Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Cung biến
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Edit by Mạn Nguyệt
Beta by Đông Vân Triều
Nhận ra được điều này, Quý Như Yên không chút do dự lấy ra mấy thanh kiếm gỗ đào trăm năm ở trong không gian đưa cho mọi người. Kiếm gỗ đào trăm năm cũng không hề đáng giá gì, nhưng ít nhiều thì kiếm này vẫn mang lại chút tổn thương cho đám vu thi.
Dung ma ma chờ mãi cũng không thấy người của Qúy Như Yên rời đi.
Bà ta cũng bó tay hết cách, bởi vì người của Quý Như Yên đang nhắm ở giữa không trung, phía dưới đất mà công kích.
Mà chính bà ta cũng là vu thi, một khi cách mặt đất thì căn bản là không có cách nào để tiếp tục triển khai Thi Sơn Huyết Hải này.
Quả thực là Dung ma ma sắp bị nhóm người của Qúy Như Yên làm tức chết.
. . .
Hoàng cung
Trong Mẫu Đơn trong cung của Cốc hoàng hậu, vừa đến thời điểm giờ tý là Cốc hoàng hậu đã đứng chờ Dung ma ma trở lại.
Giờ tý một khắc, Dung ma ma vẫn chưa trở lại.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn cũng không chờ được, "Mẫu hậu, đã là giờ tý một khắc, từ trước đến nay Dung ma ma đều đến giờ đúng giờ, không cần đến thời gian dài như vậy. Hay là chúng ta bắt Phụ hoàng lại trước, lấy được ngọc tỷ mới là chuyện chính."
Cốc hoàng hậu than nhẹ một hơi, "Vậy thì dặn dò người trong tộc hành động!"
"Vâng!"
Mệnh lệnh truyền xuống, khi cửa cung mở ra thì có tới một vạn nhân mã đã tràn vào bên trong hoàng cung.
Tất cả những thứ này, Yến vương cùng Yến vương Thế tử đã nắm trong lòng bàn tay.
Thậm chí là tùy ý một vạn nhân mã vọt vào Hoàng thành, chỉ cần bọn họ làm việc cần trong đêm nay thôi, không kinh động đến kinh thành cùng dân chúng thì được rồi.
Thời điểm Cốc hoàng hậu mang theo một ngàn nhân mã xông vào Chính Dương điện thì bà ta phát hiện toàn bộ Chính Dương điện chỉ có một người là thánh thượng Phù Ngạo Thiên.
Đợi ở Trường An không biết tung tích, điều này làm cho lòng Cốc hoàng hậu dâng lên một tia bất an, "Từ trước đến nay nàng vẫn ở Trường An, chưa từng rời khỏi thánh thượng nửa bước, vì sao đêm nay lại không không ở bên cạnh hầu hạ thánh thượng?"
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên gặp phải biến động như vậy làm sao mà không buồn?
Cũng thầm hận chính mình, đêm nay làm sao rời Trường An để đi đến Yến vương phủ, mang ít đồ tốt đến cho Nguyên Chiêu đây?
Phù NgạoThiên âm thầm bình tĩnh, "Hoàng hậu mang theo nhiều nhân mã như thế tiến vào Chính Dương điện là muốn tạo phản sao?"
"Thánh thượng anh minh, người có thể hiểu mong muốn cùng tâm tư của nô tì, không hổ là phu thê cận kề lâu như thế"
Cốc hoàng hậu nhàn nhạt nhìn lướt qua thánh thượng Phù Ngạo Thiên, trong ánh mắt bà ta chan chứa thù hận.
Khi thấy đôi mắt hận thấu xương tủy của Cốc hoàng hậu, thánh thượng Phù Ngạo Thiên kinh sợ trong lòng, "Từ trước đến giờ, Cô vương không xử bạc với ngươi, vì sao ngươi muốn phản bội Cô vương?"
"A a, thánh thượng đối xử với nô tì không tệ sao? Xác thực không tệ, lẽ ra vị trí Thái tử đã thuộc về Nguyên Tấn, thánh thượng lại có thể buộc nô tì hứa hẹn với người khác; nô tì là Hoàng hậu của thánh thượng hoàng, là nhất quốc chi mẫu trong thiên hạ nhưng nhất quốc chi hậu này không thể nào chống đỡ nổi mấy lời nói của Tĩnh Phi."
Cốc hoàng hậu nói đến đây, trong giọng nói của bà ta khó mà nói rõ sự đau xót.
Cuối cùng Thánh thượng Phù Ngạo Thiên cũng coi như là nghe rõ, Cốc hoàng hậu đang oán mình quan tâm đến Tĩnh Phi mà chẳng quan tâm gì đến nàng ta. Cốc hoàng hậu càng oán hận khi mình đem vị trí thái tử trao cho Nguyên Chiêu mà không trao cho Nguyên Tấn.
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên có chút tức giận, ông đứng đứng rồi đi tới trước mặt Cốc hoàng hậu, "Ngươi tự vấn lòng mình xem, đứa bé Nguyên Tân kia há có thể làm hoàng đế trong tương lai sao? Nó tàn nhẫn ác độc đến mức Cô vương cũng cảm thấy sợ hãi,"
Cốc hoàng hậu cười gằn, "Từ khi lên làm Hoàng đế, trên tay người nào mà không nhuốm máu tươi."
Lời của nàng đã khiến thánh thượng Phù Ngạo Thiên nói nghẹn.
Đã là đế vương, trong tay ai không có nửa điểm nhuốm máu tươi?
Ngay cả khi như vậy, thánh thượng Phù Ngạo Thiên vẫn không có biện pháp nào mà đem ngôi vị Thái tử truyền lại cho Phù Nguyên Tấn.
"Thánh thượng cũng không cần buồn phiền, Nguyên Tấn đã đi đến hoàng cung Kim Vệ, chỉ cần tìm được ngọc tỷ truyền quốc, thánh thượng không thể không nhường ngôi, ngày cứ an tâm chờ làm Thái thượng hoàng."
Lời nói của Cốc hoàng hậu giống như một chậu nước lạnh xối lên, làm cho thánh thượng Phù Ngạo Thiên phải rùng mình một cái.
Beta by Đông Vân Triều
Nhận ra được điều này, Quý Như Yên không chút do dự lấy ra mấy thanh kiếm gỗ đào trăm năm ở trong không gian đưa cho mọi người. Kiếm gỗ đào trăm năm cũng không hề đáng giá gì, nhưng ít nhiều thì kiếm này vẫn mang lại chút tổn thương cho đám vu thi.
Dung ma ma chờ mãi cũng không thấy người của Qúy Như Yên rời đi.
Bà ta cũng bó tay hết cách, bởi vì người của Quý Như Yên đang nhắm ở giữa không trung, phía dưới đất mà công kích.
Mà chính bà ta cũng là vu thi, một khi cách mặt đất thì căn bản là không có cách nào để tiếp tục triển khai Thi Sơn Huyết Hải này.
Quả thực là Dung ma ma sắp bị nhóm người của Qúy Như Yên làm tức chết.
. . .
Hoàng cung
Trong Mẫu Đơn trong cung của Cốc hoàng hậu, vừa đến thời điểm giờ tý là Cốc hoàng hậu đã đứng chờ Dung ma ma trở lại.
Giờ tý một khắc, Dung ma ma vẫn chưa trở lại.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn cũng không chờ được, "Mẫu hậu, đã là giờ tý một khắc, từ trước đến nay Dung ma ma đều đến giờ đúng giờ, không cần đến thời gian dài như vậy. Hay là chúng ta bắt Phụ hoàng lại trước, lấy được ngọc tỷ mới là chuyện chính."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cốc hoàng hậu than nhẹ một hơi, "Vậy thì dặn dò người trong tộc hành động!"
"Vâng!"
Mệnh lệnh truyền xuống, khi cửa cung mở ra thì có tới một vạn nhân mã đã tràn vào bên trong hoàng cung.
Tất cả những thứ này, Yến vương cùng Yến vương Thế tử đã nắm trong lòng bàn tay.
Thậm chí là tùy ý một vạn nhân mã vọt vào Hoàng thành, chỉ cần bọn họ làm việc cần trong đêm nay thôi, không kinh động đến kinh thành cùng dân chúng thì được rồi.
Thời điểm Cốc hoàng hậu mang theo một ngàn nhân mã xông vào Chính Dương điện thì bà ta phát hiện toàn bộ Chính Dương điện chỉ có một người là thánh thượng Phù Ngạo Thiên.
Đợi ở Trường An không biết tung tích, điều này làm cho lòng Cốc hoàng hậu dâng lên một tia bất an, "Từ trước đến nay nàng vẫn ở Trường An, chưa từng rời khỏi thánh thượng nửa bước, vì sao đêm nay lại không không ở bên cạnh hầu hạ thánh thượng?"
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên gặp phải biến động như vậy làm sao mà không buồn?
Cũng thầm hận chính mình, đêm nay làm sao rời Trường An để đi đến Yến vương phủ, mang ít đồ tốt đến cho Nguyên Chiêu đây?
Phù NgạoThiên âm thầm bình tĩnh, "Hoàng hậu mang theo nhiều nhân mã như thế tiến vào Chính Dương điện là muốn tạo phản sao?"
"Thánh thượng anh minh, người có thể hiểu mong muốn cùng tâm tư của nô tì, không hổ là phu thê cận kề lâu như thế"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cốc hoàng hậu nhàn nhạt nhìn lướt qua thánh thượng Phù Ngạo Thiên, trong ánh mắt bà ta chan chứa thù hận.
Khi thấy đôi mắt hận thấu xương tủy của Cốc hoàng hậu, thánh thượng Phù Ngạo Thiên kinh sợ trong lòng, "Từ trước đến giờ, Cô vương không xử bạc với ngươi, vì sao ngươi muốn phản bội Cô vương?"
"A a, thánh thượng đối xử với nô tì không tệ sao? Xác thực không tệ, lẽ ra vị trí Thái tử đã thuộc về Nguyên Tấn, thánh thượng lại có thể buộc nô tì hứa hẹn với người khác; nô tì là Hoàng hậu của thánh thượng hoàng, là nhất quốc chi mẫu trong thiên hạ nhưng nhất quốc chi hậu này không thể nào chống đỡ nổi mấy lời nói của Tĩnh Phi."
Cốc hoàng hậu nói đến đây, trong giọng nói của bà ta khó mà nói rõ sự đau xót.
Cuối cùng Thánh thượng Phù Ngạo Thiên cũng coi như là nghe rõ, Cốc hoàng hậu đang oán mình quan tâm đến Tĩnh Phi mà chẳng quan tâm gì đến nàng ta. Cốc hoàng hậu càng oán hận khi mình đem vị trí thái tử trao cho Nguyên Chiêu mà không trao cho Nguyên Tấn.
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên có chút tức giận, ông đứng đứng rồi đi tới trước mặt Cốc hoàng hậu, "Ngươi tự vấn lòng mình xem, đứa bé Nguyên Tân kia há có thể làm hoàng đế trong tương lai sao? Nó tàn nhẫn ác độc đến mức Cô vương cũng cảm thấy sợ hãi,"
Cốc hoàng hậu cười gằn, "Từ khi lên làm Hoàng đế, trên tay người nào mà không nhuốm máu tươi."
Lời của nàng đã khiến thánh thượng Phù Ngạo Thiên nói nghẹn.
Đã là đế vương, trong tay ai không có nửa điểm nhuốm máu tươi?
Ngay cả khi như vậy, thánh thượng Phù Ngạo Thiên vẫn không có biện pháp nào mà đem ngôi vị Thái tử truyền lại cho Phù Nguyên Tấn.
"Thánh thượng cũng không cần buồn phiền, Nguyên Tấn đã đi đến hoàng cung Kim Vệ, chỉ cần tìm được ngọc tỷ truyền quốc, thánh thượng không thể không nhường ngôi, ngày cứ an tâm chờ làm Thái thượng hoàng."
Lời nói của Cốc hoàng hậu giống như một chậu nước lạnh xối lên, làm cho thánh thượng Phù Ngạo Thiên phải rùng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro