Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Không biết xấu...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Edit+ Beta: Tử Nhã
Vốn dĩ, chuyện Vạn Đức Hậu mang đám người đến bao vây lão tướng quân Hứa Tử Minh, đã khiến cho người ta thập phần khinh thường.
Không ngờ rằng, lại không biết liêm sỉ mà đứng trước cửa động mà kêu gào, quả thật không biết thế nào là trời cao đất rộng.
“Các ngươi tạm thời đừng ra ngoài, để ta dẹp xong bọn lính lác kia đã!”
Tích Tiểu Mộng lộ ra vẻ mặt anh anh tuấn tuấn, màu da trắng nõn, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt hoa đào lạnh như băng mang lại cho người khác cảm giác sắc bén.
Với đề nghị của hắn, Lạc Thuấn Thần gật gật đầu, “Ngươi nhớ cẩn thận một chút.”
“Điện hạ yên tâm.”
Tích Tiểu Mộng mang theo nhuyễn kiếm bên mình đi ra, đối với Vạn Đức Hậu bên ngoài nói, “Có bản quốc sư ở đây chó điên từ nơi nào tới mà kêu gào xằng bậy, thật khiến cho người khác phiền lòng, nếu còn sủa thêm tiếng nào nữa, tối nay liền nướng thịt chó ăn. Ố thì ra, là Vạn Đức Hậu gia, tiểu nhân thật sự là thất kính.”
Trong chớp mắt, vừa lăng mạ xong đã lập tức lật mặt, khiến cho khuôn mặt già nua của Vạn Đức Hậu nhất thời co rút.
“Tích quốc sư, bản hậu không đến tìm ngươi! Ngươi cũng chớ ở đây mà mồm mép giảo hoạt, bản hậu nể ngươi một phần! Ngươi kêu lão đầu Hứa Tử Minh ra đây, ân oán giữa ta và lão người ngoài như ngươi đừng xen vào! Chỉ cần ngươi tránh ra, bản hậu sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Vạn Đức Hậu liếc ngang qua Tích Tiểu Mộng, bộ dạng đó khỏi cần phải nói tới thật chẳng cần suy nghĩ mà phải lập tức lôi ra đánh một trận cho hả giận mà!
Tích Tiểu Mộng lạnh lùng cười, “Lời nói của Vạn Đức Hậu gia, quả thật khiến cho bản quốc sư cảm thấy buồn cười! Bản quốc sư không ưng thuận, ông cũng có bản lãnh để lấy mạng ta sao? Vạn Đức Hậu gia cũng không nên phách lối mới tốt! Nếu như bản quốc sư không chết, nhất định sẽ ở trước mặt hoàng thượng vạch tội của ông!”
Vạn Đức Hậu thấy Tích Tiểu Mộng khó thương lượng như vậy, cũng có chút do dự.
Tích Tiểu Mộng là tâm phúc của Hiên đế, rất được coi trọng.
Tuy rằng trong tay hắn không có bất kỳ binh quyền nào, nhưng mà lại có rất nhiều chuyện trái phải mà Hiên đế đều phải nghe theo, hơn nữa người này xử sự khéo léo, cùng nội thị tổng quản Cao Hòa kết nghĩa huynh đệ sống chết có nhau.
Hắn từ trước đến nay không thích nội thị, mặc kệ Cao Hòa được Hiên đế tín nhiệm thế nào, hắn cũng không để vào mắt.
Nhưng Tích Tiểu Mộng lại khác, hắn là quốc sư Thiên Độc Quốc, hơn nữa còn là quốc sư trẻ tuổi nhất!
Có thể gọi là niên khinh hữu vi cũng không quá đáng!
Hơn nữa trong tay Tích Tiểu Mộng còn có mười vạn vệ cấm quân, thống quản Đôn Nhạc Châu.
Nếu như ở đây thật sự không thể giết chết Tích Tiểu Mộng, khi Đôn Nhạc Châu trở về, tuyệt đối bắt hắn uống hết nước đại hồ mà!
Vạn Đức Hậu liền sửa lại nét mặt, miễn miễn cưỡng cưỡng kéo khóe miệng, “Tích quốc sư, bản hậu không phải là có ý đó. Bản hậu chỉ nhắm vào Hứa Tử Minh, chỉ cần Tích quốc sư không nhúng tay vào, bản hậu nhất định sẽ không làm hại Tích quốc sư.”
“Là vậy sao? Nếu như bản quốc sư thích nhúng tay vào thì sao đây?
Tích Tiểu Mộng khinh thường cười lạnh.
Hừ, đúng là không biết xấu hổ!
Hắn nghĩ hắn là cái thứ gì?
Khuôn mặt già nua của Vạn Đức Hậu lập tức hóa đen, mặt không chút biểu cảm quát, “Đây là do ngươi muốn chết! Người đâu! Mau giết hắn, những người khác thì xông vào từ đằng sau! Ai lấy được đầu của Hứa Tử Minh, bản hậu sẽ ban thưởng ngàn lượng!”
Ban thưởng ngàn lượng?
‘Vung tay cũng khá mát nhỉ!
Quý Như Yên vừa nghe thấy âm thanh đó, khóe miệng không chịu được mà cong lên khiến mọi người đều nổi da gà, nàng đi đến bên người lão tướng quân Hứa Tử Minh, nhẹ giọng nói, “Ngoại tổ phụ, đối phương đã ăn nói hùng hồ như vậy, chúng ta còn không ra, vậy là không chịu nể tình rồi. Để Quý Như Yên đỡ người ra!”
“Hảo, cùng ra!”
Trong lòng lão tướng quân Hứa Tử Minh như được nhóm lửa, đã hơn hai mươi năm mai danh ẩn tích, tưởng rằng ông thật sự sợ Vạn Đức Hậu sao?
Vốn dĩ, chuyện Vạn Đức Hậu mang đám người đến bao vây lão tướng quân Hứa Tử Minh, đã khiến cho người ta thập phần khinh thường.
Không ngờ rằng, lại không biết liêm sỉ mà đứng trước cửa động mà kêu gào, quả thật không biết thế nào là trời cao đất rộng.
“Các ngươi tạm thời đừng ra ngoài, để ta dẹp xong bọn lính lác kia đã!”
Tích Tiểu Mộng lộ ra vẻ mặt anh anh tuấn tuấn, màu da trắng nõn, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt hoa đào lạnh như băng mang lại cho người khác cảm giác sắc bén.
Với đề nghị của hắn, Lạc Thuấn Thần gật gật đầu, “Ngươi nhớ cẩn thận một chút.”
“Điện hạ yên tâm.”
Tích Tiểu Mộng mang theo nhuyễn kiếm bên mình đi ra, đối với Vạn Đức Hậu bên ngoài nói, “Có bản quốc sư ở đây chó điên từ nơi nào tới mà kêu gào xằng bậy, thật khiến cho người khác phiền lòng, nếu còn sủa thêm tiếng nào nữa, tối nay liền nướng thịt chó ăn. Ố thì ra, là Vạn Đức Hậu gia, tiểu nhân thật sự là thất kính.”
Trong chớp mắt, vừa lăng mạ xong đã lập tức lật mặt, khiến cho khuôn mặt già nua của Vạn Đức Hậu nhất thời co rút.
“Tích quốc sư, bản hậu không đến tìm ngươi! Ngươi cũng chớ ở đây mà mồm mép giảo hoạt, bản hậu nể ngươi một phần! Ngươi kêu lão đầu Hứa Tử Minh ra đây, ân oán giữa ta và lão người ngoài như ngươi đừng xen vào! Chỉ cần ngươi tránh ra, bản hậu sẽ tha cho ngươi một mạng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Đức Hậu liếc ngang qua Tích Tiểu Mộng, bộ dạng đó khỏi cần phải nói tới thật chẳng cần suy nghĩ mà phải lập tức lôi ra đánh một trận cho hả giận mà!
Tích Tiểu Mộng lạnh lùng cười, “Lời nói của Vạn Đức Hậu gia, quả thật khiến cho bản quốc sư cảm thấy buồn cười! Bản quốc sư không ưng thuận, ông cũng có bản lãnh để lấy mạng ta sao? Vạn Đức Hậu gia cũng không nên phách lối mới tốt! Nếu như bản quốc sư không chết, nhất định sẽ ở trước mặt hoàng thượng vạch tội của ông!”
Vạn Đức Hậu thấy Tích Tiểu Mộng khó thương lượng như vậy, cũng có chút do dự.
Tích Tiểu Mộng là tâm phúc của Hiên đế, rất được coi trọng.
Tuy rằng trong tay hắn không có bất kỳ binh quyền nào, nhưng mà lại có rất nhiều chuyện trái phải mà Hiên đế đều phải nghe theo, hơn nữa người này xử sự khéo léo, cùng nội thị tổng quản Cao Hòa kết nghĩa huynh đệ sống chết có nhau.
Hắn từ trước đến nay không thích nội thị, mặc kệ Cao Hòa được Hiên đế tín nhiệm thế nào, hắn cũng không để vào mắt.
Nhưng Tích Tiểu Mộng lại khác, hắn là quốc sư Thiên Độc Quốc, hơn nữa còn là quốc sư trẻ tuổi nhất!
Có thể gọi là niên khinh hữu vi cũng không quá đáng!
Hơn nữa trong tay Tích Tiểu Mộng còn có mười vạn vệ cấm quân, thống quản Đôn Nhạc Châu.
Nếu như ở đây thật sự không thể giết chết Tích Tiểu Mộng, khi Đôn Nhạc Châu trở về, tuyệt đối bắt hắn uống hết nước đại hồ mà!
Vạn Đức Hậu liền sửa lại nét mặt, miễn miễn cưỡng cưỡng kéo khóe miệng, “Tích quốc sư, bản hậu không phải là có ý đó. Bản hậu chỉ nhắm vào Hứa Tử Minh, chỉ cần Tích quốc sư không nhúng tay vào, bản hậu nhất định sẽ không làm hại Tích quốc sư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là vậy sao? Nếu như bản quốc sư thích nhúng tay vào thì sao đây?
Tích Tiểu Mộng khinh thường cười lạnh.
Hừ, đúng là không biết xấu hổ!
Hắn nghĩ hắn là cái thứ gì?
Khuôn mặt già nua của Vạn Đức Hậu lập tức hóa đen, mặt không chút biểu cảm quát, “Đây là do ngươi muốn chết! Người đâu! Mau giết hắn, những người khác thì xông vào từ đằng sau! Ai lấy được đầu của Hứa Tử Minh, bản hậu sẽ ban thưởng ngàn lượng!”
Ban thưởng ngàn lượng?
‘Vung tay cũng khá mát nhỉ!
Quý Như Yên vừa nghe thấy âm thanh đó, khóe miệng không chịu được mà cong lên khiến mọi người đều nổi da gà, nàng đi đến bên người lão tướng quân Hứa Tử Minh, nhẹ giọng nói, “Ngoại tổ phụ, đối phương đã ăn nói hùng hồ như vậy, chúng ta còn không ra, vậy là không chịu nể tình rồi. Để Quý Như Yên đỡ người ra!”
“Hảo, cùng ra!”
Trong lòng lão tướng quân Hứa Tử Minh như được nhóm lửa, đã hơn hai mươi năm mai danh ẩn tích, tưởng rằng ông thật sự sợ Vạn Đức Hậu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro