Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Ép hỏi 4
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Qúy Như Yên nhìn Ngọc Tiểu Long, biết hắn thái độ làm người quang minh, sẽ không làm việc xấu xa ngấm ngầm như vậy
Những năm gần đây, tuy rằng Ngọc Tiểu Long chưa từng quay về kinh, nhưng hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện tỷ tỷ giao năm đó
Tỷ đệ tình thâm, không có cách nào trách cứ tỷ tỷ, cũng chỉ có thể rời xa kinh thành
"Ngươi còn muốn tranh giành vương vị không?"
Qúy Như Yên sâu kín hỏi Uyển phi
Nếu nàng còn tranh, thì nàng chắc chắn mất trí rồi
Uyển phi suy sụp cười khổ: "Tranh? Lấy cái gì để tranh, ngươi cũng biết Bùi Khê và ta có quan hệ, chỉ cần ngươi đem chuyện này nói cho thánh thượng, Ngọc gia chúng ta đương nhiên cũng không tránh nổi kiếp nạn này!"
"Chỉ cần ngươi không tranh, ta đây cũng sẽ không xằng bậy. Người vô tội, không tất yếu bị liên lụy vào"
Qúy Như Yên vốn biết Cốc hoàng hậu cùng Uyển phi hợp tác, lại không nghĩ rằng Cốc hoàng hậu kêu Uyển phi nói đệ đệ mình đi đánh Kính An Hậu phủ, khiến cho Kính An Hậu phủ rơi vào thảm cảnh máu chảy thành sông
Nói như vậy, chỉ sợ Kính An Hậu phủ đã sớm bị người ta hạ độc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qúy Như Yên cảm thấy được, việc này nhất định có quan hệ với Cốc hoàng hậu
Nghĩ đến đây, Qúy Như Yên khẽ nhíu mi, có lẽ nàng nên sai người âm thầm theo dõi Cốc hoàng hậu
"Các ngươi trước đứng lên đi, Ngọc tướng quân về sau đừng quỳ như vậy, tuy rằng ta cứu ngươi một mạng, nhưng ta bây giờ cũng không cần mạng của ngươi"
Qúy Như Yên ám chỉ muốn nói cho Ngọc Tiểu Long ghi nhớ bổn phận của mình
Ngọc Tiểu Long hiểu ý Qúy Như Yên, giúp đỡ Uyển phi đứng lên: "Không biết quận chúa còn điều gì phân phó? Uyển phi ra khỏi cung đã lâu, hiện tại cần phải trở về, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn"
"Vậy ngươi đưa nàng về trước, ta ở chỗ này chờ ngươi"
Nói lời này, biểu lộ nàng còn muốn nói chuyện với Ngọc Tiểu Long, Ngọc Tiểu Long gật đầu, giúp Uyển phi rời đi
Bọn họ vừa rời đi, sau lưng Lạc Thuấn Thần cùng Ngọc lão gia liền đi đến
Ngọc lão gia thấy trong phòng không có người, cũng có chút khẩn trương: "Uyển phi và hài tử của ta đâu?"
"Ngọc lão gia đừng vội, Ngọc tướng quân đưa Uyển phi hồi cung trước, lát nữa sẽ trở lại chỗ này, ngươi trước ngồi xuống uống trà đi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qúy Như Yên giúp hắn ngồi xuống
Ngọc lão gia lúc này mới thở tùng một hơi, tuy rằng ngồi ở một bên, nhưng lại sợ hãi Qúy Như Yên nên không dám mở miệng
Ngọc lão gia vốn không thích giao tiếp với người trong hoàng thất, năm đó nếu không phải nữ nhi tiến cung làm phi tần, hắn cũng sẽ không định cư ở Mạch thành, để thường xuyên nghe được tin tức của nữ nhi
Người đến tuổi này, chỉ là muốn có cuộc sống bình an, được bế tôn tử, đó là hạnh phúc lớn nhất
Qúy Như Yên nhìn ra được sự bất an của hắn: "Ngọc lão gia ở trong này có vẻ có gượng ép, là người trong này gượng ép ngươi, hay là hoàn cảnh gượng ép?"
"Không có, chỉ là thời gian dài không biết nên nói chuyện với người như nào, nếu có gì đắc tội quận chúa, thỉnh quận chúa thứ tội cho"
"Ngọc lão gia khách khí, Uyển phi cùng Ngọc tướng quân, đều không đắc tội ta, ngươi cứ an tâm"
Lạc Thuấn Thần ở một bên gắp chút điểm tâm cho Qúy Như Yên: "Trước ăn chút gì đi, nàng cũng đói bụng rồi"
Hắn chỉ lướt nhìn qua là biết Qúy Như Yên đang đói
Đột nhiên nghe được lời này của hắn, bụng của nàng cũng ăn ý kêu lên
Trong sương phòng im lặng, nghe thấy thực rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro