Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Lão bà Thiên Ng...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Quý Như Yên phát hiện, bà chỉ nhún chân một cái đã bay xa mười thước.
Nàng nhanh chóng dùng khinh công đuổi theo, nếu không với tốc độ của Thiên Nguyệt, vài bước nhảy liền mất bóng.
Tới lúc đó tại nơi rừng núi hoang vu quỷ quái này, nàng biết tìm bà ta ở đâu?
Vì thế nàng dốc toàn bộ nội lực mới miễn cưỡng theo kịp Thiên Nguyệt.
Chỉ một màn khoa tay múa chân, Quý Như Yên biết mình còn xa mới thành đối thủ của Thiên Nguyệt, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời.
Một đường lướt nhanh, phong cảnh chạy ngược trong tầm mắt.
Cũng không biết đi về hướng nào, tới khi Quý Như Yên nhìn thấy một cây tử đằng, còn có Minh Nguyệt bồ công anh.
Còn có một dòng suối nhỏ, bên cạnh có một căn nhà trúc.
Quý Như Yên nhìn thoáng qua, căn nhà rất đơn sơ, hơn nữa đã trải qua nhiều lần sửa chữa, như thể chỉ cần một cơn gió to sẽ khiến căn nhà đổ sập.
“Đây là chỗ ở của ta.”
Thiên Nguyệt có chút xấu hổ giới thiểu, bà cũng muốn làm căn nhà đẹp hơn một chút, nhưng không có thiên phú, nên sau khi sư phụ đi rồi, bà chỉ có thể ở trong căn phòng rách nát như vậy.
Tiên Bình cốc có hang động, nhưng bà không thích cảm giác lạnh giá trong hang, khiến bà thấy cô đơn tịch mịch.
Vì thế, bất kể căn nhà có rách nát tới mức nào, bà vẫn cố chấp ở tại nơi này.
Quý Như Yên rùng mình nhìn căn nhà nhỏ, nơi này thật sự dành cho người ở sao?
Trên nóc nhà lưa thưa vài nhúm cỏ khô, xung quanh dùng mấy tấm ván đóng đinh lại, không có tý thẩm mỹ nào.
“Đại thùng cơm ở bên trong, ngươi vào xem giúp ta.”
Thiên Nguyệt mời Quý Như Yên vào nhà.
Bà ta đi trước, Quý Như Yên nhìn căn phòng, trong lòng mặc niệm, ngàn vạn lần đừng chôn sống ta nha!
Không biết lúc bước chân lên sàn, tấm ván vô tình hay cố ý đối đầu với Như Yên.
Rắc! Rắc!
Tấm ván gỗ trực tiếp vỡ thành hai mảnh, nằm dưới chân nàng.
Quý Như Yên cúi đầu nhìn tấm ván mốc meo dưới chân mình, không biết có nên bước tiếp.
Vạn nhất lúc nàng đi ra, căn phòng bị phá hủy, chẳng phải Thiên bà bà sẽ đem tội danh này đổ lên đầu nàng.
Chỉ cần nghĩ nàng đã dựng tóc gáy!
Đột nhiên đầu nàng lóe lên.
Căn phòng bị sập?
Phải rồi, nếu như nơi này bị hủy, nàng có thể nói với Thiên bà bà bắt đám người Lạc Thuấn Thần về xây dựng lại một căn nhà mới cho bà.
Thứ nhất bà bà có phòng mới, thư hai có thể đảm bảo được an nguy của ông ngoại, thứ ba, nhìn bà bà thâm sâu khôn lường, nếu mình chịu khó lấy lòng, biết đâu có thể ngắm nhìn quả thượng cổ.
Chẳng phải rất hiếm có sao?
Ngay lập tức, Quý Như Yên cố gắng lấy dũng khí, đi vào ngôi nhà nhỏ.
Lúc này phát hiện căn nhà không phải nhỏ bình thường.
Chỉ có một giường, một bàn, một đống chai lọ linh tinh chiếm nửa diện tích.
Tiểu tử kia bị trói chân tay, treo lơ lửng trên cột nhà.
Hắn bị trói ngược, có thể ăn uống, nhưng không có cách giải thoát cho mình.
Nàng nhanh chóng dùng khinh công đuổi theo, nếu không với tốc độ của Thiên Nguyệt, vài bước nhảy liền mất bóng.
Tới lúc đó tại nơi rừng núi hoang vu quỷ quái này, nàng biết tìm bà ta ở đâu?
Vì thế nàng dốc toàn bộ nội lực mới miễn cưỡng theo kịp Thiên Nguyệt.
Chỉ một màn khoa tay múa chân, Quý Như Yên biết mình còn xa mới thành đối thủ của Thiên Nguyệt, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời.
Một đường lướt nhanh, phong cảnh chạy ngược trong tầm mắt.
Cũng không biết đi về hướng nào, tới khi Quý Như Yên nhìn thấy một cây tử đằng, còn có Minh Nguyệt bồ công anh.
Còn có một dòng suối nhỏ, bên cạnh có một căn nhà trúc.
Quý Như Yên nhìn thoáng qua, căn nhà rất đơn sơ, hơn nữa đã trải qua nhiều lần sửa chữa, như thể chỉ cần một cơn gió to sẽ khiến căn nhà đổ sập.
“Đây là chỗ ở của ta.”
Thiên Nguyệt có chút xấu hổ giới thiểu, bà cũng muốn làm căn nhà đẹp hơn một chút, nhưng không có thiên phú, nên sau khi sư phụ đi rồi, bà chỉ có thể ở trong căn phòng rách nát như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiên Bình cốc có hang động, nhưng bà không thích cảm giác lạnh giá trong hang, khiến bà thấy cô đơn tịch mịch.
Vì thế, bất kể căn nhà có rách nát tới mức nào, bà vẫn cố chấp ở tại nơi này.
Quý Như Yên rùng mình nhìn căn nhà nhỏ, nơi này thật sự dành cho người ở sao?
Trên nóc nhà lưa thưa vài nhúm cỏ khô, xung quanh dùng mấy tấm ván đóng đinh lại, không có tý thẩm mỹ nào.
“Đại thùng cơm ở bên trong, ngươi vào xem giúp ta.”
Thiên Nguyệt mời Quý Như Yên vào nhà.
Bà ta đi trước, Quý Như Yên nhìn căn phòng, trong lòng mặc niệm, ngàn vạn lần đừng chôn sống ta nha!
Không biết lúc bước chân lên sàn, tấm ván vô tình hay cố ý đối đầu với Như Yên.
Rắc! Rắc!
Tấm ván gỗ trực tiếp vỡ thành hai mảnh, nằm dưới chân nàng.
Quý Như Yên cúi đầu nhìn tấm ván mốc meo dưới chân mình, không biết có nên bước tiếp.
Vạn nhất lúc nàng đi ra, căn phòng bị phá hủy, chẳng phải Thiên bà bà sẽ đem tội danh này đổ lên đầu nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần nghĩ nàng đã dựng tóc gáy!
Đột nhiên đầu nàng lóe lên.
Căn phòng bị sập?
Phải rồi, nếu như nơi này bị hủy, nàng có thể nói với Thiên bà bà bắt đám người Lạc Thuấn Thần về xây dựng lại một căn nhà mới cho bà.
Thứ nhất bà bà có phòng mới, thư hai có thể đảm bảo được an nguy của ông ngoại, thứ ba, nhìn bà bà thâm sâu khôn lường, nếu mình chịu khó lấy lòng, biết đâu có thể ngắm nhìn quả thượng cổ.
Chẳng phải rất hiếm có sao?
Ngay lập tức, Quý Như Yên cố gắng lấy dũng khí, đi vào ngôi nhà nhỏ.
Lúc này phát hiện căn nhà không phải nhỏ bình thường.
Chỉ có một giường, một bàn, một đống chai lọ linh tinh chiếm nửa diện tích.
Tiểu tử kia bị trói chân tay, treo lơ lửng trên cột nhà.
Hắn bị trói ngược, có thể ăn uống, nhưng không có cách giải thoát cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro