Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Đôn Nhạc Châu 1
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Nửa tháng sau.
Quý Như Yên vẫn trạch, ăn ngủ trong xe.
Sắp khiến nàng phát điên rồi!
May mắn, mình có không gian tùy thân, có thể tùy tiện ra vào, nếu không mỗi ngày đều ngồi trong xe ngựa vài thước vuông, sớm muộn gì cũng phát điên.
Đêm nào, Quý Như Yên cũng điểm huyệt ngủ của Hướng Y Ninh, bố trí trận pháp bên ngoài xe ngựa, sau đó tiến vào không gian để hưởng thụ.
Lúc vào bên trong, nàng luôn muốn gặp muội muội Phượng Như Tuyết.
Hiện tại Tuyết Nhi đã ăn thái cực tiên đơn, chờ dược liệu được hấp thu, nàng có thể ra bên ngoài, sống cùng mọi người.
Qua năm mới, Tuyết Nhi đã mười một, chính nàng cũng đã mười bẩy.
Chỉ là, nàng đã sắp thành thê tử của người khác, còn Tuyết Nhi sau này vẫn tiếp tục chiến đâu với thai độc.
Ngạo Thế Bảo Lý, sư huynh Sở Lam Ngàn còn đang luyện đan trong phòng, mỗi ngày đều luyện chế tuyết mạc băng trong hồ thu rồi tới thiên tiên ngọc lộ.
May mắn ở trong phòng có linh trì, luyện đan sẽ không thất bại, chỉ là dược hiệu nhiều hay ít mà thôi.
“Sư huynh, thiên tiên ngọc lộ đã luyện thành, vậy huynh còn trạch ở trong này làm gì?”
Quý Như Yên tắm xong, tiến vào phòng luyện đan, nhìn Sở Lam Ngàn đen như than hỏi.
“Ta luyện thứ khác tốt hôn.”
Sở Lam Ngàn ra vẻ thần bí, một chút tiếng gió cũng không để lộ.
Quý Như Yên liếc hắn: “Huynh phải chuẩn bị sẵn đi! Báo trước cho huynh biết, xe ngựa đã sắp tới kinh thành Đôn Nhạc Châu nước Thiên Độc, không phải huynh với Tuyết Nhi định từ Đồn Nhạc Châu khởi hành tới thành Độc Hiết sao?”
“Tất cả mọi người trong phủ Phượng Thiên đều ở thành Độc Hiết đúng không?”
“Đúng vậy, đại cữu cữu đã sắp xếp ổn thỏa.”
“Vậy thì xuất phát từ Đôn Nhạc Châu đi.”
Sở Lam Ngàn đề nghị.
“Được rồi, chờ ta tìm được cơ hội sẽ để huynh dẫn Tuyết Nhi tới thành Độc Hiết trước. Huynh cũng mua cho nàng ý vài thứ tốt, sắp qua năm mới, ta sẽ cùng Thuấn Thần trở về thành Độc Hiết để thành hôn, nên phiền sư huynh thương lượng trước với Trấn quốc tướng quân Hứa Tư Minh có được không.”
Sở Lan Ngàn liếc nàng một cái: “Hứa Tư Minh? Tiểu nha đầu, sao có thể không phân biệt lớn nhỏ, đó là ngoại tổ phụ của ngươi.”
Quý Như Yên sững sờ một chút, sau đó trừng mắt liếc hắn: “Ta vẫn chưa xuất giá, ngoại tổ phụ gì! Hừ! Đi đây, ta đi ngủ! Chờ Tuyết Nhi tỉnh lại, ta sẽ để Linh Tinh cùng các ngươi lên đường, Thất Sát đã ở thành Độc Hiết.
Dứt lời, không chờ Sở Lam Ngàn trả lời đã lắc mình rời khỏi không gian.
Trong xe ngựa, Hướng Y Ninh vẫn đang ngủ say.
Quý Như Yên vén rèm xe lên, nhìn qua cửa sổ, sắc trời tối om om.
Mấy ngày nay, ngoại trừ ngủ, chính là luyện trung cấp Diễm Tâm pháp, cuộc sống vừa đơn giản, đơn điệu khiến Quý Như Yên có chút chán chường.
Dù sao, mỗi ngày chỉ có thể ở trong xe ngựa, không được xuống xe!
Những ngày như vậy, có khác gì ngồi tù!
Đúng lúc nàng đang thở dài, đột nhiên cảm nhận được, trận pháp mình thiết lập khác thường, có người tới.
Vì thế nàng nhanh chóng giải huyệt ngủ trên người Hướng Y Ninh, lui sang một bên giả vờ chợp mắt.
Bên ngoài xe ngựa có người gõ nhẹ vài tiếng, khiến Hướng Y Ninh bừng tỉnh.
“Ai?”
“Là ta, Tuyết Bá!”
Tiếng Trấn Bắc hầu từ bên ngoài vọng vào.
“Tuyết hầu gia?”
Hướng Y Ninh lăn lông lốc đứng dậy, nhanh chóng mở cửa xe nghi ngờ hỏi: “Tuyết hầu gia, đã trễ thế này có chuyện gì không?”
Quý Như Yên vẫn trạch, ăn ngủ trong xe.
Sắp khiến nàng phát điên rồi!
May mắn, mình có không gian tùy thân, có thể tùy tiện ra vào, nếu không mỗi ngày đều ngồi trong xe ngựa vài thước vuông, sớm muộn gì cũng phát điên.
Đêm nào, Quý Như Yên cũng điểm huyệt ngủ của Hướng Y Ninh, bố trí trận pháp bên ngoài xe ngựa, sau đó tiến vào không gian để hưởng thụ.
Lúc vào bên trong, nàng luôn muốn gặp muội muội Phượng Như Tuyết.
Hiện tại Tuyết Nhi đã ăn thái cực tiên đơn, chờ dược liệu được hấp thu, nàng có thể ra bên ngoài, sống cùng mọi người.
Qua năm mới, Tuyết Nhi đã mười một, chính nàng cũng đã mười bẩy.
Chỉ là, nàng đã sắp thành thê tử của người khác, còn Tuyết Nhi sau này vẫn tiếp tục chiến đâu với thai độc.
Ngạo Thế Bảo Lý, sư huynh Sở Lam Ngàn còn đang luyện đan trong phòng, mỗi ngày đều luyện chế tuyết mạc băng trong hồ thu rồi tới thiên tiên ngọc lộ.
May mắn ở trong phòng có linh trì, luyện đan sẽ không thất bại, chỉ là dược hiệu nhiều hay ít mà thôi.
“Sư huynh, thiên tiên ngọc lộ đã luyện thành, vậy huynh còn trạch ở trong này làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Như Yên tắm xong, tiến vào phòng luyện đan, nhìn Sở Lam Ngàn đen như than hỏi.
“Ta luyện thứ khác tốt hôn.”
Sở Lam Ngàn ra vẻ thần bí, một chút tiếng gió cũng không để lộ.
Quý Như Yên liếc hắn: “Huynh phải chuẩn bị sẵn đi! Báo trước cho huynh biết, xe ngựa đã sắp tới kinh thành Đôn Nhạc Châu nước Thiên Độc, không phải huynh với Tuyết Nhi định từ Đồn Nhạc Châu khởi hành tới thành Độc Hiết sao?”
“Tất cả mọi người trong phủ Phượng Thiên đều ở thành Độc Hiết đúng không?”
“Đúng vậy, đại cữu cữu đã sắp xếp ổn thỏa.”
“Vậy thì xuất phát từ Đôn Nhạc Châu đi.”
Sở Lam Ngàn đề nghị.
“Được rồi, chờ ta tìm được cơ hội sẽ để huynh dẫn Tuyết Nhi tới thành Độc Hiết trước. Huynh cũng mua cho nàng ý vài thứ tốt, sắp qua năm mới, ta sẽ cùng Thuấn Thần trở về thành Độc Hiết để thành hôn, nên phiền sư huynh thương lượng trước với Trấn quốc tướng quân Hứa Tư Minh có được không.”
Sở Lan Ngàn liếc nàng một cái: “Hứa Tư Minh? Tiểu nha đầu, sao có thể không phân biệt lớn nhỏ, đó là ngoại tổ phụ của ngươi.”
Quý Như Yên sững sờ một chút, sau đó trừng mắt liếc hắn: “Ta vẫn chưa xuất giá, ngoại tổ phụ gì! Hừ! Đi đây, ta đi ngủ! Chờ Tuyết Nhi tỉnh lại, ta sẽ để Linh Tinh cùng các ngươi lên đường, Thất Sát đã ở thành Độc Hiết.
Dứt lời, không chờ Sở Lam Ngàn trả lời đã lắc mình rời khỏi không gian.
Trong xe ngựa, Hướng Y Ninh vẫn đang ngủ say.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Như Yên vén rèm xe lên, nhìn qua cửa sổ, sắc trời tối om om.
Mấy ngày nay, ngoại trừ ngủ, chính là luyện trung cấp Diễm Tâm pháp, cuộc sống vừa đơn giản, đơn điệu khiến Quý Như Yên có chút chán chường.
Dù sao, mỗi ngày chỉ có thể ở trong xe ngựa, không được xuống xe!
Những ngày như vậy, có khác gì ngồi tù!
Đúng lúc nàng đang thở dài, đột nhiên cảm nhận được, trận pháp mình thiết lập khác thường, có người tới.
Vì thế nàng nhanh chóng giải huyệt ngủ trên người Hướng Y Ninh, lui sang một bên giả vờ chợp mắt.
Bên ngoài xe ngựa có người gõ nhẹ vài tiếng, khiến Hướng Y Ninh bừng tỉnh.
“Ai?”
“Là ta, Tuyết Bá!”
Tiếng Trấn Bắc hầu từ bên ngoài vọng vào.
“Tuyết hầu gia?”
Hướng Y Ninh lăn lông lốc đứng dậy, nhanh chóng mở cửa xe nghi ngờ hỏi: “Tuyết hầu gia, đã trễ thế này có chuyện gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro