Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Lão già lạnh lù...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Quý Như Yên đánh giá cửa hàng nhỏ, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ khoảng mười mét vuông.
Vừa đi vào phát hiện bên trong chỉ có một gí để hàng, một quầy tính tiền, có một lão ngoan đồng đang ngồi, thấy khách tới cũng không tiếp đón, chỉ ngẩng đầu nhìn, sau đó lại cúi đầu sửa sang vật gì đó trong tay.
Quý Như Yên nhìn ông lão này, thật đúng là trâu đâm vào bức vách, có khách tới cửa còn không có phản ứng.
Ý bảo Linh Tinh chọn đồ nàng muốn thanh toán rồi đi.
Linh Tinh đi tới một chỗ sau đó chỉ vào một vật: “Tiểu thử, chính là cái này!”
Quý Như Yên nhìn theo tầm mắt của nàng ta, thầm nghĩ muốn mắng người, Linh Tinh định chơi nàng sao!
Thứ nàng ta nhìn trúng lại là một cây gậy trúc làm thành kiếm.
Quan trọng nhất là Tinh Linh am hiểu dùng chưởng giết người, chưa bao giờ dùng kiếm, cư nhiên nhìn trúng cây kiếm trúc này?
Trợn mắt, Quý Như Yên thật sự muốn đánh người!”
Nàng không nề hà đi tới quầy trước mặt hỏi ông lão kia: “Chưởng quầy, cái kiếm trúc này bao nhiêu bạc, ta muốn.”
Ông lão lành lạnh nhìn nàng, thản nhiên nhả ra hai chữ: “Không bán!”
Cái gì?
Nàng không nghe nhầm chứ?
Lão ta còn nói không bán?
Quý Như Yên chết lặng, một lúc lâu mới hoàn hồn, không thể tin nhĩn lão ta: “Chưởng quầy, ngài bày đồ ra, không phải để bán sao?”
“Không phải!”
Ông lão không thèm nhấc mi mắt.
Khốn quá!
Có cần phải giả vờ lạnh lùng tới cực phẩm như vậy không?
Nói nhiều vài câu sẽ chết sao?
Quý Như Yên trừng mắt nhìn Tinh Linh: “Ngươi cũng nghe thấy, không phải tiểu thư không mua mà là người ta không bán.”
Linh Tinh đỏ mắt: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ muốn thứ này.”
Quý Như Yên nhìn nàng ủy khuất, thật muốn đánh một chút, tức giận nói: “Ngươi không dùng tới kiếm, dùng để chơi cái gì? Cho dù là bảo bối, đưa cho người cũng chỉ để làm cảnh.”
“Nô tỳ muốn thứ này, tiểu thư đã đồng ý rồi, không thể nuốt lời!”
Nha đầu Linh Tinh còn dám sứt đầu mẻ trán với nàng.
Quý Như Yên giận không có chỗ xả, hít vào thật sâu, kiềm chế bùng nổ không nhịn được sẽ đánh nha đầu Linh Tinh.
Phượng Như Tuyết không để ý tới hai người bọn họ, hứng thú nhìn các món hàng, Vân Long đỉnh, Tụ Phúc hang, còn có các loại bí kíp võ công.
Tuy rằng cửa hàng nhỏ nhưng không ít đồ, như con chim sẻ, nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Không khuyên được nha đầu Linh Tinh, Quý Như Yên đành quay sang đánh chủ ý lên lão già kia: “Chưởng quầy, chúng ta thật sự muốn thanh kiếm này, nếu như không bán, ông xem có thể tặng ta được không, hoặc chúng ta trao đổi”
“Ngươi có thiên tiên ngọc lộ không? Nếu có chỉ cần hai giọt kiếm này thuộc về ngươi!”
Lão già đột nhiên thốt ra một câu như vậy khiến Quý Như Yên sững sờ.
Thiên tiên ngọc lộ?
Dĩ nhiên là nàng có, nhưng tại sao lão già này biết chuyện thiên tiên ngọc lộ?
Trong Tuyết Mạch có thiên tiên ngọc lộ, Lạc Thuấn Thần cũng phải hỏi thăm rất lâu mới biết được.
Dựa vào đâu chỉ một chưởng quầy nho nhỏ cư nhiên lại biết trên đại lục này có giấu bảo bối như vậy?
Ông ta biết sao?
Quý Như Yên nghiêm túc đánh giá ông lão kia, từ trong không gian lấy ra hai giọt linh tuyền, sau đó đưa cho lão: “Hai giọt thiên tiên ngọc lộ, thanh kiếm thuộc về ta!”
Vừa đi vào phát hiện bên trong chỉ có một gí để hàng, một quầy tính tiền, có một lão ngoan đồng đang ngồi, thấy khách tới cũng không tiếp đón, chỉ ngẩng đầu nhìn, sau đó lại cúi đầu sửa sang vật gì đó trong tay.
Quý Như Yên nhìn ông lão này, thật đúng là trâu đâm vào bức vách, có khách tới cửa còn không có phản ứng.
Ý bảo Linh Tinh chọn đồ nàng muốn thanh toán rồi đi.
Linh Tinh đi tới một chỗ sau đó chỉ vào một vật: “Tiểu thử, chính là cái này!”
Quý Như Yên nhìn theo tầm mắt của nàng ta, thầm nghĩ muốn mắng người, Linh Tinh định chơi nàng sao!
Thứ nàng ta nhìn trúng lại là một cây gậy trúc làm thành kiếm.
Quan trọng nhất là Tinh Linh am hiểu dùng chưởng giết người, chưa bao giờ dùng kiếm, cư nhiên nhìn trúng cây kiếm trúc này?
Trợn mắt, Quý Như Yên thật sự muốn đánh người!”
Nàng không nề hà đi tới quầy trước mặt hỏi ông lão kia: “Chưởng quầy, cái kiếm trúc này bao nhiêu bạc, ta muốn.”
Ông lão lành lạnh nhìn nàng, thản nhiên nhả ra hai chữ: “Không bán!”
Cái gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không nghe nhầm chứ?
Lão ta còn nói không bán?
Quý Như Yên chết lặng, một lúc lâu mới hoàn hồn, không thể tin nhĩn lão ta: “Chưởng quầy, ngài bày đồ ra, không phải để bán sao?”
“Không phải!”
Ông lão không thèm nhấc mi mắt.
Khốn quá!
Có cần phải giả vờ lạnh lùng tới cực phẩm như vậy không?
Nói nhiều vài câu sẽ chết sao?
Quý Như Yên trừng mắt nhìn Tinh Linh: “Ngươi cũng nghe thấy, không phải tiểu thư không mua mà là người ta không bán.”
Linh Tinh đỏ mắt: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ muốn thứ này.”
Quý Như Yên nhìn nàng ủy khuất, thật muốn đánh một chút, tức giận nói: “Ngươi không dùng tới kiếm, dùng để chơi cái gì? Cho dù là bảo bối, đưa cho người cũng chỉ để làm cảnh.”
“Nô tỳ muốn thứ này, tiểu thư đã đồng ý rồi, không thể nuốt lời!”
Nha đầu Linh Tinh còn dám sứt đầu mẻ trán với nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Như Yên giận không có chỗ xả, hít vào thật sâu, kiềm chế bùng nổ không nhịn được sẽ đánh nha đầu Linh Tinh.
Phượng Như Tuyết không để ý tới hai người bọn họ, hứng thú nhìn các món hàng, Vân Long đỉnh, Tụ Phúc hang, còn có các loại bí kíp võ công.
Tuy rằng cửa hàng nhỏ nhưng không ít đồ, như con chim sẻ, nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Không khuyên được nha đầu Linh Tinh, Quý Như Yên đành quay sang đánh chủ ý lên lão già kia: “Chưởng quầy, chúng ta thật sự muốn thanh kiếm này, nếu như không bán, ông xem có thể tặng ta được không, hoặc chúng ta trao đổi”
“Ngươi có thiên tiên ngọc lộ không? Nếu có chỉ cần hai giọt kiếm này thuộc về ngươi!”
Lão già đột nhiên thốt ra một câu như vậy khiến Quý Như Yên sững sờ.
Thiên tiên ngọc lộ?
Dĩ nhiên là nàng có, nhưng tại sao lão già này biết chuyện thiên tiên ngọc lộ?
Trong Tuyết Mạch có thiên tiên ngọc lộ, Lạc Thuấn Thần cũng phải hỏi thăm rất lâu mới biết được.
Dựa vào đâu chỉ một chưởng quầy nho nhỏ cư nhiên lại biết trên đại lục này có giấu bảo bối như vậy?
Ông ta biết sao?
Quý Như Yên nghiêm túc đánh giá ông lão kia, từ trong không gian lấy ra hai giọt linh tuyền, sau đó đưa cho lão: “Hai giọt thiên tiên ngọc lộ, thanh kiếm thuộc về ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro