Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Hình bộ thượng...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Edit + Beta: Đông Vân Triều.
"Một nhà tám người?"
Lạc Thuấn Thần ngồi ở ghế trên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Phượng Từ Ân nghe được câu hỏi của hắn, gật đầu, “Đúng vậy. Bởi vì có án mạng, hiệu thuốc Phượng gia ở Đôn Nhạc châu bị niêm phong, Hình bộ thượng thư Tống đại nhân tới thành Độc Hiết, muốn bắt phụ thân Đôn Nhạc châu, nếu không có Phạm đại nhân thành Độc Hiết ngăn cản, chỉ sợ phụ thân sẽ phải vào đại lao."
Quý Như Yên cười lạnh lùng, mâu quang lạnh như băng, "Hình bộ thượng thư Tống đại nhân?"
Lạc Thuấn Thần biết trong lòng nàng đang tức giận, cũng không giấu diếm, nói rằng, "Hắn gọi Tống Hòa Văn, thê tử là thứ nữ Vạn Đức Hầu phủ. Nói cách khác, hắn chẳng những là con rể Vạn Đức Hầu, còn là muội phu của Đức phi."
Quả nhiên thật là quan hệ rộng!
Đã thương tình tha cho Đức phi một lần, lúc này lại muốn nếm đòn của nàng sao!
Hảo cho một Đức phi có thù tất báo!
Cũng bởi vì nàng đã từng ở Hoàng cung Vĩnh Môn, có chút mâu thuẫn với Hương tần, liền nã đạn lên Phượng gia?
Quý Như Yên cười một tiếng, "Từ Ân biểu ca, việc này huynh cùng Đại cữu cữu cứ yên tâm. Ngày mai ta liền đi Đôn Nhạc châu, để hiệu thuốc Phượng gia mở cửa trở lại. Ta muốn nhìn, ai ăn gan hùm đến gây sự, ta không ngại để Hồng Y vệ xử lý!"
Phượng Từ Ân cười khổ, "Như Yên, làm như vậy, có quá càn rỡ không?"
"Càn rỡ? Bị người ép tới cửa, nếu không càn rỡ, chẳng lẽ để họ cưỡi lên đầu chúng ta sao?"
Quý Như Yên cầm song quyền, đạm nhiên nói rằng, "Đại cữu cữu còn muốn nói gì không?"
Phượng Từ Ân sửng sốt, nhanh chóng đáp, "Có, có. Phụ thân nói, nếu ngươi về kinh, hắn cũng muốn về."
Đại cữu cữu cũng muốn theo vào kinh?
Quý Như Yên trầm ngâm một chút, dù sao nhập kinh cũng không phải việc nhỏ, hơn nữa nàng muốn đối mặt với đống cặn bã Vạn Đức Hầu, sợ không thể bảo vệ hắn. Bất quá, có Hồng Y vệ, đưa Đại cữu đi vẫn là có thể.
"Được, vậy ngươi về đi, nói Đại cữu cữu chuẩn bị chứng cứ thật tốt, sáng sớm ngày mai, liền vào kinh."
"Ừ. Ta trở về!"
Phượng Từ Ân vội vàng cáo biệt, trở lại Phượng Thiên phủ tìm phụ thân thương nghị.
Lạc Thuấn Thần áy náy nhìn Quý Như Yên, "Như Yên, xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi xử lý việc này."
"Không, không cần. Ta sẽ giải quyết hết."
"Như Yên…"
Lạc Thuấn Thần không tán thành nhìn nàng, nàng coi hắn là người ngoài sao?
Quý Như Yên nhìn chằm chằm vào hắn, "Chàng là điện hạ, mà ta lại là thê tử của chàng, nếu ta thực sự đấu không thắng Vạn Đức Hầu, chàng có thể đứng ra, không phải tốt hơn sao?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng không có ý định để Lạc Thuấn Thần xử lý.
Phượng Thiên phủ, là nghịch lân của nàng!
Dám thương tổn thân nhân của nàng, vậy sẽ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng tuyệt đối không bỏ qua đâu!
Mâu quang lóe lên, lộ ra lòng sát phạt.
Lạc Thuấn Thần sâu đậm nhìn nàng một cái, trong lòng có chút bất đắc dĩ, rồi lặng thinh, không nói gì.
Quả thực, hiện tại hắn không thích hợp đứng ra.
Mà Quý Như Yên mặc kệ nháo đến thế nào, cũng sẽ không trách tội nàng.
Cùng lắm lúc phụ hoàng muốn trách tội Quý Như Yên, hắn sẽ đứng ra, vì nàng mà chịu tội cũng được.
"Một nhà tám người?"
Lạc Thuấn Thần ngồi ở ghế trên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Phượng Từ Ân nghe được câu hỏi của hắn, gật đầu, “Đúng vậy. Bởi vì có án mạng, hiệu thuốc Phượng gia ở Đôn Nhạc châu bị niêm phong, Hình bộ thượng thư Tống đại nhân tới thành Độc Hiết, muốn bắt phụ thân Đôn Nhạc châu, nếu không có Phạm đại nhân thành Độc Hiết ngăn cản, chỉ sợ phụ thân sẽ phải vào đại lao."
Quý Như Yên cười lạnh lùng, mâu quang lạnh như băng, "Hình bộ thượng thư Tống đại nhân?"
Lạc Thuấn Thần biết trong lòng nàng đang tức giận, cũng không giấu diếm, nói rằng, "Hắn gọi Tống Hòa Văn, thê tử là thứ nữ Vạn Đức Hầu phủ. Nói cách khác, hắn chẳng những là con rể Vạn Đức Hầu, còn là muội phu của Đức phi."
Quả nhiên thật là quan hệ rộng!
Đã thương tình tha cho Đức phi một lần, lúc này lại muốn nếm đòn của nàng sao!
Hảo cho một Đức phi có thù tất báo!
Cũng bởi vì nàng đã từng ở Hoàng cung Vĩnh Môn, có chút mâu thuẫn với Hương tần, liền nã đạn lên Phượng gia?
Quý Như Yên cười một tiếng, "Từ Ân biểu ca, việc này huynh cùng Đại cữu cữu cứ yên tâm. Ngày mai ta liền đi Đôn Nhạc châu, để hiệu thuốc Phượng gia mở cửa trở lại. Ta muốn nhìn, ai ăn gan hùm đến gây sự, ta không ngại để Hồng Y vệ xử lý!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Từ Ân cười khổ, "Như Yên, làm như vậy, có quá càn rỡ không?"
"Càn rỡ? Bị người ép tới cửa, nếu không càn rỡ, chẳng lẽ để họ cưỡi lên đầu chúng ta sao?"
Quý Như Yên cầm song quyền, đạm nhiên nói rằng, "Đại cữu cữu còn muốn nói gì không?"
Phượng Từ Ân sửng sốt, nhanh chóng đáp, "Có, có. Phụ thân nói, nếu ngươi về kinh, hắn cũng muốn về."
Đại cữu cữu cũng muốn theo vào kinh?
Quý Như Yên trầm ngâm một chút, dù sao nhập kinh cũng không phải việc nhỏ, hơn nữa nàng muốn đối mặt với đống cặn bã Vạn Đức Hầu, sợ không thể bảo vệ hắn. Bất quá, có Hồng Y vệ, đưa Đại cữu đi vẫn là có thể.
"Được, vậy ngươi về đi, nói Đại cữu cữu chuẩn bị chứng cứ thật tốt, sáng sớm ngày mai, liền vào kinh."
"Ừ. Ta trở về!"
Phượng Từ Ân vội vàng cáo biệt, trở lại Phượng Thiên phủ tìm phụ thân thương nghị.
Lạc Thuấn Thần áy náy nhìn Quý Như Yên, "Như Yên, xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi xử lý việc này."
"Không, không cần. Ta sẽ giải quyết hết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Như Yên…"
Lạc Thuấn Thần không tán thành nhìn nàng, nàng coi hắn là người ngoài sao?
Quý Như Yên nhìn chằm chằm vào hắn, "Chàng là điện hạ, mà ta lại là thê tử của chàng, nếu ta thực sự đấu không thắng Vạn Đức Hầu, chàng có thể đứng ra, không phải tốt hơn sao?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng không có ý định để Lạc Thuấn Thần xử lý.
Phượng Thiên phủ, là nghịch lân của nàng!
Dám thương tổn thân nhân của nàng, vậy sẽ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng tuyệt đối không bỏ qua đâu!
Mâu quang lóe lên, lộ ra lòng sát phạt.
Lạc Thuấn Thần sâu đậm nhìn nàng một cái, trong lòng có chút bất đắc dĩ, rồi lặng thinh, không nói gì.
Quả thực, hiện tại hắn không thích hợp đứng ra.
Mà Quý Như Yên mặc kệ nháo đến thế nào, cũng sẽ không trách tội nàng.
Cùng lắm lúc phụ hoàng muốn trách tội Quý Như Yên, hắn sẽ đứng ra, vì nàng mà chịu tội cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro