Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Hàm tu thảo 3
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
"Ít nói đi! Ngươi đã sớm đem nước suối ở Linh Tuyền cho tiểu tử Lạc Thuấn Thần kia dùng, nếu như sợ phiền toái, sao không trực tiếp đem hắn tiến vào không gian, đến lúc đó cho hắn hẳn một thùng linh tuyền không phải là tốt rồi sao?"
"..."
Qúy Như Yên nhìn thấy Sở sư huynh một bộ dạng như con khỉ, cũng không nói gì
Nàng lúc trước giúp đỡ Lạc Thuấn Thần, cũng chỉ là muốn cho hắn giúp đỡ nàng đến Bồ Đề quốc mà thôi
Không ai biết đường đến Bồ Đề Quốc, nên nàng chỉ có thể phụ thuộc vào sự giúp đỡ của Lạc Thuấn Thần
Qúy Như Yên hít một hơi: "Được rồi, mấy ngày nay huynh tận lực cho Tuyết Nhi ổn định một chút. Bởi vì lúc xuất pháp cũng cần thời gian rất dài"
"Yên tâm yên tâm"
Sở Lam Thiên tâm tình vô cùng tốt, vội vàng cười nói
Qúy Như Yên nói hắn phối cho một ít dược làm từ hồn tu thảo, lúc này mới tiến ra khỏi không gian
Thời điểm đi ra, thấy Viên Viên đang cảnh giác bốn phía
Qúy Như Yên nhìn trên người nó có hai nam nhân đang nằm. Phát hiện hai người này ngủ giống như là heo chết
Liền mỉm cười đi đến chỗ đống lửa, tiếp tục ngồi gác đêm
Điều nàng không biết chính là, lúc nàng trở về, một trong hai nam nhân kia, có người nhíu mày một chút
Bọn họ từng là cao thủ, ngủ khi nào có thể say sưa mười phần được?
Lạc Thuấn Thần cảm thấy khó hiểu, hắn vừa nãy không cảm nhận được hơi thở của nàng
Nàng cùng Viên Viên nói nhỏ, hắn cũng nghe rõ ràng, nàng cùng Sở gia gia nói chuyện? Sở gia gia cũng không ở tuyết mạch, sao có thể nói chuyện?
Nguyệt Như Hỏa bình tĩnh ngủ say, bởi vì hắn biết xung quanh hắn không có địch nhân, hơn nữa trên người còn bị trọng thương, còn có Viên Viên canh chừng, hắn tất nhiên có thể hảo hảo ngủ ngon
Buổi sáng mặt trời lên cao vạn trượng, chiếu thẳng vào tuyết mạch, ngân quang lóng lánh, càng khiến nơi đây có vẻ xinh đẹp hơn
Qúy Như Yên đứng lên, sống lưng có chút cứng ngắc
"Sớm vậy!"
Lạc Thuấn Thần hướng nàng tươi cười, tuy rằng hắn vừa mới ngủ dậy sợi tóc có chút hỗn độn, nhưng lại tuyệt đối không ảnh hưởng đến mị lực của hắn, càng làm cho hắn phong tình hơn
Nguyệt Như Hỏa dường như không muốn thức dậy, hắn chỉ mở nửa mắt sau đó lại nhắm lại
"Trời đã sáng"
Hắn nói một câu, sau đó ngáp một cái thật to
Qúy Như Yên thấy Nguyệt Như Hỏa đã tỉnh, vì vậy tiến đến đập vào sau lưng của hắn: "Nếu đã tỉnh cũng đừng muốn ngủ tiếp. Đừng quên nơi này là tuyết mạch, ngươi nếu muốn ngủ tức là không muốn sống nữa sao?"
Lạc Thuấn Thần buồn cười nhìn động tác thô lỗ của Qúy Như Yên, chỉ cảm thấy nàng như vậy, mới thật sự là nàng
Nguyệt Như Hỏa có chút bất đắc dĩ: "Bàn tay của ngươi đúng thật là to, ngươi sẽ không muốn đem ta đánh chết chứ?"
"Yên tâm, lúc đó ngươi chết, cầm đến cho ngốc ưng, bọn chúng chắc chắn sẽ vui mừng"
"Nguyệt huynh quen thuộc Viễn Đông, xin hãy chỉ đường, đưa chúng ta đến được nơi đó ngươi lại có thể hảo hảo nghỉ ngơi"
Lạc Thuấn Thần ở bên nói với hắn
Nguyệt Như Hỏa gật gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ dẫn các ngươi đi"
Ba người ngồi trên vai của Viên Viên, theo hướng chỉ của Nguyệt Như Hỏa mà đi
Tới buổi trưa, bọn họ đã nhìn thấy đỉnh núi của Viễn Đông
Núi này chỉ có cỏ dại ngắn ngủn, ngay cả một cây nhỏ cũng không nhìn thấy, ngoài ra có rất nhiều núi đá
"..."
Qúy Như Yên nhìn thấy Sở sư huynh một bộ dạng như con khỉ, cũng không nói gì
Nàng lúc trước giúp đỡ Lạc Thuấn Thần, cũng chỉ là muốn cho hắn giúp đỡ nàng đến Bồ Đề quốc mà thôi
Không ai biết đường đến Bồ Đề Quốc, nên nàng chỉ có thể phụ thuộc vào sự giúp đỡ của Lạc Thuấn Thần
Qúy Như Yên hít một hơi: "Được rồi, mấy ngày nay huynh tận lực cho Tuyết Nhi ổn định một chút. Bởi vì lúc xuất pháp cũng cần thời gian rất dài"
"Yên tâm yên tâm"
Sở Lam Thiên tâm tình vô cùng tốt, vội vàng cười nói
Qúy Như Yên nói hắn phối cho một ít dược làm từ hồn tu thảo, lúc này mới tiến ra khỏi không gian
Thời điểm đi ra, thấy Viên Viên đang cảnh giác bốn phía
Qúy Như Yên nhìn trên người nó có hai nam nhân đang nằm. Phát hiện hai người này ngủ giống như là heo chết
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liền mỉm cười đi đến chỗ đống lửa, tiếp tục ngồi gác đêm
Điều nàng không biết chính là, lúc nàng trở về, một trong hai nam nhân kia, có người nhíu mày một chút
Bọn họ từng là cao thủ, ngủ khi nào có thể say sưa mười phần được?
Lạc Thuấn Thần cảm thấy khó hiểu, hắn vừa nãy không cảm nhận được hơi thở của nàng
Nàng cùng Viên Viên nói nhỏ, hắn cũng nghe rõ ràng, nàng cùng Sở gia gia nói chuyện? Sở gia gia cũng không ở tuyết mạch, sao có thể nói chuyện?
Nguyệt Như Hỏa bình tĩnh ngủ say, bởi vì hắn biết xung quanh hắn không có địch nhân, hơn nữa trên người còn bị trọng thương, còn có Viên Viên canh chừng, hắn tất nhiên có thể hảo hảo ngủ ngon
Buổi sáng mặt trời lên cao vạn trượng, chiếu thẳng vào tuyết mạch, ngân quang lóng lánh, càng khiến nơi đây có vẻ xinh đẹp hơn
Qúy Như Yên đứng lên, sống lưng có chút cứng ngắc
"Sớm vậy!"
Lạc Thuấn Thần hướng nàng tươi cười, tuy rằng hắn vừa mới ngủ dậy sợi tóc có chút hỗn độn, nhưng lại tuyệt đối không ảnh hưởng đến mị lực của hắn, càng làm cho hắn phong tình hơn
Nguyệt Như Hỏa dường như không muốn thức dậy, hắn chỉ mở nửa mắt sau đó lại nhắm lại
"Trời đã sáng"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nói một câu, sau đó ngáp một cái thật to
Qúy Như Yên thấy Nguyệt Như Hỏa đã tỉnh, vì vậy tiến đến đập vào sau lưng của hắn: "Nếu đã tỉnh cũng đừng muốn ngủ tiếp. Đừng quên nơi này là tuyết mạch, ngươi nếu muốn ngủ tức là không muốn sống nữa sao?"
Lạc Thuấn Thần buồn cười nhìn động tác thô lỗ của Qúy Như Yên, chỉ cảm thấy nàng như vậy, mới thật sự là nàng
Nguyệt Như Hỏa có chút bất đắc dĩ: "Bàn tay của ngươi đúng thật là to, ngươi sẽ không muốn đem ta đánh chết chứ?"
"Yên tâm, lúc đó ngươi chết, cầm đến cho ngốc ưng, bọn chúng chắc chắn sẽ vui mừng"
"Nguyệt huynh quen thuộc Viễn Đông, xin hãy chỉ đường, đưa chúng ta đến được nơi đó ngươi lại có thể hảo hảo nghỉ ngơi"
Lạc Thuấn Thần ở bên nói với hắn
Nguyệt Như Hỏa gật gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ dẫn các ngươi đi"
Ba người ngồi trên vai của Viên Viên, theo hướng chỉ của Nguyệt Như Hỏa mà đi
Tới buổi trưa, bọn họ đã nhìn thấy đỉnh núi của Viễn Đông
Núi này chỉ có cỏ dại ngắn ngủn, ngay cả một cây nhỏ cũng không nhìn thấy, ngoài ra có rất nhiều núi đá
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro