẹ quan hệ giữa Phó Lâm Vượng cùng Phạm Thế Hải."
"Còn có loại tình huống thứ hai."
"Phạm Thế Hải có cảm tình sâu đối với Mã Manh, sua khi ra tù biết được Mã Manh kết hôn, cực kỳ thương tâm, muốn một lần nữa cua trở lại Mã Manh."
"Như vậy sao có thể làm được điều đó chứ?"
"Vào tay từ Mã Manh, không bằng vào tay từ Phó Lâm Vượng."
"Chúng ta trải qua tìm hiểu đã biết Phạm Thế Hải là một nhân viên giao hóa, mà Phó Lâm Vượng là quản lí sản phẩm, phụ trách cung cấp hàng cho khách."
"Xâu chuỗi lại như vậy lên, tư duy có phải đã rộng mở hơn không?"
Trác Vân nhíu mày suy tư một hồi, mở miệng nói: "Vì tiếp cận Mã Manh, trước tiếp cận Phó Lâm Vượng, trở thành nhân viên giao hàng dưới tay anh ta."
"Sau đó, ở lúc Phó Lâm Vượng thường xuyên đi công tác, nahan chỗ trống mà vào, cùng Mã Manh tro tàn lại cháy."
"Sau đó, Phó Lâm Vượng thấy được tờ xét nghiệm cho thấy đã mang thai nọ, dưới giận dữ bắt đầu sinh ý niệm sát hại Mã Manh trong đầu."
"Hắn biết sau khi vợ chết, mình sẽ trở thành đối tượng hoài nghi hàng đầu của cảnh sát, cho nên chuẩn bị mướn người làm."
"Như vậy, Phạm Thế Hải đã có tiền án, tiền bạc lại khó khăn, đã trở thành lựa chọn tốt nhất của Phó Lâm Vượng."
"Sau đó thì sao? Không đúng!"
"Nếu nói như vậy, Phạm Thế Hải không có khả năng sát hại Mã Manh."
Trần Ích đối diện anh ta, không nói gì.
Trác Vân hồ nghi: "Cậu cảm thấy không phải hắn làm?"
Trần Ích nói: "Nếu là loại tình huống đầu, vậy hắn trực tiếp ra tay với Mã Manh là xong, không cần thiết trở thành nhân viên của Phó Lâm Vượng."
"Trừ khi là trùng hợp."
"Dương Thành lớn như vậy, xác suất trùng hợp rất nhỏ, chúng ta tra án không thể giảng trùng hợp."
"Nếu là loại tình huống thứ hai, vậy Phạm Thế Hải tuyệt sẽ không ra tay sát hại Mã Manh."
Trác Vân đuổi kịp logic của Trần Ích, theo bản năng nói: "Tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý."
"Vừa rồi sao không nói với Chu đội?"
Trần Ích lấy ra một điếu thuốc cắm ở miệng, sau khi điểm hỏa thì nói: "Chỉ là căn cứ thân phận bạn trai cũ này suy đoán mà thôi, có lẽ còn có loại tình huống thứ ba, ví dụ như Phạm Thế Hải đã sớm quen biết Phó Lâm Vượng."
"Việc cấp bách là tìm được Phạm Thế Hải, chúng ta có nói đến thế nào, cuối cùng cũng phải nhìn vào sự thật mà nói chuyện."
Trác Vân lặng lẽ một hồi rồi nói: "Vậy căn cứ suy đoán của cậu, Phạm Thế Hải đến cùng có phải là người nhận thuê không?"
Trần Ích rít một hơi thuốc: "Có tỷ lệ rất lớn, là phải."
Trác Vân trong lúc nhất thời không nghĩ ra được: "A? Cậu không phải mới vừa nói, dưới cả hai loại tình huống Phạm Thế Hải cũng có thể không là hung thủ mà?"
Trần Ích gật đầu: "Đúng vậy."
Trác Vân: "…"
Hắn nhìn chằm chằm Trần Ích một hồi, đột nhiên ánh mắt ngưng lại: "Thu tiền, không làm? !"
Trần Ích cười cười, gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
"Vân ca, chúng ta đi suy đoán từ lẽ thường."
"Nếu anh là đối tượng ngoại tình của Mã Manh, muốn chân chính cùng một chỗ với Mã Manh mà không cần lén lút, lại rất thiếu tiền, đột nhiên có một ngày Phó Lâm Vượng bảo anh đi giết Mã Manh, anh sẽ làm thế nào."
Trác Vân ngẫm nghĩ rồi nói: "Thiếu tiền mà nói, vậy lấy tiền, 200.00 không nhiều cũng không ít, muỗi nhỏ thì cũng là thịt."
"Muốn cùng một chỗ với Mã Manh, đây là một cơ hội tốt, nhân dịp này nói cho Mã Manh biết Phó Lâm Vượng muốn giết cô ấy, trực tiếp giật giây cô ấy cầm tiền xa chạy cao bay với mình."
Trần Ích ánh mắt sáng lên: "Được đó, đây là hợp lý nhất."
"Vân ca, trẻ nhỏ dễ dạy."
Trác Vân khóe miệng nhếch lên, cảm giác mình đã bị đả kích.
Giống như là một lão tiền bối điều tra hình sự, đang giúp một người mới suy luận về vụ án vậy.
Người mới, một bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo.
Lão tiền bối thản nhiên tự nhiên, tự tin bình tĩnh, phân tích tinh chuẩn.
Cái này… cái này không đúng mà!
Cậu vừa mới thi vào đây mà!
Phạm Thế Hải, lại là bạn trai cũ của Mã Manh? ?
Vậy hắn quen biết Phó Lâm Vượng, lại là tình huống gì?
Giữa ba người, đến cùng đã xảy ra cái gì?
Phạm Thế Hải đối với Mã Manh, trước mắt là yêu hay là hận?
Nếu là yêu, hắn không có khả năng lấy tiền giết Mã Manh.
Nếu là hận, nhất cử lưỡng tiện? Vậy vì sao lại biết Phó Lâm Vượng? Đã quen biết từ trước hay sao?
Mã Manh chết, đến cùng có phải hắn làm hay không?
Đứa nhỏ trong bụng Mã Manh, là của hắn sao?
Nghi vấn liên tiếp, làm cho đầu óc Trần Ích giờ phút này bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Việc cấp bách, là phải lập tức tìm được Phạm Thế Hải.
Còn có một điểm, hiện tại tựa như đã có thể giải thích.
Phó Lâm Vượng, vì sao phải tìm một người quen của Mã Manh, đi giết Mã Manh.
Chẳng lẽ là vì Phó Lâm Vượng, căn bản không biết Phạm Thế Hải là bạn trai cũ của Mã Manh sao?
Án này, phức tạp hơn không ít so với trong dự đoán, không đơn giản như thấy ở mặt ngoài.
"Trần Ích! Cậu có nghe thấy tôi nói không?"
"Phạm Thế Hải này đại khái là đối tượng ngoại tình của Mã Manh, hơn nữa còn là bạn trai cũ của Mã Manh thế mà quen biết Phó Lâm Vượng, phương diện này sợ là có vấn đề, phải tìm được hắn."
"Giờ tôi đi hỏi Phó Lâm Vượng, mọi người nắm chặt thời gian."
Chu Nghiệp Bân nói xong, đang muốn cúp điện thoại.
Trần Ích mở miệng: "Đợi một chút."
"Chu đội, nếu chúng ta hiện tại đã bắt đầu hoài nghi Phạm Thế Hải, như vậy trên lý luận hắn có khả năng làm ra bất cứ hành vi gì."
"Không bài trừ sau khi hắn gây án, hoặc biết được Phó Lâm Vượng bị cảnh sát đưa đi, dưới hốt hoảng đã lựa chọn trốn đi."
"Tôi đề nghị giám sát ID card, hoặc tiến hành định vị điện thoại di động, tập trung vị trí của hắn trước."
"Mặc kệ thế nào, tìm được người rồi nói sau."
Chu Nghiệp Bân thoáng lặng lẽ, mở miệng nói: "Được, cậu chờ một lát."
Điện thoại cúp.
Định vị điện thoại di động là một trong kỹ thuật điều tra cần thiết trong truy bắt, hiện tại mọi người điện thoại là không rời tay, nên tính hữu hiệu là có thể nghĩ.
Bất quá cảnh sát cũng không thể tùy tiện sử dụng, cần trải qua thủ tục nghiêm khắc phê chuẩn, còn phải có chứng cứ chứng minh người bị định vị có hiềm nghi phạm tội.
Tình huống của Phạm Thế Hải, thật ra có vẻ miễn cưỡng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì hắn vừa mới tiến vào tầm mắt của cảnh sát, chỉ tồn tại hiềm nghi, lại không xác định đối phương đã muốn chạy trốn hay chưa.
Bất quá theo dõi ID card, là vẫn có thể.
Phương tiện giao thông, ở lại khách sạn, đều sẽ lưu lại tin tức ID card, rất dễ tra.
Trần Ích không muốn lãng phí thời gian, nếu hắn là đội trưởng mà nói, sẽ căn cứ suy đoán của mình đối với vụ án, lợi dụng đầy đủ tất cả thủ đoạn điều tra hiện đại hoá, thu ngắn quá trình tra án trên diện rộng.
Hiện tại mà nói, chỉ có thể đưa ra đề nghị, cũng may Chu Nghiệp Bân nguyện ý nghe hắn.
Hắn ở giờ phút này thấy, Phạm Thế Hải có hiềm nghi phạm tội rất lớn, bất quá chưa nhất định là đã giết người.
"Tình huống gì vậy?" Trác Vân hỏi.
Trần Ích nói: "Phạm Thế Hải là bạn trai cũ của Mã Manh, cậu nói có bất ngờ không."
Nghe được lời này, Trác Vân cũng rất ngoài ý muốn: "Phạm Thế Hải là bạn trai cũ của Mã Manh? ?"
"Vậy hắn khẳng định là đối tượng ngoại tình của Mã Manh? Có ưu thế tiên thiên mà."
"Chẳng lẽ đây là kịch tình bạn trai cũ nhận thuê sát hại bạn gái cũ à?"
Trần Ích: "Phương diện này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, gặp Phạm Thế Hải mới có thể biết."
"Căn cứ thời gian Phạm Thế Hải đi tù cùng thời gian Mã Manh kết hôn mà suy tính, hiển nhiên Mã Manh là ở sau khi Phạm Thế Hải đi tù, đã tìm bạn trai mới, cùng kết hôn rất nhanh."
Trác Vân trầm giọng nói: "Cho nên, sau khi hắn ra tù biết được Mã Manh kết hôn, ghi hận trong lòng, tìm cách tiếp cận Mã Manh."
"Cuối cùng, chiếm được một cơ hội như vậy."
"Vừa tiết hận cá nhân, lại buôn bán lời không ít tiền, vẹn toàn đôi bên."
Trần Ích lặng lẽ một hồi rồi nói: "Đương nhiên là có loại khả năng này, nhưng cậu đã xem nhẹ quan hệ giữa Phó Lâm Vượng cùng Phạm Thế Hải."
"Còn có loại tình huống thứ hai."
"Phạm Thế Hải có cảm tình sâu đối với Mã Manh, sua khi ra tù biết được Mã Manh kết hôn, cực kỳ thương tâm, muốn một lần nữa cua trở lại Mã Manh."
"Như vậy sao có thể làm được điều đó chứ?"
"Vào tay từ Mã Manh, không bằng vào tay từ Phó Lâm Vượng."
"Chúng ta trải qua tìm hiểu đã biết Phạm Thế Hải là một nhân viên giao hóa, mà Phó Lâm Vượng là quản lí sản phẩm, phụ trách cung cấp hàng cho khách."
"Xâu chuỗi lại như vậy lên, tư duy có phải đã rộng mở hơn không?"
Trác Vân nhíu mày suy tư một hồi, mở miệng nói: "Vì tiếp cận Mã Manh, trước tiếp cận Phó Lâm Vượng, trở thành nhân viên giao hàng dưới tay anh ta."
"Sau đó, ở lúc Phó Lâm Vượng thường xuyên đi công tác, nahan chỗ trống mà vào, cùng Mã Manh tro tàn lại cháy."
"Sau đó, Phó Lâm Vượng thấy được tờ xét nghiệm cho thấy đã mang thai nọ, dưới giận dữ bắt đầu sinh ý niệm sát hại Mã Manh trong đầu."
"Hắn biết sau khi vợ chết, mình sẽ trở thành đối tượng hoài nghi hàng đầu của cảnh sát, cho nên chuẩn bị mướn người làm."
"Như vậy, Phạm Thế Hải đã có tiền án, tiền bạc lại khó khăn, đã trở thành lựa chọn tốt nhất của Phó Lâm Vượng."
"Sau đó thì sao? Không đúng!"
"Nếu nói như vậy, Phạm Thế Hải không có khả năng sát hại Mã Manh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Ích đối diện anh ta, không nói gì.
Trác Vân hồ nghi: "Cậu cảm thấy không phải hắn làm?"
Trần Ích nói: "Nếu là loại tình huống đầu, vậy hắn trực tiếp ra tay với Mã Manh là xong, không cần thiết trở thành nhân viên của Phó Lâm Vượng."
"Trừ khi là trùng hợp."
"Dương Thành lớn như vậy, xác suất trùng hợp rất nhỏ, chúng ta tra án không thể giảng trùng hợp."
"Nếu là loại tình huống thứ hai, vậy Phạm Thế Hải tuyệt sẽ không ra tay sát hại Mã Manh."
Trác Vân đuổi kịp logic của Trần Ích, theo bản năng nói: "Tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý."
"Vừa rồi sao không nói với Chu đội?"
Trần Ích lấy ra một điếu thuốc cắm ở miệng, sau khi điểm hỏa thì nói: "Chỉ là căn cứ thân phận bạn trai cũ này suy đoán mà thôi, có lẽ còn có loại tình huống thứ ba, ví dụ như Phạm Thế Hải đã sớm quen biết Phó Lâm Vượng."
"Việc cấp bách là tìm được Phạm Thế Hải, chúng ta có nói đến thế nào, cuối cùng cũng phải nhìn vào sự thật mà nói chuyện."
Trác Vân lặng lẽ một hồi rồi nói: "Vậy căn cứ suy đoán của cậu, Phạm Thế Hải đến cùng có phải là người nhận thuê không?"
Trần Ích rít một hơi thuốc: "Có tỷ lệ rất lớn, là phải."
Trác Vân trong lúc nhất thời không nghĩ ra được: "A? Cậu không phải mới vừa nói, dưới cả hai loại tình huống Phạm Thế Hải cũng có thể không là hung thủ mà?"
Trần Ích gật đầu: "Đúng vậy."
Trác Vân: "…"
Hắn nhìn chằm chằm Trần Ích một hồi, đột nhiên ánh mắt ngưng lại: "Thu tiền, không làm? !"
Trần Ích cười cười, gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
"Vân ca, chúng ta đi suy đoán từ lẽ thường."
"Nếu anh là đối tượng ngoại tình của Mã Manh, muốn chân chính cùng một chỗ với Mã Manh mà không cần lén lút, lại rất thiếu tiền, đột nhiên có một ngày Phó Lâm Vượng bảo anh đi giết Mã Manh, anh sẽ làm thế nào."
Trác Vân ngẫm nghĩ rồi nói: "Thiếu tiền mà nói, vậy lấy tiền, 200.00 không nhiều cũng không ít, muỗi nhỏ thì cũng là thịt."
"Muốn cùng một chỗ với Mã Manh, đây là một cơ hội tốt, nhân dịp này nói cho Mã Manh biết Phó Lâm Vượng muốn giết cô ấy, trực tiếp giật giây cô ấy cầm tiền xa chạy cao bay với mình."
Trần Ích ánh mắt sáng lên: "Được đó, đây là hợp lý nhất."
"Vân ca, trẻ nhỏ dễ dạy."
Trác Vân khóe miệng nhếch lên, cảm giác mình đã bị đả kích.
Giống như là một lão tiền bối điều tra hình sự, đang giúp một người mới suy luận về vụ án vậy.
Người mới, một bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo.
Lão tiền bối thản nhiên tự nhiên, tự tin bình tĩnh, phân tích tinh chuẩn.
Cái này… cái này không đúng mà!
Cậu vừa mới thi vào đây mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro