Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Canh bổ 2
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Báo đơn?
Hắn không nghe nhầm chứ?
Lạc Thuấn Thần trừng mắt nhìn Quý Như Yên: “Nàng mới nói gì? Báo đơn?”
Giọng hắn như tuyết giữa tháng sáu, khiến Quý Như Yên nuốt nước bọt lui về phía sau hai bước.
Nàng cười như có như không gật đầu: “Đúng vậy, báo đơn. Không phải sáng nay chàng nói phải bồi bổ sao? Cho nên ta liền lấy nội đan của báo Trụy Nguyệt Huyết Xa về cho chàng bồi bổ, nghe nói rất tốt.”
Lạc Thuấn Thần giận tới mức phát điên, thật muốn bắt lấy nữ nhân đang đứng trước mặt đánh một chút.
“Nương tử thật sự muốn ta uống sao?”
Hắn quay lại hỏi Quý Như Yên.
Quý Như Yên không gật đầu, chỉ nói: “Chàng có thể không uống, nhưng sau này đừng mơ uống thuốc bổ nữa.”
“Ta uống xong, nương tử phụ trách dập lửa cho ta sao?
Lạc Thuấn Thần không tha, hỏi đúng trọng tâm.
Quý Như Yên sửng sốt.
Chết tiệt.
Nàng thế mà quên mất, nếu uống xong, hắn nổi thú tính, người chịu thiệt là mình.
Khốn khiếp.
Nàng chỉ cho chỉnh hắn, lại quên mất an toàn của chính mình.
Lạc Thuấn Thần nhắc vậy, nàng lắc mình nhảy tới cửa: “Không sao, chàng cứ uống đi, căn phòng này ta tặng lại cho chàng, từ từ dùng, ta tới ngủ với Hướng tỷ tỷ một đêm cũng được.”
Nói xong, bóng người cũng biến mất luôn.
Để lại Lạc Thuấn Thần cùng nồi thuốc nóng hổi.
Quý Như Yên vừa đi, Tích Tiểu Mộng đã tới.
Hắn cầm một phong thư đi tới, ngừi thấy mùi thơm liền ghen tị nói: “Điện hạ thật có phúc.”
Lạc Thuấn Thần đang khó chịu, thấy Tích Tiểu Mộng còn lắm lời, đúng là tìm chết.
Hắn liếc nồi thuốc bổ: “Nếu ngươi muốn uống, vậy uống hết đi.”
Tích Tiểu Mộng xua tay: “Như vậy sao được, đoạt mỹ thực của điện hạ, ta cũng không muốn bị người ghi hận cả đời.”
“Yên tâm đi, ta sẽ không hận ngươi, đưa thư đây cho ta xem.”
Nói xong, Lạc Thuấn Thần cầm lấy thư, đẩy bát canh về phía Tích Tiểu Mộng.
Tích Tiểu Mộng phát hiện Lạc Thuấn Thần thành tâm mời mình uống.
Vì vậy cũng không khách khí, ngửi ngưởi bát canh đặc biệt kia
“Thật là thơm.”
Tích Tiểu Mộng uống một hơi hết sạch, hương vị tinh khiết thơm ngon khiến hắn khen thưởng.
Lạc Thuấn Thần cứng miệng, canh báo đơn thật thơm như vậy sao?
Nhưng hắn phúc hắn không nói sự thật cho Tích Tiểu Mộng biết.
Hắn đẩy hết nồi canh về phía trước, vẻ mặt thản nhiên: “Nếu ngon thì uống nhiều một chút đi, đêm nay ta ăn hơi no, nên không ăn thêm được nữa.”
“Điện hạ hào phóng như vậy, ta cũng không khách sáo/”
Tích Tiểu Mộng không khách sáo, uống một mạch ba bát to.
Hắn uống vậy khiến tiểu tử kia đang vắt mình trên xà ngang không khỏi nhìn trời cảm thán.
Dù có thèm ăn, nó cũng không bao giờ ăn mấy thứ đó,
Vì sao tên nam nhân đẹp mã kia lại thích uống thứ đó như vậy?
Lạc Thuấn Thần xem xong thư, dặn dò Tích Tiểu Mộng: “Ngươi hồi âm lại cho ông ngoại, nói ông bà cứ đợi ở thành Độc Hiết, đừng quan tâm nhiều tới truyện trong kinh.”
“Để ta hồi âm lại cho lão tướng quân.”
Tích Tiểu Mộng lau miệng, nhanh chóng đi ra cửa.
Hắn không nghe nhầm chứ?
Lạc Thuấn Thần trừng mắt nhìn Quý Như Yên: “Nàng mới nói gì? Báo đơn?”
Giọng hắn như tuyết giữa tháng sáu, khiến Quý Như Yên nuốt nước bọt lui về phía sau hai bước.
Nàng cười như có như không gật đầu: “Đúng vậy, báo đơn. Không phải sáng nay chàng nói phải bồi bổ sao? Cho nên ta liền lấy nội đan của báo Trụy Nguyệt Huyết Xa về cho chàng bồi bổ, nghe nói rất tốt.”
Lạc Thuấn Thần giận tới mức phát điên, thật muốn bắt lấy nữ nhân đang đứng trước mặt đánh một chút.
“Nương tử thật sự muốn ta uống sao?”
Hắn quay lại hỏi Quý Như Yên.
Quý Như Yên không gật đầu, chỉ nói: “Chàng có thể không uống, nhưng sau này đừng mơ uống thuốc bổ nữa.”
“Ta uống xong, nương tử phụ trách dập lửa cho ta sao?
Lạc Thuấn Thần không tha, hỏi đúng trọng tâm.
Quý Như Yên sửng sốt.
Chết tiệt.
Nàng thế mà quên mất, nếu uống xong, hắn nổi thú tính, người chịu thiệt là mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khốn khiếp.
Nàng chỉ cho chỉnh hắn, lại quên mất an toàn của chính mình.
Lạc Thuấn Thần nhắc vậy, nàng lắc mình nhảy tới cửa: “Không sao, chàng cứ uống đi, căn phòng này ta tặng lại cho chàng, từ từ dùng, ta tới ngủ với Hướng tỷ tỷ một đêm cũng được.”
Nói xong, bóng người cũng biến mất luôn.
Để lại Lạc Thuấn Thần cùng nồi thuốc nóng hổi.
Quý Như Yên vừa đi, Tích Tiểu Mộng đã tới.
Hắn cầm một phong thư đi tới, ngừi thấy mùi thơm liền ghen tị nói: “Điện hạ thật có phúc.”
Lạc Thuấn Thần đang khó chịu, thấy Tích Tiểu Mộng còn lắm lời, đúng là tìm chết.
Hắn liếc nồi thuốc bổ: “Nếu ngươi muốn uống, vậy uống hết đi.”
Tích Tiểu Mộng xua tay: “Như vậy sao được, đoạt mỹ thực của điện hạ, ta cũng không muốn bị người ghi hận cả đời.”
“Yên tâm đi, ta sẽ không hận ngươi, đưa thư đây cho ta xem.”
Nói xong, Lạc Thuấn Thần cầm lấy thư, đẩy bát canh về phía Tích Tiểu Mộng.
Tích Tiểu Mộng phát hiện Lạc Thuấn Thần thành tâm mời mình uống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy cũng không khách khí, ngửi ngưởi bát canh đặc biệt kia
“Thật là thơm.”
Tích Tiểu Mộng uống một hơi hết sạch, hương vị tinh khiết thơm ngon khiến hắn khen thưởng.
Lạc Thuấn Thần cứng miệng, canh báo đơn thật thơm như vậy sao?
Nhưng hắn phúc hắn không nói sự thật cho Tích Tiểu Mộng biết.
Hắn đẩy hết nồi canh về phía trước, vẻ mặt thản nhiên: “Nếu ngon thì uống nhiều một chút đi, đêm nay ta ăn hơi no, nên không ăn thêm được nữa.”
“Điện hạ hào phóng như vậy, ta cũng không khách sáo/”
Tích Tiểu Mộng không khách sáo, uống một mạch ba bát to.
Hắn uống vậy khiến tiểu tử kia đang vắt mình trên xà ngang không khỏi nhìn trời cảm thán.
Dù có thèm ăn, nó cũng không bao giờ ăn mấy thứ đó,
Vì sao tên nam nhân đẹp mã kia lại thích uống thứ đó như vậy?
Lạc Thuấn Thần xem xong thư, dặn dò Tích Tiểu Mộng: “Ngươi hồi âm lại cho ông ngoại, nói ông bà cứ đợi ở thành Độc Hiết, đừng quan tâm nhiều tới truyện trong kinh.”
“Để ta hồi âm lại cho lão tướng quân.”
Tích Tiểu Mộng lau miệng, nhanh chóng đi ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro