Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Đề nghị đốt xác...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Quý Như Yên chạy thẳng về phủ Yên vương, sau đó nàng kéo Yên vương gia
cùng thế tử Phù Nhạc Thánh cấp tốc đi về phía hoàng cung. Dọc đường đi,
nàng nói cho bọn họ biết sự nguy hiểm của thi độc.
Yên vương nhíu mày: “Thật không ngờ lục hoàng tử lại là kẻ hại dân hại nước.”
“Phụ vương, theo con, người như hắn phải cho nếm thử cảm giác bị mọi người đánh chết.”
Thế tử Phù Nhạc Thánh nhớ lại tình hình mấy ngày gần đây dân chúng tới phản ánh, hàng trăm xác chết sống lại, quá kinh khủng khiến người ta không dám đối diện.
Quý Như Yên cũng tức giận ngút trời vì hành động ác độc của lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn. Chỉ là, chuyện cấp thiết nhất cần giải quyết bây giờ là đám thi thể: “Nghĩa phụ, thế tử ca ca, cấp bách nhất là cần phải thiêu hủy những thi thể đó, nếu không, nhất định sẽ có vô số người nhiễm nhi độc, một khi bệnh dịch bùng phát, cho dù Ngân Diện công tử tới cũng vô kế bất khả thi.”
“Như Yên lo lắng cũng vô ích, bây giờ chúng ta vào cung, chỉ mong thánh thượng đồng ý thiêu hủy thi thể.”
Yên vương thở dài, hoàng thất xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ khiến bá quan văn võ lạnh tâm.
Nguy hiểm hơn, thậm chí trong thành cũng sẽ có dân chúng mâu thuẫn với hoàng tộc, nếu có một số người không hiểu chuyện, sẽ ảnh hưởng tới an nguy của kinh thành.
Chỉ mong tất cả có thể bình an vượt qua, về lỗi lầm của hoàng tử Phù Nguyên Tấn có thể từ từ xử lý.
Ba người thuận lợi gặp được thánh thượng Phù Ngạo Thiên, vừa tới điện Chính Dương đã thấy Cốc hoàng hậu cùng lục hoàng tử đang quỳ, hoàng thượng tức giận, long nhãn nhìn chằm chằm lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn, hận như thể không ăn được hắn.
Hai bên má lục hoàng tử in hằn dấu năm ngón tay, vừa nhìn đã biết là vừa rồi thánh thượng nổi giận nên tát hắn.
Mặt khác Tĩnh phi chỉ đứng ở bên cạnh cười lạnh.
Quý Như Yên nhìn tình thế, nàng hành lễ xong liền im lặng đứng sang một bên.
“Hoàng đệ tới? Đệ nói xem, kinh thành xảy ra chuyện như vậy, nên xử lý thế nào mới tốt?”
Thánh thượng thấy Yên vương đi tới, lập tức hỏi.
Thật sự ông không thể hiểu được lục hoàng tử nghĩ gì, ông nói thế nào hắn cũng không hiểu, hắn vẫn luôn cảm thấy mình không sai.
Cốc hoàng hậu vẫn ở bên cạnh cầu xin tha tha tội cho lục hoàng tử, bà nguyện gánh tội thay cho hắn. Tĩnh phi dù không xen vào, nhưng hàn khí trong mắt cũng đủ khiến Cốc hoàng hậu nuốt giận.
Phải biết rằng, cảnh tượng này, có vẻ rất giống chuyện mười năm trước phủ Kính An hầu gặp chuyện không may? Chỉ tiếc phong thủy luân chuyển.
Hiện tại quỳ gối xin tha trước mặt thánh thượng không phải tiện nhân Tĩnh phi, mà là chính mình! Cốc hoàng hậu tức giận cụp mắt, cho dù móng tay bấu mạnh vào lòng bàn tay cũng không thấy đau.
Yên vương ôm quyền nhìn Phù Ngạo Thiên: “Hoàng huynh, thần đệ có một chuyện muốn góp ý với hoàng huynh.”
“Nói!”
“Lục hoàng tử giấu giếm xác chết không lộ ra ánh sáng, bây giờ phơi dưới ánh mặt trời thi thể sẽ biến hóa, vi khuẩn trôi nổi trong không khí. Nếu không xử lý, sẽ khiến người trong kinh thành trúng độc, tới khi toàn bộ kinh thành náo loạn vì bệnh dịch, sợ khó lòng mà thu thập được. Thần đệ xin hoàng huynh hạ chỉ, trước thiêu hủy hết xác chết, sau đó dùng giấm gạo để sát trùng toàn bộ phủ đệ của lục hoàng tử.”
Phù Ngạo Thiên nghe vậy, chân mày nhíu chặt lại, không buông, “Đốt xác!”
“Phải.”
“Bọn họ đều đã chết, còn muốn đốt xác? Bách tính có thể chấp nhận sao?”
Lúc này Phù Ngạo Thiên lại trở nên hồ đồ!
Yên vương nhíu mày: “Thật không ngờ lục hoàng tử lại là kẻ hại dân hại nước.”
“Phụ vương, theo con, người như hắn phải cho nếm thử cảm giác bị mọi người đánh chết.”
Thế tử Phù Nhạc Thánh nhớ lại tình hình mấy ngày gần đây dân chúng tới phản ánh, hàng trăm xác chết sống lại, quá kinh khủng khiến người ta không dám đối diện.
Quý Như Yên cũng tức giận ngút trời vì hành động ác độc của lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn. Chỉ là, chuyện cấp thiết nhất cần giải quyết bây giờ là đám thi thể: “Nghĩa phụ, thế tử ca ca, cấp bách nhất là cần phải thiêu hủy những thi thể đó, nếu không, nhất định sẽ có vô số người nhiễm nhi độc, một khi bệnh dịch bùng phát, cho dù Ngân Diện công tử tới cũng vô kế bất khả thi.”
“Như Yên lo lắng cũng vô ích, bây giờ chúng ta vào cung, chỉ mong thánh thượng đồng ý thiêu hủy thi thể.”
Yên vương thở dài, hoàng thất xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ khiến bá quan văn võ lạnh tâm.
Nguy hiểm hơn, thậm chí trong thành cũng sẽ có dân chúng mâu thuẫn với hoàng tộc, nếu có một số người không hiểu chuyện, sẽ ảnh hưởng tới an nguy của kinh thành.
Chỉ mong tất cả có thể bình an vượt qua, về lỗi lầm của hoàng tử Phù Nguyên Tấn có thể từ từ xử lý.
Ba người thuận lợi gặp được thánh thượng Phù Ngạo Thiên, vừa tới điện Chính Dương đã thấy Cốc hoàng hậu cùng lục hoàng tử đang quỳ, hoàng thượng tức giận, long nhãn nhìn chằm chằm lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn, hận như thể không ăn được hắn.
Hai bên má lục hoàng tử in hằn dấu năm ngón tay, vừa nhìn đã biết là vừa rồi thánh thượng nổi giận nên tát hắn.
Mặt khác Tĩnh phi chỉ đứng ở bên cạnh cười lạnh.
Quý Như Yên nhìn tình thế, nàng hành lễ xong liền im lặng đứng sang một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hoàng đệ tới? Đệ nói xem, kinh thành xảy ra chuyện như vậy, nên xử lý thế nào mới tốt?”
Thánh thượng thấy Yên vương đi tới, lập tức hỏi.
Thật sự ông không thể hiểu được lục hoàng tử nghĩ gì, ông nói thế nào hắn cũng không hiểu, hắn vẫn luôn cảm thấy mình không sai.
Cốc hoàng hậu vẫn ở bên cạnh cầu xin tha tha tội cho lục hoàng tử, bà nguyện gánh tội thay cho hắn. Tĩnh phi dù không xen vào, nhưng hàn khí trong mắt cũng đủ khiến Cốc hoàng hậu nuốt giận.
Phải biết rằng, cảnh tượng này, có vẻ rất giống chuyện mười năm trước phủ Kính An hầu gặp chuyện không may? Chỉ tiếc phong thủy luân chuyển.
Hiện tại quỳ gối xin tha trước mặt thánh thượng không phải tiện nhân Tĩnh phi, mà là chính mình! Cốc hoàng hậu tức giận cụp mắt, cho dù móng tay bấu mạnh vào lòng bàn tay cũng không thấy đau.
Yên vương ôm quyền nhìn Phù Ngạo Thiên: “Hoàng huynh, thần đệ có một chuyện muốn góp ý với hoàng huynh.”
“Nói!”
“Lục hoàng tử giấu giếm xác chết không lộ ra ánh sáng, bây giờ phơi dưới ánh mặt trời thi thể sẽ biến hóa, vi khuẩn trôi nổi trong không khí. Nếu không xử lý, sẽ khiến người trong kinh thành trúng độc, tới khi toàn bộ kinh thành náo loạn vì bệnh dịch, sợ khó lòng mà thu thập được. Thần đệ xin hoàng huynh hạ chỉ, trước thiêu hủy hết xác chết, sau đó dùng giấm gạo để sát trùng toàn bộ phủ đệ của lục hoàng tử.”
Phù Ngạo Thiên nghe vậy, chân mày nhíu chặt lại, không buông, “Đốt xác!”
“Phải.”
“Bọn họ đều đã chết, còn muốn đốt xác? Bách tính có thể chấp nhận sao?”
Lúc này Phù Ngạo Thiên lại trở nên hồ đồ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro