Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Chàng đừng nhìn...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
“Cho dù ta đánh Túc Thân vương gãy tay chân cũng được?”
Quý Như Yên hỏi lại.
Giọng điệu không hề vui đùa.
Nàng thật sự có ý định này, dám tổn thương người nhà nàng, bất luận Túc Thân vương là ai, nàng đều phải đánh gãy tay chân hắn mới hả giận.
Nếu không, chẳng phải khiến Từ Ân biểu ca thất vọng.
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Có thể!”
Trò đùa gì vậy, không phải là Túc Thân vương sao?
Hơn nữa Lạc Thuấn Thần không lớn lên ở kinh thàn, nên không thân quen với thân thích hoàng tộc.
Thái độ của Lạc Thuấn Thần khiến Quý Như Yên vơi giận một chút
Tích Tiểu Mộng giữ im lặng nhìn hai vợ chồng nói chuyện.
Tới tận khi bọn họ thương lượng xong, hắn mới lười biếng nói: “Chuyện của các ngươi nói xong rồi, bây giờ bàn tới chuyện chính. Binh phù hai mươi vạn quân hoàng thượng đã có sự lựa chọn, đúng là Hoa Hoành Phóng, Niếp Dương Văn, Ngũ Hàn Học, các ngươi thấy thế nào?”
Quý Như Yên nói thẳng: “Ngữ Hàn Học! Tên này không được.”
Tích Tiểu Mộng nghe thấy vậy khẽ nhíu mày, “Ta biết hắn theo phe Bạch Võ hầu, nên mới tới thương lượng với các ngươi xem có cách nào, ép hắn xuống.”
Lạc Thuấn Thần phán một câu kinh người: “Vi kỳ quan giả, thất tất chính chi.”
Tám chữ ngắn gọn lại khiến Tích Tiểu Mộng muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần, cảm thấy bụng hắn cũng chưa toàn ý xấu.
Ba người trao đổi một lúc rồi tản đi.
Lạc Thuấn Thần lôi kéo Quý Như Yên đi tản bộ trong hoa viên.
“Nàng đang lo lắng cho hắn?”
Lạc Thuấn Thần thấy nàng buồn bực không vui, liền chủ động mở đề tài.
“Umh!”
Dù sao đó cũng là đại biểu ca của mình.
Tình cảm từ nhỏ tới lớn, nhìn thấy biểu ca bị đánh nhìn không ra hình dạng, nàng mới mất bình tĩnh đánh trọng thương Túc Thân vương.
Dù như vậy, nàng cũng chưa cho rằng hắn đã bị giáo huấn.
Từ Ân biểu ca bị thương nặng hơn hắn rất nhiều.
Lạc Thuấn Thần đột nhiên dừng bước, sau đó vươn tay xoay mặt nàng đối diện với hắn: “Xa cách nhiều ngày như vậy, ta đứng trước mặt nàng, nàng cũng không nhìn ta lấy một cái.”
Giọng điệu lộ ra sự u oán
Quý Như Yên ngẩng đầu bắt gặp cặp mắt sáng rực của Lạc Thuấn Thần, đang nhìn chằm chằm mình.
Tim bắt đầu đập nhanh.
Ánh mắt nóng bỏng, khiến nàng có cảm giác muốn chạy trốn.
Sau đó, nàng luống cuống chân tay, nhanh chóng vùng ra chạy trốn.
“Cái đó, quần áo ta bị bẩn, ta đi rửa mặt đã.”
Lạc Thuấn Thần bất đắc dĩ nhìn theo bóng nàng, tự lẩm bẩm: “Như Yên, rốt cuộc nàng muốn trốn tới khi nào?”
Trên tay hắn còn lưu lại mùi hương, Lạc Thuấn Thần bật cười.
Đơn giản, nàng là nữ nhân của hắn!
Cả đời này, hắn chỉ muốn dây dưa cùng một nữ nhân.
Quý Như Yên đỏ mặt thoát khỏi Lạc Thuấn Thần, xông vào phòng của mình, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Như Yên, ta có thể vào được không?”
Tiếng của đại cữu mẫu Trầm thị.
Quý Như Yên nhanh chóng đứng dậy mở cửa: “Đại cữu mẫu, sao ngài không nghỉ ngơi?”
Quý Như Yên hỏi lại.
Giọng điệu không hề vui đùa.
Nàng thật sự có ý định này, dám tổn thương người nhà nàng, bất luận Túc Thân vương là ai, nàng đều phải đánh gãy tay chân hắn mới hả giận.
Nếu không, chẳng phải khiến Từ Ân biểu ca thất vọng.
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Có thể!”
Trò đùa gì vậy, không phải là Túc Thân vương sao?
Hơn nữa Lạc Thuấn Thần không lớn lên ở kinh thàn, nên không thân quen với thân thích hoàng tộc.
Thái độ của Lạc Thuấn Thần khiến Quý Như Yên vơi giận một chút
Tích Tiểu Mộng giữ im lặng nhìn hai vợ chồng nói chuyện.
Tới tận khi bọn họ thương lượng xong, hắn mới lười biếng nói: “Chuyện của các ngươi nói xong rồi, bây giờ bàn tới chuyện chính. Binh phù hai mươi vạn quân hoàng thượng đã có sự lựa chọn, đúng là Hoa Hoành Phóng, Niếp Dương Văn, Ngũ Hàn Học, các ngươi thấy thế nào?”
Quý Như Yên nói thẳng: “Ngữ Hàn Học! Tên này không được.”
Tích Tiểu Mộng nghe thấy vậy khẽ nhíu mày, “Ta biết hắn theo phe Bạch Võ hầu, nên mới tới thương lượng với các ngươi xem có cách nào, ép hắn xuống.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Thuấn Thần phán một câu kinh người: “Vi kỳ quan giả, thất tất chính chi.”
Tám chữ ngắn gọn lại khiến Tích Tiểu Mộng muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần, cảm thấy bụng hắn cũng chưa toàn ý xấu.
Ba người trao đổi một lúc rồi tản đi.
Lạc Thuấn Thần lôi kéo Quý Như Yên đi tản bộ trong hoa viên.
“Nàng đang lo lắng cho hắn?”
Lạc Thuấn Thần thấy nàng buồn bực không vui, liền chủ động mở đề tài.
“Umh!”
Dù sao đó cũng là đại biểu ca của mình.
Tình cảm từ nhỏ tới lớn, nhìn thấy biểu ca bị đánh nhìn không ra hình dạng, nàng mới mất bình tĩnh đánh trọng thương Túc Thân vương.
Dù như vậy, nàng cũng chưa cho rằng hắn đã bị giáo huấn.
Từ Ân biểu ca bị thương nặng hơn hắn rất nhiều.
Lạc Thuấn Thần đột nhiên dừng bước, sau đó vươn tay xoay mặt nàng đối diện với hắn: “Xa cách nhiều ngày như vậy, ta đứng trước mặt nàng, nàng cũng không nhìn ta lấy một cái.”
Giọng điệu lộ ra sự u oán
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Như Yên ngẩng đầu bắt gặp cặp mắt sáng rực của Lạc Thuấn Thần, đang nhìn chằm chằm mình.
Tim bắt đầu đập nhanh.
Ánh mắt nóng bỏng, khiến nàng có cảm giác muốn chạy trốn.
Sau đó, nàng luống cuống chân tay, nhanh chóng vùng ra chạy trốn.
“Cái đó, quần áo ta bị bẩn, ta đi rửa mặt đã.”
Lạc Thuấn Thần bất đắc dĩ nhìn theo bóng nàng, tự lẩm bẩm: “Như Yên, rốt cuộc nàng muốn trốn tới khi nào?”
Trên tay hắn còn lưu lại mùi hương, Lạc Thuấn Thần bật cười.
Đơn giản, nàng là nữ nhân của hắn!
Cả đời này, hắn chỉ muốn dây dưa cùng một nữ nhân.
Quý Như Yên đỏ mặt thoát khỏi Lạc Thuấn Thần, xông vào phòng của mình, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Như Yên, ta có thể vào được không?”
Tiếng của đại cữu mẫu Trầm thị.
Quý Như Yên nhanh chóng đứng dậy mở cửa: “Đại cữu mẫu, sao ngài không nghỉ ngơi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro