Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Trác Vân Vui Vẻ

Cần Phấn Quan Quan

2024-11-22 00:02:59

Hai người ăn đến 8 giờ rưỡi, Trần Ích lái xe đưa Phương Thư Du về thị cục.

"Đi đây, ngày mai gặp."

"Cảm ơn bữa tối của anh."

Phương Thư Du hạ cửa kính xe xuống, phất tay nói lời cảm tạ.

"Không cần khách khí, đi đường chậm một chút."

Trần Ích nhìn theo Phương Thư Du rời khỏi, thẳng đến nhìn không thấy đèn sau xe, mới xoay người.

Sau khi về nhà, Trầm Anh cùng Trần Chí Diệu sớm đã ăn tối, đang ngồi ở sô pha xem TV nói chuyện phiếm.

Hiện tại thích xem TV không nhiều lắm, thuần túy là nghe tiếng xem hình, bằng không trong nhà ít nhiều cũng có vẻ lạnh lùng.

"Đã trở về, công việc thế nào?"

"Lại đây ngồi, nói chuyện với mẹ."

Trầm Anh cười ngoắc tay, cảm thấy kiêu ngạo khi con mình có thể trở thành một hình cảnh.

Trần Chí Diệu ở bên cạnh cũng nhìn qua, tuy vẫn nghiêm túc, nhưng khóe miệng mỉm cười cho thấy tâm tình của ông thực không tệ.

Ông vẫn muốn để Trần Ích tìm một công việc đàng hoàng.

Chức nghiệp hình cảnh, đó là cực kỳ đàng hoàng.

Khuyết điểm duy nhất, chính là ít nhiều có chút nguy hiểm, chuyện này vợ chồng bọn họ cũng đã nói chuyện qua.

Trải qua mưa gió, mới có thể trở thành nam tử hán chân chính, cùng lắm thì về sau nghĩ biện pháp điều con mình đi.

Dù sao vào thể chế, không xuất hiện sai lầm quá nghiêm trọng thì khó mà bị sa thải được.

Trần Ích đi vào phòng khách ngồi xuống, tự rót cho mình ly nước.

"Cũng được, đồng nghiệp cũng chiếu cố với con."

Hắn không nói tới chuyện chuyển chính thức, cũng không nói tới chuyện cảnh hàm.

Đối với Trầm Anh cùng Trần Chí Diệu mà nói, cái này ít nhiều có chút khoa trương.

"Vậy là tốt rồi." Trầm Anh gật đầu, "Con vừa mới vào thị cục, nhất định cần phải học hỏi nhiều hơn, thủ trưởng nói gì con cứ nghe, đừng tạo mâu thuẫn với họ."

"Còn nữa..."

Trần Ích day day lỗ tai: "Được rồi được rồi, con đã biết."

Lúc này Trần Chí Diệu mở miệng: "Tiểu Ích, thẻ tín dụng của con cha đã mở các hạn ngạch, có thể rút tiền từ bất cứ ngân hàng nào."

"Có biết là phải làm tốt quan hệ với các đồng nghiệp không? Tiền nên tiêu thì cứ tiêu."

Trần Ích có lệ: "Được rồi, đã biết."

Hắn rõ ràng ý tứ của cha, tuy quan niệm khác nhau nhưng không cần thiết phải phản bác, nghe là được rồi.

Nghe là một chuyện, làm là một chuyện khác.

Mời khách ăn cơm cũng vậy mà thôi, nếu liên quan đến các phương diện khác, vậy kiếp sống chức nghiệp của hắn sớm muộn gì cũng đến cuối đường.

"Còn nữa, cuối tuần có bữa tiệc con cần tham gia." Trần Chí Diệu tiếp tục nói.

Trần Ích: "Bữa tiệc? Không đi, con đang rất nhiều việc, cha mẹ đại biểu là được rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Chí Diệu vừa định trách cứ hai câu, nhưng nghe thấy con đang rất nhiều việc, do dự một chút rồi nói: "Được rồi, con cứ làm việc của con, cũng đừng làm quá mệt."

Trần Ích đứng dậy: "Con lên lầu trước đây."

Mới đi hai bước, hắn quay đầu nói: "Cha, có chuyện cần nói trước."

"Tương lai mặc kệ con ở vị trí nào, bất luận người nào nhờ vả, toàn bộ từ chối, không cần đáp ứng thay con, trừ khi là người bị hại."

"Đây là chuyện cực kỳ quan trọng, không thương lượng."

"Con là phục vụ mọi người, không phải phục vụ thân bằng hảo hữu, không thành vấn đề chứ?"

Lời nói này làm cho Trần Chí Diệu rõ ràng ngẩn ra, sau khi cùng Trầm Anh nhìn nhau thì gật đầu nói: "Không thành vấn đề, con yên tâm, không cần nói cha cũng biết."

"Vậy là tốt rồi."

Trần Ích gật đầu.

Đợi sau khi cửa phòng lầu hai đóng lại, Trầm Anh quay đầu cười nói: "Tiểu Ích này, bố cục còn lớn hơn so với chúng ta, trước kia thực không thấy được."

Trần Chí Diệu cũng mở miệng: "Dù sao còn trẻ, có chính nghĩa là chuyện tốt, chúng ta ủng hộ, không thể cản trở."

Trầm Anh nụ cười càng đậm, cảm thấy con mình thật sự là thông suốt mà.

...

Thời gian tới ba ngày sau, Trần Ích đi làm bình thường, lấy được cảnh phục cùng cảnh hào thuộc về mình, bao gồm còng tay, đai lưng đa công năng các trang bị linh tinh.

Bắt đầu từ nay về sau, hắn đã trở thành một hình cảnh chân chính.

Cảnh hàm còn chưa có xuống, đang đi theo lưu trình.

Án Mã Manh bị giết nhanh chóng được phá, tập thể tam đẳng công đã có manh mối, bất quá cần chờ đại khái chừng hai mươi ngày xét duyệt.

Điều này làm cho mọi người của đội điều tra hình sự vui vẻ, ấn tượng đối với Trần Ích càng thêm tốt.

Phành!

Phành!

Phòng huấn luyện cảnh vụ, Trác Vân nhìn Trần Ích liên tục năm phát đều lệch khỏi hồng tâm, chẳng những không có tiếc nuối, ngược lại ánh mắt sáng lên lộ ra nụ cười.

Cừ thật, cuối cùng mình cũng đợi được sở đoản của tên này, thoải mái mà!

Trần Ích lấy xuống tai nghe chuyên dụng, quay đầu nhìn về phía Trác Vân, phát hiện vẻ mặt người này đang "cười ngây ngô", lúc này có chút không biết nói gì.

"Không có gì không có gì, người mới đều như vậy, có tôi dạy cho cậu, về sau trình độ bắn của cậu tuyệt đối tiến triển cực nhanh."

Trác Vân lão khí hoành thu, vẻ mặt kiểu tiền bối, nhàn nhạt mở miệng.

Trần Ích trán lúc này nổi lên gân đen.

Lấy khả năng bắn súng của hắn, nhắm cả hai mắt cũng có thể bắn trúng vòng 10, cái này là giả bộ mà thôi!

Tra án có thể nói là thiên phú, thân thủ có thể nói là luyện qua, khả năng bắn súng thì sao giờ?

Nếu thật sự thể hiện ra thực lực tay súng thiện xạ, rất khó giải thích.

Lén giấu súng à?

Hay thường xuyên đi tham gia sân bắn súng thật đạn thật?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong phạm vi cả nước thực sân bắn súng thật đạn thật tuy rất ít, nhưng tuyệt đối có.

Chỉ cần thỏa mãn điều kiện, có thể thu phí đi thể nghiệm, giá không thấp.

Một phát, đại khái mấy chục đồng tiền, thể nghiệm một lần ít nhất phải tốn vài ngàn.

Đối với người thường mà nói có vẻ xa xỉ, đối với một phú nhị đại mà nói, cơ bản có thể bắn cho đã tay.

Đây là một lý do tốt, bất quá... có thể tra được.

Chỉ cần người có tâm muốn tra, tuyệt đối có thể tra được ngươi đến cùng là có đi hay không.

Không đi, chính là nói dối.

Vì sao nói dối? Đến lúc đó càng không thể giải thích.

Tuy nói nghi ngờ là cần bằng chứng, nhưng Trần Ích cũng không cần thiết vô duyên vô cớ chọc phiền toái cho bản thân.

Trình độ bắn có thể từ từ tăng lên, mấy tháng sau bại lộ cũng không muộn.

Lại không nghĩ tới, Trác Vân lại thực sự cảm thấy hưng phấn vì chuyện này.

"Vân ca, tôi cảm thấy anh có hiềm nghi làm màu." Trần Ích mở miệng.

Trác Vân da mặt rất dầy, cười ha ha nói: "Từ hiềm nghi, dùng là không quá chuẩn xác."

Trần Ích: "? ? ?"

Anh thật đúng là không biết xấu hổ mà.

Lúc này Chu Nghiệp Bân mở cửa đi vào, nhìn thoáng qua tình huống bia bắn, cũng không có gì bất ngờ.

Một người mới chưa dùng qua súng, nói thật bắn được như vậy đã thực không tệ rồi.

"Trần Ích, đây là giấy phép sử dụng súng."

"Trác Vân, không có việc gì thì đưa Trần Ích đi luyện, hình cảnh phải biết dùng súng, hơn nữa phải có chuẩn độ không thấp."

Chu Nghiệp Bân nói.

Tình huống ngoài ý muốn có thể phát sinh bất cứ lúc nào, súng là một trong công cụ đả kích phạm tội quan trọng nhất của hình cảnh.

Trác Vân cười thực vui vẻ: "Tốt tốt, tôi sẽ giúp Trần Ích cho thật tốt."

Chu Nghiệp Bân kỳ quái: "Cậu cười như vậy để làm gì? Ăn trúng mật à?"

Trác Vân ho nhẹ: "Không có gì không có gì, chỉ cảm thấy nhiệm vụ giúp Trần Ích này cực kỳ gian khổ, trong lòng hưng phấn."

Trần Ích: "..."

Hắn hiện tại có xúc động đưa súng liên tục bắn trúng hồng tâm mục tiêu.

Chu Nghiệp Bân ồ một tiếng rồi nói: "Được rồi, các cậu luyện đi."

"Trần Ích, khi không có việc gì làm quen hồ sơ trước kia một chút, nhất là tội phạm truy nã đang lẩn trốn."

"Trí nhớ của cậu hẳn không tệ, vạn nhất ngày nào đó đụng phải, trong lòng hiểu rõ."

Trần Ích gật đầu: "Rõ Chu đội, tôi đã biết."

Nói xong, hắn nhìn về phía Trác Vân, mỉm cười nói: "Vân ca, không vội mà nói, đi phòng giảng dạy võ thuật luyện chút?"

Trác Vân ngẩn ra: "A?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Số ký tự: 0